Ma Thiên Ký

Chương 1156: Đấu với Minh trùng




Dịch giả: tieukinh, MaMa

Gã đệ tử kia thấy thế lộ vẻ kinh hãi, tay áo rung lên liền có mấy thanh phi kiếm màu lam từ trong đó bay ra như cá lượn, biến thành một kiếm mạc màu lam chắn trước người.

Kết quả mấy chục chiếc xúc tu của Minh trùng màu đen kia sau khi cuốn lại một cái đột nhiên kéo dài gấp mấy lần rồi xuyên thủng kiếm mạc, dùng một tốc độ bất khả tư nghị cuốn lấy gã đệ tử Thiên Kiếm Phong kia kéo vào miệng.

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên từ miệng con Minh trùng rồi im bặt.

“Tần sư đệ!”

Trong không trung phía xa, một đệ tử trung niên của Thiên Kiếm Phong gầm lên giận dữ, nhưng đối mặt với một Minh trùng Thiên Tượng cũng không dám liều lĩnh xông lên.

Các đệ tử Thái Thanh Môn khác thấy vậy cũng đại kinh thất sắc.

Già Lam sắc mặt trắng nhợt.

Lúc này nàng chỉ cách con Minh trùng hình giun này hai ba mươi trượng. Khí tức khủng khiếp của nó khiến nàng phát lạnh, chỉ có thể vung tay tế ra một dải lĩnh màu lam bao phủ thân thể rồi nhanh chóng lùi lại.

Con giun kia quay lại nhìn một cái rồi há to miệng, từ trong miệng nó liền xuất hiện một xoáy nước màu đen, từ đó phát ra một lực hút không thể kháng cự.

Độn quang của Già Lam liền dừng lại giữa không trung, dù nàng đã cắn răng thôi động toàn bộ pháp lực nhưng vẫn bị kéo về phía cái miệng con trùng kia, khiến nàng bất giác kinh hô một tiếng.

Ngay lúc này, Liễu Minh lướt tới cực nhanh, cánh tay phải hắc khí bao phủ ôm chặt Già Lam, thân hình nhoáng lên liền xuất hiện cách đó mấy chục trượng.

Sức hút khủng khiếp phát ra từ miệng con Minh trùng kia dường như không chút tác dụng nào với hắn.

Ánh mắt Già Lam vốn đã tuyệt vọng, chỉ giây lát đã được Liễu Minh ôm trong lòng, thân thể run lên, nhất thời trở nên mềm nhũn.

Grừ!

Con Minh trùng kia gầm lên giận dữ, miếng ngon đến miệng lại bị kẻ khác cướp đi, hơn nữa kẻ đó lại chỉ là một tên tu sĩ Chân Đan nho nhỏ, đối với nó đây la chuyện không thể chấp nhận. Thân thể nó lập tức mờ đi rồi xuất hiện sau lưng Liễu Minh cách hắn mười trượng, tốc độ nhanh đến mức bất khả tư nghị.

“Vù vù” mấy tiếng

Mấy chục cái xúc tu màu xám đột nhiên kéo dài gấp mấy lần bắn tới, định bất ngờ đâm xuyên người Liễu Minh.

“Đang” một tiếng lớn

Một viên châu màu vàng to như tòa lầu liền xuất hiện sau lưng Liễu Minh, bề mặt viên châu tỏa hoàng quang rực rỡ khiến xúc tu chậm lại, liên tiếp đập lên viên châu, đây chính là Sơn Hà Châu.

Một luồng cự lực liền truyền tới khiến Liễu Minh chấn động, nhưng lúc này thân thể hắn đã cực kỳ mạnh mẽ, cũng không bị ảnh hưởng nhiều. Hắn liền quay đầu nhìn con Minh trùng Thiên Tượng kia một cái rồi vung tay lên.

“Ầm” một tiếng

Sơn Hà Châu châu phun ra vụ khí màu vàng bao phủ hắn và Già Lam, vụ khí cuộn lên rồi biến mất, tiếp đó lại xuất hiện cách đó trăm trượng.

Con giun kia mắt lóe hung quang, đang định tiếp tục công kích Liễu Minh thì trên đầu nó liền xuất hiện một chiếc kim luân, sau khi xoay tít liền mang theo vô số đao quang vàng kim hung hăng chém xuống.

Ầm ầm

Con Minh trùng lại phun ra một cột sáng lớn màu xám va chạm với kim luân phát ra một tiếng nổ lớn.

Kim luân phát ra một tiếng rền rồi bị đánh bay.

Cách đó không xa Côn Ngọc sắc mặt trắng nhợt. Y hừ một tiếng rồi phun ra một ngụm tinh huyết nhập vào kim luân, tiếp theo lại đánh ra mấy đạo pháp quyết.

Kim luân lập tức phát ra tiếng ầm ầm rồi tỏa hào quang rực rỡ, nhoáng cái liền hóa thành một cự điểu màu vàng kim, hai cánh nó vừa giương lên liền mang theo vô số đao quang vàng kim hung hăng xông về phía con giun kia.

Bọn Thượng Quan Yên Vũ ở phía xa sau khi hồi phục tinh thần, ổn định lại thân thể liền đứng từ xa đánh tới.

Hổ Khiếu Hoàn trong tay Thượng Quan Yên Vũ tỏa hồng quang rực rỡ, phát ra một luồng sóng âm màu đỏ đánh về phía con giun.

Lăng Y Y không tiếp tục phát ra những sợi tơ màu lam mà lại phóng ra hai pháp bảo hình hoa sen màu lam, vô số cánh hoa bắn tới tỏa ra hàn khí kinh người.

Long Nhan Phỉ vung tay liền có một đạo kiếm quang lăng lệ màu bạc bắn tới, chỉ trong giây lát, trước mặt con trùng liền có gợn sóng nổi lên rồi một sợi tơ bạc lóe lên, lập tức xuất hiện mọt thanh phi kiếm màu bạc dài hẹp tỏa ra linh khí kinh người hung hăng chém xuống.

Đối mặt vơi nhiều công kích như vậy nhưng con Minh trùng kia không hề sợ hãi. Thân thể nó tỏa hôi quang rực rỡ, tạo thành hư ảnh một con giun lớn mấy chục trượng, hư ảnh há miệng phun ra một đám mây xám mờ ảo.

Công kích của mọi người gặp phải đám mây xám kia thì như rơi vào vũng bùn, tốc độ liền chậm đi nhanh chóng.

Mọi người thấy vậy, đều hít vào một hơi.

Sóng âm của Thượng Quan Yên Vũ và cánh hoa màu lam của Lăng Y Y bay vào đám mây kia thì như bị thôn phệ, không hề có chút tác dụng nào, công kích của những người khác cũng như vậy.

Cự điểu do kim luân của Côn Ngọc hóa thành và nguyên linh phi kiếm của Long Nhan Phỉ vẫn tả xung hữu đột trong đám mây, nhưng tốc độ càng lúc càng chậm.

“Cẩn thận, những mây bụi này có thể thôn phệ pháp lực ẩn chứa trong Pháp Bảo đó.” Bóng đen lóe lên, thân ảnh Liễu Minh xuất hiện phía trước mọi người, nhanh chóng nói ra. Hắn vừa đưa Già Lam tới một chỗ tương đối an toàn rồi lập tức phi thân tới đây trợ giúp.

Mấy người Côn Ngọc cũng cảm thấy có gì đó bất thường, nên sau khi nghe được lời nhắc nhở của Liễu Minh, lập tức có phản ứng.

Hai người vội vàng niệm pháp quyết, muốn triệu hồi pháp bảo của mình về, không ngờ đám mây bụi màu xám bỗng nhiên bắt đầu xoay tròn, pháp lực trong hai bảo vật bị thôn phệ số lượng lớn, lúc trước di chuyển có chút khó khăn, giờ đây thì không còn tự chủ được nữa mà quay tròn trong mây bụi.

Miệng con Minh Trùng há lớn, như cá voi hút nước, bất ngờ hút đám mây bụi màu xám nuốt vào trong bụng.

Sắc mặt Long Nhan Phỉ lập tức trắng bệch. Nguyên Linh Phi Kiếm chính là bảo vật mà nàng đã bỏ vào đó vô số tâm huyết, nếu như bị mất đi thì giống như nàng bị chặt đứt một cánh tay. Sắc mặt Côn Ngọc cũng có chút tái đi, rõ ràng Kim Luân cũng là bảo vật cực kỳ trọng yếu đối với hắn.

Sau khi hút lấy hai bảo vật của hai người xong, con Minh Trùng quay đầu về phía Liễu Minh gầm lên một cách dữ tợn, thân thể khổng lồ chợt bay lên trời, bất ngờ đánh tới.

Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, chân nhún một cái, toàn bộ cơ thể bắn ngược ra sau. Thần sắc những người khác cũng đại biến, lập tức chạy phân tán ra tứ phía.

Bỗng nhiên, một hàng vòi thịt trên lưng con Minh Trùng dựng thẳng đứng lên giống như đám gai xương. Sau đó liên tiếp những tiếng xé gió vang lên, vô số sợi tơ xám từ đó bắn ra, trong nháy mắt bao phủ phạm vi hơn trăm trượng, đám người Liễu Minh đều bị bao phù vào bên trong.

Tiếp đến, Phốc phốc tiếng vang truyền đến. Tơ mỏng đầy trời dùng tốc độ không thể ngờ được, quấn quanh đám đông vào trong.

Sắc mặt đám người Côn Ngọc đại biến. Tơ mỏng màu xám chắc chắn vô cùng, mặc cho bọn hắn vận dụng pháp lực toàn thân cũng không cách nào giãy giụa ra được. Nguy hiểm hơn nữa chính là, trên đỉnh đầu mọi người chợt tối sầm lại, bởi vì con Minh Trùng khổng lồ đã nhào tới trước mặt.

Trong mắt Côn Ngọc hiện lên vẻ tàn khốc, lật tay lấy ra một cái quạt lông màu đỏ, nhanh chóng vỗ vài cái, hơn mười quả cầu lửa đỏ sẫm từ đó bay ra. Đồng thời một cánh tay khác chộp vào hư không, bất ngờ xuất hiện thêm một thanh trường kiếm màu đỏ trên tay, liên tiếp chém vào hư không, liền xuất hiện hơn mười vệt hỏa diễm kiếm khí đỏ rực, mục tiêu là đám tơ xám trói buộc trên người.

Con Minh Trùng Thiên Tượng cảnh này tỏa ra khí tức thuộc tính Âm, công kích thuộc tính Hỏa có lẽ sẽ khắc chế được chúng. Ba người Thượng Quan Yên Vũ, Lăng Y Y, Long Nhan Phỉ cũng học theo, vội vàng xuất ra các loại công kích, tự cứu lấy mình.

Một màn quỷ dị xuất hiện.

Bất kể hỏa cầu hay kiếm khí hoặc là các công kích khác, khi đụng phải những sợi tơ mỏng màu xám kia thì pháp lực đều bị hấp thu không còn một mảnh, tiêu thất giữa không trung. Trên mặt mấy người đều lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Ngay thời khắc đó, ánh sáng màu xanh lóe lên, một con quái thú màu xanh nửa thực thể to mấy trượng xuất hiện trước mặt mọi người, hóa thành vệt ánh sáng màu xanh, lập tức xông về phía con Minh Trùng hình giun.

Hai con hình thể hoàn toàn chênh lệch, ầm ầm va chạm vào nhau.

“Đông” một tiếng trầm đục vang lên.

Thân hình quái thú Thanh Ngưu chấn động, bị đẩy lui mấy bước mới trụ vững thân hình. Mà con Minh Trùng hình giun đang xông vào với tốc độ cao cũng phải đột ngột dừng lại, thân hình lắc lư mấy cái mới đứng vững được.

Ngay tại lúc đó, hư không phía sau lưng nó khẽ động, thân ảnh Liễu Minh quỷ mị hiện ra, sát khí trong mắt chớp liên tục. Một tay hắn phất lên, ánh sáng màu vàng chợt lóe, toàn bộ mười hai viên châu màu vàng đất xuất hiện, theo hướng những ngón tay chỉ ra, mang theo phong áp trầm trọng đánh tới Minh Trùng hình giun.

Trong mắt con Minh Trùng lóe lên vẻ kinh hãi, tuy không biết tên nhân loại kia làm sao thoát khỏi sự trói buộc của đám tơ mỏng màu xám, nhưng Linh áp của Sơn Hà Châu phát ra làm cho nó có cảm giác rất nguy hiểm.

Nó lập tức rống to lên một tiếng, vòi thịt trên lưng phun ra một mảng lớn tơ mỏng màu xám, đan vào nhau thành một mạng lưới khổng lồ màu xám, cuốn tới Liễu Minh cùng mười hai viên châu màu vàng đất. Cái đuôi khẽ động, hóa thành một cái bóng roi mơ hồ, hung hăng kéo về phía trước tấn công quái thú Thanh Ngưu.

Hình thế Thanh Ngưu tuy không lớn, nhưng làm cho nó có cảm giác bị uy hiếp còn cao hơn Liễu Minh và mười hai viên châu phía trên kia.

Bóng roi màu đen phát ra sau mà đến trước, đánh lên trên thân Thanh Ngưu, thân thể Thanh Ngưu nổ oanh một tiếng, vỡ tung ra, biến thành sương mù cuồn cuộn màu xanh.

Nhưng vào lúc này, khóe miệng Liễu Minh khẽ nhếch lên, một tay vung ra. Sương mù màu xanh khắp nơi như có linh tính mau chóng bay về.

Khi tơ mỏng màu xám tiếp xúc với sương mù màu xanh lại giống như tuyết tan mùa xuân, nhanh chóng bị hòa tan ra.

Ngón tay Liễu Minh chuyển động như bánh xe, đánh ra từng đạo pháp quyết, hào quang của mười hai viên châu tỏa sáng, mạnh mẽ đập xuống vòng ánh sáng bảo hộ quanh thân con Minh Trùng.

Tình thế biến đổi đột ngột, con Minh Trùng hình giun muốn tránh thì đã muộn, mười hai khối Sơn Hà Châu lập tức luân phiên nện xuống Oanh long long. Nó hét thảm một tiếng, thân hình khổng lồ trực tiếp bị đập từ trên không xuống, nặng nề rơi trên mặt đất, tạo ra một cái hố cực lớn.

Một kích của Sơn Hà Châu uy lực bực nào, huống chi lại là mười hai khối liên tiếp đập xuống. Lớp da cự trùng cứng rắn như sắt vậy mà lúc này lại có nhiều chỗ vỡ tan, vòi thịt cũng bị đứt không ít. Máu màu lục từ miệng điên cuồng phun ra, xem ra chịu tổn thương không nhỏ.