Ly Hôn Không Chia Tay

Chương 30




"Anh có thể xử lý mọi chuyện rồi sau đó quay trở lại mà." Mặc dù thật vui mừng anh quan tâm mình, nhưng cô vẫn trách cứ mình làm anh không yên lòng, hại anh không kịp ký hợp đồng liền quay về.

"Nói cái gì chứ, em là người của anh, chuyện của em cũng là chuyện của anh." Anh trách cứ cô khách khí, đồng thời cũng biểu lộ tình yêu của mình.

Cô là người anh yêu nhất, cô chính là lý do khiến anh bỏ hết mọi việc lui về sau quản lý để có thời gian cùng cô bầu bạn, anh không đành lòng thấy cô gánh nặng một mình, mới có thể vội vã bay trở về bên cạnh cô cùng nhau đối mặt vấn đề.

Cô đầy áy náy nhìn cặp mắt hết sức chân thành của anh, toát ra che chở cùng thương yêu cưng chiều, ngực của cô hiện lên mênh mông cảm động, trái tim ấm áp, những chán nản sa sút hai ngày qua dần lùi tan.

"Thật xin lỗi, để cho anh lo lắng! Còn khiến anh phải vội vàng đáp máy bay trờ về thế này, anh lúc này rất mệt phải không?" Cô nói xong, thanh âm cũng nghẹn ngào.

"Không cần lo lắng cho anh, trên máy bay anh có ngủ một chút, ngược lại em, tối hôm qua nhất định ngủ không ngon chứ gì?" Anh cúi đầu nhìn cô, bàn tay khẽ chạm vào gương mặt của cô, tròng mắt đen phiếm ánh sáng đau lòng.

"Làm sao anh biết?"

"Mắt gấu mèo 0.0, da xỉn màu, thanh âm còn có chút khàn khàn."

Thấy anh nhìn mình chằm chắm, tròng mắt đen có vô hạn tình cảm, giống như trên người cô hơi có một chút biến hóa rất nhỏ cũng nhìn ra được, chạy không khỏi pháp nhãn của anh.

Cô sờ sờ mặt của mình, nghi ngờ hỏi "Một đêm không ngủ, rõ ràng như vậy sao?"

"Không có anh ở bên cạnh, em không ngủ được phải không?"

Cô cười rộ lên, anh biết rõ nguyên nhân cô không ngủ được "Anh còn có tâm trạng nói giỡn với em à?"

Anh vuốt vuốt mặt của cô "Em cuối cùng cũng cười rồi, đừng phiền não nhiều sẽ mau già lắm."

"Vậy sao?" Anh vừa xuất hiện, chỉ trong vài giây mọi vấn đề phiền lòng cô đã ném ra ngoài chín tầng mây đi.

"Khụ khụ. . . . . ." Nhâm Hi Vi phát ra tiếng ho khan, ám hiệu bọn họ ở trước mặt cô quá thân mật, thật không dám nhìn "Có phải tôi nên tránh đi một chút không?."

Hai người vừa thấy mặt đã ngọt ngọt ngào ngào, cô thật xấu hổ.

"Không, Hi Vi, ở lại đi, gọi nhân viên mới - A Minh tới đây?" Địch Tử Uy vội vàng trở lại việc chính, anh từ nước Mỹ quay về, chính là muốn hiểu rõ chân tướng sự việc.

"Hôm nay trong tiệm không có buôn bán gì, em cho cậu ta nghỉ hai giờ, đi thăm bà nội nằm viện rồi." Đỗ Dĩ Du nói qua.

"Bà nội cậu ta ngã bệnh sao?"

"Đúng vậy, cậu ấy nói cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau, hiện tại bà nội mắc bệnh ung thư nằm viện, không ai chăm sóc, một mình cậu ta áp lực kinh tế rất nặng, cũng bởi vì nhìn cậu ta tình cảnh đáng thương lại thật thà đàng hoàng, em mới có thể để cho cậu ta ngày đó phỏng vấn xong liền bắt đầu đi làm."

"Ừ, vậy thì thật là tốt, anh muốn tra ra chân tướng, các em có thể nói cho anh biết ngày hôm qua rốt cuộc có ai ở đây đóng gói bánh ngọt không?" Địch Tử Uy đưa ra vấn đề thứ nhất.

"Vốn là hai chúng em, sau đó công việc ở phòng bếp của A Minh đã xong, liền ra ngoài chủ động giúp một tay." Nhâm Hi Vi nhớ lại tình uống ngày hôm qua.

"Chủ động giúp sao?" Địch Tử Uy hoài nghi.

"Dạ, cậu ta rất chịu khó." Đỗ Dĩ Du nói qua.

"Ba người các em cùng nhau hoàn thành công việc dán nhãn sao?" Địch Tử Uy lại hỏi.

"Không, Dĩ Du có điện thoại nên rời đi trước. . . . . . Còn em lo tính tiền cho khách, nhìn A Minh làm rất khá, còn lài chừng 3, 4 cái bánh ngọt, nên yên tâm giao cho anh đóng gói dán nhãn, sau đó kêu A Minh trực tiếp đặt bánh vào tủ ướp lạnh. . . . . ."

"Nói cách khác, 3, 4 cái bánh ngọt sau cùng, các em không có kiểm tra cậu ta dán nhãn ngày tháng, đúng không?"

"Ah. . . . . . Đúng." Đỗ Dĩ Du cùng Nhâm Hi Vi đồng thanh gật đầu.

"Vấn đề có thể nằm ở chỗ này."

"Anh nói là A Minh sao? Cậu ta mới vừa tới môi trường làm việc xa lạ, có chút không quen thuộc, có thể là do em vô tình sơ suất. . . . . ." Nhân viên mới là người thật thà, Đỗ Dĩ Du thấy thế nào anh cũng không giống là một người có lòng dạ xấu.

"Anh không cho là em vô tình sơ suất, bởi vì Hi Vi cùng em làm công việc này lâu như vậy, chưa bao giờ phạm sai lầm, nhưng A Minh lần thứ nhất làm đã xảy ra chuyện, hơn nữa ở ngày đó nhân viên điều tra liền nhận đơn tố cáo từ người tiêu dùng, một lượng không nhỏ phóng viên liền đến điều tra tin tức, cả sự kiện huyên náo ồn ào, tiến hành quá nhanh, đưa đến buôn bán trở nên thảm đạm, thật sự rất không bình thường."

Nếu như đơn giản chỉ là do sơ suất của một người, làm sao dân chúng lại khiếu nại nhanh như vậy, còn có phóng viên, báo chí đăng tin, nhanh đến nỗi làm người ta ứng phó không kịp, rõ ràng rất kỳ hoặc.

Mọi người làm việc ở đây hai năm không có chuyện gì xảy ra, nhân viên mới vừa đóng gói là xảy ra chuyện, hơn nữa vấn đề không phải là chuyện nhỏ, Đỗ Dĩ Du cùng Nhâm Hi Vi cũng cảm thấy không tầm thường.

"Đúng vậy." Nhâm Hi Vi cũng đồng ý suy luận "Bởi vì em đã kiểm tra máy đóng gói, cũng không có hư, phía trên để ngày sản xuất đúng là ngày đó, em không có điều chỉnh qua, mà A Minh có kinh nghiệm một năm làm việc, cũng biết rõ ràng ngày đó bánh nướng ra lò, tất nhiên phải dán nhãn đúng ngày sản xuất, không nên cố ý điều chỉnh!"

"Cho nên, nếu như không phải là bởi vì sơ suất, như vậy thì chỉ có thể là… có người cố ý hãm hại “Ba Đóa Hoa”. . . . . ."

Địch Tử Uy táo bạo phỏng đoán, khiến hai người hai mặt nhìn nhau, trong lòng không khỏi sợ hãi.

"A Minh tại sao muốn hãm hại chúng ta?" Nhâm Hi Vi cũng bắt đầu cảm thấy nghi ngờ a Minh.

Đỗ Dĩ Du trong lòng cũng cảm thấy rất lạ, chỉ là thân là bà chủ, cô không muốn đem lỗi đổ lên đầu nhân viên mới "Không có chứng cớ mà nghi ngờ A Minh, điều này đối với cậu ấy thật không công bằng."

"Không sao, những thứ này chỉ là suy luận bí mật của chúng ta mà thôi, anh cần hai em phối hợp, anh muốn âm thầm quan sát cậu ta, trước đừng làm cho cậu ta biết."

"Ừm."

Hai người đều gật đầu, mặt không biến sắc.

Sau khi Địch Tử Uy phân tích suy luận, họ cũng cảm thấy chuyện hình như không đơn thuần, hình như là có người ở âm thầm ở phía sau giở trò!

Hàm oan không rõ ràng, khiến khách hàng đối với “Ba Đóa Hoa” mất đi lòng tin thật sự rất oan uổng, cũng chỉ có thể âm thầm điều tra, để tìm ra chân tướng sự việc.

Gần đến chín giờ tối, Đỗ Dĩ Du treo bảng đóng cửa.

Bởi vì buôn bán vắng khách, không bằng sớm một chút đóng cửa nghỉ ngơi, đèn ở cửa hàng vừa tắt, Lô Chính Minh cũng cùng mọi người nói tạm biệt, rời cửa hàng đi trước.

Anh vừa đi ra khỏi cửa tiệm, liền hướng đầu hẻm đi tới, mà Địch Tử Uy vẫn canh giữ ở bên ngoài cửa hàng theo dõi anh, đang đi theo phía sau anh ta.

Địch Tử Uy lặng lẽ theo dõi, phát hiện Lô Chính Minh đột nhiên đi chậm lại, ở cửa sau của một cửa hàng thì dừng bước, sau đó ánh mắt lén lút lo lắng nhìn nhìn bốn phía.

Địch Tử Uy núp phía sau một chiếc xe đỗ ven đường, nhìn thấy Lô Chính Minh đã đi vào cửa sau một cửa tiệm.

Anh vội vàng cầm điện thoại di động lên chụp được hình ảnh Lô Chính Minh đang đi vào cửa sao cửa tiệm, ngước mắt, nhìn kỹ bảng hiệu cửa tiệm này—— Điểm tâm Ny Khả, anh sửng sốt.

Điểm tâm Ny Khả?

Tiệm này tên tuổi rất quen thuộc, giống như từng nghe qua?

Đúng rồi!