Ma Thiên Ký

Chương 1046: Át chủ bài ra hết




Dịch giả: Dionysus

Bên ngoài Hạo Khí Thành của Hạo Nhiên Thư Viện, một khóm mây đen từ phía xa đang vùn vụt bay đến. Khi đến gần vòng vây của quân đoàn ác quỷ, đám mây lượn một vòng rồi từ từ hạ xuống, bên trên là một tên Thú diện(*) ác quỷ.

(*) Thú diện: mặt thú

Tu vi của tên này đã đạt được cấp Quỷ Soái (Thiên Tượng), trên tay hắn đang cầm một mảng thân thể vẫn còn đang nhỏ máu ròng ròng.

Những quỷ quân xung quanh dường như rất úy kỵ hắn, vừa thấy hắn xuất hiện, bọn chúng vụt trở nên im lặng, đến thở mạnh cũng không dám.

Thú diện Quỷ Soái vừa hạ xuống liền đi vào một lán trại tạm thời bằng hắc thạch.

“Nhìn Huyết Ma huynh như vậy, chắc tâm tình không tệ!” Bên trong, một tên nam tử mặc trường bào có hoa văn màu đen đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe tiếng bước chân, hắn lập tức đứng dậy lên tiếng.

Thú diện Quỷ Soái ném mảng thi thể không trọn vẹn xuống đất, nhìn mảng thi thể này cũng có thể nhận ra đây là thi thể của một đại hán cường tráng, trên mặt có đầy râu.

“Tên tiểu bối nhân tộc này… chẳng lẽ chính là người mà Thanh Diện lão quỷ bảo chúng ta phải chú ý?” Nam tử trường bào liếc nhìn mảng thi thể rồi chậm rãi hỏi.

“Tuy không biết lũ nhân tộc đang giở trò gì, nhưng người này lại có chút thực lực, cũng đáng để cho ta hảo hảo hưởng thụ một lúc.” Thú diện Quỷ Soái lạnh lùng nói, nét mặt của hắn không dấu được vẻ khát máu.

Nam tử mặc trường bào lắc đầu thở dài, xem ra hắn không cùng sở thích với tên Thú diện Quỷ Soái kia.

“Theo mệnh lệnh của Tôn chủ, chúng ta đã vây thành mấy ngày rồi, thân thể ta đã muốn rỉ sét hết. Tôn chủ chưa truyền lệnh chừng nào công thành sao?” Thú diện Quỷ Soái chợt hỏi, mặt hắn lộ rõ vẻ nôn nóng.

“Huyết Ma huynh hà tất phải lo lắng, Lệ Huyền đang phụng mệnh của Tôn chủ đi đến Cấm Miếu giải trừ phong ấn cho Thập Nhị La Sát. Chỉ cần Thập Nhị La Sát thức tỉnh, dám tu sĩ nhân tộc này sẽ bị diệt trong nháy mắt.” Nam tử mặc trường bào vừa cười vừa trả lời.

Thú Diện Quỷ Soái nghe vậy, sắc mặt của hắn hòa hoãn đi một ít, sau đó hắn đi đến bồ đoàn ở trước mặt, khoanh chân ngồi xuống tĩnh tọa.



Nửa ngày sau, tại Kim Quang Thành ánh kim quang vẫn rạng rỡ như trước, nhưng bốn phía đều cuồn cuộn âm khí đen như mực, âm thanh rền rĩ của ác quỷ quân đoàn phát ra không dứt.

Qua mấy ngày bị vây công, các tu sĩ đồn trú nơi đây đã kiên cường phòng thủ, làm cho ác quỷ quân đoàn ở đây tử thương trầm trọng. Thi thể của quỷ tốt và âm thú chồng chất như núi bên dưới chân thành.

Vì vậy lúc này ác quỷ quân đoàn đã lui ra xa, chỉ là vẫn tạo thành thế bao vây đối với Kim Quang Thành. Nhưng điều này cũng làm tình hình bên trong thành được dễ thở một chút.

Trên bình đài ở đỉnh ngọn tháp chính khổng lồ trong Kim Quang Thành lúc này đang có ba người đang đứng.

Phía trên của cự tháp, Tạo Hóa Bát khổng lồ vẫn đang chậm rãi xoay tròn, từng vòng hào quang màu vàng chiếu xuống bình đài, làm cho thân ảnh của ba người như phát ra kim quang rạng rỡ, giống như ba vị thiên tướng hạ phàm.

Qua màng kim quang, mơ hồ có thể nhận ra một trong ba người là một lão giả có tóc hoa râm, hai mắt ánh ra màu lam nhạt, chính là trưởng lão Diêu Phú Văn.

Một người nữa mặc áo xanh, đầu tóc bạc xám, chính là trưởng lão họ Vệ, một trong những cường giả Thiên Tượng cảnh của Kim Quang Quân.

Cuối cùng là một nam tử mặc giáp xanh, không phải ai xa lạ mà chính là Liễu Minh, người vừa một đường đột phá lớp lớp vòng vây để tới đây lúc nửa canh giờ trước.

Ba người đứng thành hình tam giác, trước mặt họ là một khoảng trống chừng vài trượng vuông. Mỗi người bọn họ đều cầm trên tay một mâm tròn cỡ bàn tay tỏa ra ngân quang mờ mịt.

“Bắt đầu đi!” Lão giả họ Diêu đột nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

Vừa dứt lời, lão liền thấp giọng đọc vài câu chú ngữ, tay trái giơ lên khỏi đầu.

“Ầm đùng đùng!” Một tiếng nổ từ mặt đất truyền đến, tựa như tiếng sét.

Khoảng đất trống trước mặt ba người đột nhiên kim quang rực lên, vô số tia hồ quang li ti từ đó bắn ra, từ bên dưới bình đài bỗng trồi lên một cột đá hình tròn cao chừng nửa trượng.

Mặt ngoài cột đá, kim quang lưu chuyển không ngừng, ẩn hiện vô số linh văn huyền bí. Phía trên cột đá, ứng với phương vị của mỗi người, đều có một pháp trận nhỏ màu bạc, tại trung ương của mỗi pháp trận bất ngờ có một chỗ lõm xuống cỡ như bàn tay.

Ba người thấy vậy, lập tức nhấc tay phải, miệng lẩm bẩm đọc chú ngữ. Mâm tròn trong tay họ đồng thời ánh lên ngân quang rạng rỡ, rồi từ từ bay tới khảm vào ba chỗ lõm xuống của pháp trận trên cột đá.

Một khắc sau, ba người cùng ngưng trọng điểm một ngón tay về chính giữa cột đá.

Ba khối mâm tròn vừa khảm xuống cột đá chợt rung lên, rồi hóa thành ba luồng bạch quang sáng rực.

Tiếp theo, chú ngữ trong miệng ba người càng lúc càng nhanh, ba luồng bạch quang trước mặt càng lúc càng sáng hơn.

Tạo Hóa Bát khổng lồ trên đầu của ba người thình lình cũng chuyển động nhanh hơn. Kim quang vốn dĩ tỏa ra bốn phía bây giờ từ từ tập trung lại, dần dần tạo thành một cột sáng màu vàng kim rực rỡ chiếu từ trên xuống, bao phủ lấy cột đá ở phía dưới.

“Đi!”

Đúng lúc này, ba người không hẹn cùng khẽ quát, âm thanh chú ngữ cũng chấm dứt, cả ba đồng thời đạp chân bắn ngược về phía sau.

Ngay tại lúc ba người bay ra chừng mười trượng, một màn không tưởng chợt xuất hiện, một tiếng nổ rung trời từ tòa tháp khổng lồ ở trung tâm vang lên. Trong nháy mắt, cả tòa tháp bỗng rực sáng ánh kim quang, nhìn giống như một cây cột chống trời cực lớn!

Lúc đó, vô luận là Kim Quang Quân đang ở trên tường thành hay là Quỷ quân đang ở bốn phía bên ngoài đều kinh nghi nhìn về phía này.

Trong lúc mọi người đang kinh ngạc chăm chú nhìn, tòa tháp khổng lồ rực sáng từ từ bay lên không, càng lúc càng lớn hơn.

Khi bay lên cao hơn Kim Quang Thành chừng trăm trượng, lại phát sinh dị biến. Tất cả kim quang hóa thành một vòng tròn sáng rực, rồi lan ra bốn phía với tốc độ cực nhanh!

Âm khí dày đặc ở chung quanh thành vừa chạm vào ánh sáng vàng này liền nhao nhao tiêu tán, chỉ vài lần hô hấp, âm khí bao phủ Kim Quang Thành đã bị tiêu hao bảy tám phần!

“Không tốt, mau rút lui…”

Ngân Giáp Quỷ Soái đang thống lĩnh quỷ quân ở đây thấy vậy, sắc mặt lập tức đại biến, vội vàng thét to hạ lệnh cho toàn bộ quỷ quân rút lui. Đồng thời không chút chần chờ, hắn bắn ngược thân hình về phía sau.

Nhưng tất cả đã trở nên quá muộn, ánh sáng màu vàng chớp mắt đã tràn đến đại quân ác quỷ. Quỷ quân vừa tiếp xúc với ánh sáng màu vàng, lập tức hóa thành một điểm đen, càng lúc càng nhỏ đi, ngay cả tiếng kêu la cũng không kịp phát ra, cứ như vậy mà biến mất vô thanh vô tức.

Cùng lúc này, bên trong Kim Quang Thành tất cả Kim Quang Quân đều khiếp sợ nhìn lên không. Phía trên Kim Nguyên Thành nguyên bản là một cây cột vàng rực ánh kim quang, bây giờ không còn bóng dáng, thay vào đó là một cự nhân thân cao trăm trượng, bên ngoài lấp lánh vô số linh văn bàng bạc, sau lưng có một đôi kím sí (*).

(*) Kim sí: đôi cánh (màu) vàng.

Tại ánh sáng chiếu xuống, mọi người không thể thấy rõ khuôn mặt của cự nhân, nhưng có thể mơ hồ thấy được có viên châu màu vàng lấp lánh đang xoay tròn trên trán của cự nhân. Cự Nhân lúc này đang vẫy cánh nhìn quanh bốn phía (*).

(*) Nguyên văn: đang khoanh tay.

"Diêu huynh, ngươi cùng một nửa quân số tiếp tục lưu thủ Kim Quang Thành để đề phòng vạn nhất, những người còn lại sẽ theo ta cứu viện Thái Thiên cứ điểm!" Trưởng lão họ Vệ đầu tóc bạc xám nhàn nhạt nói, càng về cuối âm thanh càng trở nên băng hàn!

Giọng của lão tuy không lớn, nhưng tất cả đệ tử trong thành đều nghe thấy. Tu sĩ bên dưới vốn đang chìm trong trong khiếp sợ, lúc này nghe thấy lời của Vệ trưởng lão, lập tức hồi phục tinh thần.

"Vâng!" Tất cả đồng thanh trả lời.



Cùng lúc đó, tình hình ở Khôi Lỗi Thành và Phục Ma thành cũng tương tự như ở Kim Quang Thành.

Bốn phía Khôi Lỗi Thành, nguyên bản bị ác quỷ quân đoàn vây kín lúc này không còn bóng dáng của quỷ quân. Mặt đất bên ngoài thành vốn dĩ đen nhánh, lúc này còn tràn ngập mùi cay gay mũi, trên mặt đất lượn lờ một vài tia âm khí chưa tiêu tán hết.

Vô số đệ tử Khôi Lỗi quân đứng trên tường thành và quảng trường trung tâm đều ngẩng đầu nhìn về phía khoảng không trên quảng trường trung tâm.

Trên đó, thân ảnh của một khôi lỗi hình người khổng lồ lặng yên phiêu dật giữa không trung. Khôi lỗi này cao chừng trăm trượng, hai mắt ánh ra hào quang đỏ rực nhìn về phía xa xa.

Bên ngoài của Khôi Lỗi là một bộ trọng giáp màu vàng đất, mưa gió không thể lọt vào. Hai cánh tay cực lớn cầm hai cái cự nhận dài chừng hai ba mươi trượng, từng sợi sương mù vàng nhạt đang quấn quanh người, nét mặt không chút biểu tình. Giữa hai lông mày là một khối tinh thạch màu vàng đất.

Cùng phiêu dật bên cạnh Khôi Lỗi giữa không trung có hai người, một nam tử trung niên nhưng râu tóc bạc trắng, vóc người cao gầy và một lão giả thấp lùn có khuôn mặt hòa ái.

"Cát huynh, thành trì này liền giao cho ngươi rồi!" Trung niên tóc trắng nói với lão giả thấp lùn.

Lão giả không trả lời, chỉ khẽ gật đầu đáp ứng.

"Đội một, đội ba nghe lệnh, xuất phát!"

"Dạ!"



Bên ngoài Phục Ma thành, giờ phút này hết sức yên lặng, chỉ còn lại hắc khí nặng nề.

Trên tường thành đứng đầy các thân ảnh đen kịt, hư không phía trên đang lơ lửng một thanh niên mắt sáng mày dài, toàn thân là y phục màu đen. Tất cả bọn họ đều tập trung ánh mắt nhìn về phía trước thành.

Trước mắt bọn họ có khoảng hai trăm tên đệ tử Ma Huyền Quân trong bộ giáp đen nhánh. Những người này phân thành tám phương, uy phong lẫm liệt trong gió.

Chính giữa là một quái vật khổng lồ đen như mực, thân to chừng bảy tám mươi trượng.

Nhìn kỹ, quái vật khổng lồ là một con thằn lằn được phóng lớn lên không biết bao nhiêu lần, trên thân phủ một lớp lân phiến đen bóng, trên mỗi mảnh lân phiến lấp lóe vô số linh văn. Dưới bụng là bốn cái chân cực lớn, phía trên đỉnh đầu là một cặp sừng màu đỏ giống như sừng rồng.

Quái vật này chính là đòn sát thủ sau cùng của Phục Ma Quân tại Ác Quỷ Đạo này, nó là phân hồn bị phong ấn của Thị Ma Tích, một loại ma thú Thông Huyền thời thượng cổ.

Giữa cặp sừng của Thị Ma Tích là một mỹ phụ trung niên chừng bốn mươi tuổi, mặc trường bào đen, đang đứng chắp tay nhìn về hướng Thái Thiên cứ điểm.

Đột nhiên, nàng thu ánh mắt đảo một vòng xung quanh, rồi nhìn lại Phục Ma Thành ở phía sau bằng ánh mắt sáng rực.

"Kỳ sư tỷ yên tâm, nơi đây hết thảy giao lại cho ta!" Không chờ cho mỹ phụ mở miệng, thanh niên đang đứng trên không lạnh lùng nói.

Mỹ phụ trung niên khẽ gật đầu, sau đó nàng quay lại, trong miệng bỗng vang lên một vài câu khó hiểu.

Đột nhiên, một tiếng rít dài từ ma thú phía dưới vang lên.

Hai mắt Thị Ma Tích rực lên, sau khi tiếng rít kết thúc, sau lưng nó lóe lên hắc quang, từ hai bên bỗng mọc ra hai cánh đen kịt.

"Còn đứng ngây đó làm gì?" Ánh mắt của mỹ phụ như điện quét về phía mọi người quanh.

"Lên!" Tám gã đội trưởng Chân Đan cảnh quát lớn, hơn hai trăm tên Phục Ma Quân liền phóng lên lưng của Thị Ma Tích.

Thị Ma Tích lại rít lên, sau đó cái đuôi cực lớn của nó chợt quẫy mạnh, hai cánh vươn ra, xung quanh lập tức xuất hiện mấy chục cái vòi rồng xoay tròn lên tận trời cao, âm thanh như sấm sét vang lên không dứt.

Trong lúc mọi người đang chăm chú quan sát, ma thú khổng lồ bỗng hóa thành một đoàn hắc quang bay lên không, hướng về phía Thái Thiên cứ điểm vùn vụt lướt đi.