Ma Thần Thiên Quân

Chương 718: Công kích Khóa vực đại trận




Lăng Càn Thiên một người đuổi thẳng đến Táng thiên chi địa thì cũng chém giết đa số Vực ngoại Tu giả còn sống sót, kẻ nay mắn thoát được chạy về đến Táng thiên chi địa cũng chỉ còn hơn ba mươi vị Hỗn độn cảnh thiên kiêu cùng hơn hai mươi cái Bán bộ Hỗn độn cảnh, từng cái biểu tình khiếp sợ, trên thân đều có thương thế, khiếp nhược chạy trốn bảo toàn tính mạng, bọn hắn có cái nào không phải thiên chi kiêu tử? Hiện tại bị như này khuất nhục cũng chỉ có thế cắn răng chịu đựng hòng bảo toàn tính mạng, Lăng Càn Thiên so với bọn hắn nhưng lại mạnh mẽ hơn nhiều. Cho dù đã chạy đến Táng thiên chi địa thì bọn hắn cũng không dám thả lỏng, vẫn là toàn lực tăng tốc lao về phía Táng thiên chi địa chỗ sâu. Hiện tại bọn hắn chỉ có một mong ước đó là thêm ra vài đôi chân, tránh xa cái kia tử thần càng xa càng tốt mà thôi.

“Ông...”. “Uỳnh...”. Lăng Càn Thiên phía sau vẫn là sáu đạo tử quang đuổi đến, hắn cơ bản đều không có ngừng nghỉ, vừa đuổi giết vừa công kích. Đám vực ngoại tu giả kia thực lực đúng là không bằng được hắn nhưng thủ đoạn chạy trốn đều là nhất lưu, đây không ngờ chính là một phần gốc gác của bọn hắn mà chính Lăng Càn Thiên cũng không thể không thừa nhận, bản thân Ngao Thần tinh không Tu giả cơ bản là kém xa.

“Ha ha, các ngươi không phải rất là hung hăng sao? Như nào lại chó nhà có tang chạy trốn? Quay lại cùng Bản tọa chém giết mấy trăm hiệp ah!”. Đuổi không hết, Lăng Càn Thiên chém giết được bấy nhiều liền chém bấy nhiêu, đuổi đến Táng thiên chi địa thì càng là phát ra lời khiêu khích. Bất quá cũng không có ý nghĩa gì nhiều, đám Vực ngoại Tu giả kia cho dù lại có thêm mấy cái lá gan cũng không dám dừng lại cùng hắn đối quyết, cơ bản đều là chạy thục mạng để mong cầu sinh.

“Hừ! Một đám thỏ đế!”. Thấy không có hiệu quả gì Lăng Càn Thiên cũng chỉ có thể hừ lạnh một tiếng, trong lúc đó vẫn là đuổi theo đám Vực ngoại Tu giả, hắn nội tâm tức giận điên cuồng tuy rằng đã giảm đi không ít nhưng vẫn như còn rất nhiều, không giết toàn bộ đám Vực ngoại Tu giả vô nhân tính này hắn như thế nào có thể cam lòng nguôi ngoai?

“...”. Lao vào Táng thiên chi địa Lăng Càn Thiên liền hơi chút nhíu mày, nơi này nguyên bản tràn ngập Táng thiên chi khí lúc này lại như biến mất hoàn toàn, thay vào đó là khắp nơi tươi đẹp lực lượng, riêng nói đến phương diện tu hành cần đến Thiên địa nguyên khí thì nơi này chắc chắn không thua kém bất kỳ bảo địa nào bên trong Ngao Thần tinh không, có lẽ chỉ có số ít Bí cảnh tu luyện mới có thể vượt qua được một chút, nếu Tu giả có thể ở lại đây tu hành thì không thể nghi ngờ chính là một chuyện vô cùng tốt. Bất quá đột nhiên lại xuất hiện tình trạng này không thể không khiến Lăng Càn Thiên lo lắng, sự tình lạ tất nhiên có yêu!

“Không lẽ liên quan đến cái kia Khóa vực đại trận?”. Nhíu mày một chút Lăng Càn Thiên khẽ lẩm bẩm, trong lúc nói đương nhiên cũng không có chút nào chậm trễ, vẫn là đuổi sát phía sau đám Vực ngoại Tu giả kia.

“Hừ! Chết đi!”. Nhìn đến bên trái một cái Bán bộ Hỗn độn đã lọt vào phạm vi công kích của hắn, tay phải khẽ phất lên, một đạo đao phong phá không mà đến hướng chỗ tên kia trảm phá.

“Xoạt...”. “Ông...”. “Uỳnh...”. “Ah!...”. Hư không như bị bổ ra thành một đường đen kịt, tên thiên kiêu kia kinh hãi quay lại ném ra một cái ấn phù, ấn phú lóe lên đáng sợ quang mang, phô thiên cái địa lực lượng tụ lại hóa thành một cái quyền đầu va chạm cùng với ánh đao, tiếng va chạm mạnh vang lên thì tên kia cũng hét thảm một tiếng bắn vào Táng thiên chi địa chỗ sâu. Ấn phù kia lực lượng không phải tầm thường, có thể cản được một kích của Lăng Càn Thiên nhưng dư uy phía sau lại là chuyện khác.

Thời gian không lâu, Lăng Càn Thiên chém giết đánh vào Táng thiên chi địa chỗ sâu, đại khái hơn một khắc trôi qua, hắn phía trước đám Thiên kiêu đang chạy trốn chỉ còn lại chưa đầy hai mươi vị Hỗn độn cảnh, bọn hắn trên thân đều không có chỗ nào hoàn hảo, y phục phá nát, huyết hoa trải đầy, muốn bao nhiêu chật vật liền có bấy nhiêu chật vật. Bất quá hiện tại lúc này Lăng Càn Thiên tâm thần chợt chấn động mạnh, trước mặt hắn một chỗ quang trụ không biết có bao nhiêu rộng lớn phóng lên thiên không vô cùng bắt mắt hiện ra, hắn nơi đáy mắt lóe lên một chút kinh hỉ.

“...”. Đám Vực ngoại Tu giả kia nhìn đến chỗ quang trụ thì cũng đều hơi chút chậm lại, bất quá cũng chỉ như dừng lại chốc lát liền đã điên cuồng lao đi chạy vòng qua chỗ quang trụ này, sát thân phía sau bọn hắn vô cùng điên cuồng cùng đáng sợ, chỉ có chạy vào Táng thiên chi địa chỗ sâu kia bọn hắn mới có cảm giác an toàn, hiện tại với bọn hắn thì chỉ có tính mạng mới là quan trọng nhất, còn lại đều tính sau đi. Bất quá sau đó không lâu bọn hắn cảm giác được phía sau có chút không đúng, đạo khí tức mạnh mẽ đuổi theo bọn hắn kia đã dần cách xa bọn hắn, dĩ nhiên là đã dừng lại truy đuổi.

Đám Hỗn độn cảnh thiên kiêu đều theo đó dừng lại quay đầu nhìn lại, bọn hắn hiện tại đang chạy vòng qua chỗ quang trụ, đảo mắt nhìn lại lập tức nhìn đến chỗ kia sáu đạo tử ảnh đang dần tụ lại một chỗ tạo nên một chỗ tử sắc khí vụ bao phủ phương viên hơn dặm, sau đó Tử khí bắt đầu điên cuồng co rút, cuối cùng chỉ còn lại một mình Lăng Càn Thiên đứng ngạo nghễ phía trước quang trụ, ánh mắt đăm đăm nhìn vào trong quang trụ.

“Đại trận...”. Một cái Hỗn độn cảnh thiên kiêu hơi chút điều hòa thân thể lực lượng cuồng bạo lẩm bẩm. Bọn hắn tứ đại Học viện hàng lâm Táng thiên chi địa có hai cái nhiệm vụ, một chính là kích hoạt cùng bảo vệ cái này Khóa vực đại trận, nhiệm vụ này nhưng đã hoàn thành, nhiệm vụ thứ hai nhưng lại chưa có chút nào manh mối đã thất bại, hiện không lẽ cũng muốn thất bại?

“Không cần lo lắng, Hỗn độn cảnh bên trong chỉ có Lục cực đại năng trở lên mới có khả năng công phá Khóa vực đại trận, kẻ này tuy rằng thực lực hơn xa chúng ta nhưng còn không có khả năng đạt được đến cấp độ đó, hắn cũng không phải là đại năng đã vượt qua Hỗn độn cảnh, Đại trận có thể bảo toàn không lo!”. Một vị Hỗn độn cảnh thiên kiêu khác cùng chắc chắn nói. Bọn hắn cho dù là bại ở trong tay Lăng Càn Thiên nhưng vẫn vô cùng tự tin vào cái kia Khóa vực đại trận, đó không phải là ai cũng có khả năng xúc phạm.

“Đúng thế! Đợi Viện ta đại năng đến đây chính là tử kỳ của hắn!”. Một cái khác Hỗn độn cảnh thiên kiêu khác cũng nói. Hắn nội tâm nghĩ đến vẫn đang còn sợ hãi, Lăng Càn Thiên thực lực quá mức đáng sợ, bọn hắn những học viên cơ bản là không thể là đối thủ, loại này hư hư thực thực Ngũ cực Hỗn độn cảnh cũng chỉ có Ngũ cực Hỗn độn cảnh hoặc hơn mới có thể đối phó, bọn hắn hiện tại đều đã là Hỗn độn cảnh nhưng cả đời cũng chưa chắc đạt được đến như thế, trừ phi bọn hắn có cái nào đó có thể đột phá Hỗn độn cảnh hàng rào, lợi dụng tu vi ưu thế mới có thể ép qua Lăng Càn Thiên một đầu.

“Vậy chúng ta hiện tại nên làm như thế nào? Học viện đưa ra nhiệm vụ chúng ta đã thất bại, đám người Đào Tông Quật cũng đã không còn...”. Một vị khác lại nói, dĩ nhiên là đã chuyển sang chủ đề khác.

“Đã không còn cách khác, Khóa vực đại trận chúng ta không phải lo lắng...”. Lúc trước cái kia Hỗn độn cảnh thiên kiêu lại nói, bất quá hắn nói đến nửa chừng thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía Lăng Càn Thiên chợt biến đổi. “Hắn... Hắn muốn công kích Khóa vực đại trận...”. Một lời này lập tức để cả đám Vực ngoại Tu giả ánh mắt đều là kịch liệt biến đổi quay đầu nhìn đến.

“Thời gian này để ngươi chịu khổ rồi!”. Lăng Càn Thiên sau khi nhìn thấy quang trụ, đuổi đến phía trước quang trụ thì cũng nhìn thấy Thiên Quân thân ảnh không nhịn được cảm khái nói. Thiên Quân hiện tại vẫn đang bảo trì tư thế chạy ra bên ngoài Táng thiên chi địa, toàn thân đông cứng không thể nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền như là một cái sinh vật từ lâu bị băng phong.

Lăng Càn Thiên tuy rằng đứng bên ngoài đại trận nhưng có thể cảm nhận được trong đó Thời không lực lượng khủng bố, loại kia cầm cố lực lượng để cho chính bản thân cũng cảm giác được kiêng kị. Bản thân hắn tại bên ngoài còn có cảm giác này thì thân đang ở trong đó Thiên Quân lại có thể có cảm nhận gì? Bất quá cũng còn may đó là đại trận bên trong Thời không lực lượng đều có phong cấm tác dụng mà thôi, cũng không phải là công kích loại hình, bằng không chỉ e Thiên Quân thân thể đã từ lâu bị xoắn nát, đây xem như là trong cái rủi có cái may đi.

“...”. Nhìn đến một chút thì Lăng Càn Thiên mày cũng bất giác nhíu lại, vô luận hắn làm sao cũng không cảm ứng được Thiên Quân bên trong tình huống, điều này dĩ nhiên đã cho thấy cỗ Thời không lực lượng ở trong đó vô cùng đáng sợ, cơ bản là ngăn lại tất cả dò xét bên trong, nếu không phải xác định chắc chắn Thiên Quân vẫn đang còn sống thì hắn từ lâu đã hoài nghi Thiên Quân đã chết, dù sao thì dưới cỗ áp lực từ Thời không lực lượng đáng sợ này mang đến thì tầm thường Hỗn độn cảnh từ lâu đã chết rồi, Thiên Quân lại có thể sống sót quá? Điều này quả thực rất khó nói!

“Hừ! Ngăn cản Bản tọa dò xét, đã như vậy ta liền đem ngươi đánh vỡ, cứu ra hắn!”. Một chút thăm dò không được, Lăng Càn Thiên hơi chút sốt ruột hừ lạnh một tiếng nói. Bất kể là có chuyện gì thì cũng thay đổi được mục tiêu của hắn đánh đến Táng thiên chi địa này chính là để cứu ra đạo nhân ảnh đang bị cầm cố kia, hiện tại nhưng đã đến trước mặt hắn rồi.

“Ông...”. “Ông...”. Hắn hai tay khẽ chụp vào không trước mặt, lực lượng đáng sợ lập tức đem không gian éo vỡ, theo từng tiếng ken két tan vỡ vang lên thì không gian như tấm vải rách bị hắn xé toạc, mà nó không gian tan vỡ rách ra cũng hướng đến chỗ Khóa vực đại trận.

“Kinh...”. “Két...”. “Két...”. Không gian rách ra chạm đến chỗ Khóa vực đại trận lại như gặp đến trở ngại cực lớn đột ngột dừng lại, không gian liên như cứng rắn lên vô số lần, nhìn đến những này Lăng Càn Thiên ánh mắt cũng hơi đổi nhưng hắn cũng không có chút nào dừng lại, trên tay lực lượng cũng theo đó tăng lên, không gian xung quanh tan vỡ càng thêm đáng sợ thì chỗ tiếp giáp với đại trận cũng bắt đầu vang lên từng tiếng ghê rợn, bất quá theo thời gian trôi qua, Lăng Càn Thiên trên trán gân xanh đã nổi lên nhưng phía trước không gian vẫn không có chút nào nhúc nhích, đại trận kia phạm vi liền như một chỗ cấm khu bất khả xâm phạm, mặc cho xung quanh không gian dưới lực lượng của Lăng Càn Thiên đã tan nát không còn những chỗ được trận pháp bao phủ vẫn hoàn toàn không có chút nào suy chuyển, cứng rắn vững vàng.

“Lý nào lại thế...”. Lăng Càn Thiên mặt lập tức trầm xuống lạnh lẽo, đã nhìn thấy Thiên Quân ngay tại trước mặt lại không thể cứu ra thì hắn có thể nào cam lòng? Đây không phải nói thời gian vừa rồi chém giết Vực ngoại Tu giả là uổng công vô ích?

“Càn khôn toái!”. Hai mắt híp lại, hắn hai tay như buông ra hư không nắm lại thành quyền gầm lên, trong lúc đó cũng đã hướng song quyền đến đại trận đánh xuống.

“Oành...”. “Uỳnh...”. Song quyền mang theo hủy thiên diệt địa uy lực cùng nộ khí của hắn đương nhiên vô cùng đáng sợ, thế nhưng khi đánh lên chỗ đại trận quang trụ kia lại như đánh lên tường đồng vách sắt, kinh thiên tiếng va chạm lập tức vang lên, lực lượng phản chấn như là cuồng phong điên cuồng quét ra bốn phương tám hướng, đứng ngay tại đó là Lăng Càn Thiên áo bào cũng bị đợt cuồng phong này lay động kịch liệt.

“Hừ!”. Một lần này đúng là vượt ra sự dự đoán của Lăng Càn Thiên, hắn kích Khóa vực đại trận không nhưng không công phá được mà còn chịu đến chút thiệt thòi để hắn lạnh rên một tiếng không được thoải mái, bất quá hắn trong đáy mắt lại lóe lên một chút kinh hỉ, đại trận quang trụ nhưng lại xuất hiện một chút tí ti gợn sóng, điều này cho thấy hắn công kích đại trận này dĩ nhiên là có hiệu quả.

“Để Bản tọa xem ngươi lại có thể chịu được bao nhiêu quyền!”. Xác định có hiệu quả hắn đương nhiên không có khả năng bỏ qua, hít một hơi thật sâu hắn thầm nghĩ, sau đó hắn thu lại hai tay, lực lượng theo đó tụ lại, lấy hai nắm quyền của hắn làm trung tâm, hai cái vòng xoáy lực lượng như là bão táp xuất hiện, sau đó bắt đầu đánh xuống đại trận.

“Uỳnh...”. “Rầm...”. “Oành...”. Lần này khác hẳn với trước đó, hắn song quyền điên cuồng huy động đánh xuống đại trận, liên miên tiếng nổ cũng theo đó xuất hiện, lực phản chấn rất nhanh đã đem không gian xung quanh đó ầm ầm phá toái, xoắn nát thành một mảnh hư không đen kịt.

Từng tiếng như là kinh lôi ầm ầm trọng điệp vang vọng khắp tứ phương thiên địa, nó âm thanh thậm chí truyền ra cả bên ngoài Táng thiên chi địa, mà trong đó không gian tan vỡ càng lúc càng lan rộng, thiên băng địa liệt.

Tác giả: Đế Thanh