Ma Pháp Sư Thiên Tài

Quyển 1 - Chương 30: Tỷ thật kiêu ngạo




Lâm Mộng Âm tuyệt đối không thể ngờ, chỉ qua một tháng, Lâm Huyền Băng từ một phế vật đấu khí cấp 1 đã biến thành võ giả đấu khí cấp 7 .

Điều này không thể không nói đến việc Lâm Huyền Băng có thông linh huyền thể và thể chất khác người. Một tháng tu luyện phối hợp với đan dược do chính nàng luyện ra, ở phương diện đấu khí đã có tiến triển cực lớn. Hơn nữa bởi vì mỗi ngày đều cố gắng luyện đan, cho nên ở phương diện ma pháp nàng cũng rất tiến bộ.

Đối với sự công kích của Lâm Mộng Âm, nàng phản ứng nhanh nhẹn lùi qua trái. Thuật vòi rồng của Lâm Mộng Âm tuy lợi hại, nhưng chỉ cần không nằm trong phạm vi công kích của nó thì sẽ không bị gì. Nàng đã thoát khỏi phạm vi công kích cho nên hoàn toàn yên tâm.

Nhưng bởi vì Lâm Mộng Âm thi pháp mà không cân nhắc cho nên khiến nhiều đệ tử Lâm gia gần đó bị thương.

Việc này kinh động đến đại trưởng lão đang phụ trách chọn lựa đệ tử.

Lâm Mộng Âm là cháu ruột của đại trưởng lão, nhưng nàng ta dùng pháp thuật làm bị thương nhiều đệ tử ở đại sảnh như vậy, đại trưởng lão cho dù muốn bao che cũng không được.

“Mộng Âm, con đang làm gì vậy?” Đại trưởng lão đứng trước mặt Lâm Mộng Âm, chỉ vào đám đệ tử đang nằm trên mặt đất kêu rên.

“Gia gia, con chỉ muốn dạy dỗ phế vật Lâm Huyền Băng một chút, không ngờ nàng ta lại né được cho nên làm liên lụy đến người khác.” Lâm Mộng Âm dùng ngón tay chỉ vào Lâm Huyền Băng, nũng nịu nói với đại trưởng lão.

Đại trưởng lão nhìn thấy Lâm Huyền Băng không chút sợ hãi thì không khỏi ngẩn người một chút. Lâm Huyền Băng bình thường ít xuất hiện trong Lâm gia, hôm nay vừa xuất hiện thì lại chọc tới Lâm Mộng Âm.

Nhưng mà có chút kì quái, ông ta biết rõ thực lực của cháu gái mình. Những người trẻ tuổi nổi bật ở đây chưa chắc thoát khỏi tay Lâm Mộng Âm, chứ đừng nói là phế vật như Lâm Huyền Băng.

Đại trưởng lão cẩn thận nhìn Lâm Huyền Băng một lượt, chẳng lẽ Lâm Huyền Băng bây giờ đã không còn là một phế vật? Điều này sao có thể? Lần kiểm tra một tháng trước nàng mới là đấu khí cấp 1 thôi mà. Đứng ở đây đoán mò không bằng cho nàng lên đài tỉ thí một chút, như vậy mọi việc sẽ sáng tỏ. Đúng, cứ làm vậy đi.

“Huyền Băng.” Đại trưởng lão đi đến trước mặt Lâm Huyền Băng.

“Đại trưởng lão.” Lâm Huyền Băng đáp lại một tiếng, trong lòng nghĩ thầm không biết đại trưởng lão tìm nàng có chuyện gì?

“Huyền Băng, Lâm gia hiện giờ đang tuyển chọn đệ tử đi thi đấu, ngươi cũng là một đệ tử Lâm gia, có phải ngươi cũng muốn tham gia tuyển chọn hay không?” Đại trưởng lão vuốt chòm râu hỏi.

Lâm Huyền Băng nhìn đại trưởng lão, thì ra là muốn nàng tham gia trận đấu. Nhưng nàng im lặng không trả lời.

“Này, ông nội của ta đang hỏi ngươi đó, thứ phế vật nhà ngươi sao không trả lời?” Lâm Mộng Âm lên tiếng khiêu khích Lâm Huyền Băng.

“À, ngươi cũng biết đại trưởng lão đang hỏi ta chứ không phải hỏi ngươi hả?” Lâm Huyền Băng nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Mộng Âm, đại trưởng lão không nghĩ tới nàng lại trả lời Mộng Âm như vậy.

“Ngươi.” Lâm Mộng Âm nhất thời không nói được lời nào.

“Mộng Âm, trận đấu lựa chọn đệ tử này ai cũng phải tham gia, trước kia không phải con cũng tham gia rồi sao? Bây giờ con tạm đứng sang một bên đi.” Đại trưởng lão nói xong thì quay lại nhìn Lâm Huyền Băng, “Huyền Băng, ngươi là đứa con duy nhất của Thiên Tông, cũng là cháu ruột duy nhất của tộc trưởng, ta nghĩ ngươi hãy vì danh dự của cha ngươi, cũng vì tộc trưởng, đừng trốn tránh lần chọn lựa này được không?”

Lão già này thật hung ác, ngay câu nói đầu tiên đã chặn đường lui của nàng mà còn làm bộ như không muốn so đo. Đã như thế thì nàng quyết đấu với bọn họ một phen, vừa vặn có thể kiểm nghiệm nỗ lực một tháng qua của nàng.

“Ha ha, đại trưởng lão, đó là điều đương nhiên, làm sao ta có thể không tham gia chọn lựa?” Lâm Huyền Băng tự biết không thể lui vì vậy lựa chọn quyết đấu.

“Gia gia, con muốn khiêu chiến với nàng.” Ngay lúc này Lâm Mộng Tuyết từ trên lôi đài nhảy xuống, thì ra ả ta đã đánh thắng một đệ tử khác của Lâm gia.

“Điều này hình như có phần không quá thỏa đáng? Ngươi đã tỉ thí qua một lần rồi.” Lâm Huyền Băng khẽ nhếch miệng cười nhìn Lâm Mộng Tuyết.

“Hừ, đối phó ngươi ta chỉ cần dùng một tay là đủ.” Lâm Mộng Tuyết kiêu ngạo nhìn về phía Lâm Huyền Băng.

“Ồ, đừng nói chắc như thế.” Lâm Huyền Băng cười thần bí rồi bước lên lôi đài.

Lâm Mộng Tuyết chủ động muốn chết, nàng cũng sẽ không tha. Nàng sẽ cho ả ta biết, cái gì gọi là ác giả ác báo.

Lâm Huyền Băng và Lâm Mộng Tuyết ở trên lôi đài đều đã chuẩn bị xong. Chờ đại trưởng lão ra lệnh một tiếng, Lâm Mộng Tuyết ngay lập tức tấn công về phía Lâm Huyền Băng.

Lâm Huyền Băng vẫn đứng ở đó nhìn Lâm Mộng Tuyết đang tấn công về phía mình, thầm nghĩ một tiếng hảo.

Mà biểu cảm của mọi người ở dưới mỗi người một khác. .

“Lâm Huyền Băng bị điên hả? Nhìn thấy Lâm Mộng Tuyết bay về phía nàng như vậy mà không thèm tránh né?”

“Chắc là vậy rồi! Ta thấy tám phần là bị Lâm Mộng Tuyết dọa đến sợ không chạy được?”

“Ừ, các ngươi đoán xem Lâm Huyền Băng này có thể chịu được mấy chiêu của Lâm Mộng Tuyết?”

“Còn mấy chiêu hả? Ta thấy Lâm Huyền Băng chỉ sợ ngay chiêu đầu tiên đã không xong rồi, ngươi không thấy bộ dạng ngốc nghếch đứng trên lôi đài của nàng sao?”

“Đúng vậy.”

Mọi người ở dưới nghị luận, còn Lâm Huyền Băng vẫn bình tĩnh đứng đó nhìn Lâm Mộng Tuyết đang tới. Lúc Lâm Mộng Tuyết đã đến gần nàng khoảng hai thước, trong nháy mắt toàn thân nàng tràn đầy đấu khí, sức mạnh truyền vào tay phải nắm thành quyền. Chỉ nghe một tiếng hét lớn, nàng đấm một quyền vào ngực Lâm Mộng Tuyết.

Trên không trung vang vọng một tiếng trầm đục, chỉ thấy một bóng dáng từ trên lôi đài mạnh mẽ bay xuống đất.

Mọi người phía dưới sửng sốt năm giây, sau đó phát ra những tiếng kinh ngạc : “A? Tại sao có thể như vậy?”

Thì ra người không nên xuống đài thì lại xuống, mà người nên xuống đài vẫn đứng ở trên đó. Người bị đánh xuống lôi đài không phải là phế vật Lâm Huyền Băng mà lại là Lâm Mộng Tuyết. Thật đúng là không như mọi người dự đoán.

Mà Lâm Huyền Băng đang đứng trên lôi đài lại đi tới gần Lâm Mộng Tuyết, nàng nhìn xuống Lâm Mộng Tuyết đang nằm dưới mặt đất, nói: “Xem ra ta có chút đánh giá cao ngươi rồi.”

“Ngươi.” Lâm Mộng Tuyết dùng ngón tay chỉ Lâm Huyền Băng trên lôi đài sau đó ngất đi.

“Đại trưởng lão, xem ra Mộng Tuyết tỷ tỷ là cố ý nhường ta, chắc là không muốn làm cho phụ thân và gia gia ta mất mặt đây mà?” Lâm Huyền Băng nhìn mặt đại trưởng lão từ hồng biến thành xanh, trong lòng cảm thấy buồn cười.