Ma Thần Thiên Quân

Chương 207: Tức giận xuất thủ




Vũ Thiên Quân vốn định một lần làm thiện tiện thể hỏi chút thông tin ở Phong thần nghĩ tộc thế nhưng hết lần này đến lần khác bị trì hoãn cùng dính vào rắc rối, trước hết là chọc đến Nhị công chúa Phong thần nghĩ tộc, sau đó lại bị cuốn vào giữa cuộc chiến giữa hai tộc đàn Thái cổ, Phong tộc cùng Phong thần nghĩ tộc!

Chuyện này ở Thái cổ có lẽ cũng không ít, dù sao ở Thái cổ thì đều là các tộc đàn với nhau, vấn đề lãnh địa vô cùng hà khắc, hai tộc đánh nhau cũng là chuyện thường, chỉ là ở thời đại của Vũ Thiên Quân đây là điều gần như không có khả năng xảy ra, ít nhất thì số lượng cường giả tham chiến không đáng sợ như lúc này, chỉ nhìn đại khái thôi thì có thể thấy Thần cảnh cấp cường giả đôi bên cũng có hơn hai vạn, Thánh tổ cảnh lại có không dưới hai nghìn, về phần Hư vô cảnh tạm thời cũng có hai người đang đánh nhau kịch liệt trên không trung kia là Phong Hoàng cùng Nghĩ Hoàng!

Vũ Thiên Quân đương nhiên biết đây chỉ sợ không phải tất cả thực lực của hai tộc, chí ít là Phong Hậu cùng Nghĩ Hậu đều chưa hiện thân, hai vị kia có lẽ cũng có Hư vô cảnh đáng sợ tu vi, chỉ là bọn hắn đều chưa hiện thân mà thôi. Ngước mắt nhìn không trung hắn mới càng thêm khiếp sợ, ban nãy hắn cùng hai vị Đại Thánh đánh nhau tuy rằng ngắn ngủi nhưng rất kịch liệt nhưng hư không cũng chỉ rung rung mà thôi, chưa đến mức phá toái, một phần là do hắn cũng không dùng toàn lực, một phần là do hư không cứng rắn, nhưng lúc này hai vị Hoàng giả đánh nhau thì hư không liền tùy tiện vỡ nát, có thể thấy bọn hắn đáng sợ, cùng Đại Thánh cấp độ cách biệt quá nhiều, không biết bọn hắn đang ở giai đoạn của Hư vô cảnh ah.

“Ha ha! Nghĩ Hoàng! Đã qua bốn năm rồi ngươi thương thế vẫn không có khả năng lành lại, xem ra vật kia chính xác đã đánh lên người ngươi, ngươi là đang đau khổ mà áp chế thôi, ha ha, hôm nay là ngày tàn của Phong thần nghĩ tộc ngươi!”. Trên bầu trời đang đánh nhau kịch liệt hai vị Hoàng giả vang lên tiếng nói ầm ầm rung động, là Phong Hoàng.

“Hắc! Nghĩ muốn đã động chiến ý của tộc ta? Phong Hoàng ngươi vẫn là bỉ ổi như vậy?”. Giọng nói của Nghĩ Hoàng vẫn trung khí mười phần oang oang vang vọng. Đương nhiên cũng có mấy cái Phong thần nghĩ tộc tộc nhân nhìn lên lo lắng, bọn hắn biết Phong Hoàng nói cũng không sai.

“Ha ha! Ngươi có thể dấu được bao lâu? Cùng Bản Hoàng đấu ngươi sớm muộn cũng lộ ra thương thế mà thôi, ngoan ngoãn thần phục tộc ta đi!”. Phong Hoàng lại cười nói.

“Đến tộc ta địa bàn lại muốn tung lời huyễn hoặc? Phong cuồng thiên phá!”. Nghĩ Hoàng lạnh rên một tiếng phát động thiên phú thần thông công kích, bầu trời lập tức xuất hiện một cái hình chữ thập vết chém như muốn cắt thiên khung thành bốn phần, hư không rách ra theo chữ thập đó, uy thế đáng sợ.

“Hừ! Ngươi có thể dùng được mấy lần toàn lực?”. Phong Hoàng một tiếng hừ lạnh vang lên tách ra tránh đi một chiêu này, hắn giống như cũng rất kiêng kị Nghĩ Hoàng chiêu thức.

“Ầm”. “Uỳnh”. Không ngừng có tiếng nổ mạnh cùng va chạm trầm đục, Phong tộc kéo đến đen kịt cả bầu trời điên cuồng công kích vào cự sơn nhằm phá đi tổng đàn của Phong thần Nghĩ tộc thế nhưng gặp phải Nghĩ tộc điên cuồng đánh trả bảo vệ lãnh thổ, tử thương dần nghiêm trọng lên, Thần cảnh Nghĩ tộc cùng Phong tộc ngã xuống không ít. Phong tộc thì lấy ưu thế tốc độ cùng linh hoạt tấn công, lại dùng nọc độc ở đuôi tấn công Nghĩ tộc, ngược lại Nghĩ tộc lại sử dụng lực lớn giữ lại Phong tộc, thỉnh thoảng lại dùng thần thông phun ra Phong nhận chém giết Phong tộc đang bay lượn, rất nhanh liền có cấp độ Thần cảnh lục trọng Phong tộc cùng Nghĩ tộc ngã xuống, chỉ là chiến cuộc giống như càng lúc càng thăng cấp.

“Các huynh đệ, Phong tộc dám đến tộc ta địa bàn lớn lối, giết cho bọn hắn một cái mặt mày ah....”. Nghĩ tộc có tộc nhân hét lớn. Bảo vệ lãnh địa giống như là nghĩa vụ thiêng liêng nhất của bọn hắn, cho dù chết cũng không oán thán, đây giống như một loại bản năng, cho dù bọn hắn đã có linh trí nhưng vẫn không quên.

“Nghĩ tộc đã không có cường giả trấn giữ, các anh em, giết chúng....”. Phong tộc một bên cũng có tộc nhân hét lên, bọn hắn lại đánh nhau thành một đoàn. Không ngừng có tiếng vù vù tiếng vỗ cánh cùng tiếng sa sa bước chân vang lên, hai tộc đánh nhau cảnh tượng vô cùng đồ sộ, một mặt này của cự sơn thì chiến cuộc đã lan đến một phần ba rồi...

“...”. Vũ Thiên Quân đứng một mình trên mặt đất không phản ứng, Thanh Ngọc cũng đã lao lên cùng tộc nhân đánh đuổi Phong tộc không tiếp tục để ý Vũ Thiên Quân nữa, hắn cũng không có ý định xuất thủ nên chỉ đứng bàng quan thờ ơ nhìn chiến cuộc mà thôi, chỉ là hắn không để ý không đồng nghĩa những kẻ khác cũng vậy, một cái Phong tộc đã để ý lao về phía hắn, phần đuôi mang theo gai độc đã chĩa ra ngắm thẳng ngực hắn.

“Vụt!”. Như một bóng vàng đã lao đến trước mặt Vũ Thiên Quân. “Ha ha, làm chất dinh dưỡng cho Phong tộc ta ấu thú đi!”. Phong tộc lao đến chỗ Vũ Thiên Quân cười lớn, chỉ là hắn không nghĩ một chút đó là Nghĩ tộc tất cả đều không đến gần Vũ Thiên Quân ah.

“Côn trùng ngu ngốc!”. Vũ Thiên Quân lạnh lùng phun ra bốn chữ, tay trái hóa kiếm, Hủy diệt chi thế tràn ra như kiếm vung lên chém ngang hư không, một đạo ánh kiếm mỏng manh chém về phía Phong tộc kia.

“Xoạt...”. Phong tộc kia còn chưa kịp phản ứng thì thân hình đã bị chẻ đôi, máu đen túa ra thành môt đám, thân thể to lớn vẫn theo quán tính lao về phía Vũ Thiên Quân, hắn chỉ đành bước ra một bước tránh đi. “Ầm” “ầm”. Hai tiếng trầm đục vang lên, hai mảnh thi thể đã rơi xuống chân Vũ Thiên Quân, thân hình to lớn thậm chí còn cao hơn Vũ Thiên Quân, một kiếm nhẹ nhàng một cái Phong tộc Thánh thần cấp tu vi bỏ mạng!

Trên chiến trường rộng lớn thì việc một cái chiến sĩ bỏ mạng cũng không làm người khác chú ý, chỉ là kẻ này lại bị một cái không ai ngờ đến giết, một cái Nhân tộc nhỏ yếu đã giết một cái Phong tộc tinh anh, lập tức có Phong tộc tộc nhân đã nhìn thấy, bọn hắn đương nhiên sẽ coi Vũ Thiên Quân như là nhưng Phong thần nghĩ tộc nhân khác, vô tình chém giết.

“Vù vù...”. Những tiếng vỗ cánh vang lên càng gấp, Vũ Thiên Quân đương nhiên đã được chiếu cố rất tốt, Phong tộc cùng Nghĩ tộc đánh nhau rất loạn nên bọn hắn nhận định không phải tộc nhân thì sẽ xuất thủ ngay, bất kể phương hướng, một cái chiến sĩ ở trên chiến trường cần phải đồng thời chú ý vài hướng nếu không muốn chết sớm ah.

“Hừm!”. Vũ Thiên Quân nhíu mày, hắn không muốn bị cuốn thành như thế này, hắn lúc này giống như đang cùng trận tuyến với Phong thần nghĩ tộc đánh nhau với Phong tộc, chỉ là thân bất do kỷ rồi, hắn xòe năm ngón tay trái, năm đầu ngón tay như hình thành năm thanh tiểu quang kiếm màu trắng, hắn tay mỗi lần quơ tay thì giống như có đồng thời năm đạo kiếm nhận lao ra chém giết Phong tộc, tốc độ giết chóc kinh người, không có bất kỳ Phong tộc chiến sĩ bình thường nào sống sót, xung quanh hắn Phong tộc chết càng lúc càng nhiều rơi lả tả khắp nơi, việc này đương nhiên đã khiến cho cường giả Phong tộc để ý đến bên này.

“Ha ha! Nghĩ tộc đã suy bại đến mức nhờ đến Nhân tộc giúp đỡ rồi sao?”. Một cái Phong tộc Đại Thánh đang cùng cái nào đó Hộ pháp của Nghĩ tộc cười lớn nói, giọng nói oang oang vang vọng khiến cho những tộc nhân khác nghe thấy, điều này có thể đề cao sỹ khí rất nhiều.

“Hừ! Hắn không phải bọn ta mời đến!”. Nghĩ tộc Hộ pháp hừ lạnh nói. Hắn cũng khiếp sợ Vũ Thiên Quân chiến lực vô cùng, hắn sát phạt chi thuật càng thêm bá đạo, chém giết rất có hiệu quả, Nhân tộc làm sao lại đi ra một cái quái thai như vậy được?

“Ha ha! Các ngươi không mời đến hắn lại chém giết tộc nhân của ta? Hừ! Nghĩ mượn ngoại lực sao, để bản tọa đến tiếp hắn!”. Lại có Phong tộc Đại Thánh khác hừ lạnh rồi phi thân về hướng Vũ Thiên Quân, liền muốn chém giết. Phong tộc trái với Nghĩ tộc chủ yếu là nam tính, bọn hắn hầu như đều là nữ tính, rất thú vị nha!

“Ồ? Cuối cùng cũng có kẻ có thể nói chuyện đến!”. Vũ Thiên Quân nhìn Phong tộc Đại Thánh lạnh lùng nói, hắn đương nhiên không rảnh để ý chuyện hai tộc đánh nhau, chuyện này chính là phiền phức rất lớn ah.

“Chết!”. Chỉ là Vũ Thiên Quân hắn chưa kịp nói gì thì Phong tộc Đại Thánh đã xuất ra sát chiêu, chân trước như liêm đao chém về phía hắn, tốc độ không thê nhìn thấy bằng mắt thường.

“Hừm!”. Vũ Thiên Quân mặt trầm xuống, thân hình nhẹ lắc đã tránh đi một chiêu hiểm, trong mắt hắn tốc độ này còn chưa phải cực hạn. Chỉ là hắn vừa né thì lập tức có công kích tiếp theo, Đại Thánh kia chiếc gai độc đã theo góc độ khó tin đã uốn cong đâm về phía ngực hắn.

“Xem ngươi làm sao né!”. Đại Thánh nữ tính kia cười lạnh, nàng đương nhiên là muốn giết chết hắn với thời gian ngắn nhất rồi.

“Úc...”. Vũ Thiên Quân né cũng không kịp vội sử dụng Thời không thần thông, quanh thân thời không chi lực nhộn nhạo, đến vị Đại Thánh kia tốc độ cũng giảm đi không ít, hắn thân hình đã lui lại hơn mười trượng. “Ta cùng Phong thần Nghĩ tộc không có quan hệ, ngươi còn muốn công kích...”. Hắn đang nói thì bị cưỡng ép dừng lại, một cái đáng sợ công kích đã đánh đến bên hông trái hắn. Lại có một vị Đại Thánh khác hứng hắn xuất thủ, chỉ là kẻ này không phải Phong tộc, là Đại Thánh Nghĩ tộc!

“Hừ!”. Vũ Thiên Quân lạnh rên một tiếng, thời gian không kịp hắn chỉ có thể gọi ra Luân hồi chi bàn hộ thể, một đạo Phong nhận mang theo lực đạo kinh khủng đánh thẳng lên Luân hồi chi bàn vừa mới hình thành bên hông trái hắn.

“Chết...”. Đại Thánh Phong tộc kia tuy rằng kinh ngạc nhưng cũng không bỏ qua cơ hội này, Vũ Thiên Quân vừa rồi quần sát chém giết không ít Phong tộc, cần phải đền tội, một chân khác lại chém về phía Vũ Thiên Quân làm hắn không kịp phản ứng chỉ có thể đưa lên tay phải chắn một chiêu này, Luân hồi chi lực tràn ra bảo vệ cánh tay, va chạm liền đến.

“Ầm!”. Một tiếng va chạm nổ mạnh vang lên, Vũ Thiên Quân do vội vàng chuẩn bị thân hình bị ném đi một đoạn ra, biến cố bất ngờ khiến cho cả Phong tộc cùng Nghĩ tộc đều kinh ngạc, lợi dụng tốt thì Vũ Thiên Quân cũng gây nên phiền toái không nhỏ cho Phong tộc ah, kẻ này lại làm ra chuyện ngu ngốc như vậy? Tại thời điểm này đột nhiên ra tay với Vũ Thiên Quân là hành động không tốt chứ.

“Ah! Tam Thánh tử ngươi làm gì?”. Thanh Ngọc cho dù đang ở đằng xa cùng Phong tộc cuồng giả đánh nhau cũng vội hô lên. Thánh tử trong Phong Thần nghĩ tộc sau này chính là kẻ có cơ hội thành Nghĩ Hoàng, cũng là số ít Phong thần nghĩ tộc siêu cấp thiên tài, thông thường cũng chỉ có ba vị mà thôi, bọn hắn ngày sau sẽ có tranh đoạt chiến vô cùng khốc liệt.

“...”. Nghĩ tộc nhiều vị cường giả cũng không hiểu nhìn Tam Thánh tử.

“Mạo phạm tộc ta công chúa không thể sống sót!”. Tam Thánh tử giọng nói lạnh lùng vang lên, hắn thân thể cũng cao lớn vô cùng, so với đám Hộ pháp còn lớn hơn một chút, hắn so với Hộ pháp còn muốn cường đại hơn một chút rồi.

“Ha ha! Hắn cũng chém giết tộc ta tộc nhân, xem như chúng ta có cùng mục tiêu chém giết!’. Vị kia Đại Thánh Phong tộc vừa công kích Vũ Thiên Quân nghe vậy thì cười lạnh nói, trong lòng thì lại đang cười Tam Thánh tử ngu ngốc, nếu để kẻ này sau này kế thừa Nghĩ tộc, chỉ sợ Nghĩ tộc tự suy bại ah.

“Ầm!”. Lại nói Vũ Thiên Quân bị hai kích bất ngờ đánh bay đi rơi phía bên ngoài cự sơn, đập vào vách núi mới dừng lại, khóe miệng đã có máu rỉ ra, khói bụi còn chưa tản đi thì Vũ Thiên Quân đã như thiểm điện lao ra, thân hình lại như quỷ mị biến mất, một lần nữa hiện thân đã đến gần chỗ hai cái vừa đánh lén hắn.

“Nghĩ bản thiếu gia sợ các ngươi? Chết!”. Vũ Thiên Quân tức giận gầm lên, không chút bảo lưu, Thời không chi lực cùng Hủy diệt lực lượng đồng thời tràn ra, tay nắm thành quyền đấm thẳng về phía đầu của Tam Thánh tử.

“Hả?’. Tam Thánh tử đang có chút tự đắc lạnh lùng sau một kích thành công thì không ngờ được Vũ Thiên Quân đã đến trên đầu mình, một kích kia lại không thể đánh trọng thương Vũ Thiên Quân? Đây chính là điều mà hắn nghĩ lúc này, phòng ngự còn chưa kịp bày ra chỉ có thể dùng sự cứng rắn của vỏ bên ngoài ngạnh kháng một chiêu này.

“...”. Biến cố bất ngờ đương nhiên không có ai ngờ đến, ban nãy Vũ Thiên Quân ăn hai kích đều là đánh lén của hai vị Đại Thánh vậy mà giống như lông tóc không chút tổn hao, ngược lại càng thêm hung mãnh.

“Chát!’. “Ầm!”. “Uỳnh”. Một quyền Vũ Thiên Quân đánh lên Tam Thánh tử đỉnh đầu lập tức tạo nên sóng lãng vô cùng lớn đánh bật đám Phong tộc cùng Nghĩ tộc xung quanh, về phần Tam Thánh tử thân thể cho dù to lớn đáng sợ thế nhưng vẫn như một cái thiên thạch lao thẳng xuống đất, khói bụi lập tức bay lên mù mịt.

“Đến ngươi...”. Vũ Thiên Quân một kích đạt thành, đứng giữa không trung bên trong khói bụi đôi mắt tử ý lập lòe bí ẩn huyền diệu lạnh lùng nói, thân hình lại đã biến mất, một lần nữa hiện thân đã đứng bên phải Đại Thánh Phong tộc. Hắn hôm nay vận dụng Thời không thân thông Đại Thánh đã không có khả năng phát hiện nữa rồi! Thánh Hoàng trước đó có thể bắt được hắn hành tung đương nhiên là do khi đó Vũ Thiên Quân đang bên trong Triệt thiên sát thần trận ah.

“Dừng tay...”. Trên bầu trời đang cùng Nghĩ Hoàng đại chiến Phong Hoàng gầm lên, Vũ Thiên Quân đã động đến thần kinh của bọn hắn rồi, đám tộc nhân khác không biết nhưng bọn hắn biết Tam Thánh tử chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi, Đại Thánh Phong tộc trúng một chiêu này chỉ sợ còn thảm hơn, Phong Hoàng làm sao có thể chấp nhận điều này.

“Hừ!”. Vũ Thiên Quân hừ lạnh. “Thiên nhận!”. Hắn tay hóa đao chém ngang hông cái này Đại Thánh Phong tộc, người sau chỉ kịp lắc lư đôi cánh cứng rắn như sắt thép che lại bên hông phải, Vũ Thiên Quân tốc độ quá nhanh rồi.

“Ầm!”. Đại Thánh Phong tộc thân hình như gập lại uốn cong lấy tốc độ còn nhanh hơn Tam Thánh tử bay về phía xa. Gần như đồng thời một đạo như là ánh đao màu vàng đã chém về phía Vũ Thiên Quân, nơi phát ra là trên bầu trời!

“Ngươi tốt nhất không nên cùng ta là địch!”. Vũ Thiên Quân dưới chân Luân hồi chi bàn hiện lên, tay trái nắm quyền, Luân hồi chi lực hiện lên đánh về phía ánh đao lạnh lùng nói.

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn: