Ma Pháp Sư Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 18: Không bằng phế vật




Lúc Lâm Mộng Tuyết ngã xuống đất, Lâm Thừa Tông nhanh chóng tiến lên nâng ả dậy, miệng của ả bị sưng lên, hắn ngẩng đầu, con ngươi âm ngoan nhìn Lâm Huyền Băng nói: “Lâm Huyền Băng, ngươi thật là muốn chết.”

Lâm Huyền Băng đứng tại chỗ, dùng tay phủi tro bụi bên trên ống tay áo, nàng lạnh lùng nhìn Lâm Mộng Tuyết kêu gào với Lâm Thừa Tông, khóe miệng khinh thường nhếch lên một chút. “Muốn ta chết, ngươi không đủ tư cách.”

“Hừ, Mộng Tuyết muội định thế nào?” Lâm Thừa Tông quay đầu nhìn về phía Lâm Mộng Tuyết.

Mà Lâm Mộng Tuyết lúc này lấy tay sờ một chút vào miệng mình, “A, đau quá!” Vừa mới sờ lên một chút, môi ả đã truyền tới một trận đau đớn. Nhìn một chút vào lòng bàn tay, quả nhiên là có máu.

“A, dám để lại vết thương trên mặt ta, ta chỉnh chết ngươi.” Lâm Mộng Tuyết dùng ngón tay chỉ vào Lâm Huyền Băng, ác độc rống lên một tiếng.

“Trời ạ, xem nữ nhân xấu xa này xem, cô xem ả há mồm có giống với hai cái lạp xưởng hay không?” Địa ngục ma hoa thò ra từ trong giỏ, liếc nhìn Lâm Mộng Tuyết đối diện Lâm Huyền Băng, một cái lá cây chỉ vào Lâm Mộng Tuyết cười nhạo nói.

“Ha ha, không nhìn ra tiểu tử ngươi nói lời ác độc thật đó.” Lâm Huyền Băng lấy tay vỗ một chút lên đầu địa ngục ma hoa, sau đó nói tiếp: “Nhưng ngươi không nói thì hơn, ngươi nói những lời này quả thật là đúng với ả.”

“Ha hả, đó là ưu điểm của ta, chọc tức loại người này là kỹ thuật sống của ta, đây là thứ ta am hiểu nhất.” Địa ngục ma hoa trừng lớn đôi mắt, cười tủm tỉm xem thường đôi nam nữ đối diện. Hai đứa nhóc này đối với nó chẳng là gì hết, muốn bắt nó làm sủng vật của bọn họ, xí, không có cửa đâu.

“Ngươi thật là, nhưng lời nói của ngươi thật chính xác, nữ nhân xấu xí kia đúng là không đặt vào mắt nổi được.” Lâm Huyền Băng lấy tay gõ một chút lên đầu ma hoa, lời này là từ trong tâm của nàng nói ra. Lâm Mộng Tuyết tự nhận bản thân có bao nhiêu xinh đẹp, trên thực tế nàng ta so với thân thể này, một phần mười cũng không bằng. Thiên phú tu luyện của nàng trong mắt người đời cũng được coi là có chút thành tựu. Nhưng căn bản không thể so với những người giỏi giang hơn.

“Lâm Huyền Băng.” Lâm Mộng Tuyết nghe được lời nói trào phúng của Lâm Huyền Băng, ả đẩy Lâm Thừa Tông ra, lúc này trong mắt ả tràn đầy tức giận với Lâm Huyền Băng. Bị một phế vật chỉ vào mũi cười nhạo, việc này mà bị người nghe thấy, ả thật đúng không có cách nào ở lại Lâm gia, cho nên ả ta muốn giết Lâm Huyền Băng. Chuyện hôm nay sẽ trở thành bí mật vĩnh viễn.

Lâm Huyền Băng nhìn Lâm Mộng Tuyết động sát khí, nhất thời nàng đã chuẩn bị tư thế đối phó với địch. Muốn giết nàng? Phải hỏi nắm đấm của nàng trước đã. Tuy rằng đấu khí của nàng còn chưa có luyện thành, nhưng cận chiến thì nàng rất tốt. Mới vừa rồi nàng bị Lâm Mộng Tuyết đánh trúng, chỉ là do Lâm Mộng Tuyết có được bất cấp đấu khí.

Lúc này Lâm Mộng Tuyết bị phẫn nộ vây quanh, trực tiếp đánh về phía Lâm Huyền Băng, mà Lâm Huyền Băng đang chờ nàng ta tâm tính bất định. Trong chiến đấu sống hay chết, Lâm Huyền Băng đã sớm luyện được bộ dạng gặp nguy không loạn. Nàng đứng đó nhìn Lâm Mộng Tuyết trực tiếp xông đến mình. Theo như tư duy của người thường, nàng hẳn phải trốn mới phải. Nhưng Lâm Huyền Băng cũng không né, ngược lại chính diện trực tiếp nghênh đón.

Chuyện gì đang xảy ra đây? Chẳng lẽ đầu Lâm Huyền Băng bị cửa kẹp? Nhìn không ra đây là một chưởng dùng hết sức của nàng ta sao? Nếu như nàng bị Lâm Mộng Tuyết chính diện đánh trúng, như vậy mạng nhỏ của nàng coi như cũng không còn. Không thể tưởng được phế vật Lâm Huyền Băng này lại ngu xuẩn như vậy, dám tiếp nhận chưởng này của nàng ta. Lâm Thừa Tông nhìn Lâm Huyền Băng, phảng phất như nàng bây giờ đã là một người chết.

Mà trong lòng Lâm Mộng Tuyết lúc này cũng nghĩ như vậy, phế vật này dám tiếp một chưởng của ả, thật đúng là không muốn sống chăng, vậy tốt lắm, ả sẽ nhanh thành toàn cho nàng ta. Dù sao nàng ta cũng chỉ là một phế vật, trưởng bối trong dòng họ đều không xem trọng nàng ta.

Nàng ta có tồn tại hay không đối với Lâm gia mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, mà ả thì khác, ả là người trẻ tuổi được chú ý ở Lâm gia, bình thường ả tùy hứng đùa giỡn một chút, các trưởng bối Lâm gia đều mở một con mắt nhắm một con mắt. Lúc này nếu ả thực đánh chết Lâm Huyền Băng, nhiều nhất cũng chỉ bị giam lại hoặc là trừng phạt một chút là cùng.

Nhưng mà trên thực tế không có tuyệt đối, ngay tại lúc Lâm Thừa Tông và Lâm Mộng Tuyết nghĩ Lâm Huyền Băng sẽ chết. Lâm Huyền Băng đã nhanh chóng tiếp cận phía trước Lâm Mộng Tuyết, nghiêng người né tránh phạm vi công kích của Lâm Mộng Tuyết, nàng ngay tại chính diện Lâm Mộng Tuyết, để cho ả nhìn tận mắt nắm đấm của nàng bỗng chốc đấm vào bụng Lâm Mộng Tuyết. Dựa sự quen thuộc đối với thân thể con người, một quyền này của Lâm Huyền Băng thập phần chuẩn xác vào huyệt vị đau nhất.

Lâm Mộng Tuyết bị Lâm Huyền Băng đánh một quyền này, sắc mặt bỗng chốc tái nhợt. Hai tay ả ôm bụng, lui về phía sau mấy bước, ngay sau đó “Phụt” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi.

Lâm Thừa Tông nhìn một màn trước mặt mà sợ ngây người. Phải biết rằng Lâm Mộng Tuyết võ giả cấp 8 đấu khí, là một người rất xuất chúng tại Lâm gia, không nghĩ tới nàng ở chính diện đáng một chưởng, cũng không đả thương Lâm Huyền Băng, ngược lại là bị Lâm Huyền Băng đánh xuống một quyền.

Nhìn Lâm Mộng Tuyết còn hộc máu bị thương. Không phải Lâm Huyền Băng này chỉ là phế vật đấu khí cấp 1 thôi sao, thế nào có thể đả thương cấp 8 đấu khí Lâm Mộng Tuyết? Lâm Thừa Tông nhìn thấy vậy, trong lòng hắn nghĩ mãi không ra.

Nhưng Lâm Mộng Tuyết bị thương cũng kích thích hắn phát lệ khí. Hắn bước tới trước, hướng về phía Lâm Mộng Tuyết mà đến.

“Cẩn thận.” Lúc này Lâm Thừa Vũ, đệ đệ Lâm Thừa Tông kêu to một tiếng với Lâm Huyền Băng. Hắn biết Lâm Thừa Tông luyện một bộ quyền pháp ngoại gia, quyền pháp này bá đạo dị thường, phối hợp với đấu khí của bản thân, chỉ cần một quyền, tất chịu thương tích, nghiêm trọng nhất là sẽ bị nội thương, nhưng chỉ xem bề ngoài lại không thể nhìn ra manh mối.

Lâm Huyền Băng đã sớm đề phòng Lâm Thừa Tông, lúc này thấy hắn đánh về phía nàng, tự nhiên là có chuẩn bị. Nàng nhìn nắm đấm của Lâm Thừa Tông, tay phải thoáng cái bắt lấy cánh tay của hắn, bàn tay của nàng như rắn, vận dụng hai tay đem quyền cước của Lâm Thừa Tông đánh lệch hướng, bắt lấy cổ tay trái của hắn.

Chỉ nghe “rắc rắc” một tiếng giòn vang, cổ tay trái của Lâm Thừa Tông đã bị nàng một quyền đánh nát.

“A.” Lâm Thừa Tông ôm cổ tay, thống khổ kêu thảm thiết một tiếng.

“Ha ha, biết đau rồi hả?” Lâm Huyền Băng ghé sát mặt vào hắn, trên mặt mang theo biểu cảm khinh miệt nói: “Xem ra ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây*, ngươi ngay cả phế vật như ta cũng không bằng.”

*Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây ý là thế sự biến đổi vô thường, không có gì là mãi mãi.

Lâm Thừa Tông ngẩng đầu ánh mắt hung hăng nhìn Lâm Huyền Băng, đối với nàng rống lên một câu: “Không thể nào.”

“Phải không?” Lâm Huyền Băng nói này hai chữ này xong liền tát cho hắn một cái, sau đó cười tủm tỉm với hắn nói: “Ta đây không ngại để cho đầu ngươi thanh tỉnh hơn.”

Lâm Thừa Tông bị Lâm Huyền Băng tát, bỗng chốc ngây ngẩn cả người, hắn trừng mắt nói: “Ngươi, ngươi cũng dám đánh ta? Ngươi không muốn sống nữa?”

“Thế nào? Uy hiếp ta? Ta sợ quá đi à.” Lâm Huyền Băng lấy tay vỗ vỗ mặt mình biểu hiện bộ dạng sợ hãi, sau đó thừa dịp Lâm Thừa Tông ngây người liền đánh hắn mấy bạt tai nữa, cuối cùng nàng lắc lắc tay, giả bộ an ủi nói: “Được rồi, bây giờ không sợ nữa.”

Lúc này nhìn Lâm Thừa Tông bị Lâm Huyền Băng đánh mười mấy cái bạt tai, khuôn mặt vốn hơi tuấn tú giờ đã biến thành một cái đầu heo siêu cấp.