Lý Mỹ Hà, Cô Gái Tài Ba

Chương 35: Có phải là ghen?




Nhất Hải chở nó về biệt thự nhà họ Trương. Hiện giờ nó đang rất ngượng ngùng. Nó không còn cảm thấy tự nhiên với cậu như trước nữa. Quả thực, nó cũng không nghĩ là mình có thể ngượng ngùng với hoàn cảnh này đâu vì trước giờ nó rất là cứng rắn. Nhưng chắc nó đã nhầm, nó cũng là con gái, vậy thì cũng có những cảm xúc giống con gái mà thôi. Đến nơi, cậu mở cửa kính ô tô chào nó, nó vẫy tay chào cậu. Cậu lái xe về nhà, vừa rồi đi trên đường cậu thấy nó rất ngượng ngùng. Cậu cũng hiểu vì sao nó như vậy, cậu tỏ tình với nó đột ngột quá mà! Cậu mỉm cười nhẹ, mong là nó sẽ đồng ý. Nó vào trong nhà, tâm trạng vẫn như leo cây không dứt ra được. Hắn đã về trước nó một tiếng đồng hồ. Gia đình nhà hắn cũng đã dùng xong bữa trưa. Nó về muộn nên không chuẩn bị bữa trưa. Chà, thế nào chả bị chị Ly tò mò hỏi cho xem! Eo ơi, đến lúc ấy trả lời thế nào ta? Chả lẽ nói em đi cùng Nhất Hải và rồi... Không bao giờ đâu nhá! Mặt nớ không dày được tới mức thế đâu!

Hắn đứng trên phòng đã nhìn thấy nó về cùng cậu. Lòng hắn thấy tức giận xen chút lo lắng. Lúc dùng bữa trưa không thấy nó về, không hiểu sao hắn rất lo cho nó. Hắn sợ nó bị làm sao. Đúng là không thể hiểu nổi. Vì lo lắng nên hắn cứ ngồi ở cửa sổ chờ xem nó có về hay chưa. Nhưng lại thấy nó về cùng Nhất Hải, hắn chợt cảm thấy lửa giận trong lòng phun trào.

Hắn xuống nhà rất nhanh. Nó thì đang ngẩn ngơ đi lên phòng, hắn nhìn nó bỗng dưng không kìm được tức giận, hỏi nó làm nó giật bắn mình:

- Cô tại sao giờ mới về?

- À.. tôi đi cùng bạn.

- Đi đâu? - hắn chợt gắt lên.

- Hả, tôi về muộn có xíu thôi sao anh gắt vậy? Tôi đi có việc anh hỏi làm gì?

Nói xong nó bỏ về phòng. Hắn nhìn theo bóng lưng nó. Tại sao nó lại phải giấu hắn là nó đi cùng Nhất Hải? Không lẽ giữa hai người đó đã xảy ra chuyện gì nên nó mới giấu hay sao? Hắn đấm vào tường. Tại sao lại cảm thấy khó chịu, thấy bất lực? Nó có là gì của hắn đâu!

Nó về phòng đóng cửa lại. Sao hắn vẫn chưa thèm đi ngủ nhỉ? Mọi hôm là ngủ rồi mà! Nó ngồi xuống giường, sao hắn xấu tính thế chứ? Nó về muộn mỗi tí mà cũng cáu ầm lên à. Mà sao vừa rồi nó phải giấu hắn nó đi với Nhất Hải nhỉ? Nó thật muốn tự cốc vào đầu mình. Sao càng ngày càng có những hành động kì quặc vậy nè? Nó ngả ra giường, hôm nay cậu làm nó khó xử quá. Nó nghĩ tới cậu, rốt cuộc đối với nó, cậu là gì? Nó có thích cậu không? Biết trả lời sao với cậu đây? Nó nhắm mắt lại, ngủ đã, nó mệt rồi!

------------------------------------------------------------------------

Buổi chiều, nó lại chuẩn bị đi học. Thật đúng là đời học sinh, luẩn quẩn quá! Nó xách cặp đi ra ngoài chờ Ngọc Mai. Haiz... chiều nay lại gặp cậu nhưng nó vẫn chưa muốn gặp cậu sau vụ sáng nay. Nó thở dài làm Ngọc Mai ngẩn tò te, chiều nay có môn gì nó ghét đâu mà lại thở dài vậy? Cô nhìn nó ngạc nhiên một lát rồi lái xe đến trường Nhất Lâm. Hai người đến trường nhanh chóng.

Tới trường, cô cùng nó bước vào trong. Chợt hai người chạm mặt Dương Ngọc Mễ. Từ hôm nó bị đánh tới giờ, hôm nay mới chạm mặt nhau. Dương Ngọc Mễ có chút không vui, nhỏ nhìn nó cáu kỉnh. Từ hôm bị đánh tới giờ nó vẫn chưa rời khỏi ngôi trường này. Thật khốn kiếp, tại sao nó lại khó đuổi tới như vậy? Nhỏ nện gót giày đi cùng đám bạn của nhỏ ra sân trường. Nó và cô nhìn theo, đúng là đồ kênh kiệu.

Ra tới sân trường, Mỹ Ái ngoái lại nhìn nó và cô. Nhỏ quay sang Dương Ngọc Mễ:

- Con nhỏ đó vẫn mặt giày ở lại đây!

Dương Ngọc Mễ sắc mặt bỗng sầm lại. Nhỏ Xuân nhìn nhỏ sợ hãi, huých tay Mỹ Ái ý bảo đừng nói nữa nếu không muốn chết. Mỹ Ái im re không nói thêm câu nào. Dương Ngọc Mễ lửa giận trong người bước đi rất nhanh.

Nó lên lớp, hắn cũng đã tới rồi. Nó nhìn mặt, hình như hắn vẫn còn cáu giận với nó. Nó nhăn mặt, nó có làm gì to tát lắm đâu mà khó tính thế chứ? Nó về chỗ ngồi, mở sách sinh ra xem lại bài cũ. Nhất Hải vừa vào lớp, cậu thấy nó định ra chào nhưng nhớ tới việc nó sáng nay ngại ngùng, cậu quyết định về chỗ tốt hơn nhiều. Hắn nhìn cậu và nó. Thực sự là vô cùng muốn hỏi nó và cậu là đã đi đâu làm gì. Nhưng mà đây là chuyện của người ta. Đâu có ai bị điên mà mở miệng là hỏi chứ!

Nhất Nam và Ngọc Mai mấy hôm nay toàn cùng nhau đi xuống căng tin, hai người này thân nhau ghê lắm luôn. Không biết là thế nào nhỉ?~~... Hai người giờ mới lên lớp. Cô về bạn ngồi nói chuyện với nó. Một lát sau tiết sinh bắt đầu.

-----------Giờ ra chơi-----------

Hắn đi xuống căng tin ngồi, hắn không muốn ngồi trên lớp nữa bởi vì càng ngồi đó hắn lại càng thấy thắc mắc hơn. Cậu có quan sát hắn nãy giờ, cậu thấy hắn có chút biểu hiện lạ. Cậu theo hắn xuống căng tin. Cậu cũng nên nói cho hắn biết mọi chuyện. Như thế tốt hơn nhiều. Hắn ngồi xuống bàn, cậu cũng ngồi cùng xuống. Hắn khá ngạc nhiên. Cậu nói:

- Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

- Nói đi - hắn lạnh lùng.

- Sáng nay, tôi đã tỏ tình với Mỹ Hà. Tôi nghĩ tôi nên nói luôn cho cậu biết. Từ nay tôi có thể dễ dàng bảo vệ cô ấy!

- Điều đó chẳng liên quan gì tới tôi!

- Được, tôi đi đây! - cậu bỏ đi.

Hắn ngồi lại, cậu đã tỏ tình với nó? Nó giấu hắn chuyện này đây ư? Hắn cảm thấy rất khó chịu, giống như bị nó gạt vậy. Hắn cũng lên luôn lớp. Tới nơi, nó vẫn đang ngồi cười đùa với cô. Hắn bỗng dưng cảm thấy giận nó. Hắn về chỗ ngồi của mình. Cậu quay sang hắn. Từ nay, cậu sẽ chính thức theo đuổi và bảo vệ nó!

----------------------------------------------------------------------

Ra về, hắn đi nhanh ra lấy xe. Nó thắc mắc, hắn lại tiếp tục làm sao rồi? Nó về nhà. Bây giờ lại đến lượt nó muốn hỏi hắn. Đúng là loạn mà. Hắn cứ hằm hè chẳng nói chẳng rằng gì cả. Nó cũng đi làm bữa tối, nhưng mà điên lắm luôn, hắn cứ làm cho nó thắc mắc vô cùng, không tập trung nấu nướng được.

Keet... một chiếc xe trắng dừng lại trước cổng nhà hắn. Thì ra là anh, hồi chiều hắn có gọi điện rủ anh vào nhà hắn ăn tối và chơi game để bớt bực bội. Anh vào trong nhà, mỉm cười chào nó:

- Mỹ Hà, đang nấu bữa tối hả?

- Ủa Nhất Nam, cậu tới có việc gì à?

- Tối nay mình ăn ké ở đây!

Hắn thấy cậu tới gọi cậu ra phòng khách. Nó tiếp tục nấu nướng. Một lát sau xong xuôi, mọi người dọn bữa tối ra cho hai thiếu gia. Hắn và cậu ngồi vào bàn ăn. Mọi hôm nó nấu sườn hấp hạt kê, hôm nay cũng vậy. Anh cũng rất chi là thích món nó nấu. Nhưng hôm nay hắn đang khó chịu, có thể thấy được là hắn đang khó chịu với nó. Vì vậy hắn giận cá chém thớt.

- Đổ món sườn hấp hạt kê này đi, không ngon.

- Hả, mình thấy được mà.

- Nhưng mà mình thấy không ngon. Phạt người nấu dọn hết tầng một cho tôi.

Nó bây giờ mới tức điên lên (phản ứng chậm, thông cảm!):

- Tôi vẫn nấu như mọi hôm. Hôm nay anh đang bực bội cái gì thế hả? Sao lại coi tôi là cái thớt để anh chém vậy?

- Tôi đang bực cô đấy!

- Tôi làm gì anh đâu hả?

- Vậy cô với Nhất Hải sáng nay đi đâu?

- Tôi với Nhất Hải đi đến cánh đồng hoa oải hương và...

- Và sao?

Nó im re, tí nữa thì lòi hết chuyện ngượng ngùng đó ra. Nhưng mà chỉ vì thế mà hắn cáu á? Cái tên khùng này!

Hắn bỏ lên trên phòng. Vừa rồi hơi quá, tí nữa thì hắn cũng buột mồm hắn giận nó vì nó giấu hắn cậu tỏ tình. Nhất Nam đã đoán ra vấn đề. Những gì mấy hôm nay anh nghi ngờ đã đúng. Anh theo hắn lên phòng.

Nó ở dưới ấm ức. Sau đó lấy hết chỗ sườn hấp hạt kê chén hết luôn trong sự ngạc nhiên của mọi người. Thu nhìn nó khó chịu, cô ta có cảm giác hắn đang ngày càng thân với nó. Cô ta bỏ ra ngoài gặp Di. Hai người bọn họ khó chịu đứng ở ngoài.