Ma Thiên Ký

Chương 1198: Lâm trận phản giáo




Dịch giả: nila32

Thương Hải Tộc dụng tâm bày kế

Định dùng chiêu "Khu Hổ Thôn Lang"

Triệu hồi thánh thú ngang tàng

Hạt Nhi nhất kích nhẹ nhàng diệt ngay.

(nguyenminhnhut1491900)

Lão già áo bào vàng nhìn thấy Ngọc bài dường như nghĩ đến điều gì, không đổi sắc mặt gật nhẹ đầu.

“Việc này phải dựa vào Ôn trưởng lão rồi, mời ngồi.” Lão già áo bào vàng khẽ vươn tay làm ra động tác mời.

Nam tử mặt dài cười hặc hặc sau đó lướt qua lão già bên cạnh để tiến đến ghế chủ tọa phía trên. Nào ngờ đúng lúc hai người tiến sát cạnh nhau, lão già áo vàng lại bất ngờ há miệng phun mạnh một đạo hồng quang. Biến cố xảy ra khiến nam tử áo xanh đại biến sắc mặt thế nhưng không chờ cho gã kịp thời phản ứng, ánh sáng màu đỏ đã nhanh chóng quấn quanh phần cổ khiến cho đầu lâu của vị tu sĩ này phóng thẳng lên trời, mang theo một vòi máu tươi tuôn ra xối xả. Thân thể của gã cũng liền theo đó run rẩy một thoáng rồi lập tức ngã vật ra đất, không còn lưu lại chút khí tức nào.

Chỉ thấy lão già áo vàng khẽ vẫy tay về phía phía thi thể đồng bạn vừa ngã xuống, đạo quang mang đỏ rực liền bắn ngược trở về. Hào quang thu lại, để lộ ra một thanh chủy thủ tinh xảo được luyện chế từ thứ kim loại đỏ rực kỳ lạ không tên. Thân dao hiện ra từng vòng Linh văn rậm rập, tản ra từng hồi ánh sáng yêu dị. Tiếp đó, lão liền xoay người đoạt lấy hai tấm lệnh bài màu xanh trong tay nam tử đang nằm dưới đất rồi cười cười đắc ý cất vào trong áo. Nam tử trung niên áo vàng đứng cạnh thấy vậy không khỏi bày ra vẻ mặt phức tạp bất quá y cũng không hề tỏ ra giật mình, hiển nhiên đã sớm biết được việc này.

“Tốt rồi, chỉnh đốn tình hình ở đây một chút, những thứ khác cứ dựa theo kế hoạch mà tiến hành.” Lão già áo vàng thản nhiên dặn dò.

Nam tử trung niên nghe vậy gật đầu đáp ứng tiếp đó thu dọn thi thể đang nằm trên đất rồi lập tức bước nhanh ra ngoài. Trong lúc đó, lão già áo vàng lại ngẩng đầu nghe ngóng tiếng la rung trời bên ngoài, khuôn mặt lộ ra một tia trầm ngâm giống như nghĩ tới điều gì.



Trên Phi Lai Phong lúc này, đám người Nguyên Ma đều đã tiến đến vị trí của mình theo kế hoạch, chỉ có hai người Liễu Minh và Càn Như Bình vẫn còn lưu lại nơi đây.

“Ồ, đây đều là Thiên Thủy văn trận. Không ngờ ở chỗ này cũng có thể thấy được Thượng Cổ kỳ trận.” Nhìn thấy cấm chế ở đảo Song Liên bên dưới, ánh mắt của Càn Như Bình lập tức sáng lên.

“Trận pháp kia có gì đặc biệt hay sao?” Tuy cũng nhìn ra đại trận bên dưới có chỗ bất phàm nhưng Liễu lại không thể xác định đặc điểm ảo diệu cụ thể.

“Muội chỉ đọc được một ít thông tin có liên quan trong bản điển tịch cũ kỹ tại tông môn. Nghe nói trận pháp thuộc tính thủy này vốn nổi danh với khả năng phòng ngự mạnh mẽ. Hơn nữa, nếu được bố trí ở nơi hải vực sở hữu hơi nước dồi dào, chỉ cần tu sĩ nơi mắt trận cung cấp đầy đủ Pháp lực, thủy vực xung quanh sẽ liên tục gia trì cho pháp trận vì vậy rất khó công phá.” Càn Như Bình tỏ ra hào hứng.

“Nói như vậy chẳng phải sẽ tốn rất nhiều thời gian để công phá trận pháp bên dưới hay sao?” Liễu Minh chợt hỏi.

“Đúng vậy, nếu như ca ca không ra tay, chỉ dựa vào những tu sĩ liên minh bên dưới, e rằng phải mất mười ngày nửa tháng cũng không nhất định có thể công phá thành công! Chi bằng để ta thử qua một chút được không?” Càn Như Bình hưng phấn reo lên.

“Chờ một lúc đã.” Liễu Minh tập trung quan sát chiến trường bên dưới.

Giữa không trung, vô số Pháp khí cùng Linh khí bay múa tán loạn mang theo hào quang ngập trời cùng vô số tiếng nổ rung trười chuyển đất. Song phương tuy đấu vô cùng kịch liệt nhưng số người bị thương kỳ thật rất ít. Tu sĩ Hải Hoàng Cung mặc dù quyết tâm cố thủ bên trong Thủy Ba trận nhưng dường như không hề có ý định liều chết với đối phương. Liễu Minh thấy vậy dường như nghĩ ra điều gì.

“Các hạ chính là Liễu Minh, Liễu tiền bối?” Lúc này, bên tai Liễu Minh chợt truyền tới một giọng nói nhỏ xíu như muỗi kêu.

Họ Liễu nghe vậy lập tức hơi đổi sắc mặt nhưng lát sau đã chợt mỉm cười.



Trong đại điện trên đảo Song Long, lão già áo vàng đang lật tay thu hồi viên châu trên tay đồng thời thở nhẹ một hơi. Lúc này, gã nam tử trung niên lúc trước đột nhiên bước vào.

“Kim trưởng lão, thủ vệ trên đảo đã được bố trí theo đúng sắp xếp của người.” Nam tử trung niên chắp tay thi lễ một cái.

“Vậy là tốt rồi.” Lão già áo vàng nhẹ gật đầu trả lời.

“… Thuộc hạ có một câu, không biết có nên nói hay không?” Nam tử trung niên do dự một chút rồi mới lên tiếng.

“Chẳng lẽ ngươi lại nghi ngờ quyết định của ta?” Lão già áo vàng trợn trừng hai mắt đồng thời gằn ra từng chữ.

Qua một thoáng trầm mặc, người đàn ông trung niên vẫn quyết định nói ra:

“Chúng ta đều đã tận mắt chứng kiến sự lợi hại của Hải Yêu Hoàng, chẳng may tu sĩ Chân Đan của Nhân tộc không thể chiến thắng…”

“Đây vốn dĩ là một canh bạc. Hải Yêu Hoàng đã hủy đi căn cơ của tộc ta chỉ trong chốc lát. Ngoài mặt, hắn tỏ vẻ muốn chúng ta quy thuận nhưng trên thực tế chỉ xem chúng ta như công cụ sai khiến mà thôi. Một khi khu vực Thương Hải bị thống nhất, chỉ sợ tánh mạng chúng ta cũng không thể giữ. Lần này, tu sĩ Chân Đan của Nhân tộc tiến hành đột kích cũng xem như một cơ hội khó được. Chỉ cần có thể mượn tay kẻ này trừ đi Hải Yêu Hoàng, Kim Lân tộc chẳng những có thể báo được nợ máu mà còn có hy vọng lần nữa xưng bá khu vực Thương Hải. Ngược lại, nếu tu sĩ Nhân tộc có thua, dựa theo sắp xếp của chúng ta, Hải Yêu Hoàng cũng không thể trách cứ được gì.” Lão già áo vàng lạnh lùng trả lời.

“Kim trưởng lão suy tính quả nhiên chu đáo.” Nam tử trung niên áo vàng chắp tay thi lễ.

Sau khi suy nghĩ một chút, lão giả áo vàng liền lật tay lấy ra hai mặt lệnh bài màu xanh giao cho nam tử đối diện.

“Đây là lệnh bài bổn mạng của hai đầu Thánh Thú. Chút nữa, đợi đến thời cơ thích hợp, ngươi hãy triệu hoán bọn chúng, tạo thành một ít phiền toái cho tu sĩ Nhân tộc.”

“Được, thuộc hạ hiểu rõ.” Sau khi nhận lấy lệnh bài, nam tử trung niên liền nhanh lui ra.

Bên trên Phi Lai Phong, đám người cao tầng liên minh bị triệu hoán trở về đang tập trung lắng nghe Liễu Minh trình bày gì đó.

“Liễu tiền bối, việc này là thật sao?” Liễu Minh vừa dứt lời, Thạch tiên tử của Vạn Diêu Môn đã chớp đôi mắt đẹp tỏ vẻ khó tin.

“Tu sĩ thủ hộ trên đảo đều là tộc nhân tộc Kim Lân thuộc Thương Hải Vương tộc khi xưa. Bọn họ sớm đã có lòng thoát khỏi khống chế của Hải Yêu Hoàng vừa rồi thủ lĩnh bên đó đã đưa tin cho ta, tự mình xác nhận việc này.” Liễu Minh chậm rãi nói.

“Nếu hắn chịu thả chúng ta đi qua hơn nữa cam đoan không nhúng tay vào thì quả thật quá tốt, bất quá việc này chỉ e có điều gian trá.” Nguyên Ma lộ vẻ trầm ngâm.

“Hành động lần này của Kim Lân tộc chỉ nhằm mượn tay chúng ta giết chết Hải Yêu Hoàng mà thôi. Vừa rồi sử dụng thần thức dò xét, ta phát hiện tay sai của hắn trên đảo đã bị giết chết vì vậy đề nghị lần này hẳn không phải là bẫy.” Liễu Minh lên tiếng giải thích.

Đám người Nguyên Ma nghe vậy không khỏi ngạc nhiên. Vừa rồi bọn họ đã thử sử dụng thần thức xâm nhập nhưng đều bị cấm chế ngăn cách bên ngoài, vậy mà Liễu Minh có thể vượt qua rào chắn quan sát nhất cử nhất động bên trong, thần thông như vậy đã vượt xa khả năng bọn họ có thể đạt đến.

“Chư vị nếu không có ý kiến gì khác, xin cứ dựa theo kế hoạch mà hành động.” Liễu Minh chậm rãi nói tiếp.

Đợi sau khi mọi người tản đi, họ Liễu mới vỗ nhẹ lên túi Dưỡng Hồn bên hông. Chỉ thấy hắc quang lóe lên, một đầu Cốt Hạt đã từ đó bay ra.

“Hạt Nhi, chút nữa ngươi hãy giúp ta làm một chuyện.” Liễu Minh lên tiếng.

“Xin chủ nhân phân phó.” Hạt Nhi lập tức đáp ứng.



Kịch chiến trên đảo Song Liên giằng co trọn vẹn nửa ngày, Thủy Ba trận đã có dấu hiệu bị áp chế. Thủy quang màu lam đã suy yếu đến mức gần như tắt hẳn, thời điểm đổ vỡ chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Rốt cuộc, dưới một lần hợp lực công kích của liên minh Nhân tộc, đại trận đã bị nghiền nát hoàn toàn. Đám đông ngoài đảo thấy vậy bèn hưng phấn hò reo, xông lên phía trước. Trong lúc nhất thời, tiếng kêu gọi nổi lên bốn phía, các loại pháp thuật, linh khí bay múa đầy trời. Bất quá chiến đấu tuy rằng kịch liệt nhưng giao thủ chưa được bao lâu, tu sĩ Hải Hoàng Cung nhận thấy không thể chống cự bèn hùa nhau bỏ chạy tán loạn. Tu sĩ Nhân tộc đuổi theo chừng hơn mười dặm, mặt biển trước bỗng nhiên dậy sóng cuồn cuộn, một đạo âm ảnh cực lớn cũng liền theo đó trồi lên.

Thì ra là một đầu cự thú lớn như ngọn núi, ngăn cản trước mặt tu sĩ liên minh. Con thú này lớn chừng ba bốn trăm trượng. Toàn thân màu xanh lá cây đậm, bề ngoài thoạt nhìn như trâu nước nhưng được bao phủ bởi vô số lân giáp màu xanh. Hơn nữa khí tức của nó đã đạt đến cảnh giới Hóa Tinh hậu kỳ.

“Không tốt, là Thánh Thú của Hải tộc!” Tu sĩ Nhân tộc thấy vậy lập tức cả kinh.

Chỉ thấy cự thú hình ngưu gầm nhẹ một tiếng rồi nhấc chân dẫm mạnh xuống. Đám tu sĩ gần đó thấy vậy hét lên kinh hãi, vội vàng tránh né nhưng vẫn có hơn mười người bị cự trảo đánh trúng liền bị đập dẹp thành bánh thịt.

Ầm ầm ầm!

Mặt biển bên kia lại lần nữa cuộn dâng mang theo một đầu Chương Ngư khổng lồ với kích thước không hề kém cạnh.

“Còn một con nữa!”

Chương Ngư vừa xuất hiện đã vung vẩy đám xúc tu khổng lồ khiến vô số tu sĩ liên minh bị đánh trúng, nhẹ thì thổ huyết, nặng thì đi đứt tính mạng. Đám đông thấy vậy dưới sự kinh hãi, vội vàng đình chỉ việc truy đuổi. Trong lúc đó, bên trong tu sĩ Hải tộc đang chạy tán loạn, lão giả áo vàng cùng nam tử trung niên đang lặng yên quan sát tình huống.

“Tạo nên một ít phiền toái cho Nhân tộc là đủ, không nên đả thương quá nhiều nhân số của họ để tránh chọc giận vị tu sĩ Chân Đan kia.” Lão già áo vàng quay đầu dặn dò thủ hạ bên cạnh.

Nam tử trung niên đang nắm chặt hai tấm lệnh bài nghe vậy bèn nhẹ gật đầu sau đó phất tay đánh ra mấy đạo pháp quyết khiến cho mỗi tấm nổi lên một tòa pháp trận loại nhỏ. Ngay đúng lúc này, mặt ngoài một trong hai tấm lệnh bài chợt hiện lên một đạo vết nứt sau đó nhanh chóng vỡ thành mảnh vụn.

Hai người thấy vậy không khỏi biến đổi sắc mặt.

Giờ phút này, phần cổ của cự thú hình ngưu chẳng biết từ lúc nào đã lộ ra một vết thương sâu hoắm mang theo khí sắc đen kịt quỷ dị không ngừng lan khắp toàn thân. Trong nháy mắt, con vật này đã không còn chút khí tức nào của sự sống, thân hình theo đó đổ rầm xuống mặt biển bên dưới. Sau đó một lát, mọi người mới thấy rõ, phía sau chẳng biết từ lúc đã xuất hiện một đầu Bò cạp khổng lồ tỏa ra khí tức mạnh mẽ vượt xa hai đầu Thánh Thú.

Chương Ngư thấy vậy liền trở nên sợ hãi, thân thể khẽ động như muốn chui vào đáy biển. Thế nhưng Bò Cạp khổng lồ nào để nó được như ý bèn phóng ra hào quang màu vàng đất điều động vô số đá lớn từ trong lòng biển phóng về phía đối thủ. Cự thú không kịp đề phòng, liền bị đá to phóng trúng khiến thân thể bị đánh bay một đoạn.

Xoẹt!

Ngay lập tức, Cốt Hạt liền hóa thành một đạo ngân quang, lóe lên trên đầu Chương Ngư khiến đầu lâu của nó vỡ ra, thân thể cao lớn cũng bị chém rách trong nháy mắt, mang theo vô số máu tươi màu lam tung tóe khắp nơi.