Lý Tưởng Của Em Là Được Yêu Anh

Chương 36: Lãnh huyết vô tình (1)




Xuống phi cơ, Hồ Anh Vũ bắt máy gọi ngay cho Trình Hoa.

- Tao đang ở nhà, sao vậy, nhớ tao à? - Giọng Trình Hoa đều đặn vang lên bên kia đâu dây, dù không nghe ra nhưng cô biết Trình Hoa đang cố che dấu nỗi lòng.

- Trình Hoa?! - Hồ Anh Vũ nghẹn giọng, lo lắng và bất an.

- Ừ!- Trình Hoa khẽ trả lời, trong giọng điệu đã không còn vẻ trêu đùa.

- Công ty đã xảy ra chuyện lớn như vậy, sao mày không gọi tao? - Hồ Anh Vũ ấm ức trách.

- Không sao, tao tự giải quyết được.

Giải quyết được? Cô không tin, một số tiền lớn như vậy, nó lấy đâu tiền để giải quyết?

- Hoa, mày đang ở đâu, tao sẽ tới chỗ mày.

- Đùa gì vậy, tao với mày đang ở hai đất nước khác nhau đó.

- Tao về nước rồi!

Là một khoảng không im lặng, Hồ Anh Vũ không nghe tiếng Trình Hoa trả lời thì cô biết sự việc lần này nghiêm trọng cỡ nào. Nhưng tại sao lại không cho cô biết, cô là bạn thân, cũng là luật sư của nó mà.

- Mày đang ở đâu? Tao tới chỗ mày!

- Không cần đâu, mày vừa xuống mày bay, về nhà nghỉ ngới đi.

- Mày còn không nói tao sẽ đi khắp nơi tìm mày đấy. - Hồ Anh Vũ gấp gáp đe dọa, chỉ sự Trình Hoa không để lời cô nói vào tai.

- Anh Vũ!

- Tao đang ở nhà. - Không biết làm gì trước sự kiên trì của con bạn, Trình Hoa chỉ đành thở dài khai.

- Mày đừng nói sạo, tao đang đứng trước cửa nhà mày.

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, dường như rất lâu sau vẫn không nghe được tiếng trả lời.

- Mày đang ở công ty đúng không? Ở đó, tao tới liền.

Hồ Anh Vũ lại như rất chắc chắn. Không đợi Trình Hoa nói thêm gì nữa, cô dứt khoát ngắt điện thoại chạy bộ tới công ty.

Xa xa, con "máu đen" ẩn mình trong bóng tối. Trên con siêu xe đắt giá, có một người đàn ông lạnh huyết vô tình, nhưng không ai biết trái tim anh cũng biết đau.

Nơi nào đó, tách biệt một vùng trời.

- Có khi nào là nó làm không?

Ba Duệ Minh im lặng không lên tiếng. Chuyện này đã quá rõ ràng rồi, còn có thể là không phải sao?

Hồ Anh Vũ đoán quả không sai. Đúng như những gì cô nghĩ, Trình Hoa đang ở công ty.

- Anh Vũ, là mày à? - Nghe tiếng động, Trình Hoa quay đầu lại, giọng cô đã khàn đặc, bên khóe mi, vẫn còn vương những giọt nước mắt.

Hồ Anh Vũ khẽ gật đầu, lặng im không lên tiếng. Mọi chuyện sao lại ra nông nỗi này. Nhìn bộ dạng tiều tụy của con bạn, cô thấy thật đau lòng.

- Rốt cuộc là ai muốn hại mày chứ? - Hồ Anh Vũ bước nhanh tới, ôm lấy con bạn trong vòng tay nhỏ bé của mình.

- Tao không biết. - Trình Hoa cố kìm nén đau xót trả lời.

- Giờ vay tiền ngân hàng nhé?

Trình Hoa sững người trong giây lát, cô lấy tay quệt đi nước mắt, lắc đầu nói.

- Họ nói số tiền quá lớn, công ty chúng ta lại nới thành lập, sợ ta sẽ không trả nổi, những ngân hàng kia, họ đã hủy hợp đồng rồi.

Hồ Anh Vũ giận sôi máu, đây là thái độ gì, họ là những con người vô tâm sao?

- Vũ, mày nói xem, giờ tao phải làm gì? - Trình Hoa lại khóc, nói trong nước mắt.

- Để tao nhờ Hàn Quốc Cường.

Hồ Anh Vũ vừa cầm điện thoại nên lại bị Trình Hoa ngăn lại.

- Không được, công ty Quốc Cường cũng vừa xảy ra chuyện.

- Gì? - Hồ Anh Vũ không giám tin nhíu mày, sao tai họa lại có thể ập tới vào cùng một lúc như thế. Không biết có chính xác không, nhưng sao cô cảm thấy có người đứng sau giật dây chuyện này nhỉ?

- Giờ anh ấy ở đâu?

- Không biết, hình như qua Pháp rồi.

Hồ Anh Vũ nhanh tay, bấm số Hàn Quốc Cường, nhưng dù đã thử nhiều lần, cô vẫn không gọi được.

Rốt cuộc chuyện này là sao?

Nếu nói đây chỉ là sự trùng hợp, cô thật không giám tin.

Liệu có thể nhờ người đó...

- Xin lỗi, nếu không hẹn trước, tôi không thể giúp cô. - Nữ tiếp tân ái ngại xin lỗi.

Hồ Anh Vũ, nhướn mày, khó chịu nói. - Chỉ phiền cô nói với Tần Duệ Minh, có Hồ Anh Vũ muốn gặp.

Đã đứng đây nhiều giờ rồi, chuyện lần này nếu thực sự anh không giúp, cô thật không biết phải làm thế nào.

- Vậy, để tôi gọi thử.

Hồ Anh Vũ mừng như điên. Cuối cùng cô ta cũng chịu nghe cô nói.

Cúp điện thoại người ta nhìn cô cười trừ.

- Xin lỗi, chủ tịch nói không muốn gặp cô.

Hồ Anh Vũ nghe xong xén thổ huyết. Gì? Tần Duệ Minh, anh ta cao ngạo như vậy từ khi nào rồi

Đã như vậy, cô còn có thể làm gì khác.

- Được rồi, cảm ơn cô.

Hồ Anh Vũ cầm túi xách, lững thững đi ra ngoài. Anh ta rốt cuộc đang có âm mưy gì chứ.

Đợi bóng dáng Hồ Anh Vũ hoàn toàn biến mất nơi cổng công ty, nữ tiếp tân nói điện thoại gọi lại vào dãy số vừa rồi.

- Chủ tịch, cô Hồ đã về rồi ạ.

- Được, tôi biết rồi.

Ngắt điện thoại, Tần Duệ Minh nheo mắt nhìn xuống đường qua ô cửa sổ sát đất. Đã có ý định từ bỏ, nhưng anh chợt nhận ra, dù có thể từ bỏ được cả thế giới chỉ có duy nhất mình cô anh không bỏ được.

- Chủ tịch, đã tới giờ hẹn với ông Trần rồi.

- Tôi biết rồi. - Nói vậy nhưng anh không hề chuyển động, dù chỉ một cái động tay.

Tần Duệ Minh nghiêng người dựa vào một bên khung cửa sổ, đôi mắt hổ phách tối lại không thấy đáy.

"Là anh nợ em, nhưng anh cần em."

- Dừng xe!

Chiếc tắcxi dừng lại bên đường, Hồ Anh Vũ mở cửa xe bước xuống.

Nếu anh đã không muốn gặp cô, vậy để cô gặp anh.

- Kitttttttttt - Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường, con lamborghini thắng gấp tạo ra tiếng kêu chói tai.

- Có chuyện gì? - Tần Duệ Minh lạnh giọng hỏi.

- Xin lỗi chủ tịch, có cô gái chặn đường muốn gặp ngài.

Tần Duệ Minh nhau chặt mày ngẩng đầu lên từ sấp tài liệu, mặt anh không biến sắc.

- Chúng ta nói chuyện đi! - Hồ Anh Vũ hai tay chống lên mui xe, cô nghiêm nghị nói.

- Tôi không có gì để nói với em cả.

- Nhưng tôi có chuyện muốn nói với anh.

Lông mày Tần Duệ Minh càng nhăn chặt lại hơn sau câu nói của cô, thế nhưng quyết định vẫn chẳng thay đổi.

- Lái xe!

- Nhưng, thưa chủ tịch... - Tài xế trẻ ấp úng muốn nói gì đó, nhưng chỉ bởi một cái nhìn lạnh thấu của anh liền im bặt.

- Tôi bảo lái xe. - Giọng Tần Duệ Minh đanh lại như vang lên từ địa ngục.

Cửa xe được kéo lên, cũng như tấm màn ngăn cách giữa hai thế giới. Bên trong xe, không còn nhìn thấy, không còn nghe thấy một chút tạp âm từ bên ngoài.

Đôi mắt màu hổ phách hơi khép hờ, khi hàng mi dài nâng lên, nó đã mất đi nét đau đớn trước đó.

Ngườu tài xế sợ hãi vội theo lệnh vòng xe chạy đi.

Qua gương chiếu hậu, anh nhìn rõ hình dáng của cô ngày một nhỏ dần rồi hoàn toàn biến mất.

Hồ Anh Vũ đứng đực người giữa đường, giờ bảo cô khóc, cô cũng có thể khóc được.