Ma Đầu

Quyển 1 - Chương 32: Vào mộ




"Chủ tử."

Tiểu Trúc vẫn còn đang ngẩn ra, liền nghe thấy thanh âm Lạc Kiến Đông nói "Thuộc hạ đã kiểm tra, ngôi mộ này có kỳ quái, khóa vòng kia đích xác là một cơ quan, có thể mở mộ ra, phía dưới mộ bia là thạch động rất lớn."

Lạc Thịnh Vũ gật gật đầu, Tiểu Trúc không khỏi cả người nổi da gà, bên trong mộ bia có một thạch động rất lớn, không biết dùng để táng cái gì.

"Chúng ta đi xuống nhìn xem, Kiến Đông lấy ít bó đuốc tới." Lạc Thịnh Vũ hơi tạm dừng, liền nói, "Lam Y ngươi và Tiểu Trúc thì chờ trên xe ngựa, chúng ta rất nhanh trở về."

"Hả?!" Tiểu Trúc há hốc mồm ngẩng đầu nhìn y, sau đó liếc mắt nhìn Lam Y, lập tức lại cúi đầu. Trong lòng hắn đương nhiên không muốn chờ ở chỗ này, huống hồ còn là cùng với Lam Y, không phải hắn có thành kiến với Lam Y, mắt người nọ nhìn hắn nhìn thế nào quỷ dị thế ấy. Hắn cũng không nói, dù sao chính là níu chặt tay Lạc Thịnh Vũ, trầm mặc kháng cự...

Lam Y hừ lạnh hai tiếng, nói: "Phu nhân yên tâm, Lam Y mặc dù không có võ công cao cường như trang chủ, nhưng cũng có thể bảo vệ phu nhân bình an."

Tiểu Trúc xấu hổ một trận, Lam Y có thân hình tiêu chuẩn nữ tử Giang Nam, thoạt nhìn mảnh mai yêu kiều, những lời này khiến mặt Tiểu Trúc ửng hồng, đại nam nhân hắn, sao có thể để một nữ tử bảo vệ chứ. Không khỏi cứng đờ, liền buông tay Lạc Thịnh Vũ ra.

Lạc Thịnh Vũ cười cười, đột nhiên một phen cầm tay hắn, sau đó dùng lực kéo, lôi hắn vào trong lòng, cũng không kiêng dè, khẽ hôn cánh môi hắn một cái, nói: "Ngoan, chờ ngươi khỏe sẽ cho ngươi đi theo, ngươi muốn chạy trốn cũng không được."

Trên mặt Tiểu Trúc "vọt" cái liền đỏ, tay người kia còn đặt trên eo mông hắn, muốn bao nhiêu ái muội có bấy nhiêu ái muội. Vội vàng đẩy y ra liền đi về phía xe ngựa, chọc đến người phía sau lại cười khẽ một trận.

Lạc Thịnh Vũ nhìn Tiểu Trúc áo lót màu lam nhạt đang muốn lên xe ngựa, động tác có chút trầy trật, chắc hẳn là trên người còn có chút khó chịu, khóe miệng nhếch mạt cười. Nhưng trong chốc lát đã như đông lại, vẻ mặt lạnh lùng.

Lạc Kiến Đông Lạc Kiến Bắc vừa tìm đồ trở về, bước chân Lạc Kiến Đông ngừng lại, hai người liếc nhau, đều là rùng mình, còn chưa buông thứ trong tay, đã thấy một bóng người cực nhanh đoạt lấy.

Lạc Thịnh Vũ quát khẽ một tiếng, nhảy người lên. Tiểu Trúc sửng sốt một lát, không rõ quay đầu lại nhìn, liền thấy một người áo hồng nhạt đang vụt qua trước mắt. Không đợi hắn phản ứng, trên vai đã tê rần, bị người tóm, còn vừa vặn chộp vào vết thương, mặc dù đã đỡ hơn nhiều, nhưng cũng khá yếu ớt.

Tiểu Trúc thét lớn một tiếng, cần cổ lạnh lạnh, trong lỗ mũi hít vào một luồng hương khí nhàn nhạt. Liền nghe người nắm lấy mình nói: "Lạc trang chủ, các ngươi đây là muốn đi đâu?"

Thanh âm kia giống như là chuông bạc, Tiểu Trúc nghe thân thể run lên, không phải Sở Diệu Y còn ai vào đây.

Một tay Sở Diệu Y nắm lấy bả vai Tiểu Trúc, một tay cầm trường kiếm, dán lên cổ hắn, nhìn Lạc Thịnh Vũ nói: "Lạc trang chủ không phải nói sau đó sẽ bắt kịp sao? Thế nào trái lại càng đi càng xa."

"Thả người ra." Sắc mặt Lạc Thịnh Vũ cực kỳ lạnh, giọng điệu lạnh như băng.

Tiểu Trúc ngơ ngác, nhất thời không phản ứng kịp đây là có chuyện gì, vừa muốn đổi giọng, liền cảm thấy trên cổ đau nhói, lập tức hít một hơi lạnh. Sở Diệu Y xoay kiếm, mũi kiếm nhẹ nhàng quẹt, lập tức có vài giọt máu theo lưỡi kiếm màu trắng bạc chảy xuống.

Nàng nói: "Thả người thì được, phải cho ta đi theo các ngươi vào trong. Nếu không ta bây giờ sẽ cắt đầu hắn!"

Tiểu Trúc nghe nàng nói hung dữ, trong mắt nhoáng lên, chỉ là còn có chút không thể tin. Hắn nói như thế nào cũng là đi theo Sở Diệu Y mấy ngày, nàng vì sao muốn giết mình?

Lạc Thịnh Vũ không do dự, liền nói chữ "được".

Lam Y không khỏi nhíu mày, mày liễu của Sở Diệu Y cũng nhếch lên, thật sự có chút khó có thể tin, rất nhanh lại nở nụ cười, nói: "Ngươi đường đường một đại hiệp, thật sự bị một nam kỹ làm đầu óc hồ đồ sao?"

Tiểu Trúc chỉ cảm thấy tóc bỗng nhiên bị dùng sức kéo một cái, đau nước mắt thiếu chút nữa rơi, không nhịn được ngẩng đầu lên, cằm bị người nắm, cũng không biết Sở Diệu Y nhét cái gì vào trong miệng hắn, nghẹn, liên tục ho khan không ngừng. Ngay sau đó đã bị người từ sau lưng hung hăng đẩy một cái, phía dưới chênh vênh, lảo đảo liền ngã về phía trước.

Lạc Thịnh Vũ xông lên mấy bước, ôm lấy Tiểu Trúc, lạnh nhạt nói: "Ngươi cho hắn ăn cái gì?"

"Hừ hừ" Sở Diệu Y cười cười, nói: "Đương nhiên là thuốc tốt thượng đẳng, chỉ tiếc thuốc giải bây giờ không có trên người ta. Chờ chúng ta an toàn ra khỏi mộ, ta sẽ cho hắn thuốc giải. Nếu không như vậy, thì chờ hắn sau trăm ngày thổ huyết mà chết đi."

Lạc Thịnh Vũ vỗ vỗ phía sau lưng Tiểu Trúc, ôm người vào lòng, nói: "Tính toán tốt lắm. Chỉ tiếc, ta chờ sau khi ngươi cho thuốc giải lại giết người, ngươi làm thế nào? Lạc mỗ nhân không thích nhất chính là bị người uy hiếp."

Sở Diệu Y thoáng sửng sốt, "Lạc Thịnh Vũ ngươi ti tiện như vậy, không sợ bị giang hồ nhạo báng sao?!"

Sắc mặt Lạc Thịnh Vũ rất bình tĩnh, nói: "Giang hồ nhạo báng? Nhạo báng ta cái gì? Chưa biết chừng đến lúc đó ngươi đã chết, nào có khả năng gì đi nói cho người khác. Còn nữa, ngươi nói một người trộm bản đồ kho báu long lân thất bảo cung, ai sẽ tin ngươi?"

Trên mặt Sở Diệu Y lập tức cực kỳ trắng bệch, tay cầm kiếm hơi run rẩy, mắt cũng mở to, thì thào mấy câu "ngươi ngươi", đột nhiên ánh mắt xoay ngang, quát: "Ngươi nói bậy cái gì! Bản đồ kho báu long lân thất bảo cung kia liên quan gì đến ta! Ta vì sao phải đi trộm thứ của Tiêu lang?!"

Lạc Thịnh Vũ cười lạnh, "Vì sao vậy phải hỏi chính ngươi, hoặc là Sở minh chủ cũng được."

Trong óc Sở Diệu Y "ầm" một tiếng, thụt lùi hai bước, toàn thân đều run lên. Lạc Thịnh Vũ cười cười, nói: "Mạnh Khanh tuy rằng là người của Vân Thiên cốc, vô liêm sỉ võ lâm, nhưng tốt xấu cũng là một nhân tài, võ công và y thuật cũng không tệ. Để gã đi làm người gánh tội cho chuyện này thực sự không tốt. Nhưng đổi là Sở tiểu thư thì không giống, đến lúc đó không chỉ là ngươi phải chết, ngay cả Sở gia cũng sẽ thân bại danh liệt."

Mày dài của Sở Diệu Y nhíu chặt, gắng sức lắc lắc đầu, thanh âm có chút chói tai, "Không phải ta không phải ta! Bản đồ ta lấy được kia căn bản không có cho người khác xem, cũng không có làm ra nhiều đồ giả như vậy, căn bản không phải ta! Là có người từ chỗ ta trộm đi..."

Nàng the thé kêu, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thẳng Lạc Thịnh Vũ, nói: "Là ngươi!" Dứt lời đột nhiên nhảy lên, liền đánh tới.

Tiểu Trúc bây giờ trong đầu đều trống rỗng, hắn nghe thấy Lạc Thịnh Vũ gọi nàng "Sở tiểu thư", chẳng lẽ Lạc Thịnh Vũ đã biết thân phận của tiểu thư sao?! Hơn nữa nghe đối thoại của bọn họ, là tiểu thư trộm đi bức bản đồ kho báu ấy từ chỗ Tiêu trang chủ, nhưng nàng rõ ràng là thê tử của Tiêu Hành mà, vì sao muốn trộm thứ của Tiêu Hành?!

Đang khi hắn ngây người, Lạc Thịnh Vũ đã mang theo hắn dịch một bước, tránh đi. Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc lập tức rút kiếm tiến lên, hai người phối hợp không có khe hở, chỉ mấy chiêu đã chế ngự được Sở Diệu Y.

"Ngươi là loại người nào?! Là ngươi làm!" Sở Diệu Y giống như là đã điên, ngẩng đầu thét chói tai.

Lạc Thịnh Vũ cũng không nói chuyện, nâng tay một đao đã đánh nàng hôn mê bất tỉnh.

Tiểu Trúc "a" một tiếng, nhìn thấy Sở Diệu Y mềm nhũn ngã xuống đất, còn muốn đi đỡ nàng, lại bị Lạc Thịnh Vũ kéo lại.

Lam Y nói: "Người này làm thế nào? Giết sao?"

Tiểu Trúc nghe mở to hai mắt, bên trong đều là hoảng sợ. Lạc Thịnh Vũ nói: "Giữ nàng còn có ích, cùng mang đi." Nói xong kéo tay Tiểu Trúc, nhẹ giọng nói, "Thế này, ngươi vẫn là đi theo ta tốt hơn."

Tiểu Trúc gật gật đầu, Lạc Thịnh Vũ liền mang theo hắn đi qua, nhẹ nhàng chạm vào cơ quan chỗ rạn nứt của mộ bia. Muốn mang theo Sở Diệu Y, đương nhiên phải tìm một người cõng nàng, Lạc Kiến Bắc không muốn, cũng chỉ còn Lạc Kiến Đông cõng, nhưng Lạc Kiến Đông cõng, Lạc Kiến Bắc lại không vui, hai người giằng co ở phía sau nửa ngày.

Ngón trỏ Lạc Thịnh Vũ giữ chặt vòng kim loại, dùng sức kéo, liền nghe một tiếng "ầm ầm", thanh âm rất vang, thế nhưng phía ngoài mộ bia không có gì khác trước.

Tiểu Trúc có chút kinh ngạc, lại không biết thanh âm vọng lại từ đâu. Lạc Thịnh Vũ chỉ phất phất tay, Lạc Kiến Bắc đi lên đào đất phía trước mộ bia.

Tiểu Trúc nhìn thấy bọn họ đào mộ, rất nhanh liền để lộ ra một góc quan tài đá. Không khỏi cả người nổi da gà, toàn thân khó chịu, cảm giác lành lạnh trên sống lưng. Lạc Thịnh Vũ thấy không nhịn được cười một tiếng, tiến đến bên tai hắn nói: "Yên tâm đi, đây không phải là quan tài đá thực sự gì, chẳng qua là một cửa vào thạch động mà thôi, làm thành bộ dáng mộ lừa gạt người."

Lúc Lạc Thịnh Vũ nói, Lạc Kiến Đông và Lạc Kiến Bắc đã đào ra rất nhiều đất, quan tài đá chôn không sâu, lấy vũ khí dùng sức cạy mở nắp quan tài, bên trong quả nhiên không có cái gì, một cái động lớn trống rỗng.

Nhưng Tiểu Trúc giống như là được cho một hơi, vừa mới thở dài một cái nặng nề liền nghe thấy tiếng cười của Lạc Thịnh Vũ bên cạnh. Vội vàng nhấp môi, nghĩ thầm một đại nam nhân ngay cả cái này cũng sợ, thật sự là rất mất mặt, trên mặt đỏ bừng.

"Lấy đuốc đến." Lạc Thịnh Vũ vươn tay.

"Chủ tử, thuộc hạ đi xuống trước đi." Lạc Kiến Đông nói.

"Ngươi phải cõng một người, đi trước nhất quá nguy hiểm." Lạc Thịnh Vũ lắc đầu.

"Nhưng mà..." Lạc Kiến Đông vừa muốn mở miệng, đã nghe Lam Y nói, "Để ta." Nói xong đã lấy đi bó đuốc trên tay Lạc Kiến Bắc.

Lạc Thịnh Vũ thoáng chần chừ, Lam Y không khỏi cười nói: "Trang chủ, chẳng lẽ là cảm thấy Lam Y ngay cả năng lực này cũng không có." Nói xong xoay người cầm bội kiếm từ trong xe, tung mình một cái liền nhẹ nhàng nhảy vào trong miệng quan tài đá đã mở ra.

Tiểu Trúc mở to hai mắt, Lam Y có vóc người xấp xỉ hắn, thoạt nhìn rất yếu đuối, nhưng không ngờ võ công lại cũng tốt như vậy, không khỏi nhìn chằm chằm.

"Ôm chặt ta." Lạc Thịnh Vũ vươn tay nắm cánh tay Tiểu Trúc, đeo Đoạn Thủy kiếm bên hông, nâng khí nhảy, liền mang hắn xông vào.

Tiểu Trúc chỉ cảm thấy trước mắt lập tức tối đen, trái tim "thịch" một tiếng liền vọt tới cổ họng, nuốt cũng không trôi, cái loại cảm giác sa xuống này làm hắn cảm thấy sợ hãi. Trong nháy mắt liền nhớ tới trước đây mơ, trong mộng cũng là loại cảm giác này...