Ma Cũng Có Tình

Chương 7: Con mồ




Hạ Tinh không đi dự hội xuân. Những lễ hội chỉ vui nếu đi cùng những người thân thuộc. Nàng không còn ai thân thiết, đi hội xuân chỉ vui vẻ trong chốc lát, sau đó trở về với nỗi cô đơn quạnh quẽ sẽ còn nuối tiếc những phút giây đó dường nào.

Cương thi đối với quyết định của nàng không có phản ứng gì đặc biệt. Hắn lẳng lặng thu dọn chỗ nằm. Hạ Tinh cũng nằm xuống nơi chỗ của mình. Có lẽ đây là lần đầu sau thời gian sống chung với hắn, nàng ngủ một giấc thật ngon, không mộng mị, không lo lắng một điều gì.

Cũng từ ngày ấy, cương thi dùng máu của Hạ Tinh thường xuyên hơn. Khoảng mười ngày một lần, nàng trích máu vào trong một cái chén nhỏ, dâng lên cho hắn. Lượng máu dao động từ 1/3 đến nửa chén, cương thi dùng để giải khát, mỗi lần uống xong đều mang thức ăn cho Hạ Tinh tẩm bổ nên sức khỏe nàng cũng không đến nỗi hao hụt quá nhiều.

-Thiếu gia…

Hôm nay Hạ Tinh lại « dâng máu ». Cương thi  chỉ một hơi đã uống cạn chén, sau đó quăng đến trước mặt nàng một con thỏ rừng còn sống. Hạ Tinh  không nói gì, lẳng lặng cầm mảnh đá sắc tiến tới phía con thỏ đang vùng vẫy cố thoát khỏi sợi dây trói bốn chân.

Song lần này bị hụt một lượng máu không nhỏ, kỳ kinh nguyệt cũng vừa qua khỏi, Hạ Tinh thấy trước mắt quay cuồng một mảng. Nàng ngã xuống, cùng lúc hắn quay lưng bước vào trong.

Cương thi quay lại cũng vừa lúc Hạ Tinh ngã quỵ. Hắn đón gọn nàng trong vòng tay.

Bên ngoài bỗng vang lên tiếng người cười cười nói nói. Tai cương thi rất thính. Móng vuốt âm thầm được bật ra.

“Rầm!….”

Tiếng sét thình lình vang lên. Tiếng cây cối đổ rạp ngoài hang động. Gió cũng nhanh chóng thổi mạnh lên.

Đám người kia vì tránh mưa nên cũng vội vã vào trong động….Nhác thấy cương thi đang ôm Hạ Tinh, bọn họ không khỏi ngạc nhiên.

-Chào huynh…

Một người trong số đó bước ra chào hỏi. Cái sơn động này trông khá sạch sẽ, mọi thứ sắp xếp gọn gàng, không thể là một hang thú hoang dã được. Có lẽ đây là nơi ở của gã thanh niên và cô gái hắn đang ôm trong ngực này chăng?

Đáp lại lời chào, cương thi “hừ” một tiếng. Hôm qua đã mới ăn no, hắn chỉ lẳng lặng nhìn cả đám người lạ phía trước mình bằng ánh mắt cảnh giác. Hạ Tinh trong vòng tay cương thi bỗng rên lên khe khẽ. Hắn đặt nàng xuống, tay đặt lên vầng trán đang tứa mồ hôi.

-Huynh đài…

Lại cái gã lúc nãy. Nhưng bây giờ đằng sau hắn là một trung niên nữa. Gã đàn ông kia nhẹ giọng, mắt hướng về Hạ Tinh bây giờ đang tựa vào người cương thi, giọng nhẹ nhàng:

-Đây là Trương đại phu. Nếu huynh không ngại thì để ông ta giúp xem cho tẩu tẩu. Y thuật của ông ấy vốn rất cao minh.

Cương thi xiết Hạ Tinh chặt hơn một chút. Hắn không thích đám người này cho mấy. Nhưng hiện tại giết chúng cũng không làm được gì cả. Bụng hắn đang vẫn còn no, máu người cũng chỉ ngon khi mới rời khỏi thân thể. Một khi ra tay hắn nhất định không để ai sống sót. Mấy chục tên như thế, chỉ miễn cưỡng uống máu vài kẻ trong đám, còn lại bỏ đi những cái xác khác, không phải sẽ rất lãng phí thức ăn sao?

…..-Cô nương…

Hạ Tinh mơ màng trong giấc ngủ chập chờn. Khi nghe có tiếng gọi nàng mới giật mình choàng tỉnh. Nhưng vừa mở mắt là một cảm giác choáng váng lại kéo đến, làm Hạ Tinh xây xẩm mặt mày, lại phải nhắm ghiền mắt lại ngay:

-Cô nương đừng vội…Cứ từ từ.

Cơn mưa này kéo dài cả buổi vẫn chưa tạnh. Sau đó lại có nhiều sấm sét. Nơi này mùa mưa rất nguy hiểm, cả đám người trong hang có muốn cũng không thể ra về.

Trước mắt Hạ Tinh vẫn còn choáng váng. Nhưng nàng vẫn nhận ra mình đang tựa vào vai của thiếu gia. Hắn đang ôm nàng trong lòng bằng một vòng ôm mạnh mẽ, không khác gì một con người.

-Cô nương ấy thế nào rồi?

Kẻ nho nhã trong đám người lên tiếng. Dường như hắn có địa vị rất cao nên ai cũng nể sợ mười phần.

-Bẩm…cô nương này thể chất không tốt.- Đại phu chợt hỏi – Bình thường thì cô nương thường ăn những thức ăn gì?

Ông ta lập lại câu hỏi lúc nãy đã hỏi nhưng cương thi không trả lời. Hai năm nay, đôi khi hắn tiện tay mang vài con thú về cho nàng làm thức ăn, còn lại Hạ Tinh toàn tự lo lắng lấy. Những thứ  không ăn uống được, hắn cũng chẳng quan tâm đó là gì.

-Thưa đại phu –Hạ Tinh vẫn chưa thoát khỏi cơn choáng, dè dặt lên tiếng- Tôi ăn rau dại và…một ít thịt thỏ rừng. Tôi cũng ăn thêm trái cây hái được ngoài suối.

-Cô nương có thường bị như thế này không?

Đến lượt Hạ Tinh ngập ngừng. Nếu nàng nói thật, những lần chóng mặt như thế này thường xuyên xảy ra thì liệu hắn vốn chỉ xem Hạ Tinh là một huyết nô cung cấp máu có cho nàng là vô dụng? Liệu hắn có vứt bỏ Hạ Tinh bên vệ đường để bớt đi phần vướng víu hay đơn giản hơn xem nàng là con mồi chính, một lần hút cạn máu không?

Tay Hạ Tinh run lên. Người nàng cũng vậy, nhưng Hạ Tinh lại không dám vùi đầu vào ngực hắn như mỗi khi trời sấm sét ở cạnh bà bà.

-Cô nương…

-Dạ? – Hạ Tinh đành nói dối- Chỉ…chỉ có lần này thôi ạ!

-Vậy thì không đến nỗi – Trương đại phu nhẹ giọng- Cô nương chỉ là ăn uống không đủ chất nên sức khỏe suy kiệt. Ông quay sang phía gã cương thi –Nếu không cần thiết thì huynh đài cũng không nên để nương tử của mình đi lại nhiều nơi quá! – Ông chỉ khẽ liếc qua gót chân chai sần, đầy những vết nứt của Hạ Tinh là hiểu ngay nàng đã phải di chuyển rất nhiều nên chân mới sưng phồng lên vậy.- Cô nương ấy còn trẻ nên có thể tạm thời chịu đựng, nếu thêm một thời gian nữa thì có lẽ tình trạng sẽ càng tệ hơn nhiều.

Đám người kia đã có không ít người nhìn Hạ Tinh bằng ánh mắt thương hại lẫn tiếc nuối. Nàng đẹp như một bông hoa mới nở nhưng lại gặp phải một người chồng không biết trân trọng và nâng niu người đẹp, khác nào một bông hoa lài cắm bãi phân trâu. Nhan sắc này rồi sẽ phai tàn trong lúc đáng lẽ sẽ là tươi đẹp nhất.

-Cô nương phải…

Trương đại phu đang nói thì  bị cắt ngang bởi cương thi bỗng nhiên xách ông ta ném ra ngoài cửa. Những người trong hang mặt mày biến sắc khi hắn tóm lấy một người gần nhất. Hạ Tinh đang nhắm mắt cũng giật mình khi nghe tiếng thét kinh hoàng của nạn nhân…. Cương thi hành động luôn nhanh hơn dự tính của con mồi. Tiếng bẻ cổ răng rắc, sau đó là dòng máu tuôn ra như suối từ động mạch cổ đang bị hắn nuốt vào trong bụng. Tay chân nàng run bắn. Trước mắt Hạ Tinh hiện rõ hình ảnh Tam tiểu thư năm đó…Ngực nàng như bị thắt chặt bởi ý nghĩ: “Nếu mình vô dụng, có lẽ con mồi kế tiếp mà thiếu gia chọn có thể sẽ là nàng?”.