Ma Đao Ca

Chương 21: Hồi 21




Người bịt mặt kinh hoàng quát :

- Lui mau.

Đoạn quay người phóng vút đi.

Hồ Thiết Sanh hoàn hồn định thần, chỉ thấy bia đá lại bay về chỗ cũ, rồi thì trong tiếng cười vang, một bóng người xuất hiện loáng cái đã mất dạng. Hồ Thiết Sanh hết sức thắc mắc, đi đến trước mộ đưa mắt nhìn, tấm bia đá ngã trên mặt đất không giống tấm bia đá đã bay vừa rồi. Hơn nữa, phần dưới bia đá khoảng ba thước có dính đất cát, còn tấm bia đá vừa rồi bay lên toàn một màu trắng, dường như không có dính đất cát. Tâm bia đá nặng đến mấy ngàn cân, làm cho bay lên cũng chẳng khó, khó là ở chỗ bay lên cao đến mười mấy trượng rồi từ từ hạ xuống và dừng lại trên đầu ngọn cỏ. Trừ phi là giấy, nếu không sao thể đứng yên trên đầu ngọn cỏ.

Chàng xách lấy đầu người trên đất lên chú mắt nhìn kỹ, gương mặt hao hao giống Bạch Ngọc Quyên, bất giác cảm thấy vô cùng hối hận về thái độ đối với nàng của mình đêm qua. Nhưng chàng nghĩ đến việc Bạch Diêu Hồng mất cả hai tay, liền lại buông tiếng hừ mạnh, vung chỉ viết lên trên bia đá một hàng chữ “Ngu huynh chờ ở Lữ Tổ các. Thiết Sanh”, đoạn xách lấy đầu người phóng đi về phía Lữ Tổ các. Lại có một người hát Ma Đao Ca xuất hiện, và Ma Đao Ca này lại khác hẳn, chẳng những khác về lời ca mà tiếng của người hát cũng rất là quen thuộc.

Hồ Thiết Sanh sực nhớ đến những lời của người bịt mặt khi nãy “người vô tội nhưng mang vật có tội”, chả lẽ sư tổ và Bạch tiền bối có giấu võ lâm chí bảo trên người hay sao? Chàng lại đưa mắt nhìn đầu người trong tay, bất giác bi thương ngập lòng. Chàng hận trời cao không công bằng, chàng mồ côi bơ vơ từ thưở bé, thân thế không rõ, sau khi sư phụ qua đời, sư tổ lại bị giam lỏng, và bản thân lại mang chứng Ngũ Âm Tuyệt Mạch.

Chàng nghĩ đến chỗ uất hận, vung quyền đấm vào khoảng không, lẩm bẩm :

- Mình phải giết sạch bọ tà ma quỷ quái ấy.

Khi đến Lữ Tổ các thì trời đã sáng, lúc này có một bóng người nhỏ nhắn bám theo chàng, nước mắt ràn rụa lẩm bẩm :

- Sanh ca, cũng tại tiểu muội vô phúc, kiếp này hai ta không thể nào nên duyên chồng vợ được rồi.

Hồ Thiết Sanh không hề hay biết, bởi lòng chàng lúc này vô cùng rối rắm.

- Sanh ca, sao bây giờ mới đến? Thật khiến tiểu muội lo chết đi được.

Bạch Diêu Hồng như một cánh én sà vào lòng chàng, Hồ Thiết Sanh nhẹ vuốt lên tóc nàng, đưa đầu người trong tay lên.

- Hồng muội hãy nhìn xem.

Bạch Diêu Hồng vừa nhìn thấy đầu người, bàng hoàng sửng sốt hỏi :

- Sanh ca, đây là ai vậy?

Hồ Thiết Sanh buồn bã :

- Ngu huynh cũng không nhận ra, theo lời Bạch Phàm thì đây là Quyên muội.

- Sao? Là Quyên muội ư?

Bạch Diêu Hồng liền mắt đỏ hoe, quay người đi khóc sướt mướt nói :

- Sanh ca, Quyên muội đã... chết bởi tay tiểu muội...

Hồ Thiết Sanh cũng nước mắt chảy dài nói :

- Hồng muội sao lại nói vậy?

Bạch Diêu Hồng nghẹn ngào :

- Nếu không có tiểu muội thì đâu có liên tiếp xảy ra những chuyện vừa qua.

- Không, đó phải trách ngu huynh mới đúng.

Hai người lẳng lặng rơi lệ, và một người khác cũng nấp sau một cây to thổn thức, nàng cơ hồ muốn nhào vào lòng Hồ Thiết Sanh khóc một cơn cho hả, nhưng nàng đã không làm vậy bởi nghĩ đây là niềm hạnh phúc mà Bạch Diêu Hồng đã đánh đổi được bằng cả một cái giá to lớn nhất, nàng không thể ra mặt phá hoại.

Nàng lau đi nước mắt trên mặt, buông tiếng thở dài não ruột, lẳng lặng bỏ đi.

Hồ Thiết Sanh vòng tay ôm ngang lưng Bạch Diêu Hồng nói :

- Hồng muội, lại có chuyện lạ xuất hiện nữa, giờ lại có thêm một người hát Ma Đao Ca, và lời ca khác hẳn.

Bạch Diêu Hồng sửng sốt :

- Sanh ca đã nghe được ở đâu vậy?

Hồ Thiết Sanh bèn kể lại chuyện đã xảy ra ở Quan Đế Trủng sau khi nàng rời khỏi. Bạch Diêu Hồng nép sát ngực chàng, lộ vẻ khiếp sợ nói :

- Lời ca ấy tuy cảm động lòng người, nhưng võ công của người đó thật đáng hoài nghi. Theo như tiểu muội biết, trên đời này không ai có thể tung được một tảng đá mấy ngàn cân cao rồi từ từ hạ xuống và đứng yên trên đầu ngọn cỏ.

- Ngu huynh cũng nghĩ vậy, chả lẽ có ma qủy thật sao?

- Người trong võ lâm tuy không tin thuyết ma qủy, nhưng theo tiểu muội thì không thể nào có công lực huyền diệu đến vậy.

Bỗng nghe có tiếng y phục phất gió, chỉ thấy một tiểu đồng phóng nhanh đến, mặt đầy vẻ kinh hãi.

Bạch Diêu Hồng giật mình sửng sốt nói :

- Tiểu đệ, tỷ tỷ ở đây này.

Thì ra tiểu đồng này chính là đồ đệ của Bạch Long Sơn, chỉ thấy y mồ hôi nhễ nhại, phóng đi đến trước mặt Bạch Diêu Hồng, hơ hãi nói :

- Tỷ tỷ, gia sư... định giết tiểu đệ.

- Có tỷ tỷ đây, đừng sợ. Lão ta đâu?

Chỉ nghe một chuỗi cười lạnh toát vọng đến, rồi thì năm bóng người nhanh như chớp lao đến, đi đầu là Bạch Long Sơn, kế tiếp là Vân Trung Phiêu và Thái Cực nhị tuyệt, sau cùng là Bạch Phàm.

Hồ Thiết Sanh vừa thấy bọn ma đầu này, sát cơ liền bừng dậy, trầm giọng quát :

- Bạch Long Sơn, hôm nay Hồ Thiết Sanh này quyết phải giữ lại thủ cấp của lão tặc ngươi.

Bạch Long Sơn cười khẩy :

- Tiểu tử, lão phu hôm nay phải cho ngươi thưởng thức một tuyệt học.

Hồ Thiết Sanh thấy tình thế vẫn hữu bại vô thắng, bèn quay sang Bạch Diêu Hồng nói :

- Hồng muội, lát nữa nếu có cơ hội hãy bảo vệ vị tiểu huynh đệ này thoát thân, tuyệt đối đừng vì ngu huynh mà để lọt vào tay họ, ngu huynh sẽ tự có cách lui địch.

Đoạn hướng về Bạch Long Sơn nói :

- Lão tặc, ngươi có dám một đối một quyết đấu sinh tử với Hồ mỗ không.

Bạch Long Sơn cười hăng hắc :

- Tiểu tử, hãy tiếp lão phu một chưởng trước đã.

Đồng thời đã vung tay xuất chưởng, một luồng kình lực như bài sơn đảo hải ập nhanh đến vùng tim Hồ Thiết Sanh, đó chính là Thôi Tâm chưởng của Bạch Long Sơn.

Hồ Thiết Sanh kinh hãi, vội tung mình lên cao hơn trượng, hai chân liên hoàn tung ra bảy cước, đồng thời hai tay tung ra chiêu tuyệt học thứ nhì do văn sĩ trung niên truyền dạy.

Bạch Long Sơn buông tiếng cười khẩy, người chao qua chao lại thật nhanh như gió đưa cành liễu, tránh khỏi bảy cước của Hồ Thiết Sanh, rồi thì ngạnh tiếp một chưởng. Bùng một tiếng, hai người cùng lùi sau một bước dài.

Hồ Thiết Sanh cả kinh thầm nhủ :

“Công lực lão tặc này dường như không kém hơn Bạch Long Xuyên, xem ra hôm nay qủa thật là dữ nhiều lành ít rồi”.

Chàng buông tiếng quát vang, thi triển chiêu kỳ học do Phong Lôi Tẩu truyền dạy, liền tức sấm gió vang dậy, cỏ cây cát đá tung bay.

Bạch Long Sơn cùng với mười thành công lực lại tung ra một chưởng, lại một tiếng vang rền rĩ, Hồ Thiết Sanh cảm thấy tim nhói đau, loạng choạng lùi sau ba bước dài, Bạch Long Sơn cũng bật lùi ba bước.

Bạch Phàm bỗng lướt đến nói :

- Bạch bá bá, tiểu tử này là tử thù đại địch của bổn minh, cần phải trừ khử, giờ cũng khỏi cần giữ thân phận, liên thủ bắt lấy hắn cho rồi.

Bạch Diêu Hồng nghe vậy cả kinh, biết nếu năm ma đầu này mà liên thủ, chắc chắn hôm nay khó thể bình yên thoát thân, liền đưa mắt nhìn Bạch Long Sơn.

Ngay khi ấy, Vân Trung Phiêu đã bước sang phía trái ba người, Bạch Phàm đi sang phải, Thái Cực nhị tuyệt vòng ra sau, Bạch Long Sơn trước mặt vẫn đứng yên vậy là đã hình thành thế bao vây bốn mặt.

Hồ Thiết Sanh truyền âm nói :

- Lát nữa hai người hãy tấn công Thái Cực nhị tuyệt, đột phá vòng vây phía sau, không cần lo chi ngu huynh.

Bạch Diêu Hồng phản đối :

- Không, tiểu muội phải đi cùng Sanh ca...

Bạch Long Sơn đột nhiên xuất chưởng, một luồng kình lực hùng mạnh xô ra, Hồ Thiết Sanh chẳng thể không toàn lực ứng phó, vội thụp người quét ra năm cước, tả chưởng như đao lẫn kiếm thi triển chiêu thứ nhất Nội tam kiếm trong Thánh Giả Chi Kiếm, tay phải vận hết công lực bình sanh tung ra chiêu kỳ học do Phong Lôi Tẩu truyền dạy.

Ba môn tuyệt học cùng lúc tung ra, phối hợp với thế công của Bạch Diêu Hồng và gã tỉểu đồng, uy lực như cuồng phong bão táp, chỉ nghe một tiếng vang như long trời lở đất, Thái Cực nhị tuyệt và Bạch Phàm đã bị đẩy lùi năm sáu bước.

Nhất là Thái Cực Song Khuên Sử Nghĩa Nhân, hôm trước đã bị Bạch Diêu Hồng đá gãy khủyu tay trái, lúc này như kinh cung chi điểu, cước phong chưa đến y đã thoái lui trước.

Và ngay cả Bạch Long Sơn và Vân Trung Phiêu cũng bị đẩy lùi hai bước dài, thế là vòng vây vô hình trung đã mất tác dụng.

Ngay trong khoảnh khắc ấy, Hồ Thiết Sanh bỗng cảm thấy trên lưng có thêm một vật, cùng lúc ấy bọ ma đầu của Kiếm Già Minh lại lao đến.

Bạch Long Sơn quét mắt nhìn gã tiểu đồng, gằn giọng nói :

- Nghiệt chướng, ngươi còn không mau cút qua đây hả?

Gã tiểu đồng giờ đã nhận thấy rõ nhân cách của lão, nấp sau lưng Bạch Diêu Hồng không trả lời.

Bạch Diêu Hồng cười khẩy nói :

- Thật ra ai là nghiệt chướng, trong lòng tự hiểu rõ. Hừ, hãy xem hai cánh tay của bổn cô nương, đây chính là do lão ban cho.

Bạch Long Sơn cười khẩy :

- Nếu ngươi còn chưa chịu vâng lời, e ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.

Bạch Long Sơn nháy mắt với Vân Trung Phiêu, đề tụ công lực chuẩn bị tái phát động thế công.

Đột nhiên, một tiếng nói rất khẽ vọng vào tai Hồ Thiết Sanh :

- Hãy tuốt đao ra!

Hồ Thiết Sanh sững sờ, tuốt đao ra ư? Ngọn hắc đao của chàng lúc trong ngôi nhà sắt đã ném cho Hắc Đao Khách rồi mà.

Nhưng chợt động tâm, cúi xuống nhìn, kinh ngạc đến mức suýt kêu lên, thì ra bên lưng chàng lúc này có treo một ngọn đại đao màu xanh lục.

Ngọn đại đao này có vỏ màu lục sậm và như vẩy cá sáng lấp lánh, thân đao rộng khoảng nửa thước, chuôi và hộ thủ cũng màu lục, và trên vỏ dao còn gắn đầy những viên bảo thạch màu lục to lớn.

Lúc này chẳng những Hồ Thiết Sanh phát hiện mà cả bọn ma đầu Kiếm Già Minh cũng phát hiện, thảy đều kinh ngạc nhìn chốt vào ngọn đao quái dị ấy.

Hồ Thiết Sanh biết là đã có cao nhân xuất hiện, người ta đã treo đao vào bên lưng mà mình không hay biết. Chàng liền ấn vào nút cài, choang một tiếng rút đao ra khỏi vỏ.

Quái đao vừa ra khỏi vỏ, chẳng những Hồ Thiết Sanh sững sờ mà ngay cả Bạch Long Sơn và Vân Trung Phiêu cũng đứng thuỗn mặt ra.

Bỏi trông vỏ đao rực rỡ quý giá, mọi người đinh ninh ngọn đao này ra khỏi vỏ hẳn là sáng choang và hàn khí buốt xương, nào ngờ hoàn toàn trái ngược.

Thì ra ngọn đao này đầy sét rỉ và lưỡi đao mẻ đến bảy tám chỗ, rõ ràng là một phế vật, vậy mà lại sử dụng một vỏ đao sang trọng lộng lẫy, thật là dị hợm.

Vân Trung Phiêu buông tiếng cười vang nói :

- Tiểu tử, ngọn đao của ngươi cũng nên mài rồi đấy. Thế này thì e rằng xắt đậu hũ cũng chẳng đứt.

Hồ Thiết Sanh cảm thấy ngọn đao này nhẹ hẫng, bất giác vung tay, chỉ nghe soạt một tiếng, ngực áo Vân Trung Phiêu đã rách một đường dài khoảng hai thước.

Thế là chẳng những bọn ma đầu Kiếm Già Minh cả kinh thất sắc, mà ngay cả Hồ Thiết Sanh cũng ngẩn người ra, bởi Vân Trung Phiêu đứng cách chàng đến năm sáu bước, chỉ hư không vung đao mà đã làm rách áo Vân Trung Phiêu, thật khó thể tin nổi.

Hồ Thiết Sanh buông tiếng cười vang ngạo nghễ nhìn Vân Trung Phiêu, cười lạnh lùng nói :

- Cổ Thương, lão có biết lai lịch của ngọn đao này không?

Vân Trung Phiêu ngượng ngùng, mặt đầy vẻ sợ hãi thoái lui.

Hồ Thiết Sanh trỏ đao vào Bạch Long Sơn nói :

- Bạch Long Sơn, xông lên đi chứ?

Bạch Long Sơn kinh hãi lùi sau ba bước, chỉ thấy trước ngực vải nụn rơi lả tả, cũng bị thủng một lỗ nhỏ to cỡ nắm tay.

Hồ Thiết Sanh dùng hai ngón tay trỏ giữa sờ lên đường rãnh gần sống đao, cảm thấy lạnh buốt xương, khiến chàng bất giác rùng mình.

Bạch Long Sơn và Vân Trung Phiêu ngơ ngẩn nhìn nhau, lòng thầm kêu lên :

“Ma đao!”

Võ lâm chí bảo xuất hiện, người nào không động lòng tham?

Hai lão ma đầu nháy mắt với nhau, cùng đề tụ công lực bình sanh vào hai bàn tay, cất bước tiến tới.

Hồ Thiết Sanh nhìn thần sắc đối phương, biết lần động thủ này hẳn hết sức quyết liệt, cũng liền đề tụ toàn bộ công lực, nháy mắt với Bạch Diêu Hồng, rồi liền buông tiếng quát vang, thi triển Truy Hồn thập tam đao.

Chỉ thấy bụi vàng tung bay, sét rỉ trên đao đã tự động rơi ra, trở thành màu xanh lục như ánh chớp, Bạch Long Sơn và Vân Trung Phiêu chỉ nghe soạt soạt hai tiếng, chòm râu dưới cằm đã bị chém đứt, theo gió bay đi.

Hai lão ma đầu hồn phi phách tán, cùng lùi nhanh ra xa hơn trượng, quát to :

- Lui mau.

Rồi quay người bỏ chạy như bay, Bạch Phàm và Thái Cực nhị tuyệt cũng vội theo sau đào tẩu.

Ba người ngơ ngẩn nhìn nhau, thảy đều hết sức kinh ngạc, võ lâm chí bảo quả nhiên bất phàm, chỉ một chiêu khiến cho hai đại ma đầu khiếp vía bỏ chạy.

Hồ Thiết Sanh đưa đao lên xem, chỉ thấy thân đao như vẩy cá lấp lánh ánh lục, bảy tám chỗ mẻ cũng không còn nữa.

Chàng tra đao vào vỏ, cười to nói :

- Kể từ nay giới võ lâm...

Bỗng cảm thấy trên lưng nhẹ đi, cúi xuống nhìn, ngọn quái đao đã biến mất, liền quét mắt nhìn quanh, không hề có bóng người, bất giác đứng ngây ra tại chỗ.

Bạch Diêu Hồng và gã tiểu đồng lúc này mới phát hiện ngọn quái đao đã biến mất, cũng biến sắc buột miệng nói :

- Thật là chuyện quái lạ! Thật là chuyện quái lạ!

Hồ Thiết Sanh chau mày nói :

- Đây hẳn là võ lâm chí bảo Ma đao rồi! Thế này thì mọi người trong giới võ lâm đều biết Ma đao ở trong tay ngu huynh, hẳn không chịu buông tha.

Bạch Diêu Hồng gật đầu :

- Người trao đao cho huynh qủa là thần xuất qủy sầu, tất cả mọi người không một ai phát giác, chả lẽ người này là Ma Đao Tôn Giả ư?

Bỗng thấy Hắc Đao Khách, Thiên Đài Kỳ Si và Tiểu Lục Tử phóng nhanh đến, Hồ Thiết Sanh liền kể chuyện xảy ra tại Quan Đế Trủng và chuyện quái lạ vừa rồi.

Hai vị lão nhân tuy biết nhiều hiểu rộng, nhưng cũng chưa từng nghe chuyện quái lạ thế này.

Thiên Đài Kỳ Si nói :

- Theo lão phu thấy người đã hát Ma Đao Ca tại Quan Đế Trủng e cũng là giả mạo, còn ngọn đao khi nãy có thể chính là Ma đao.

Hắc Đao Khách tiếp lời :

- Hiện nay chuyện lạ liên tiếp xảy ra, thật không biết đâu mà lường. Tiên Kiếm và Ma già thật ra đang giở trò gì, e rằng chỉ có bản thân họ tự hiểu thôi.

Hồ Thiết Sanh ngạc nhiên nói :

- Sao tiền bối lại nói vậy? Chả lẽ gia sư tổ với Bạch tiền bối cam tâm tình nguyện bị giam giữ hay sao?

Hắc Đao Khách nghiêm giọng :

- Tuy họ không phải cam tâm tình nguyện, nhưng hẳn là có uẩn khúc. Theo lão phu suy đoán, văn sĩ kia hẳn là Ma Thủ Hồng Nhan Dư Mộng Chân, còn về người bịt mặt phe Kiếm Già Minh hiện tuy chưa thể khẳng định là ai, nhưng cũng có chút manh mối, nếu cho là giữa họ chỉ vì tình thù, thì e rằng không phải đơn giản như vậy.

Thiên Đài Kỳ Si hỏi :

- Trần huynh hãy nói nghe xem, giữa họ còn có hiềm khích gì nữa?

- Lữ huynh còn nhớ khi xưa lúc Tiên Kiếm và Ma Già hiệp danh lừng lẫy, từng có hai nhân vật thần bí xuất hiện không?

Thiên Đài Kỳ Si ngẫm nghĩ một hồi, trầm giọng nói :

- Có phải là Tử Thủ và Thần Cung không?

- Không sai, giới võ lâm đều đã đồn đại hai người như rồng thần trên trời, có lẽ chưa ai được nhìn thấy mặt thật của họ, họ tự xưng là chủ nhân Tử Thủ và Thần Cung, nhưng lại đối nghịch nhau. Nghe đâu từng động thủ với nhau mấy lần ở nơi kín đáo, bất phân thắng bại.

- Đã không ai nhìn thấy họ, vậy sao biết họ động thủ với nhau?

- Chỉ có một người từng gặp họ.

- Ai vậy?

- Ma Thủ Hồng Nhan Dư Mộng Chân!

- Sao Trần huynh biết chuyện ấy.

- Dư Mộng Chân đã nói.

- Lúc nào?

- Trước đây không lâu, nhưng dặn Trần mỗ tạm thời giữ bí mật.

- Vậy thì văn sĩ kia quả là bà ấy ư?

- Đừng hỏi nhiều, chúng ta không thể ở đây chờ đối phương tấn công, mà phải mang sự sát phạt vào trong Tổng đàn Kiếm Già Minh.

- Khoan đã nào, Trần huynh chưa nói hết kia mà. Trần huynh vừa nói Dư Mộng Chân từng gặp hai vị chủ nhân Tử Thủ và Thần Cung, họ là ai vậy?

- Lữ huynh hãy đi mà hỏi Dư Mộng Chân, Trần mỗ lúc này thật không thể phản bội lời hứa nói cho Lữ huynh biết.

Thế là quần hùng do Hắc Đao Khách dẫn đầu, cùng phóng đi về phía Trích Tinh bình, lát sau đã đến gần Tổng đàn Kiếm Già Minh.

Hắc Đao Khách nói :

- Phen này chúng ta hãy chia làm hai nhóm, Hồ Thiết Sanh với Bạch Diêu Hồng tìm gặp Tiên Kiếm và Ma Già, nhất định phải hỏi rõ sự việc vì sao họ lại cam tâm tình nguyện bị giam cầm. Còn lão phu với Lữ huynh và Tiểu Lục Tử ở phía trước nhiễu loạn, dụ dẫn bọn ma đầu ra ngoài cho hai người tiện bề hành động.

Hắc Đao Khách với Thiên Đài Kỳ Si, Tiểu Lục Tử và gã tiểu đồng bỏ đi trước, Hồ Thiết Sanh với Bạch Diêu Hồng vòng ra phía sau, vượt tường rào vào trong.

Hai người đi đến một sân vườn vắng vẻ, nghe trong nhà có người trò chuyện, liền lẻn đến bên cửa sổ nghe trộm.

Hai người nhìn vào trong, bất giác sững sờ, thì ra trong nhà có ba người, một là văn sĩ trung niên, hai người kia là Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên.

Chỉ nghe văn sĩ trung niên nói :

- Hai vị cam nguyện hy sinh thanh danh cả đời, chịu bị giam tại đây, thật là không đáng.

Lạc Kỳ thở dài :

- Chân muội có điều chưa rõ, vì một việc trọng đại, đành phải tạm thời chịu khuất tất một chút. Cũng may Lạc mỗ với Bạch huynh bị giam tại đây, nhiều người trong giới võ lâm đều thông cảm cho.

Văn sĩ trung niên thở dài :

- Hai vị còn nhớ chuyện Bạch Long Sơn toan cưỡng hiếp tiểu muội khi xưa không? Chiếc ngọc thoa đen chính là đã đánh mất trong lúc ấy, chẳng hiểu sao lại rơi vào tay Vân Trung Phiêu như vậy?

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng giờ mới được chứng thực, vị văn sĩ trung niên này quả nhiên là Ma Thủ Hồng Nhan Dư Mộng Chân.

Tiên Kiếm Lạc Kỳ nói :

- Tình ý của Chân muội giành cho Lạc mỗ với Bạch huynh, hai người chúng ta đã từ lâu ghi khắc trong lòng, vì phải chứng thực một chuyện trọng đại, Lạc mỗ với Bạch huynh tạm thời chưa thể rời khỏi đây.

- Vậy người cầm đầu Kiếm Già Minh phải chăng là...

Hai lão nhân cùng xua tay nói :

- Biết là được rồi, không cần phải nói ra, đều là vì Ma đao và Ma Đao Ca cả.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng sửng sốt, lại nghe Dư Mộng Chân nói :

- Hai vị có biết trên giang hồ lại xuất hiện một người hát Ma Đao Ca không?

Hai lão nhân chẳng chút ngạc nhiên :

- Biết hay không cũng vậy thôi, vì đều là giả cả.

- Vậy thật ở đâu?

- Trên người bổn nhân.

Dư Mộng Chân sửng sốt, bỗng thấy nơi cửa bóng người nhấp nhoáng, một người bịt mặt xuất hiện nói :

- Dư Mộng Chân, tôn giá không tin phải không?

Ma Thủ Hồng Nhan Dư Mộng Chân đứng phắt dậy, toàn lực tung ra một chưởng.

Người bị mặt nơi cửa lùi sau một bước, vung chưởng đón tiếp, bùng một tiếng vang dội, ngôi nhà rung chuyển, đèn lửa vụt tắt.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng thấy vậy cả kinh, chỉ nghe Dư Mộng Chân trầm giọng nói :

- Lạc Kỳ, Bạch Long Xuyên! Chả lẽ các ngươi đồng lõa với y sao?

Chỉ nghe hai lão nhân đồng thanh nói :

- Ai bảo tôn giá không biết tự lượng sức mình.

Hồ Thiết Sanh và Bạch Diêu Hồng kinh ngạc thầm nhủ :

- Nghe đâu hai vị tiền bối này khi xưa đều có tình ý với Dư tiền bối, sao giờ lại thốt ra những lời tệ bạc thế này?

Chỉ nghe Dư Mộng Chân gắt giọng nói :

- Các người muốn gì?

Người bịt mặt trầm giọng nói :

- Giữ tôn giá ở lại đây.

Dư Mộng Chân cười khẩy nói :

- Đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm! Kể như Dư Mộng Chân này đã đui mù. Hừ! Muốn giữ bổn nhân này ở lại đây đâu phải là dễ dàng.

Người bịt mặt quát :

- Bạch Long Xuyên, bắt lấy y thị ngay.

Bạch Long Xuyên trầm giọng :

- Dư Mộng Chân, hãy xuôi tay chịu trói đi thôi!

Vừa dứt lời, chỉ nghe Dư Mộng Chân quát vang, rồi là một tiếng vang rền rĩ, đôi bên đã động thủ.

Hồ Thiết Sanh bất giác mày kiếm nhướng lên, truyền âm nói :

- Hồng muội, ngu huynh đã hết hy vọng rồi, không thể nào bàn quan tọa thị nữa!

- Chả lẽ Sanh ca định động thủ với trưởng bối mình ư?

- Vì cứu Dư tiền bối, cũng đành phải phạm thượng thôi.

Hồ Thiết Sanh vừa nói đến đó, bỗng cảm thấy trên lưng trì xuống, và vang lên một tiếng rất khẽ, chỉ thấy ngọn quái đao đã treo trên lưng.

Hồ Thiết Sanh thoáng ngẩn người, bèn dùng khủyu tay thúc Bạch Diêu Hồng một cái, Bạch Diêu Hồng cúi xuống nhìn bất giác mừng rơn.

Hồ Thiết Sanh nói nhanh :

- Lát nữa ngu huynh nhiễu loạn, Hồng muội hãy thừa cơ cứu Dư tiền bối.

Đoạn choang một tiếng rút đao ra khỏ vỏ, cất tiếng hát :

- Võ lâm trẻ già cùng chững bước, gió tanh mưa máu Ma đao hiện. Nực cười tà minh nghịch lẽ trời. Ba hôm năm bữa đầu lâu bay, đầu người bạch đạo là vô giá. Ma đao xuất vỏ qủy thần kinh...

Rồi thì tay áo phất mạnh, liền tức cát bụi tung bay, che phủ người chàng.

Chỉ nghe vút vút vút, ba người từ cửa sổ vọt ra, và cùng trong lúc ấy, Bạch Diêu Hồng từ cửa sổ sau lẻn vào nhà.

Người bịt mặt cười khẩy nói :

- Tôn giá lại giở trò này thật là cũ rích.

Hồ Thiết Sanh quái đao quét ra, ánh lục chói lóa, hàn khí buốt xương. Người bịt mặt, Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên cùng hét lên một tiếng kinh hoàng, lùi nhanh ra sau ba bước.

- Ma đao!

Ba người cùng buột miệng la to, chỉ nghe người bịt mặt nói :

- Đây là võ lâm chí bảo, bất cứ giá nào cũng phải bắt sống người này, xông lên!

Hồ Thiết Sanh buông tiếng quát vang, trong bụi cát mù mịt, thi triển Phong Lôi bát cước của Phong Lôi Tẩu, đồng thời quái đao trong tay thi triển chiêu thứ nhất Nghiệt Long Hí Lãng trong Nội tam kiếm của Thánh Giả Chi Kiếm.

Chỉ nghe bùng một tiếng rền rĩ, Hồ Thiết Sanh bị đẩy lùi một bước, còn người bịt mặt với Lạc Kỳ và Bạch Long Xuyên đều bị quái đao chém rách áo, kinh hoàng thoái lui.

Hồ Thiết Sanh thừa cơ trầm giọng nói :

- Hồng muội, thế nào rồi?

Trong nhà hoàn toàn yên lặng, chàng biết là Bạch Diêu Hồng với Dư Mộng Chân đã đi khỏi, liền tra đao vào vỏ nói :

- Xin cáo từ.

Đoạn tung mình phóng đi nhanh như tia chớp.

Hồ Thiết Sanh ra khỏi Tổng đàn Kiếm Già Minh, phóng đi về hướng nam khoảng bảy tám dặm, đảo quanh một vòng, không thấy Bạch Diêu Hồng và Dư Mộng Chân, đành cất tiếng gọi.

Nhưng chỉ nghe hồi âm vang vọng, chẳng thấy bóng dáng Bạch Diêu Hồng đâu, bèn thầm nhủ :

“Chả lẽ họ chưa ra khỏi nhà hay sao?”

Ngay trong khoảnh khắc ấy, ngọn quái đao trên lưng lại đột nhiên biến mất. Nhưng chàng không lấy làm lạ, biết vị kỳ nhân này đã ngầm trợ giúp mình, rất có thể là Ma Đao Tôn Giả thật sự.

- Sanh ca! Sanh ca! Tiểu muội ở đây này!

Hồ Thiết Sanh mừng rỡ, liền phóng đi về phía tiếng nói vọng đến. Nơi này đã là chân núi Mang Sơn, có rất nhiều lăng tẩm của các vị đế vương, dường như tiếng nói từ trong một ngội cổ mộ phát ra.

Hồ Thiết Sanh đi vào một khu cổ mộ, chỉ thấy người và ngựa đá cao đến một hai trượng, gió đêm xào xạc, ngập đầy vẻ thê lương và ghê rợn.

- Sanh ca! Tiểu muội ở đây này!

Hồ Thiết Sanh liền lần theo tiếng nói, một cái tung mình đã đến nơi, đưa mắt nhìn, thì ra Bạch Diêu Hồng bị trói trên một bia đá to lớn, thân hình không một mảnh vải che thân, chàng cả giận nói :

- Hồng muội, kẻ nào đã làm vậy?

Bạch Diêu Hồng không đáp, chỉ giục :

- Sanh ca! cởi trói cho tiểu muội mau.

Hồ Thiết Sanh tung mình đến, vung tay như đao, soạt soạt soạt chém đứt dây gân bò.

Đột nhiên Bạch Diêu Hồng tung cước nhanh như chớp, đá vào huyệt Phụng Vỹ của Hồ Thiết Sanh.

Hồ Thiết Sanh đâu ngờ có vậy, lập tức ngã lăn ra đấ, nhưng ánh mắt chàng ngập đầy vẻ kinh hoàng.

Liền sau đó, hai bóng người từ trong lùm cỏ phóng ra, một người trong số tay cắp một thiếu nữ.

Thì ra là Thánh Thủ Thái Hoa Hoắc Phi, người cắp thiếu nữ chính là Bạch Phàm.

Lúc này Bạch Diêu Hồng ngồi xổm trên đất nói :

- Bổn cô nương đã điểm huyệt y rồi, các ngươi hãy thả người ra đi.

Bạch Phàm và Thánh Thủ Thái Hoa nhìn nhau cười, Bạch Phàm liền bỏ thiếu nữ xuống đất.

Hồ Thiết Sanh nghiêng mắt nhìn, bất giác lòng rúng động mạnh, thì ra thiếu nữ ấy là Bạch Ngọc Quyên đã bị điểm khóa huyệt đạo.

Bạch Phàm cười nham hiểm nói :

- Hoắc Phi, lão chọn người nào?

Hoắc Phi cười dâm đãng :

- Lão phu bất kể già trẻ xấu đẹp, ngươi cứ chọn trước, còn lại là của lão phu.

- Vậy thì ả kia giao cho lão.

Bạch Diêu Hồng biết mình đã bị mắc lừa, gắt giọng nói :

- Các ngươi có chịu thả người hay không?

Bạch Phàm cười khả ố :

- Khi nào vui vầy thỏa thích rồi hẵng thả cũng chẳng muộn.

Bạch Diêu Hồng đột nhiên tung cước, nhanh như chớp đá vào huyệt đạo của Hồ Thiết Sanh.

Nhưng hai tên dâm tặc đã nắm chắc phần thắng, họ không hề động đậy, chỉ thấy một người từ sau bia đá lách ra, ngọn Chiêu Hồn Phiên trong tay điểm nhanh ra, Bạch Diêu Hồng liền ngã lăn ra đất.

Hồ Thiết Sanh nhìn thấy tất cả, lòng đau buồn khôn tả, chàng biết là Bạch Diêu Hồng đã phát hiện Bạch Ngọc Quyên bị Bạch Phàm khống chế, vì cứu Bạch Ngọc Quyên, nàng chấp nhận điều kiện chế ngự mình để trao đổi, sau khi đối phương thả Bạch Ngọc Quyên ra, nàng sẽ bất thần ra tay giải huyệt cho mình. Nhưng nàng đã bị mắc lừa, nghĩ đến đó, chàng bất giác buông tiếng thở dài thậm thượt.