Ma Cà Rồng Cũng Biết Yêu

Chương 38: Mảnh ghép kí ức 2 : giúp đỡ




Nó và anh cũng lên xuống vực còn đám hổ đó thấy vậy cũng đã dần dần bỏ đi , khi cả hai ngã xuống đến cuối vực thì Harry bị đập đầu rất mạnh vào một tảng đá rồi ngất đi còn nó chỉ bị trầy xước nhẹ nên vẫn tỉnh , nó từ từ ngồi dậy ôm đầu mình rồi nhìn xung quanh và phát hiện ra anh đang nằm bất tỉnh rồi nó chạy tới .

- '' Tỉnh lại đi , này anh sao vậy '' - Nó cứ gọi thế nhưng không ăn thua gì cả đột nhiên trời bắt đầu có vài hạt mưa rồi nó nhìn thấy một cái hang đá gần đó do không còn cách nào khác nên nó đành đỡ anh vào đó . rồi nó lấy chiếc iphoen ra soi vào trong balo để tìm xem có cái gì soi sáng ngoài cái điện thoại của mình ra không ai ngờ được nó phải đứng hình vì những đò có trong balo của mình

- '' Cái gì đây '' - Do nhiều đồ lung tung quá nên nó đổ tất cả ra đất , - '' Ôi cha mẹ ơi, rốt cuộc mấy người cho bao nhiêu đồ vào balo của tôi vậy , đi làm nhiệm vụ như đi du lịch không bằng '' - Nó bới lung tung hết lên toàn bộ đồ trong đó gồm : Bật lửa ,mấy cây nến to , hộp sơ cứu , đồ ăn , các loại thuốc linh tinh , áo khoác ( không dày lắm ) , đạn nhưng lại chẳng thấy súng đâu cả , khăn , kéo vài cuốn sách về cách sơ cấp cứu , mấy trai nước lọc và 1 chai nước muối còn có cả găng tay và lọ cồn cùng nhiều đồ lặt vặt khác , nó điên người vứt hết đi chỉ lấy duy nhất cái bật lửa , nến , hộp sơ cứu , thuốc , đạn và nước muối .- '' Đúng là không thể tin cái đám phá hoại đó được mà , nói trời hôm nay sẽ có nắng vậy mà giờ lại chẳng biết từ đâu lòi ra cả hàng tấn nước còn cho cả một đống đồ lung tung vào balo thảo nào lại nặng đến vậy , cứ đợi đấy khi nào tôi về tôi sẽ xử mấy người ''

Nó thắp hết tất cả những cây nến nó có rồi bắt tay vào việc băng bó vết thương cho anh, nó lấy ra một chai nước muối và một vài miếng bông thấm nước muối rồi thoa lên vết thương ở trán để khử trùng chắc do phản ứng của vết thương nên anh đã tỉnh lại nhưng vẫn bĩnh tĩnh như không có chuyện gì .

- '' Tỉnh lại rồi sao '' - Một câu hỏi ngớ ngẩn , ai nhìn mà chẳng thấy nhưng không biết tại sao nó lại muốn hỏi như vậy mà anh cũng chẳng phản ứng gì nên nó cũng thôi , rồi nó quay ra lấy thuốc sát trùng định thoa thuốc lên cho anh thì đột nhiên anh lên tiếng

- '' Không cần đâu , tôi tự lo được '' - Nhưng có vẻ không làm khó được nó

- '' Chẳng phải anh cũng đi lấy thảo mộc sao , cứ để thế này kiểu gì anh cũng về tay không mà có thể là không về được đấy chứ với lại dù gì cái vết thương này cũng do tôi mà ra '' - Dứt câu nó tiếp tục băng bó vết thương cho anh , thoa thuốc rồi đến băng gạc và cuối cùng là băng vết thương trên trán lại rồi nó lấy băng cá nhân ra dán vào vết thương trên mặt cho anh rồi nó hỏi

- '' Anh có đem theo cái áo nào khác không đấy ? ''

- '' Không , đâu biết hôm nay trời sẽ mưa '' - Có vẻ ngay cả anh cũng bị cái dự báo thời tiết giả mạo đó troll roài

- '' Haiz , đành chịu thôi '' - Dứt câu nó vén ống tay của anh lên sau đó là rửa vết thương , thao thuốc rồi băng lại , mỗi thao tác của nó đều rất thành thạo nhanh nhẹn mà không kém phần cẩn thận , nó chăm chú băng bó vết thương của anh mà không để ý anh đang nhìn nó một cách thật nhẹ nhàng có vẻ như anh đã bị nó hút hồn nhịp tim bắt đầu đập nhanh hơn rồi nó lên tiếng - '' Xong rồi đó '' - Câu nói của nó đã lôi anh quay trở lại hiện thực , nó đứng dậy lại gần cửa hang còn anh thì nhắm nghiền mắt lại và ngả người dựa vào bức tường đá , không gian bắt đầu yên tĩnh dần những hạt mưa cũng đã nhẹ đi rồi không lâu sau mưa cũng đã tạnh hẳn ngọn nến cũng đã tắt nó quay người lại định nói với anh nhưng ai ngờ anh đã chìm vào giấc ngủ chắc do mất nhiều sức và mệt mỏi nên nó không đành gọi anh dậy nó tiến lại gần anh hơn lấy cái áo khi nãy mình đã vứt đắp cho anh rồi không biết do cái gì mà tự nhiên nó lại nhìn chằm chằm vào mặt anh rồi vô thức đưa tay lên và chạm vào vết thương trên trán của anh rồi nó thấy anh nhíu mày nên đành rút tay lại , nó đứng dậy và lại tiếp tục nhiệm vụ của mình . Một lúc sau anh tỉnh lại thì không thấy nó đâu , không nói gì hay gọi gì cả vì anh biết nó đã đi khỏi đây rồi cảm thấy có chút lạc lõng nhưng biết sao giờ vốn dĩ anh và nó cũng chẳng quen biết gì nhau cả anh đứng lên cầm theo cái áo khoác của nó và ra khỏi cái hang tiếp đi tìm thảo mộc .

-----------------hết chap 38---------------------