Ma Thần Thiên Quân

Chương 124: Ta cũng đi Ma hải




Tinh không tứ đại thương hội phân biệt là Huyền Minh, Đạo Thần, Vô Nhai và Tinh Hà thương hội, bọn hắn buôn bán mở rộng hầu khắp tinh không, cùng với vô số chủng tộc làm ăn, qua lại, đó cũng là do bọn hắn luôn ở thế trung lập mang lại lợi ích, tuy rằng có lực lượng cường đại thế nhưng bọn hắn cũng không tham gia vào phân tranh của các tộc, đây xem như chữ tín mà thương hội đưa ra, đã bao đời vẫn chưa hề có chút thay đổi.

Vô Nhai thương hội làm việc buôn bán có chút kín đáo hơn so với ba đại thương hội còn lại nên việc thể hiện ra bên ngoài cũng không nhiều, bọn hắn tương đối bí ẩn.

Ma hải cảng do ba đại thương hội ở bên bờ Ma hải mở ra, chỗ này đều có phân bộ của họ, thế nhưng để cho tiện quản lý bọn hắn đều đến nâng đỡ một cái gia tộc để giúp mình quản lý, Huyền Minh thương hội đỡ lấy Hiên gia, Đạo Thần thương hội đỡ lấy Ninh gia, Tinh Hà thương hội thì đỡ lấy Lạc gia, theo đó ba gia tộc này cũng gần như chính là kẻ thống trị ở đây, thông thường bọn hắn chính là kẻ quát tháo ở đây, dù sao có Tam đại thương hội quái vật hậu thuẫn, nhiều thế lực cũng không để ý bọn hắn.

Thế nhưng càng như vậy, ba gia tộc con cháu lại như mấy ông vua con như thế hò hét cũng không mấy người dám cái lời bọn hắn, chỉ là hôm nay có một cái thanh niên không chút để ý việc đó, hắn thậm chí đã “đánh” bay Hiên gia thiếu gia.

“Ầm!“. Ma hải cảng trên đường đi ra bến cảng để lên thuyền, hơn mười cái Nhân đan cảnh cùng Địa đan cảnh lao vào một cái hắc y thanh niên nhằm bắt hắn lại, muốn bắt hắn về trong nhà xử lý. Chỉ là hắc y thanh niên là một cái khó lường chi nhân, chỉ khí tràng sinh ra đã đánh nay cả đám người, bọn hắn không cùng cấp độ ah.

“Hừ!“. Hắc y thanh niên cũng không giết bọn hắn mà lại tiếp tục đi về phía bến cảng, muốn đi ra Ma hải thì vẫn nên đi theo thương thuyền ah. Còn cái kia Quỷ Nha đảo thì phải hỏi xem có thuyền đi qua không thì lên tạm thôi.

“Đứng lại! Đánh người Hiên gia ta còn dám nghênh ngang rời đi“. Một cái trung niên chân đạp hư không chạy đến đây, nhìn hắn khoảng bốn mươi, tu cũng có Thần cấp nhất trọng thiên!

“Là Hiên Hình Tam, Hiên ngũ gia...“. Có người nhận ta người tới nói.

“Ầy... Chỉ sợ tên kia hắc y chịu khổ rồi, chắc cũng là mới đến chỗ này, không biết tam đại gia tộc cường đại...“.

“Hừ! Chỉ là mấy con chó của Tam đại thương hội thôi, làm như chính mình cường đại...“. Có người xì mũi khinh thường nói.

“...“. Bọn hắn đương nhiên chỉ dám nhỏ giọng nói chuyện ah.

“Hiên gia? Đánh thì lại làm sao?“. Hắc y thanh niên nhìn người tới thì nhíu này nói, đánh chó con thì chó lớn lại đến, bọn này muốn làm thịt một lần sao.

“Ha ha! Cuồng vọng! Dám ở cảng Ma hải đánh Hiên gia người, muốn chết?“. Hiên ngũ gia lạnh lùng nói.

“Hử? Sát khí?“. Hắc y thanh niên nhíu mày lạnh lùng nói. Chỉ đánh một chút đã muốn giết người, hắn còn chưa muốn giết người đây. “Cút!“. Hắn buông hai tay sau đầu ra, tay phải hư không chụp về phía trung niên đang đứng trên hư không. Một cái hư ảnh bàn tay lập tức xuất hiện vồ lấy Hiên ngũ gia.

“Hả?“. Trung niên con ngươi co rụt, không xuất thủ thì thôi, vừa xuất thủ hắn liền biết thanh niên vậy mà cũng có Thần cấp nhất trọng siêu cấp tu vi!!!

Hắn lâm nguy không loạn, lập tức rút ra bên hông trường kiếm chém về phía bàn tay của thanh niên, tên này chỉ sợ thân thế không nhỏ, tiếp xong một chiêu này lại nói ah.

“Ầm!“. Bàn tay hư ảnh cùng trường kiếm và chạm lập tức tạo thành tiếng nổ lớn, xung quanh nhà cửa cũng bị đánh cho sụp đổ không ít, có không ít người bị liên lụy. Hiên ngũ gia tiếp một bàn tay này không chút dễ chịu bị đẩy lùi mấy trăm trượng, va đổ không ít kiến trúc, một cái sơ bộ giao thủ hắn đã hoàn toàn ở thế hạ phong.

“Tê...“. Bọn người xung quanh nhìn thấy hít một ngụm khí lạnh, tên kia hắc y thanh niên cũng quá cường đại ah.

“Cường đại như vậy không trách không chút kiêng kị Hiên thiếu gia...“. Một người nói.

“Cường đại bất quá cũng Thần cảnh nhất trọng thôi, cho dù lại nghịch thiên cũng không phải đối thủ của Hiên gia, nghe nói Hiên gia Thần tôn cường giả cũng đã trở về...“. Một người khác nói.

“Hừ! Ngu ngốc, Hiên gia chỉ sợ còn muốn đến xin lỗi hắn ah! Còn trẻ như vậy đã có tu vi Thần cảnh nhất trọng, không phải là thế lực lớn thanh niên ra ngoài lịch lãm thì cũng là đỉnh cấp thiên tài, hậu nhân của vị đại năng nào đó...“. Một người khác khịt mũi khinh thường nói, xem ra ở đây cũng có không ít người oán hận tam đại gia tộc hành vi.

“Xoạt“. “Ầm!“. Một cái đại lâu bị Hiên ngũ gia trước đó va sập bị đẩy ra, Hiên ngũ gia nào có như ban nãy phong độ, quần áo nhiều chỗ rách nát, tóc có chút mất trật tự, miệng còn có vết máu chảy ra, muốn bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật. Tuy rằng không bị thương đến căn bản thế nhưng vừa rồi Hắc y thanh niên cũng chỉ tuỳ tiện ra tay mà thôi, hắn nếu nghiêm túc Hiên ngũ gia chưa chắc có thể đứng lên.

“Ah! Không chết?“. Hắc y thanh niên gương mặt lạnh lùng không mấy biến đổi thế nhưng giọng nói mang đầy vẻ mỉa mai. Nói xong hắn lập tức lại muốn xuất thủ.

“Ngươi...“. Hiên ngũ gia nhìn thấy như vậy thì lập tức muốn lùi lại bỏ chạy ah. Lúc nãy nếu không phải có gia gia hắn cho một cái bảo y bảo vệ cơ thể thì hắn chỉ sợ trọng thương rất nghiêm trọng rồi, cùng là Thần cảnh nhất trọng thế nhưng chênh lệch cũng rất lớn đây.

“Ah! Hạ thủ lưu nhân...“. Đột nhiên một giọng nói hùng hồn vang lên, tuy có chút già nua thế nhưng vang vọng, hữu lực, người đến tu vi không thấp!

Giọng nói dừng lại thì một cái lão giả cũng hiện thân trước mắt hắc y thanh niên. Lão giả nhìn như sáu mươi, dáng người cao lớn, tu vi cũng không thấp, vậy mà có Thần cảnh tứ trọng thiên.

“Ha ha! Nhị gia gia đã đến, xem ngươi còn có thể ngông cuồng được bao lâu! Xem ta có hay không chơi chết ngươi“. Hiên thiếu gia thấy lão giả đến thì ha ha cười lớn nói, vừa rồi thúc thúc hắn bị hắc y thanh niên thúc tiện đánh bay làm cho hắn vo cùng kinh hãi ah. Bây giờ lão giả đến rồi hắn lại có chỗ dựa mới ah, rất cường đại.

“Câm miệng!“. Lão giả quay sang nhìn hắn lạnh lùng nói, làm sao Hiên gia hắn lại có thể có một cái hậu nhân so với chó còn ngu ah. Không lẽ hắn tại chỗ xử tử luôn đi cho bớt phiền phức sau này.

“...“. Hiên thiếu gia nghe lão giả quát lên thì lập tức câm miệng, hắn còn chưa bao giờ thấy Nhị gia gia tức giận như vậy bao giờ.

Hắc y thanh niên thấy lão giả cũng không mấy phản ứng, con ngươi hơi chút co lại mà thôi, đánh lên hắn chưa chắc đã sợ lão giả này.

“Ha ha, mấy cái tiểu bối mắt mù không thấy thái sơn, mạo phạm công tử, ta ở đây thay bọn hắn xin lỗi ah“. Lão giả đột nhiên cười làm lành chắp tay nói. Hắn hận không thể một tát giết luôn tên kia Hiên thiếu gia, không biết thế gian có vô số người bọn hắn không nên đắc tội sao? Không lẽ mấy năm nay trong nhà gia quy còn chưa đủ nghiêm?

“Ngươi cần phải thay bọn hắn xin lỗi sao?“. Hắc y thanh niên nhíu mày, lão già cho hắn cảm giác không thoải mái.

“Ah...“. Lão giả không hiểu nhìn hắc y thanh niên. Rất nhanh hắn liền hiểu, hắc y thanh niên nói ý là để cho chính Hiên thiếu gia đến xin lỗi ah.

“Đem hắn đến đây...“. Lão giả nhìn mấy cái hạ nhân đem Hiên thiếu gia đến trước mặt hắc y thanh niên.

“Quỳ xuống! “. Hắn lạnh lùng nói với Hiên thiếu gia.

“Dạ?!? Nhị gia gia...“. Hiên thiếu gia mộng rồi, kinh ngạc nhìn lão giả.

“Quỳ xuống!“. Lão giả gầm lên, hắn khí thế toả ra ép đến mọi người quanh đó trừ hắc y thanh niên đều khó mà thở nổi, xem ra cũng là một cái khó lường chi nhân ah.

Hiên thiếu gia ngày thường cho dù có thêm ngưu bức cũng không dám cãi lại Nhị gia gia hắn, ông ta là kẻ nắm thực quyền ở Hiên gia ah, không kém tộc trưởng bao nhiêu.

“...“. Hiên thiếu gia nào dám nữa cãi lời, đã quỳ xuống trước mặt hắc y thanh niên. Chỉ là hắn không rõ vì sao Nhị gia lại bắt hắn làm như vậy.

“Mau xin lỗi đi...“. Lão giả lại lạnh lùng nói.

“Hả?“. Hiên thiếu gia kinh ngạc rồi rất nhanh cũng hiểu, Nhị gia gia muốn hắn nhận lỗi đối với hắc y thanh niên, cho dù hắn lại nữa ngu ngốc cũng đã nhận ra, hắn chọc phải kẻ không nên chọc rồi. “Ta... Ta có mắt không thấy thái sơn, mong công tử lượng thứ“. Hắn lời nói cũng không có bao nhiều thành khẩn, xin lỗi lời này cả đời hắn chưa bao giờ nói ah.

“Huh! Không cần như vậy! Cáo từ!“. Hắc y thanh niên nhìn cũng không nhìn quay đầu rời đi hướng cảng đậu thuyền cách đó không xa, nơi này hắn lưu lại cũng không có chuyện gì rồi.

“Ah...“. Hắc y thanh niên rời đi làm cho mọi người có chút kinh ngạc, hắn cũng thật không chút nể mặt ah, lão giật kia dù sao cũng là một cái Thần cảnh tứ trọng đây.

“Nhị bá...“. Hiên ngu gia chật vật chạy đến bên cạnh lão giả cung kính chào nói.

“Mang cái hỗn đản này về, lần sau còn xảy ra chuyện thì chặt đứt chân chó của hắn luôn đi“. Lão giả nhìn Hiên thiếu gia nói.

“Vậy chuyện này...“. Hiên ngũ gia nhìn hướng hắc y thanh niên

“Ngu ngốc! Chuyện này không thể làm lộ, hừ! Hiên gia ta đâu thể nuốt trôi nỗi nhục này...“. Lão giả hừ lạnh nói, hắn tính ám toán không ai biết ah. “Về phủ!“. Hắn lạnh lùng nói rồi quay bước rời đi, khi liếc qua hắc y thanh niên con ngươi loé lên sát khí, không dám trước mặt chém giết không có nghĩa hắn sợ trên kia!

Hắc y thanh niên đang đi thì hơi dừng lại một chút rồi nhếch mép cười một cái, bọn người kia nếu biết hắn thân phận có thể hay không có cản đảm ở trước mặt hắn còn khó nói, lại sinh ra sát khí với hắn, ha ha, nếu đại ca hay ca ca hắn biết, đừng nói một cái Hiên gia, cho dù cả cái này Ma hải cảng biển cũng thành quá khứ. Hắn gọi Thiên Dương tử- Vũ Thiên Dương!

“Haizzz... Nếu không phải lão đại không muốn ta giết người thì đã không biết nhiêu kẻ đã chết, hắn nói không sai ah! Giết người tuy rằng có thể giải quyết tức giận nhất thời thế nhưng nếu không cần giết người mà vẫn giải quyết được vẫn hơn“. Vũ Thiên Dương nghĩ lại. “Chỉ là cái kia Hiên gia...“. Hắn con ngươi lại loé lên sát khí, hắn bản tính chính là thiên sát ah, nếu không phải mấy năm nay bị Vũ Thiên Nguyên áp chế chỉ sợ hôm nay đã không chút hiểm hoà như vậy!

Thiên hồn tinh vực trung tâm, toạ lạc một cái Đỉnh cấp thế lực của Nhân tộc, Thiên Hồn điện thống trị nơi này cùng tám cái đại tinh vực xung quanh đó, đây là do bọn hắn đương đại điện chủ không muốn mở rộng thế lực mà thôi!

Lúc này Thiên hồn điện một cái chủ điện lớn mở ra, một cái Thanh niên hai mươi hai mốt tóc trắng đi ra. Hắn dừng lại hít một hơi rồi thở nhẹ ra, đã bốn năm rồi, hắn đã bế quan bốn năm, nếu đối với một cái tu giả cấp độ như hắn thì bốn năm quá ngắn, ngắn đến không đáng kể ah. Thế nhưng với hắn đó là rất dài rồi, hắn đến nay cũng mới hai mươi bảy mà thôi.

“Thánh tử!“. Một cái thanh niên thần chủ đứng ngay trước cửa thấy hắn đi ra cung kính chào. Trước mắt nam tử tu vi thậm chí còn thấp hơn hắn thế nhưng hắn kính phục voi cùng, đừng nói là hắn, Thiên hồn điện tâm thành người đều như thế ah! Đại thánh tử là một cái quái vật toàn diện mà bọn hắn biết đến, đây là Thiên hồn điện người bên trong đều phải công nhận!

“Huh! Thiên Dương đến Ma hải rồi?“. Vũ Thiên Nhật nhìn hắn gật đầu một cái hỏi.

“Vâng! Theo như tình báo ở cảng Ma hải truyền về là như thế, mặt khác theo ngài miêu tả lại chắc không sai, có dấu săm trên mặt như thế...“. Thanh niên Thần chủ cung kính nói.

“Ha! Như vậy ta cũng đi Ma hải chơi một chuyến, ngươi đi luôn cho vui đi, suốt ngày tu luyện có chút mệt mỏi...“. Vũ Thiên Dương cười nói, xem như tiện thể ta ngoài đi dạo một chút.

“Vâng! Chỉ là Nhị thánh tử cùng Tam thánh tử bọn hắn...“. Thần chủ thanh niên cười một cái rồi có chút khó khăn, ngập ngừng nói.

“Aiii...“. Cứ để hai huynh ấy nháo đi, ta với chức vị Điện chút không quan tâm...“. Vũ Thiên Dương thở dài nói, hắn tính cách không thích rằng buộc, sẽ không làm cái kia Điện chủ, chỉ là sư phụ hắn lại không nghĩ như vậy.

“Ha ha! Thiên Hồn sư đệ vừa xuất quan đã muốn ra ngoài sao?“. Đột nhiên một tiếng cười lớn xuất hiện, theo đó một cái Thanh niên đạp không mà đến, hắn tử y như một cái đế vương vi hành, bá khí ngất trời, dáng người cao ráo, khuôn mặt như bạch ngọc, xem như bảo dưỡng rất tốt nha. Hắn là Nhị thánh tử của Thiên hồn điện. Thiên Linh! Về phần Thiên Hồn trên là do Điện chủ cũng chính là sư phụ của Vũ Thiên Nhật đặt cho hắn.

“Thiên Linh sư huynh!“. “Nhị thánh tử!“. Vũ Thiên Nhật cùng Thần chủ thanh niên chắp tay chào hắn, dù sao cũng là lễ nghi ah.

“Ha ha, sư đệ đi đâu ah?“. Nhị thánh tử cười nói.

“Ta dự định đi Ma hải một chuyến...“. Vũ Thiên Nhật cười nhạt nói.

“Ồ! Đang không có chuyện, ta cũng đi Ma hải với sư đệ!“. Nhị thánh tử kinh ngạc một chút lại cười nói. Vũ Thiên Nhật từ lâu trước đã không muốn làm điện chủ, thậm chí còn làm căng với cả Điện chủ vì chuyện này, trong Thiên hồn điện ai cũng biết nên bất kể là Nhị thánh tử hay Tam thánh tử đều sẽ cùng hắn giao hảo, xem hắn như một cái sư đệ bình thường ah.

“Ha ha! Như vậy cùng đi đi“. Vũ Thiên Nhật cười nói. Đối với vị sư huynh hắn cũng không mấy bài xích nhiều.

“Tính ta một vé...“. Lại một giọng nói từ xa truyền đến, người đến là một cái tuyệt sắc mỹ nữ!

“Ah! Giao sư muội! (Sư tỷ)“. Mấy người Vũ Thiên Nhật cười khổ nói, làm sao lại để tôn đại thần này biết ah. Nàng là con gái út của Thiên hồn Đại Thánh ah!

“Sao? Nhìn ta như vậy? Không được sao?“. Nữ nhân này mặc một bộ váy xanh nước biển, dáng người thướt tha yểu điệu, khuôn mặt trắng, mắt ngọc mày ngài, chỉ là mắt phượng đang liếc ngang dọc, hai tay chống nạnh có chút không hợp phong cảnh.

“Ah! Nếu Giao sư tỷ muốn đi ta sao dám không cho đi“. Vũ Thiên Nhật cười khổ nói, cô gái này hắn chọc vào không nổi!

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn:

P/s: mấy hôm nay ta đang ốm, cố viết đây. TT__TT