Ma Kiếm Lục

Chương 30: Thiên chi dựng dục, tại vong phàm trần gian




Cát Lợi Nhi hình như đã ngửi thấy mùi hương thơm ngát phát ra từ cái nấm lạ, liền quay đầu lại hỏi: “Mùi gì vậy?” Liễu Dật nỗ lực đào bới, lắc đầu đáp: “Huynh cũng không biết, do vật này phát ra, huynh nghĩ nó rất ngon, đang đào rễ nó đây.” Chỉ thấy Liễu Dật càng đào càng sâu, chẳng mấy chốc đã sâu hơn mười tấc, nhưng không ngờ rễ của cái nấm đó giống như hình ngưới, phân ra rõ ràng hai tay hai chân. Cuối cùng, sau khi Liễu Dật mồ hôi nhễ nhại đào đào bới bới, cái nấm lạ màu đỏ rực cũng được bứng lên. Hương thơm tiết ra thanh ngọt lạ thường, khiến Liễu Dật muốn cắn nó một miếng cho đã thèm. Nhưng khi nhìn lại toàn bộ hình dạng của cái nấm, Liễu Dật không khỏi ngây người kinh ngạc. Vật này trông giống như một đứa bé nhưng dài khoảng một tấc. Cái nấm trên đầu nhìn giống như cái nón. Dưới ánh mặt trời, loại thực vật dưới đất này bỗng nhiên phát ra hào quang màu đỏ, hấp dẫn vô cùng. Cát Lợi Nhi sau khi đào được củ Liên Tâm Thảo cuối cùng, bỏ vào tay nải, chạy đến hỏi: “Vật này là cái gì, để muội xem kỹ chút coi.” Liễu Dật tiện tay đưa cây nấm lớn đỏ rực cho Cát Lợi Nhi, nói: “Vật này nhìn có vẻ ăn được đó.” Cát Lợi Nhi cười hỏi lại: “Sao huynh biết?” Nói xong chăm chú quan sát vật trong tay. Nàng vừa nhìn vừa nói: “Trước đây muội có nghe cha nói trong Nguyệt Thương Sơn này có tinh linh, rất có thể sống ẩn trong các loại cây cỏ, loại cây cỏ này sẽ từ từ biến thành hình dạng của tinh linh đó, rồi hấp thu thiên địa linh khí. Ôi trời, nhìn cái nấm to này trông cứ như là người vậy, bên trong không biết có cư trú tinh linh nào không.” Liễu Dật cảm thấy kỳ quái, lên tiếng hỏi: “Tinh linh là cái gì?” Cát Lợi Nhi đang ngắm nghía cái nấm lớn đang phát sáng trong tay, trả lời: “Truyền thuyết kể rằng, kể từ Bàn Cổ khai thiên, tam giới rất hỗn độn. Tuy nhiên, sự hỗn độn đó cũng tạo ra loại sinh mệnh mới, đó là tinh linh. Chúng ở khắp nơi, có khi là lửa, là nước, là gió hoặc là đất nữa. Bàn Cổ rất thích dùng tinh linh làm vật thực, nhân vì chúng hấp thụ được thiên địa linh khí, nên có thể bổ sung cho sức mạnh của Bàn Cổ. Vì thế, Tinh Linh Môn là nguồn gốc xuất phát sức mạnh lớn nhất của Bàn Cổ. Chỉ là, sau khi Bàn Cổ tạo ra thần thú đầu tiên, Thiên Long, các tinh linh còn lại bị tiêu thất hết. Tiếp theo đó, khi Bàn Cổ cùng Nữ Oa tạo ra sinh mệnh, những loại tinh linh thế này rút vào sống tạm trong những loại cây cỏ thần kỳ. Khi các loại khí hỗn độn của thiên địa từ từ giảm sút, tinh linh không có cách gì sinh sôi, do đó số lượng của chúng còn lại trên thế gian này vô cùng ít.” Liễu Dật lắc lắc đầu nói: “Nghe có vẻ thần kỳ quá, các loại tinh linh này có vẻ còn xuất hiện sớm hơn cả Yêu tộc nữa.” Cát Lợi Nhi lắc đầu đáp: “Muội cũng không rõ, đó chỉ là truyền thuyết thôi mà, ai biết được vật này thực ra là cái gì... ” “Xì” một cái, đột nhiên trong cái nấm đỏ bắn ra một vật thể màu trắng, giống như nước, nhưng có hình trạng hẳn hoi, chớp mắt bắn trúng mặt của Cát Lợi Nhi rồi nhanh chóng thấm vào trong. Mọi vật trong chớp mắt đã trở lại bình thường, Liễu Dật cả kinh hỏi: “Lúc nãy là cái gì thế?” Cát Lợi Nhi cũng kinh ngạc nhìn cái nấm phát sáng trong tay mình, lúc lắc đầu đáp: “Muội cũng không biết...” Hốt nhiên, ở trong đầu nàng lại vang lên mấy lời nói: “Ăn cây Địa Linh Cô trong tay ngươi, nó sẽ làm cho ngươi sống mãi không già.” Cát Lợi Nhi lớn tiếng hỏi lại: “Ngươi là ai, ngươi đang ở đâu?” Liễu Dật nhìn biểu hiện của Cát Lợi Nhi, vội hỏi: “Muội bị sao thế? Đang nói chuyện với ai vậy?”

Trong đầu của Cát Lợi Nhi lại truyền tới thanh âm: “Ta giờ đã thành một bộ phận trong thân người ngươi, chúng ta có thể nói chuyện với nhau thông qua tư tưởng.” Cát Lợi Nhi liền nhanh chóng trả lời Liễu Dật: “Không có gì.” Nàng tiếp tục dùng trí não nói chuyện: “Ngươi là ai?” Từ bên trong não nàng quả nhiên truyền đến âm thanh trả lời: “Như ngươi nói lúc nãy, Bàn Cổ không ăn tinh linh này.... cũng là tinh linh cuối cùng.” Cát Lợi Nhi tiếp tục nghĩ: “Ô, ha ha, vậy là ngươi muốn ta ăn cái Địa Linh Cô này để ngươi có thể vĩnh viễn ở lại trong cơ thể ta hả?” Bên trong não truyền lại tiếng cười của nữ tử, đáp: “Tiểu nha đầu, ngươi thật thông minh!” Cát Lợi Nhi tỏ vẻ phẫn nộ, lập tức đáp lại: “Không được, mau ra khỏi cơ thể ta, không được ở trong đó.” Nhìn biểu hiện của Cát Lợi Nhi, Liễu Dật nói thầm: “Chắc cô ả bị trúng phép tà gì đây? Sao lại như thế được chứ.” Chỉ nghe tinh linh hồi đáp: “Ta chỉ chiếm một chỗ nhỏ xíu trong não của ngươi, mà chỗ đó cũng không có ích gì cho ngươi. Làm gì mà hung hãn dữ thế? Ngươi không muốn ta nói thì ta không nói, còn kêu ta rời khỏi đây hả? Đừng hòng!” Cát Lợi Nhi dậm chân, hiển nhiên gặp phải tay không vừa gì. Nhưng so với ả tinh linh đó, nàng còn ương ngạnh hơn, bèn phẫn nộ phản pháo: “Ta nhất định không ăn, đợi đến khi ta già chết, ngươi cũng sẽ chết theo ta.” Tinh linh ở trong não chẳng hoảng hốt chút nào, đáp lại: “Để cứu tính mệnh của ngươi, ngươi nhất định phải ăn, đó là số mệnh đã an bày, như quả hôm nay ngươi không ăn nấm Địa Linh Cô này, ngươi sẽ vĩnh viễn không thể sống chung một chỗ với Liễu Dật.” Cát Lợi Nhi nghe vậy, bao nhiêu phẫn nộ đều mất hết, gấp gáp hỏi: “Ngươi nói cái gì?” Liễu Dật đứng cạnh Cát Lợi Nhi, thấy nàng lúc thì dậm chân, lúc thì nổi nóng, hiện tại tự nhiên trên mặt lại ửng hồng, vò đầu không hiểu tại sao? Tinh linh trả lời: “Đừng có coi thường ta, ta đây có thể nói là sinh mệnh xuất hiện sớm nhất trong thế gian này, đã hấp thu không biết bao nhiêu thiên địa linh khí. Mặc dù phải ngủ hàng nghìn năm trong lòng đất, nhưng mỗi nguyên tố trong không khí đều kể cho ta tất cả mọi sự tình diễn ra từng giây từng phút trên thế gian này!”

Cát Lợi Nhi vội hỏi lại: “Đó là những điều gì?” Tinh linh liền đáp: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nếu không ta sẽ liên lụy đến ngươi, bị trời khiển trách. Chỉ là, ta cảnh cáo người, ngươi sau này sẽ gặp nhiều kiếp nạn không thể tưởng tượng được. Nếu như ngươi quả muốn cùng Liễu Dật sống bên nhau, thì người hãy ăn nó đi.” Cát Lợi Nhi vừa mắc cỡ, vừa lo lắng, tiếp tục truy vấn: “Làm sao ngươi biết ta... ta.... ta muốn được cùng ở với huynh ấy chứ? Ngươi không được lừa dối ta.” Tinh linh không trả lời thẳng, chỉ thở dài nói: “Làm sao biết à? Đó là vận mệnh đã định trước, tình duyên ba đời giữa ngươi và hắn không thể trốn đi đâu được. Tương lai là do tự ngươi nắm lấy, ta chỉ có thể đề tỉnh ngươi thôi. Ngươi không ăn, khi ngươi chết ta sẽ tự tìm một sinh mệnh khác để sống tạm, nghĩ kỹ đi!” Cát Lợi Nhi phát ra tiếng cười hì hì muốn giành tiên cơ, nói: “Ta ăn nó cũng không phải không tốt. Ngươi già quá rồi, không cần phải đi trả giá này nọ với tiểu nha đầu non nớt này đâu.” Trú trong não của Cát Lợi Nhi rõ ràng là một nữ tinh linh. Những loài giống cái đều có chung một chứng bệnh. Đó là không cho phép người khác nói họ già, dù cho đó là sự thật đi chăng nữa, cũng không được. Chỉ nghe tinh linh đó hét lên một tiếng nói: “Ta quá già ư? Trời ơi? Già ư?” Cát Lợi Nhi cảm giác trong đầu dường như mồ hôi đầm đìa, hình như là mình đã lỡ lời rồi. Liễu Dật cũng đang chăm chú quan sát Cát Lợi Nhi, không biết làm sao mà nàng có vẻ hơi bất thường. Ngay lúc ấy, Cát Lợi Nhi đã cắn một miếng nấm to, sau đó quay sang Liễu Dật hỏi: “Huynh nhìn gì đó? Muội có gì không ổn sao?” Liễu Dật lắc đầu xua tay nói: “Không có gì, muội đâu có chỗ nào bất thường, chỉ là trông muội không khỏe thế thôi.” Cát Lợi Nhi đột nhiên nghĩ ra một chuyện, vội hỏi tinh linh trong não: “Đồ ăn à, ngươi còn đó không?” Nữ tinh linh đó nói với giọng không vui: “Ta không phải là đồ ăn đồ iếc gì cả, ta là Na Lan, ta có tên họ đàng hoàng.” Cát Lợi Nhi nhân đó hỏi tiếp: “Na Lan tỷ tỷ, ta hỏi tỷ, ta có thể đưa huynh ấy ăn cùng ta, để huynh ấy sống mãi cùng ta nhé?”

Hai từ “tỷ tỷ” ngọt lịm đó tựa hồ rất hữu dụng, Na Lan liền đáp: “Hắn có con đường riêng của hắn, muội cho hắn ăn là giết hắn đấy. Địa Linh Cô này đã theo tỷ hấp thu thiên địa linh khí hàng trăm vạn năm rồi, ở trong ẩn chứa lực lượng tự nhiên không thể tưởng tượng. Nếu không có tỷ trợ giúp, ai ăn vào sẽ vỡ kinh mạch mà chết.” Cát Lợi Nhi: “Vâng, muội biết rồi.” Lúc đó Địa Linh Cô trong tay của Cát Lợi Nhi đã biến thành nhỏ hơn lòng bàn tay, nàng há miệng ra bỏ hết vào miệng, mùi hương thơm lừng, ngon ngọt không thể tả. Liễu Dật há hốc miệng, hỏi: “Muội... muội ăn gì nhanh thế, không chừa huynh miếng nào à?” Cát Lợi Nhi lấy tay xoa bụng, đáp: “Huynh thấy đó, muội chỉ cắn có hai cái là hết hà!” Liễu Dật lúc đó chỉ thiếu điều hỏi ông trời, có lời mà không thốt được tiếng nào.