Ma Đầu

Quyển 1 - Chương 25: Được cứu




Tiểu Trúc núp thật lâu, mắt thấy sắc trời sắp sáng, chân ngồi xổm tê tê không cảm giác. Thời tiết cũng hơi lạnh, gió thổi làm hắn lạnh thấu tim, run run hàm trên cụng hàm dưới. Nghĩ thầm lại chờ một lúc trời sẽ sáng, hai người kia sao còn chưa đi, nếu trời sáng bị bọn họ nhìn thấy không phải thảm.

Lại đợi một lát, Tiểu Trúc cũng không dám ở lỳ chỗ gần như vậy, khom lưng đi sang bên cạnh, muốn vòng một vòng lớn, theo tường trèo vào trong cũng được.

Đáng tiếc hắn không thể nào ngờ Tiêu trang to lớn như thế, theo tường vây chạy đến mức cả người là mồ hôi, cũng không biết mình chạy đến đâu. Hơn nữa tường viện ấy thật sự là rất cao, bên cạnh lại không cây không có ụ đất, hắn không biết võ công căn bản không đi.

Tiểu Trúc thử mấy lần cũng không có cách nào, sau đó lượm mấy hòn đá gắng sức ném vào trong, ngay cả tiếng cục đá rơi xuống đất cũng không nghe thấy, chớ nói chi là có người phát hiện ra hắn.

Hắn có chút chán chường, mặt xám mày tro dựa vào tường viện đứng nửa ngày, cuối cùng nghĩ đi chỗ khác tìm một tảng đá lớn rồi kê, có lẽ có thể trèo lên.

Đi rất xa về phía bắc, hòn đá trên mặt đất trái lại rất nhiều, nhưng mà tảng đá lớn có thể đặt chân lại không có hòn nào. Tiểu Trúc đi cảm giác mình thật sự là đã đi quá xa, vạn nhất lại gặp phải đám người xấu ấy thì biết làm sao? Đang muốn trở về, chợt nghe một trận tiếng động "ào ào".

Hắn sợ tới mức lông tơ dựng đứng, giương mắt thấy đông nghịt, là một đàn quạ bị hắn quấy nhiễu bay lên, kéo theo tiếng kêu to khó nghe. Rất xa hình như nhìn thấy một tảng đá rất lớn, hắn vui mừng vội vàng chạy hai bước, qua xem thử.

Nhưng chưa đợi hắn đi vào đã phát hiện không hợp, ấy căn bản không phải là tảng đá gì lớn, là một cái mộ bia.

Tiểu Trúc rùng mình, càng nổi lên một thân da gà. Vừa mới bình minh, bởi trời đầy mây, sắc trời mờ tối, chữ trên mộ bia không thấy rõ, chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Tiểu Trúc nghĩ vẫn là trở về quên đi, lại nghe một trận thanh âm "ào ào", hắn tưởng rằng vẫn là quạ, theo bản năng quay đầu lại, nhìn thấy vài bóng đen.

Trong lòng "độp" một tiếng, nghĩ chẳng lẽ là bị người ta phát hiện. Còn chưa chờ hắn chạy, mấy người che mặt kia đã lấn đến trước mắt, có hai người xoay mình chặn đường đi của Tiểu Trúc, quát: "Còn chạy trốn nơi đâu?!"

Tiểu Trúc cắn môi, trong lòng sợ hãi nhưng không thể không giả vờ trấn tĩnh, trong lòng rất nhanh tính toán đào tẩu như thế nào, nhưng ngay cả bản thân cũng cảm thấy xác suất đào tẩu quá nhỏ.

"Các ngươi là người nào?..." Tiểu Trúc nhíu mày, thanh âm cũng hơi run run, nói: "Vì sao bắt ta, ta không biết các ngươi."

Một người bịt mặt cười lạnh một tiếng, nói: "Không biết? Gương mặt này quả nhiên đáng giá, hèn chi là một nam nhân cũng có thể dụ dỗ người ta."

Tiểu Trúc hít một hơi, người nọ biết mình là nam?! Không khỏi cau mày, hắn từ sau khi rời khỏi Sở gia chưa từng nói với ai mình là nam, hắn là không dám nói, người này sao lại biết? chẳng lẽ... Là người của Sở gia?!

Tiểu Trúc cảm thấy mình nghĩ thật hoang đường, lại rùng mình một cái, người của Sở gia vì sao muốn giết mình? Chẳng lẽ Lạc Thịnh Vũ đã biết mình là nam nhân, sự tình lộ tẩy, cho nên bọn họ muốn giết mình sao?

Tiểu Trúc hãy còn ngây ngốc, đột nhiên thấy người nọ làm khó dễ, "Thành thành thật thật đi theo chúng ta!"

Trong lòng Tiểu Trúc sợ hãi, cũng không chịu khoanh tay chịu trói, chợt nhào sang bên cạnh, lại né khỏi, nhưng thiếu chút nữa chính là té ngã.

Người áo đen ra tay ấy ngay tức khắc giận dữ, kêu lên: "Giỏi ghê, không thành thật thì trước tiên chặt bỏ một cánh tay của ngươi, dù sao chỉ cần còn thở một hơi trở về là được." Dứt lời thật sự ánh bạc vụt qua, giơ đao liền chém.

Tiểu Trúc sợ tới mức muốn kêu lên, nhưng thanh âm đều mắc trong cổ họng, chỉ cảm thấy vai phải đau nhức một trận, tựa hồ có thể nghe rõ lưỡi dao cắt trên thịt như thế nào. Hắn lảo đảo một cái ngã xuống đất, người nọ là từ phía sau lưng bổ tới, hắn cũng không thấy rõ bộ dáng thế nào, chỉ nghĩ may mà tay phải chưa có gãy, nhưng quần áo ẩm ướt dán trên người, chắc hẳn là chảy rất nhiều máu.

Mấy người bịt mặt vừa nhìn đều cười to "ha ha", nói: "Xem hắn còn chạy."

Tiểu Trúc đau muốn ngất đi, thanh đao bạc ấy chói làm mắt hắn choáng váng, vốn nghĩ mình chết chắc rồi, ai ngờ chợt nghe một tiếng gào thét, thanh âm bén nhọn sợ tới mức trái tim của hắn cũng sắp ngừng đập. Ngay sau đó bỗng nhiên đầu choáng váng, thân thể dường như nhẹ hơn, lại là bị người bế ngang eo.

Tiểu Trúc ngẩng đầu nhìn lên, không khỏi thở nhẹ, có loại cảm giác tìm được đường sống, trên người lập tức cảm thấy thoát lực, yếu ớt tựa vào người nọ. Người ôm mình kia không phải Lạc Thịnh Vũ còn có thể là ai?

Lạc Thịnh Vũ sắc mặt xanh mét, y ôm ngang ôm Tiểu Trúc, mặt người trong lòng không còn chút máu tựa vào ngực y, trên y phục đều là máu, không phải là vừa rồi hắn giương mắt nhìn mình một cái, cũng tưởng rằng người này đã chết.

Lạc Thịnh Vũ ôm hắn lui về phía sau vài bước, liền đặt hắn bên cạnh mộ bia, để hắn dựa vào, xé vạt áo xuống đơn giản băng bó vết thương trên bả vai cho hắn, nói: "Không có việc gì, lập tức mang nàng trở về." Nói xong sờ sờ tóc hắn.

Tiểu Trúc cũng bất chấp chính mình có phải đang tựa vào mộ bia hay không, bây giờ nếu như không có chỗ chống đỡ, hắn chắc chắn ngồi không nổi, nghe thấy thanh âm của Lạc Thịnh Vũ, bỗng nhiên cảm thấy dường như có chút tủi thân, nhưng lại giống tâm lý của tiểu hài tử, gật gật đầu.

"Lạc Thịnh Vũ ngươi tự xưng một thế hệ đại hiệp, vậy mà ra tay độc ác như thế!" Người bịt mặt nhìn đồng bạn của mình trong nháy mắt gãy cánh tay phải, đau đớn kêu gào trên mặt đất, mắng.

Lạc Thịnh Vũ vẫn không nói, cẩn thận băng bó vết thương cho Tiểu Trúc, mới đứng lên, tay phải cầm một thanh trường kiếm, lưỡi kiếm chuôi kiếm ấy đều là màu lam, phát ra ánh sáng âm u, nhìn vô cùng quỷ dị, chính là Đoạn Thủy không thể nghi ngờ.

"Đối phó tiểu nhân, Lạc mỗ không có tất yếu thủ hạ lưu tình." Lạc Thịnh Vũ nâng tay nhẹ nhàng búng lưỡi kiếm.

Mấy người kia lớn tiếng mắng y ti bỉ vô sỉ, nói thật dễ nghe căn bản là đại hiệp chó má. Nhưng vẻ mặt Lạc Thịnh Vũ lại không tức giận, cũng không tái mét giống vừa rồi, chỉ nhạt nhẽo nói: "Hơn nữa, cho dù Lạc mỗ nhân ra tay độc ác, ai sẽ biết? Các ngươi chẳng qua là một đám người chết mà thôi."

Y chưa nói dứt lời, tung người lấn qua, ánh sáng lam của Đoạn Thủy xoẹt một cái, không trung còn dường như lưu lại quỹ tích màu lam ấy, một người đối diện không kịp phản ứng, đã bị tước mất đầu, lăn đi cuồn cuộn.

Hai người còn lại đều sửng sốt, đồng bạn gãy tay kia không biết là đã chết chưa, không còn tru lên nữa, im lặng nằm bên cạnh cái đầu lâu ấy.

Một người bịt mặt trong đó sợ tới mức quả thực chân cũng mềm nhũn, bỗng nhiên phóng người lên, muốn phát động khinh công đào tẩu. Lạc Thịnh Vũ không thèm đuổi theo, cổ tay rung lên, trường kiếm "keng" một tiếng rời tay bay ra ngoài, kéo theo tiếng kêu rên của người nọ, lại là "phập" một tiếng, đã bị xuyên qua đóng đinh trên cây khô bên cạnh. Tay chân người nọ vẫn còn đung đưa...

Người còn lại quả thực đỏ mắt, đột nhiên hét lớn một tiếng liền đánh về phía Tiểu Trúc bên cạnh, gã cũng biết mình không phải đối thủ, căn bản đánh không lại Lạc Thịnh Vũ, muốn uy hiếp con tin.

Mắt Tiểu Trúc cũng đỏ, hắn là bị dọa, ngay cả thanh âm cũng bị dọa không còn, trong trí nhớ hắn chưa từng thấy người chết, cũng chưa từng thấy Lạc Thịnh Vũ giết người, mà tất cả trước mắt đều vượt qua khả năng chịu đựng của hắn. Hắn muốn đứng lên nhào tới nắm lấy Lạc Thịnh Vũ, để y đừng giết người nữa, lại không có chút hơi sức nào.

Lạc Thịnh Vũ tốc độ cực nhanh xoay người tóm lấy, lập tức đã tóm dập nát bả vai người nọ. Người nọ đau kêu thảm thiết, nhưng không biết nghị lực ở đâu, lại dịch người, miễn cưỡng lùi về phía sau mấy bước.

Lạc Thịnh Vũ hừ lạnh một tiếng, đuổi kịp theo sát, tay vừa lật, một chưởng vỗ qua, đánh bay gã ra. Người nọ trúng chưởng lập tức mất mạng, không kịp rên một tiếng. Thân thể bay ra đụng "bịch" phía trên mộ bia, đụng bể một nửa cái bia đá lớn, mấy viên đá nứt theo thi thể của người kia lăn qua một bên.