Ma Thần Thiên Quân

Chương 176: Âm mưu?




Hỏa Vân Phong thiếu gia mất tích sáu năm, những tưởng đã chết thì hôm qua đột nhiên quay trở về làm kinh động cả Hoả Vân sơn trang, cho dù sáu năm trước hắn có là phế vật thì cũng chính là một cái dòng chính thiếu gia, việc hắn quay trở về gia tộc chưa đến nửa ngày đã lan truyền đến tai tất cả mọi người, mặt khác còn nói hắn giống như đã có thể tu luyện, không những thế Thiên phú cũng không phải đùa. Chỉ là hắn lúc về “không may” đả thương một cái khác tộc nhân dòng chính, hôm nay giống như là đang đến nghị sự đường chịu phạt gì đó, rất nhiều người đang xem trò vui.

Lúc này bên trong nghị sự đường không khí như đọng lại, Hoả Vân Phong ngay mặt lão tổ lại nói muốn giết một cái trưởng lão của Hoả Vân sơn trang!

“Ngươi lá gan cũng không nhỏ!“. Lão tổ cười lạnh lùng nhìn Hoả Vân Phong nói. “Tưởng mình có thiên phú cao thì có thể tuỳ tiện giết người đồng tộc?“. Vừa rồi Hoả Vân Phong cùng Thập tam trưởng lão đối chiêu đã lộ ra tu vi của hắn, Thông thần cảnh hậu kỳ, không những thế hắn chiến lực cũng đáng sợ vô cùng, ngạnh kháng Thần cấp Nhất trọng mà không rơi vào hạ phong, Tinh không cấp yêu nghiệt cũng chỉ đến như thế mà thôi, điều này làm cho hắn không thể không hiện thân!

“Người đồng tộc? Bọn hắn coi ta là người đồng tộc? Vừa về đến nhà đã tính cách giết ta? Lại có kiểu đồng tộc như thế?“. Hoả Vân Phong như cười không phải cười nhìn Lão tổ kia. “Lão tổ của ta! Không biết ngươi có cảm tưởng gi về cái này đồng tộc?“.

“...“. Lão tổ mày nhíu lại không nói. Hắn không nói được gì, chuyện ngay trước mắt nói thế nào cũng vô dụng!

“Hừ! Nếu không phải ngươi vừa về đã đánh con ta thì chúng ta cần gọi ngươi đến đây? Nếu ngươi không ngang nhiên phản kháng chúng ta cần xử ngươi tội chết?“. Phụ nhân là mẹ của Hoả Vân Tường bị đánh lạnh lùng nhìn Hoả Vân Phong nói.

“Đúng vậy! Nếu ngươi không phản kháng làm sao có chuyện đó? Ngươi còn đả thương Vân Trùng đến mức kia!“. Thập tam trưởng lão cũng phụ hoạ theo. Lão tổ đã hiện thân, đương nhiên đã nhìn thấy Hoả Vân Phong thiên phú đáng sợ, chuyện này làm không tốt bọn hắn không ít người bị liên lụy, mà đầu tiên chính là hắn cái này Thập tam trưởng lão.

“Ha ha ha! Oa ha ha ha....“. Nghe đến vậy thì Hoả Vân Phong cười lớn, cười đến gập cả bụng lại cười, cười mang theo bi ai. “Đây là gia tộc sao? Các ngươi nói ta đánh người đồng tộc còn bọn hắn đánh ta thì không phải? Đây là cái gì chó má đạo lí lời nói? Người thông minh cũng không cần tỏ ra mình ngốc!“. Hắn dừng lại một chút lại nói. “Ta trở về xem ra ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người ah!“. Hắn như cười không phải cười lạnh nhạt nói. “Còn nhìn ta với ánh mắt đó, các ngươi xem ta là đồng tộc? Con mẹ nó, đã nói hổ dữ không ăn thịt con, các ngươi một đám chó cũng không bằng, lại đi đánh chủ ý với một cái tiểu bối!“. Hắn nói như gầm lên.

“Câm miệng! Dám ngậm máu phun người? Muốn chết!“. Đang ngồi trên chủ vị Đại đương gia nộ hống lập tức muốn động thủ muốn một tát chém giết Hoả Vân Phong. Một đám người khác cũng lạnh lùng nhìn hắn nhưng cả đám đều không dám nhúc nhích, Lão tổ còn đang lở lửng trên không trung kia còn chưa nói lời nào.

“Ha ha! Muốn động thủ sao? Ta nói có gì sai à? Các ngươi nói xem! Ta nói rồi, người thông minh cũng không cần giả ngốc, đang nghĩ ta may mắn vì có Lão tổ ở đây sao? Hắc! Các ngươi nên thấy may mắn!“. Hỏa Vân Phong cười lạnh nói. “Vốn ta định quay về gia tộc ở lại một thời gian nâng cao thực lực gia tộc lên một đoạn rồi rời đi, không ngờ gặp một đám sài lang ti tiện, nếu các ngươi đã xem ta là cái gai trong mắt như vậy ta vô phúc ở Hoả Vân sơn trang!“. Nói xong hắn quay đầu liền đi.

“Khoan đã! Phong nhi!“. Bất chợt một bóng người loé lên đứng trước mặt Hoả Vân Phong. “Ngươi không thể rời đi gia tộc như vậy được, nơi này mới là gốc rễ của nhà chúng ta!“. Tam đương gia mặt có chút khó coi nói. Hắn sinh ra ở Hoả Vân sơn trang, đã phấn đấu bao nhiêu năm trời, làm sao có thể để con hắn chịu ủy khuất đến mức phải rời đi gia tộc.

“Phụ thân! Nhà sao? Ngươi chẳng lẽ còn không biết ta vì sao không thể tu luyện? Người xem đây là nhà, xem bọn hắn là người thân nhưng bọn hắn đối xử với ngươi như thế nào? Đối xử với ta như thế nào? Nếu không phải có người đem ta đi, ta hôm nay bất quá chỉ là một cái phế nhân không hơn không kém!“. Hỏa Vân Phong cười lạnh nói. Hắn bao năm suy nghĩ làm sao không biết chứ, Hoả Vân sơn trang đã không thích hợp cho người nhà hắn ở lại.

“Hả? Chuyện này...“. Tam đương gia mày một nhíu sau đó lạnh lùng đảo mắt qua nhìn Đại đương gia cùng Nhị đương gia. “Là các ngươi ám toán Phong nhi?!?“. Hắn cắn răng nói.

“Nói bừa! Bọn ta tại sao lại làm loại chuyện đó!“. Đại đương gia cau mày lạnh lùng nói. Ngay mặt lão tổ lại nhận việc này hay cho thấy mình có liên quan không phải quá ngu ngốc rồi, trước bác bỏ đã.

“Phụ thân! Nếu không ngươi cũng có thể cùng ta rời đi! Tinh không rộng lớn không thiếu nơi để cho chúng ta sinh sống, ta có thể đảm bảo cuộc sống sau này hơn xa Hoả Vân sơn trang!“. Hỏa Vân Phong nhìn trước mặt phụ thân chân thành nói. Hắn hôm nay tầm mắt một cái Hoả Vân sơn trang quả thật không đáng là gì, bất quả chỉ là tầm trung thế lực thôi, bên trong Nguyên mộc tinh lâm có vô số cường giả tuỳ tiện đi ra liền có thể hủy diệt cả Hoả Vân sơn trang!

“Phản rồi! Phản rồi! Lại dám ngay mặt phản lại thoát ly gia tộc, bao năm nay nuôi lớn các ngươi là nuôi mấy cái bạch nhãn lang...“. Nhị đương gia nghe như vậy thì mắt sáng lên lạnh lùng nói. Hôm nay có Lão tổ ở đây mà Hoả Vân Phong liên tục nói ra những lời phá hoại lợi ích toàn Hoả Vân sơn trang, cho dù Lão tổ lại mến tài cũng chưa chắc đã tha cho Hoả Vân Phong.

“Ha ha! Phản sao? Các ngươi còn thiếu ước ta rời đi nhanh một chút, muốn đánh chủ ta gì ta còn không ...“. Hỏa Vân Phong cười lạnh, đang nói thì bị một tiếng gầm lên cản lại. Hắn tuy rằng lúc này cuồng nộ thì vẫn biết có những người tuyệt không có liên quan gì trong việc này.

“Đủ rồi! Còn chưa đủ mất mặt hay sao?“. Lão tổ lạnh lung nói sau đó quay sang Hoả Vân Phong. “Hừm! Chuyện này trước dừng ở đây! Ta sẽ cho ngươi công đạo hợp lý!“. Nãy giờ trầm mặc Lão tổ bất ngờ mở miệng. Khó khăn lắm Hoả Vân sơn trang có một cái thiên tài yêu nghiệt như Hoả Vân Phong hắn làm sao có thể để ly khai gia tộc như vậy được?

“Công đạo? Ngươi muốn điều đó cũng không dễ!“. Hỏa Vân Phong cười nhạt nói. “Có thể các ngươi cảm thấy ta ngông cuồng nhưng tốt nhất không nên đánh chủ ý gì với ta, các ngươi đáng chết nhưng Hoả Vân sơn trang rất nhiều người vô tội không nên vì mấy cái lòng tham vô đáy, lang tâm cẩu phế như các người mà bị liên lụy!“. Hắn liếc nhìn trên đài ghế cao đám người nhang nhạt nói rồi quay người rơi đi không thèm nhìn Lão tổ đang cau mày kia.

“...“. Một lời vừa ra lập tức như chạm vào giây thần kinh của rất nhiều người, ai nấy mặt hàm sát khí hận không thể lao lên một tát chụp chết Hoả Vân Phong, hắn đây là không nể mặt bất kỳ ai mà nói ah!

“Lão tổ! Người xem! Hắn quả thật là không xem ai ra gì? Cậy mình có thiên phú không tôn trọng tôn ti, trưởng bối trước mặt cũng không thèm chào hỏi...“. Thập tam trưởng lão thấy như vậy thì lập tức nói. Hỏa Vân Phong hành động đúng là không để ai vào mắt.

“Đúng vậy lão tổ! Hắn quá xem trọng mình rồi...“. Lúc này đã có mấy người đồng ta phụ hoạ. Nhị đương gia cũng lạnh lùng nói.

“Ha ha! Các ngươi những năm này làm gì tưởng không ai biết sao? Không ngờ ta một mực che dấu lại mình mà các ngươi vẫn nghi kị ta, hắc hắc, không hãm hại ta mà lại nhắm vào con ta, ha ha, ta thật không thể tin được Hoả Vân sơn trang đã thành ra như vậy, ha ha...“. Hỏa Hình Kế Tam đương gia đột nhiên ngửa đầu cười lớn, hắn cười so với Hoả Vân Phong lúc này càng thêm bi ai, càng thêm khinh thường ghê tởm.

“Câm miệng hết lại cho ta!“. Lão tổ cau mày hét lớn. “Trước mặt một đám tiểu bối mà làm những việc không biết xấu hổ, những năm này ta để các ngươi quản lý sơn trang không ngờ đã đến mức này, đồng tộc hãm hại nhau, các ngươi có xứng đáng với liệt tổ liệt tông?“. Lão tổ uy áp tỏa ra làm cho đám người bên dưới không thể nhúc nhích, hắn tu vi vậy mà có Thần tôn đỉnh phong, Hoả Vân sơn trang này cũng không yếu đi nơi nào nha.

“...“. Đám người bên dưới không dám hé răng lấy một lời, cho dù là Hoả Hình Kế đang cuồng nộ cũng có chút thu liễm, xem ra đối với vị này Lão tổ hắn cũng rất tôn trọng, bình thường đối với Lão tổ vô cùng cung kính.

“Lão Nhị ngươi không thể nghe một phía mà phán đoán như vậy được ah!“. Lúc này lại có một giọng nói già nua khác xen vào bên trong Nghị sự đường, dứt lời một lão giả cũng hiện thân chỗ này.

“Hừ! Lão đại! Điều này ngươi còn không thấy, Vân Phong đối với gia tộc thù hận như vậy không thể chỉ là ngày một ngày hai. Huống chi mấy tên này lại còn không biết xấu hổ đi nói hắn, ngươi nghĩ chuyện này còn khó bàn?“. Nhị Lão tổ lạnh lùng nói.

“Lão tổ!“. Đám người bên trong nghị sự đường lập tức cung kính đối với lão giả vừa xuất hiện chào. Đây chính là hai vị đạt đến Thần tôn cảnh siêu cấp tu vi của Hoả Vân sơn trang, trên cả tinh cầu này bọn hắn cũng chính là đỉnh cấp cường giả rồi.

“Cũng không thể quy tội tất cả cho bọn hắn được, Vân Phong dù sao cũng là người sai đầu tiên!“. Đại Lão tổ mỉm cười nói. Hắn hình như có xu hướng bảo toàn đám người muốn xuất thủ đối phó Hoả Vân Phong.

“Hắc! Lão đại! Không lẽ ngươi già rồi nên mắt mờ? Người mù cũng thấy mấy trên này là trong lòng có quỷ, muốn tìm cách diệt trừ Vân Phong thôi!“. Nhị lão tổ quái khí nói. “Mấy cái trưởng bối lại hướng tiểu bối xuất thủ, chiêu chiêu đều là sát chiêu, ha ha, các ngươi rất tốt!“.

“Hừm! Các ngươi ra ngoài đi“. Đại Lão tổ thở dài nói với mấy cái thanh niên nam nữ đang đứng một bên Nghị sự đường vẫn chưa hoàn hồn thoát khỏi kinh ngạc, chuyện này không nên để đám tiểu bối nghe thì hơn.

“...“. Bọn người tiểu bối đương nhiên không dám cãi lời lập tức đi ra, bọn hắn cũng mang theo đang hôn mê Hoả Vân Trùng đem ra ngoài, chuyện này quả thật bọn hắn còn chưa có tư cách nghe.

“Hai vị Lão tổ! Hi vọng cho ta một nhà thoát ly Hoả Vân sơn trang!“. Đám người tiểu bối rời đi không lâu thì Hoả Hình Kế cũng chắp tay đối với hai vị Lão tổ nói. “Những năm này ta vì Hoả Vân sơn trang làm không ít việc rồi, có lẽ đã đủ bù đắp cho gia tộc nuôi ta lớn lên, cha mẹ ta cũng đã không còn, mong hai vị lão tổ cho phép ta rời đi!“. Hắn tuy rằng muốn rời đi nhưng cũng cung kính xin phép.

“Hả? Hình Kế ngươi tại sao cũng là như thế? Văn Phong còn trẻ không hiểu chuyện thì thôi...“. Đại Lão tổ thần kỳ lại là người mở miệng đầu tiên.

“Ngươi làm sao cũng nói ra như vậy...“. Nhị Lão tổ cũng thở dài nói. Xem ra chuyện hôm nay đã làm Hoả Hình Kế đối với Hoả Vân sơn trang đã thất vọng rất nhiều rồi.

“Đúng vậy! Lão tam! Ngươi làm sao lại cũng như vậy? Chuyện này có thể thương lượng lại ah!“. Đại đương gia cũng vội nói. Hoả Hình Kế rời đi, Hoả Vân sơn trang thực lực chỉ sợ cũng có giảm đi không ít.

“Ha ha! Các ngươi hôm nay muốn lưu lại ta một nhà hai thành là muốn lưu lại ta, tám thành là muốn lưu lại Phong Nhi!“. Hỏa Hình Kế cười nhạt lắc lắc đầu. “Ta biết các ngươi có người là nhìn thấy Phong Nhi thiên phú nên nghĩ hắn nếu ở lại gia tộc sau này sẽ đưa gia tộc đến nấc thang cao hơn, nhưng cũng có kẻ lại muốn lợi dụng tìm cách biết lấy kỳ ngộ của hắn, gia tộc này đáng cho ta ở lại sao? Ta cũng không thể ở lại nơi này nữa!“. Nói xong hắn cũng quay đầu rời đi, sau khi ra ngoài còn mang lên nữ nhi của hắn qua về biệt biện của mình, nơi này đâu có gì đáng để hắn lưu luyến.

“Này...“. Nhị Lão tổ nhíu mày nhưng cũng không kịp ngăn cản. “Các ngươi rất tốt!“. Hắn quay sang nhìn mấy người bên trong nghị sự đường lạnh lùng nói, chỉ là lúc này trong mắt hắn thậm chí còn có tí ti sát khí loé lên, nếu hi sinh mấy cái phế vật chỗ này không biết có thể lưu lại Hoả Vân Phong một nhà hay không đây? Hắn đang suy tính. Thậm chí Đại Lão tổ cũng đang nghĩ điều tương tự, Hỏa Vân Phong thiên phú còn ở đó, làm sao Hỏa Vân sơn trang mấy người cầm quyền bọn hắn có thể để Hỏa Vân Phong rời đi như vậy được.

“Lão tổ! Nếu bọn hắn đã không biết sống chết như vậy chúng ta cũng không cần nương tay với bọn hắn! Hạng người vong ân phụ nghĩa, gia tộc nuôi dưỡng bọn hắn bao nhiêu năm nay có chút thiên phú lại tìm các rời đi gia tộc! Ta chắc chắn bọn hắn là đạt được cái nào đó bảo tàng rồi dấu đi hưởng một mình, nếu không làm sao Hỏa Vân Phong một cái phế nhân lại chỉ có sáu năm đã trưởng thành đến cấp độ đó đương nhiên đã đạt được lợi ích không nhỏ...”. Thập tam trưởng lão con ngươi lóe lên nói.

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn: