Ma Thần Thiên Quân

Chương 212: Chuột chạy qua đường




“Huh! Chỗ này cũng náo nhiệt nha!”. Vũ Thiên Quân Bản thể lặng lẽ đi ra Tử hải đã đứng gần cửa vào của Hư thiên bí cảnh, đương nhiên hắn lúc này còn chưa biết bên trong là Hư thiên bí cảnh rồi. Bên ngoài đứng lấy rất nhiều người, cũng có nhiều chủng tộc khác nhau, bọn hắn giống như đã đạt thành hiệp định nào đó nên cũng không có xảy ra đánh nhau, riêng mình đứng ở các nơi nhìn Hư không hành lang.

Bản thể được hắc y che lại toàn thân, khí tức tỏa ra cũng là Thần chủ cảnh nên cũng không làm người để ý lắm, chỉ là hắn lúc này Khí huyết cường thịnh làm người sợ hãi nên cũng khá gây nên nhiều kẻ nhìn đến. Việc này cũng không phải là hắn không có khống chế mà là cố ý làm ra! Tám loại lực lượng bên trong thể nội của hắn mỗi loại đều đạt đến Thế chi cảnh vô cùng đáng sợ, hắn lại không thê khống chế nên các loại lực lượng này luôn như có như không tràn ra bên ngoài, bất đắc dĩ hẵn đành thả ra thân thể khí huyết sức mạnh, đương nhiên chỉ thả ra một phần thôi, Thái sơ thân thể hắn khí huyết lực lượng chính là vô cùng dọa người đây. Tuy nhiên chỉ là tỏa ra một phần nhưng cũng rất rung động, thế nhưng như vậy còn tốt hơn là để cho kẻ khác nhận ra hắn thân mang Thế lực lượng, việc này chỉ khiến cho những người nhìn thấy nghĩ hắn là một cái Thiên tài luyện thể giả hơn.

“Nhân tộc lại có cái nào cường giả Thanh niên sao?”. Hắn lập tức để cho đám người chỗ này bàn tán.

“Không biết! Cũng chưa chắc là Thanh niên, che kín thân thể như vậy...”. Có người khác nói, chỉ là bọn hắn chung quy cũng không đoán được Vũ Thiên Quân Bản thể nội tình, cũng không có kẻ tiến lên nói gì, ở mỗi cái Hư không hành lang hiện lên thì cũng đến rồi nhiều thế lực, không tốt trêu vào cường giả thế lực lớn thì quá không may rồi, bọn hắn thu liễm rất nhiều.

“Hắn cũng là hướng Hư không hành lang mà đến!”. Bản thể cũng không che dấu ý định mà hướng thẳng đến Hư không hành lang, hắn đương nhiên không muốn ở chỗ này phí thời gian.

“Đã có hơn trăm người đi vào, đều là Thần cảnh phái trên cường giả, cho đến nay vẫn chưa có ai tử vong, số lượng người muốn đi vào càng lúc càng nhiều, người này muốn đi vào cũng không phải lạ!”. Có người giống như khá hiểu biết nói. Hư không hành lang không đến Thần cảnh không thể vào là do đám người Đại năng suy tính nên cũng không có kẻ nào bất hạnh chết oan, xemm như đúng yêu cầu của Hư thiên bí cảnh rồi.

“...”. Bản thể phi thân lên nhảy vào Hư không hành lang cũng không có ai ngăn cản, đi vào rất thuận lợi, phía sau hắn lập tức cũng có người rục rịch đi vào, Hư không hành lang này còn duy trì đến gần một năm nữa ah!

“Huh...”. Bản thể vừa hàng lâm Hư thiên bí cảnh thì việc đầu tiên hắn biết đó là Thần thể đang gặp nguy hiểm, bị bốn cái Hư vô cảnh đại năng truy lùng không nguy hiểm mới lạ! Chỉ là lúc này bất kể là hắn hay hai thể còn lại đều không biết vị trí của mình cũng như cũng không biết Hư thiên bí cảnh hoàn cảnh, khu vực phân bố... Bọn hắn chỉ có thể đại khái định hướng được phương hướng của nhau, về phần khoảng cách... có lẽ vô cùng xa.

“Ngươi trúng độc rồi...”. Bản thể nhíu mày, chưa đến ba hơi thở hắn đã biết Hư thiên bí cảnh địa khái đồng thời cũng là biết vì sao Ma thể triều hoán hắn. Thế nhưng trước tiên vẫn là cần giải quyết vấn đề của Thần thể đã, kẻ sau không những đang bị trúng độc mà lại có bốn vị Hư vôc ảnh đang tìm tòi rà soát, không tốt sẽ có khả năng vẫn lạc.

“Tạm thời vẫn trụ được! Ta cảm thấy bốn người kia đã đi xa, tìm một nơi tìm cách trừ độc có lẽ là được, Sinh mệnh lực lượng không sai biệt lắm có thể giúp ta. Thái cổ độc long kia có lẽ vẫn chưa biết việc ta có thể vận dụng Sinh mệnh lực lượng!”. Thần thể lúc này đang cẩn thận từng li từng tí di chuyển, hắn đã đi ra Hư không rồi, ở trong đó rất hao phí lực lượng, hắn chọn một khu rừng rậm vào trong đó ẩn xuống một cái hồ nước, bốn người kia cho dù muốn thấy hắn cũng không dễ, đây chỉ giống như một cuộc chiến tâm lý mà thôi. Hồ nước này cách Phong thần nghĩ tộc tổng đàn chưa đến trăm vạn dặm, y nguyên là nguy hiểm trùng trùng.

“Huh! Ta sẽ đến chỗ ngươi!”. Trao đổi ngắn ngủi Bản thể quyết định, hắn trên tay có mang theo Thể nội thế giới của Vân Thanh, có thể ẩn độn không gian càng thêm an toàn, cho dù là Hư vô chi cảnh muốn phát hiện cũng không dễ.

“Tốt! Ngươi trước đến chỗ Thần thể, ta vẫn sẽ hướng đến Hỗn mang lãnh địa, chỗ đó có lẽ sẽ giúp chúng ta nhiều!”. Ma thể vốn đang trầm mặc thì nói. Bản thể đến Hư thiên bí cảnh bọn hắn đương nhiên cũng sẽ có bàn bạc ngắn ngủi rồi.

“Uhm! Đám người kia muốn rời đi Hư thiên bí cảnh này chắc chắn sẽ đến Hỗn mang lãnh địa, mặt khác những kẻ đi đến đây như chúng ta chắc chắn sẽ gặp đuổi giết, tuy rằng Hư vô cảnh tạm thời sẽ không xuất thủ nhưng không đảm bảo được điều gì, mặt khác còn có Người bí ẩn kia, nếu hắn biết ta tồn tại chỉ sợ không thể yên ổn bên trong Hư thiên bí cảnh này được...”. Bản thể vừa di chuyển vừa nói. “Hắc hắc! Thánh tổ bước thứ tảm đỉnh phong tu vi, xem ra Hư thiên bí cảnh cũng khó mà đo ra tiềm lực của ta!”. Cẩn nhận một chút thân thể tu vi hắn cười quái dị nói, không những thế hắn tu vi còn có xu hướng tăng lên Đại Thánh chi cảnh, nếu có thể một lần nhảy đến Hư vô cảnh sẽ có bao nhiêu đáng sợ đây.

Hư thiên bí cảnh này là nơi cho những kẻ có tiềm lực đạt đến Hư vô chi cảnh tập hợp lại tranh đoạt cơ duyên để giúp ngày sau đột phá Hư vô cảnh thêm phần thuận lợi, cho nên nó là đánh giá tiềm lực mà đưa ra khởi điểm ban đầu bên trong bí cảnh, người có tiềm lực thấp thì cho dù có tu vi thực tế cao đi nữa thì ở bên trong Hư thiên bí cảnh tu vi sẽ xuất phát rất thấp và ngược lại, ví như Vũ Thiên Quân, hắn tam thể chân thật tu vi chỉ có Thần chủ cảnh nhưng khi đi vào Hư thiên bí cảnh đều có khởi đầu là Thánh tổ bước thứ bảy và Thánh tổ bước thứ tám, chuyện này là không ai biết, nếu có người biết thì đương nhiên sẽ là vô cùng sợ hãi, nhất là những kẻ biết từ Thái cổ thời đại Hư thiên bí cảnh quy tắc, Vũ Thiên Quân chắc chắn không được cho tồn tại! Có thể nói nơi này giống như một cái ảo cảnh vô cùng rộng lớn, người bên trong chỉ nhìn tiềm lực mà đưa ra tu vi, tuy rằng khi ra bên ngoài tu vi cũng sẽ có biến đổi tăng lên rất nhiều nhưng chắc chắn không sánh được như bên trong bí cảnh, Hư thiên bí cảnh này chỉ sợ còn mang theo bí mật kinh khủng hơn nhiều...

Vũ Thiên Quân ba thể trao đổi một chút rồi ai nấy tự lo, Thần thể như nằm im bất dộng thu lại mọi khí tức nằm dưới đáy hồ, Bản thể chạy đến theo cảm ứng, đương nhiên cũng là cẩn thận để ý xung quanh, hắn sẽ phải tránh đi dân Bản thổ, việc vận dụng Thời không thê giới của Vân Thanh là vô cùng hợp lý, về phần Ma thể thì trước cùng Tiểu Vân cà Phi Thiên câu thông rồi hướng Hỗn mang lãnh địa chạy đến.

“Uỳnh!”. “Ầm!”. “Oành!”. Quay trở lại Phong thần nghĩ tộc lãnh địa, Thiên khiển lúc này tuy vẫn rất cường đại nhưng giống như đã nhận định chỗ này không có kẻ phạm luật, lại có lực lượng cùng nó tương đồng nên cũng dần tán đi lực lượng, sau đó chưa đến nửa canh giờ thì đã dần tản đi, chung quy chưa có một lần hạ xuống Phong thần nghĩ tộc lãnh địa.

Thiên khiển không hạ xuống nhưng trước đó hai tộc đánh nhau đã khiến cho nơi đây hoang tàn rất nhiều, khắp nơi đều có thi thể xác chết, tộc nhân bị thương lại càng nhiều, khắp nơi máu đen trải rộng, chỉ là Hai tộc Hoàng giả đình chiến đá khiến hai tộc tộc nhân tách ra nhìn nhau đầy thù hận, dù sao mới trước đó còn lẫn nhau chém giết, cho đến lúc này vẫn không có bất kỳ kẻ nào có thể lẳng lặng như không có gì được.

Lúc này bên trong Phong thần Nghĩ tộc tộc đàn có một cái đang vô cùng bối rối, là Thanh Ngọc! Chính nàng là người mời Vũ Thiên Quân về đây giúp Phụ Hoàng nàng thế nhưng hết lần này đến lần khác Phong thần nghĩ tộc lại muốn chém giết hắn, như lúc này thì thù hận đã kết xuống không có khả năng hóa giải, ngày sau nàng cùng hắn gặp mặt có thể chính là kẻ thù rồi. Nàng đâu có tâm tính như mấy vị Hòag giả đâu này...

“Xôn xao...”. Hư không rách ra, một cái tuyệt mỹ nữ nhân xuất hiện, nàng mặc ý phục lam nhạt, là Nghĩ Hậu! Tiếp sau nàng thì lại có ba cái “quái vật” hàng lâm, đem so với nàng mỹ lệ thì Phong Hoàng, Nghĩ Hoàng và Thái cổ độc long chính là quái vật rồi.

“Hắn chạy...”. Phong Hậu thu hổi năm khối thủy tinh cầu đã có mấy vết rạn nhíu mày nói. Bốn người tay không quay về mà không có Vũ Thiên Quân đương nhiên khả năng hắn chạy mất là rất lớn rồi.

“Huh! Có lẽ đã kiếm chỗ nào đó ẩn đi, chúng ta tìm không thấy!”. Phong Hoàng cặp cự nhãn lập lòe nói.

“Hắn đã trúng độc của ta, cho dù sống cũng không được bao lâu...”. Thái cổ độc long giọng nói ầm ầm vang lên, bọn hắn giống như cũng không có ý dấu diếm.

“Huh! Lấy hắn lúc này thương thế có lẽ đã đến mức đèn cạn dầu rồi, cho tộc nhân hai tộc chúng ta trải ra tìm tòi có lẽ còn có hi vọng bắt được hắn...”. Nghĩ Hậu đang nhíu mày trầm tư thì mở miệng nói.

“Ta cũng đang có ý này!”. Phong Hậu gật gật đầu nói sau đó quay đầu đối với tộc nhân bên dưới nói. “Các con, nhớ lấy Nhân tộc tu giả lúc nãy, chia nhau ra toàn lực tìm kiếm cùng với tộc nhân Phong thần nghĩ tộc, tìm được Bản hậu tất có thưởng!”. Giọng nhẹ nhàng nhưng lại được quán chú lực lượng không cùng truyền đi khắp xung quanh mấy trăm dặm, Phong tộc cùng Nghĩ tộc tộc nhân đều nghe thấy rõ ràng.

“Vâng theo Mẫu hậu!”. Phong tộc tộc nhân lập tức đáp ứng một tiếng vang lớn.

“Huh! Nghe Phong Hậu nói đó, các con cùng tộc nhân Phong tộc đi đi, cố gắng bắt lấy hung đồ, hắn đã bị thương nặng không làm nên chuyện gì, bắt được sẽ có thưởng lớn, đồng thời nếu là không cùng Phong tộc hợp tác làm xảy ra chuyện thì các ngươi cẩn thận ta trừng phạt!”. Nghĩ Hậu cũng nói một tiếng, về sau chính là chuyển lạnh rồi.

“Vâng!”. Phong thần nghĩ tộc tộc nhân cũng vâng lớn một tiếng rồi chạy đi, chưa đến một khắc thì bên ngoài Phong thần nghĩ tộc tổng đàn chỉ còn lại năm người, cũng chính là năm vị Hư vô cảnh đại năng, bọn hắn đương nhiên cần bàn bạc một chút.

“Nếu có thể bắt lại tiểu tử kia đạt được cơ duyên chúng ta làm sao chia?”. Phong Hoàng lạnh nhạt nói, giống như Vũ Thiên Quân đã không thể chạy thoát khỏi bọn hắn vậy.

“Hừm! Ta thấy vẫn là chúng ta cộng đồng hưởng lấy, chỉ cần năm chúng ta biết là được, tên kia có thể cùng Thái cổ Thần tộc có liên can nên việc này không thể làm quá lớn!”. Nghĩ Hoàng mắt lập lòe nói.

“...”. Nghĩ Hậu, Phong Hậu đều không nói gì, các nàng suy nghĩ có lẽ chưa chắc đã là như thế.

“Hừm! Ta thấy hay là trước bắt được hắn đã đi, trên người hắn cơ duyên có lẽ không ít, khi đó chúng ta lại bàn tiếp!”. Thái cổ độc long lạnh lùng nói. “Hắn chắc chắn đã trúng độc của ta, tính mạng sẽ không quá một tháng, nếu hắn không tìm đến ta hoặc không bị bắt lại thì...”.

“Được! Trước bắt lại hắn rồi nói!”. Lúc này Phong Hậu mới đáp một tiếng, lúc bắt được Vũ Thiên Quân thì lại khác rồi.

“Cứ như vậy đi!”. Nghĩ Hậu cũng đồng ý nói. “Trước nói chuyện ngươi đến tộc ta tổng đàn đi!”. Nàng giọng chuyển lạnh nhìn sang Phong Hậu.

“Huh!”. Phong Hậu con ngươi thản nhiên nhìn sang. “Vốn định là đến chiêu mộ ngươi nhưng không thành, bất dắc dĩ dùng cách này!”. Nàng nhìn phía dưới chiến trường hai tộc lạnh nhạt nói.

“Ngươi...”. Nghĩ Hoàng lạnh lùng nhìn Phong Hậu định nói thì bị Nghĩ Hậu cản lại.

“Nói chuyện kia! Người kia có khả năng có cách rời đi Hư thiên bí cảnh này?”. Phong Hậu nhíu mày nói. Lấy cấp độ của nàng đương nhiên biết Hư thiên bí cảnh này chỉ là một nơi cầm tù ở Thái cổ mà thôi, tổ tiên của các nàng chính là những kẻ bị cầm tù đầu tiên, sau đó mới ở bên trong sinh sôi phát triển như ngày hôm nay, trong đó không ít người có tu vi đạt đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba nhưng bọn hắn vẫn không có cách rời đi Hư thiên bí cảnh, sau khi bọn hắn chết đi đã không có người đột phá đến Hư vô cảnh giai đoạn thứ ba nữa, nay lại có một người đột phá nhưng cũng chưa chắc có khả năng.

“Người kia nói hắn đã đến cuối đường ra rồi nhưng không thể công phá. Hắn muốn chúng ta giúp, mặt khác hắn sẽ bảo hộ chúng ta đi vào Hỗn mang lãnh địa, nếu may mắn có thể như hắn đột phá Hư cảnh giai đoạn thứ ba, như vậy việc đi ra càng thêm an toàn!”. Phong Hậu nói. “Hắn suy đoán ở Thái cổ nhũng kẻ thí luyện đi vào thì lúc đi ra cũng là ở đó, truyền lưu từ lâu đó alf nếu có kẻ thông qua được Hư thiên bí cảnh trung tâm Hỗn mang lãnh địa thì Hư thiên bí cảnh sẽ đóng lại, tất cả thí luyện giả sẽ bị truyền tống ra ngoài, điều này cho thấy cuối cùng Hỗn mang chi địa chính là cửa ra của Hư thiên bí cảnh này, nơi này cầm tù chúng ta quá lâu rồi!”.

“Ngươi nghĩ hắn có lừa chúng ta hay không?”. Nghĩ Hậu mày nhíu càng sâu hỏi.

“Có thể...”. Phong Hậu không chút suy nghĩ trả lời. “Nhưng sự thực trước mặt cho ta thấy hắn không cần lừa chúng ta, hắn đã vượt qua chúng ta rồi, việc lừa chúng ta cũng không có ý nghĩa...”.

“Được! Trước bắt Nhân tộc tiểu tử kia, ta cùng ngươi sẽ đến gặp người kia!”. Nghĩ Hậu trầm tư một chút rồi nói.

“Huh!”. Phong Hậu đáp ứng một tiếng rồi nhìn phía sau Thái cổ độc long một cái, thân hình lóe lên biến mất. Cả năm người đều lóe lên biến mất, một lần nữa truy tìm Vũ Thiên Quân!

Ba ngày sau, quả nhiên đã có tộc nhân của Phong thần nghĩ tộc nhìn thấy Vũ Thiên Quân Thần thể....

**** Mờ mắt....

Tác giả: Đế Thanh

Nguồn: