Ma Thiên Ký

Chương 1092: Uy phong của Hư Linh




Dịch giả: Hàn Lâm Nhi, nila32

Bảy vây một vẫn rơi vào bị động

Một Hư Linh như cọp giữa bầy dê.

(andreyquoc)


Ngay khi nghe được Bích Viêm truyền âm tới, mọi người đang nhao nhao động thủ thì dị biến nổi lên!

Bóng xám do Hư Linh biến thành đột nhiên hiện ra hai điểm hồng mang, thân ảnh của hắn chợt biến thành một bóng người màu xám tro lao như sấm chớp về phía kẻ đứng gần nhất là thanh niên đeo kiếm khiến hắn biến sắc bèn vung tay thật mạnh. Hai thanh Tử sắc phi kiếm lập tức quay lại ngăn ở trước người, hơn nữa còn bắn ra hai đạo Tử sắc kiếm quang dài vài chục trượng giao nhau chém thẳng về phía Hư Linh đang lao đến. Thân hình Hư Linh giống như sương mù lưu chuyển liên tục, kiếm khí của thanh niên đeo kiếm chém xuống người y giống như không gặp phải vật cản, lập tức xuyên thấu qua. Một khắc sau, Hư Linh há miệng ra, phun ra một cột sáng màu đen lớn cỡ cánh tay, nhanh chóng bắn ra, lóe lên một cái liền bắn về phía thanh niên đeo kiếm. Thấy vậy, thanh niên đeo kiếm liền cả kinh, ngân quang trên người chợt lóe lên liền hiện ra một bộ áo giáp bạc, từng đoàn hỏa diễm màu bạc từ trên áo giáp xông tới, ngăn lại cột sáng màu đen. Thế nhưng cột sáng màu đen này không biết là do cái gì cô đọng thành, nó giống như hư ảnh xuyên qua tầng lớp hỏa diễm rồi đập thẳng vào ngực tên thanh niên đeo kiếm.

Lúc này, hắn chỉ thấy vùng ngực chợt mát lạnh, thân thể và cả áo giáp giống như một tờ giấy, bị cột sáng màu đen xuyên thủng một cách dễ dàng để lại một lỗ hổng đầy máu lớn bằng miệng chén trên lồng ngực của hắn. Ngay lập tức, máu tươi từ miệng thanh niên đeo kiếm điên cuồng phun ra, trọng thương như vậy làm cho thần chí của hắn có chút mơ hồ, thân hình lung lay sắp đổ. Thấy vậy, bóng xám liền lóe lên một cái, Hư Linh tranh thủ cơ hội liền nhào tới tên thanh niên đeo kiếm, dùng quỷ trảo chộp lấy đầu của hắn. Thanh niên đeo kiếm vô cùng kinh hãi, theo bản năng liền muốn trốn tránh, thế nhưng thân thể chỉ vừa động một cái lập tức động tới vết thương, lại há miệng phun ra một ngụm máu tươi, hào quang hộ thể đã suy yếu giờ hầu như đã tiêu tán hoàn toàn. Gặp tình hình này, khuôn mặt hắn lập tức xám như tro tàn.

Thời gian từ khi Hư Linh thoát ra khỏi tấm lưới màu lục của Bích Viêm cho đến khi tập kích thanh niên đeo kiếm dường như khá dài, thực ra chỉ diễn ra trong một thoáng liền có người lại vẫn lạc dưới bàn tay của Hư Linh. Ngay lúc này, chợt một cột sáng trắng không hề báo trước từ trên trời giáng xuống bao phủ hoàn toàn thân thể Hư Linh. Lúc này, Hư Linh chỉ cảm thấy thân thể bỗng nhiên trầm xuống, động tác chậm lại hơn phân nửa. Đúng lúc này, một cỗ sóng nhiệt từ bên cạnh cuồn cuộn bắn tới, trong không gian cũng nổi lên gợn sóng, một con hỏa long gầm thét nhào tới Hư Linh đang bị giam trong cột sáng. Ngay khi hỏa long chạm tới thân thể Hư Linh thì trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc đó, thân hình Hư Linh lại lập tức mơ hồ giống như đã hòa tan trong cột sáng trắng, trở nên vô cùng trong suốt.

Oanh!

Hỏa Long mang theo vô số tia lửa đỏ rực lao về phía cột sáng trắng, từng mảnh ngút trời sóng nhiệt bắn về bốn phía làm cho trong thời gian ngắn, không ai có thể thấy rõ tình hình bên trong. Cùng lúc đó, thân thể thanh niên đeo kiếm được một màn hào quang quấn lấy, đem ra xa. Tên nam tử mày xếch tạo ra Hỏa Long giờ phút này trên người đã đỏ rực như ánh lửa, trong miệng nói lẩm bẩm, theo từng đạo pháp quyết được đánh ra thì thân hình Hỏa Long đang tấn công Hư Linh cũng không ngừng lớn hơn. Bên kia trên đỉnh đầu lão giả Thạch Khô không biết tự lúc nào đã nhiều ra một tấm gương cổ bề mặt trắng mờ, nó đang liên tục phun ra cột sáng màu trắng kia. Tên thanh niên đeo kiếm thấy chính mình đã tìm ra đường sống trong chỗ chết, lập tức miệng thở hổn hển, hắn vội vàng lật tay lấy ra mấy viên đan dược ăn vào, vết thương trên ngực lập tức hiện ra một tầng lục quang nhàn nhạt, trong đó có thể thấy được có vô số thịt lồi điên cuồng mọc ra, rất nhanh đã làm kín vết thương.

"Đa tạ nhị vị giúp đỡ!" Tên thanh niên đeo kiếm nghỉ ngơi một chút rồi chắp tay thi lễ về phía nam tử mắt xếch và lão giả áo xanh.

Tên nam tử mắt xếch và lão giả lúc này đang cố gắng hết sức đấu với Hư Linh nên cũng không đáp lại mà chỉ tùy ý gật đầu mà thôi.

"Mọi người cần phải cẩn thận, cột sáng vừa rồi của Hư Linh có lực công kích vô cùng mạnh mẽ, Minh Khí Pháp bảo hình thức ban đầu cấp bậc phòng ngự cũng không thể ngăn cản nổi đâu." Lục quang lóe lên, Bích Viêm cầm Thanh sắc tiểu phiên bay tới bên thanh niên đeo kiếm rồi lật tay lấy ra một tấm phù lục vỗ xuống người y, ngay lập tức một vòng bảo hộ màu xanh lá cây bao phủ hoàn toàn thân hình y rồi trầm giọng nói.

Vừa dứt lời, hai tên U Tộc nửa người nửa thú đã từ hai hướng trái phải mang theo trường tiên màu bạc và phi xoa màu đen tạo ra vô số bóng roi, xoa quang như phô thiên cái địa công kích về phía Hư Linh đang bị bạch quang và Hỏa Long tấn công. Còn bên kia, Liễu Minh bấm kiếm quyết, Tử Mẫu Âm Hồn Kiếm ngưng tụ lại, tạo ra một bóng kiếm dài khoảng hai ba mươi trượng chém thẳng về phía trước!

Một tiếng nổ rung trời vang lên!

Vị trí của Hư Linh bây giờ đang bị các màn hào quang màu trắng, màu đỏ, màu bạc, màu xám bao phủ toàn thân!

Thế nhưng khi màn hào quang vừa tan đi thì một đám sương mù màu xám liền bắn ra, chỉ sau một cái chớp mắt đã rơi xuống cách đó không xa, màn sương mù thu lại lộ ra thân hình Hư Linh.

Nhìn qua dường như hắn không bị ảnh hưởng chút nào cả, hắn nhíu mày nhìn về phía đám người Bích Viêm, ánh mắt lạnh lùng hiện ra một tia lãnh khốc sát ý!

Đám người Bích Viêm thấy vậy, khuôn mặt đồng loạt biến sắc.

Trong nội tâm Liễu Minh cũng thầm giật mình!

Tu vi tên Hư Linh này chẳng qua chỉ là Chân Đan hậu kỳ, thế nhưng thực lực đã vượt qua dự liệu của bọn hắn, hơn nữa không rõ vì sao, hắn lại có cảm giác rằng thực lực thật sự của Hư Linh dường như không chỉ có như vậy.

"Bích Viêm huynh, tên Hư Linh này đã có thể hóa thành vô hình, tất cả công kích đều không có tác dụng, như vậy ngươi có kế sách gì không?" Tên U tộc bán trùng nhìn về phía Bích Viêm, trầm giọng hỏi.

“Ban đầu, tại hạ dự định sử dung trận pháp cấm chế của Kỳ Sơn huynh để đối phó với thuật hóa hình cùng bí thuật phụ thể của Hư Linh, thế nhưng hiện tại…” Bích Viêm như có điều suy nghĩ chậm rãi nói ra.

Những người còn lại nghe vậy, tâm trạng đều không khỏi trở nên nặng nề.

“Chư vị cũng không cần lo lắng. Chúng ta hiện tại cả về nhân số hay là thực lực đều chiếm thượng phong tuyệt đối. Thuật hóa hình của Hư Linh tất nhiên phải có nhược điểm gì đó, chỉ cần chúng ta chú ý cẩn thận, không để gã tiêu diệt từng người một, khi đó cơ hội chiến thắng vẫn là rất lớn.”

Sau khi cười lạnh một tiếng, Bích Viêm không chút do dự chà xát hai tay, ném về phía Hư Linh mười mấy viên châu lam sắc. Hư Linh thấy vậy chỉ cười hắc hắc sau đó khẽ nhoáng thân hình, nhẹ nhàng tránh sang một bên. Bích Viêm thấy vậy, sắc mặt bỗng nhiên trở nên dữ tợn. Theo sự biến đổi của pháp quyết trong tay họ Bích, đám lam châu kia cũng lập tức chuyển hướng, hơn nữa tốc độ của chúng còn thình lình tăng nhanh bội phần, trong nháy mắt khoảng cách so với Hư Linh đã được rút ngắn chỉ còn vài trượng. Không chờ gã kịp thời phản ứng, Bích Viêm đã liền bấm niệm pháp quyết đồng thời khẽ phun một chữ “Bạo!”.

“Phanh” “Phanh” một hồi nổ vang liên tiếp!

Mười mấy khối lam cầu đồng thời nổ tung liền biến thành biển sương xanh biếc bao bọc thân hình Hư Linh vào giữa.

“Đây là Lam Canh Hàn Khí…”

Cách đó không xa, Liễu Minh nhìn thấy cảnh này không khỏi ngạc nhiên. Thứ sương mù lạnh lẽo màu lam kia không ngờ chính là Lam Canh Hàn Khí mà Lam Húc của thành Hàn Thủy từng sử dụng qua!

Nhiều Lam Canh Hàn Khí như vậy nổ tung trong tích tắc liền tạo thành biển sương lan tràn rộng rãi, trong chớp bao phủ phạm vi mấy trăm trượng lấy Hư Linh làm trung tâm. Năm người Liễu Minh thấy tình thế không ổn không chút châm trễ bắn ngược về sau, rời khỏi phạm vi bao phủ của lam khí. Khi họ Liễu đứng vững trở lại, cảnh tượng phía xa khiến hắn không khỏi cả kinh. Vị trí mà Hư Linh vừa đứng thình lình xuất hiện mười bức tượng băng hình người giống hệt bản thể, thoạt nhìn vô cùng sống động. Về phần thung lũng nơi bộ lạc Xích Quỷ cư ngụ, tất cả đã biến thành một mảnh xanh biếc, lấp lánh ánh băng. Hàng ngàn kiến trúc hình bầu dục bên dưới đều bị băng tinh màu lam vây bọc. Cùng lúc đó, toàn bộ cư dân Xích Quỷ đều bị đóng thành nước đá mang theo thần sắc sợ hãi xen lẫn kinh ngạc và tuyệt vọng.

“Ẩn Hàn huynh, nhanh sử dụng Long Hổ Minh Ngục Công, Lam Canh Hàn Khí e rằng không thể vây khốn kẻ kia được lâu.” Đúng vào lúc này, bên tai Liễu Minh thình lình truyền đến thanh âm thúc giục của Bích Viêm.

Họ Liễu Minh nghe vậy, không chút chần chừ rung mạnh hai tay mang theo hắc khí cuồn cuộn ngoài thân nhanh chóng hóa ra sáu đầu Vụ Giao cùng Cự Hổ màu đen. Tiếp theo, chỉ thấy nắm đấm của hắn khẽ nhoáng một cái, ảo ảnh Giao Hổ liền nương theo từng tràng long ngâm hổ gầm dũng mãnh xông đến vị trí của mười bức tượng băng lơ lửng trên cao.

“Minh Ngục!”

Vài tiếng “Oanh” “Oanh”.

Sáu đầu Vụ Giao lập tức nổ tung chỉ trong nháy mắt, đồng thời hóa thành mảng lớn hắc quang vây bọc tượng băng vào giữa. Rất nhanh sau đó, một đạo quang cầu màu đen lớn chừng trăm trượng đã liền hiện lên.

“Lam Canh Hàn Khí quả nhiên không thể trói buộc kẻ này. Cũng may thần thông Minh Ngục có thể vây khốn Quỷ vật loại Linh Thể!” Bích Viêm thấy vậy nhẹ nhàng thở ra, trong mắt hiện vẻ vui mừng.

Giờ phút này, Liễu Minh không chút lơ là, hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết, đánh ra từng đạo sương mù màu đen, chui vào quả cầu ánh sáng màu đen giữa không trung.

“Thần thông Minh Ngục đã luyện đến cảnh giới đại thành! Hắc hắc, để đối phó với ta, Bích Viêm ngươi quả thật đầu tư không nhỏ. Nếu là tại mấy chục năm trước, e rằng bổn tọa chỉ đành bó tay chịu trói. Chẳng qua hiện tại, Linh Dật thân thể của ta đã đạt đến mức đại thành làm sao có thể bị Minh Ngục cỏn con trước mặt vây khốn?” Bên trong Minh Ngục, Hư Linh nhìn qua thế giới tối tăm xung quanh không ngừng tuôn ra Quỷ vật màu đen bèn điềm tĩnh thì thào lẩm bẩm.

Ngay sau đó, âm thanh quỷ khóc truyền đến liên tiếp!

Vô số quỷ vật một vật giương nanh múa vuốt bổ nhào về phía Hư Linh!

Đúng vào lúc này, Hư Linh chợt cười quỷ dị. Thân hình khẽ nhoáng một cái rồi hóa thành từng sợi sương mù xen lẫn vào đám quỷ vật trước mặt.

“Chuyện gì đang xảy ra!” Bên ngoài Minh Ngục, Liễu Minh không khỏi nhíu mày.

Giờ phút này, trên người trăm tên tiểu quỷ Minh Hà bên trong Minh Ngục tựa hồ đều có một phần khí tức của Hư Linh. Nói cách mỗi đầu tiểu quỷ đều có khả năng đã bị chân thân của đối phương bám vào thế nhưng hắn lại không cách nào cảm ứng điểm bất đồng của chúng. Hơn nữa, hắn càng không thể ra lệnh cho bầy tiểu quỷ tự giết lẫn nhau. Khi đó, bản thân dù hao tổn pháp lực cũng không cách nào tạo thành tổn thương đối với địch thủ. Vừa nghĩ đến đây, hắn khẽ nhướng mày sau đó không chút do dự buông lỏng pháp quyết!

Phốc!

Lập tức, Minh Ngục lơ lửng trên cao liền hóa thành sương đen tán loạn đầy trời. Gần như cùng lúc, mấy trăm đạo hôi quang cũng liền theo đó chui vào mười bức tượng băng do tộc Xích Quỷ biến thành.