Ma Thiên Ký

Chương 1230: Giao dịch




Dịch giả: nila32

“Thì ra là Liễu tiền bối. Tiền bối lần mang theo lệnh bài khách quý của thương hội đến đây không biết có gì phân phó? Hay là người muốn mua vật gì?” Sau khi nhìn thoáng qua lệnh bài màu lam trong tay Liễu Minh, giọng nói của người đàn ông trung niên càng trở nên cung kính.

“Liễu mỗ lần này không hề muốn mua gì cả, chỉ muốn đề nghị với quý hội một cuộc giao dịch, không biết Lam Tư đạo hữu có ở đây hay không? Liễu mỗ bàn bạc trực tiếp với nàng thì tốt hơn.” Liễu Minh vừa để chén trà trong tay xuống vừa bình tĩnh đáp lời.

“Thì ra tiền bối là bằng hữu của Lam Tư trưởng lão. Lam trưởng lão hiện đang có mặt, ta sẽ cho người mời nàng tới ngay.” Tuy lời nói của Liễu Minh có chút không khách khí thế nhưng người đàn ông chẳng hề tỏ ra tức giận, ngược lại còn thi lễ với hắn một cái rồi mới quay người rời khỏi gian phòng.

Sau một lát, theo làn gió thơm truyền đến, một thân ảnh thiếu nữ thướt đã chậm rãi tiến vào, không ai khác chính là Lam Tư.

“Mới hơn một tháng, Liễu huynh liền đến tìm ta chẳng lẽ đạo hữu đã hồi tâm chuyển ý, nguyện ý đảm nhiệm chức vụ Khách khanh trưởng lão của bổn tộc hay sao?” Lam Tư ngồi xuống đối diện Liễu Minh sau đó cười nói.

“Đạo hữu nói đùa, tại hạ tự do đã lâu, không hề có ý định gia nhập một phương thế lực nào cả. Hôm nay đến đây là có việc khác muốn trao đổi với ngươi.” Liễu Minh cười nhạt một tiếng sau đó uyển chuyển thay đổi chủ đề.

“Ha ha, Liễu huynh hà tất nóng vội, có chuyện gì về sau hãy nói cũng không muộn. Hai ngày trước, tiểu nữ vừa mới nhận được vài lạng 'Kết Kim Trà’ cực phẩm, đúng lúc không có người đánh giá. Đạo hữu đến từ đại lục Trung Thiên, kiến thức rộng rãi mong rằng đã từng tìm hiểu về linh trà. Không bằng chúng ta vừa thưởng trà vừa nói chuyện đi.”

Lam Tư cười cười giơ nhẹ cánh tay lấy ra một bộ trà cụ bày biện chỉnh tề trên bàn sau đó lật tay tìm lấy một ít lá trà màu vàng, thành thạo ngâm chế hai chén linh trà màu vàng nhạt. Lập tức, một làn gió thơm liền như có linh tính chui vào miệng mũi họ Liễu khiến cho yết hầu của hắn không khỏi giật giật, ánh mắt khẽ động, khuôn mặt cũng lộ ra một tia kinh ngạc. Sau khi đặt một chén trà trước người Liễu Minh, Lam Tư cũng bưng chén của mình lên.

“Liễu đạo hữu không cần phải khách khí, nhấm nháp một chút đi. Kết Kim Trà này tại đại lục Man Hoang cũng là thứ không dễ có được đâu đấy.” Lam Tư cười khẽ giới thiệu. Bờ môi khẽ nhấm nháp hương vị trong chén sau đó nhanh chóng uống cạn linh trà, thần sắc lộ vẻ say mê.

Liễu Minh thấy vậy khẽ lắc đầu sau đó nhấp nhẹ một miếng. Lập tức, một luồng hơi liền theo yết hầu của hắn chảy vào trong bụng rồi hóa thành hương thơm nồng đậm lan ra xương cốt, tứ chi.

“Quả nhiên là trà ngon cực phẩm.” Liễu Minh nhẹ gật đầu, tán thưởng một câu.

“Liễu đạo hữu xem ra cũng là người am hiểu về trà. Đúng rồi, vừa rồi huynh nói có việc muốn thương lượng, không biết là chuyện gì?” Lam Tư đặt chén trà xuống rồi mới cẩn thận hỏi dò.

Liễu Minh mỉm cười sau đó lấy ra hai chiếc bình ngọc, một xanh một trắng, đưa cho Lam Tư:

“Lam đạo hữu nhìn thử hai viên thuốc này xem thế nào?”

Lam Tư nghe vậy thoạt tiên hơi bất ngờ nhưng vẫn tiếp nhận bình ngọc. Đầu tiên, nàng xem xét bình ngọc nắp xanh thì thấy bên trong là một viên đan dược xanh biếc lớn bằng ngón cái, đúng là Lãnh Ngưng Đan. Chỉ thấy viên thuốc này tỏa ra Linh khí rét lạnh, mùi thuốc nồng đậm, nhìn là biết đây là loại đan dược giúp tinh tiến tu vi, có giá trị khá lớn.

“Rất không tệ, đối với tu sĩ Hóa Tinh kỳ trở xuống đây là loại cực phẩm đan dược vô cùng hiếm có.” Lam Tư quan sát đan dược trong tay một lát rồi mới ngẩng đầu trả lời.

Liễu Minh nghe vậy liền cười khẽ sau đó vươn tay chỉ về phía bình ngọc màu trắng, ý bảo Lam Tư hãy mở ra mà xem. Chỉ thấy bên trong là một khỏa đan dược trắng muốt, đúng là Uẩn Linh Đan. Đan dược vừa hiện, một làn gió thơm ngào ngạt như có mười phần linh tính đã nhanh chóng lan ra, hơn nữa còn mang theo bạch vụ mà mắt thường có thể thấy được. Lam Tư thấy vậy không khỏi ngẩn người. Linh khí mà viên thuốc trên tay tản mát không ngờ lai khiến Pháp lực trong cơ thể nàng mơ hồ có chút rục rịch.

“Liễu đạo hữu, thứ đan dược màu trắng tên gọi là gì? Không biết từ nơi nào có thể mua được.” Sau khi hít sâu một hơi, nàng liền vội vàng hỏi thăm Liễu Minh một câu.

Thân là tu sĩ Chân Đan cảnh, linh giác của Lam Tư vô cùng nhạy cảm, liếc nhìn một cái đã có thể viên thuốc màu trắng kia phải mang giá trị vô cùng to lớn.

“Màu trắng gọi là Uẩn Linh Đan, màu xanh gọi là Lãnh Ngưng Đan. Cả hai đều là đan dược lưu truyền tại đại lục Trung Thiên.” Liễu Minh từ tốn trả lời.

“Liễu đạo hữu nói như vậy là…” Lam Tư nghe vậy trên mặt lập tức lộ ra vài phần dị sắc.

“Liễu mỗ hôm nay đến đây chính là vì hai loại đan dược này. Thực không dám giấu diếm, tại hạ tại đại lục Trung Thiên cũng là một gã Luyện Đan Sư. Hai khỏa đan dược này chính là do ta tự tay luyện chế.” Liễu Minh chợt cười sau đó không nhanh không chậm nói ra.

Lam Tư nghe vậy thoạt tiên có chút kinh ngạc nhưng rất nhanh nàng liền đứng đậy, ánh mắt nhìn về phía Liễu Minh không thể nén nổi vui mừng.

“Nếu là như vậy trên người Liễu đạo hữu hẳn sẽ không thiếu loại Uẩn Linh Đan này, tiểu muội nguyện ý mua lại với giá cao.” Lam Tư vội vàng đề nghị.

“Cái này tự nhiên không có vấn đề, bất quá kính xin đạo hữu kiên nhẫn một chút để tại hạ nói cho hết lời.” Liễu Minh lắc đầu cười cười.

“Thật có lỗi, tiểu nữ quả thật có chút thất thố, mời Liễu đạo hữu nói tiếp.” Lam Tư nghe vậy không khỏi có chút xấu hổ vội vàng thu liễm vẻ kích động, ngồi xuống một cách ngay ngắn.

Lúc này, Liễu Minh mới mỉm cười, phất tay lấy ra một tấm ngọc giản, đưa cho Lam Tư. Thì ra bên trong là danh sách hai nhóm tài liệu.

“Những thứ này chẳng lẽ là…” Lam Tư dường như nghĩ đến gì đó bèn mở miệng hỏi.

“Lam đạo hữu đoán không sau, hai bản danh sách này có ghi lại những tài liệu cần thiết để điều chế Lãnh Ngưng Đan và Uẩn Linh Đan.” Liễu Minh từ tốn trả lời.

Sau khi bình tĩnh trở lại, Lam Tư đã gần như hiểu được ý đồ viếng thăm của đối phương.

“Liễu mỗ lần này tới đây muốn là hợp tác cùng Lam Mộc thương đội. Các vị sẽ phụ trách việc cung cấp tài liệu, ta lo phần luyện chế hai loại đan dược này. Về sau chỉ cần thương đội ra mặt phân phối, lợi ích đạt được ta và các vị chia đôi, không biết Lam đạo hữu có cảm thấy hứng chú hay không?” Liễu Minh lại nhấp nhẹ một chút linh trà rồi mới tiếp tục.

Những tài liệu cần thiết mặc dù tương đối hiếm thấy nhưng dựa vào ảnh hưởng của Lam Mộc tộc, muốn có được cũng không chuyện gì khó khăn. Tuy rằng trong đó còn có vài loại tài liệu trân quý nhưng nếu so với giá trị của Lãnh Ngưng Đan và Uẩn Linh thì bất quá chỉ là một góc nhỏ của tảng băng trôi mà thôi. Đại lục Man Hoang trước giờ vẫn luôn khan đan dược tinh tiến tu vì vậy nguồn tiêu cho Lãnh Ngưng Đan và Uẩn Linh Đan căn bản không thành vấn đề. Hơn nữa, Lam Tư còn có thể tưởng tượng một khi lượng lớn hai loại thuốc này được truyền ra sẽ tạo thành ảnh hưởng ghê gớm cỡ nào.

Không nói đến giá trị bản thân của Lãnh Ngưng Đan cùng Uẩn Linh Đan, việc này còn giúp Lam Mộc thương đội đạt được danh khí cùng lợi ích thật lớn. Nếu vận dụng thỏa đáng còn có thể khiến thực lực toàn tộc tăng lên rất nhiều. Ngoài ra, Uẩn Linh cũng có giá trị to lớn đối với bản thân Lam Tư. Nếu như nắm trong tay lượng lớn đan dược loại này, nàng liền có hi vọng đột phá bình cảnh tu vi trước mắt rồi. Nghĩ đến đây, nội tâm của nàng không khỏi có chút nóng lên, trái tim cũng theo đó bất giác đập nhanh.

Trong lúc đó, Liễu Minh đang không ngừng quan sát biến hóa trên khuôn mặt đối phương. Một lúc sau, hắn liền mỉm cười. Loại chuyện tốt cả hai cùng có lợi như thế này tin tưởng có thể hấp dẫn bất cứ ai. Tiếp đó, Lam Tư liền hít sâu một hơi, miễn cưỡng bình phục tâm tình kích động. Ích lợi mê người dĩ nhiên là tốt nhưng cũng có vài vấn đề cần nói rõ ràng.

“Nếu như Liễu đạo hữu có thể luyện chế hai loại đan dược này, tiểu nữ tự nhiên cảm thấy vô cùng hứng thú với đề nghị vừa rồi. Chẳng qua không biết với thủ pháp luyện chế của huynh, xác suất thành công có thể là bao nhiêu?” Lam Tư cẩn thận lựa chọn từ ngữ cho thích hợp.

“Ta hiểu rất rõ hai loại đan dược này vì vậy xác suất thành công có thể đạt trên tám phần.” Liễu Minh trả lời một cách chậm rãi.

Lam Tư nghe vậy, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi, cao thấp đánh giá Liễu Minh thêm lần nữa sau đó nàng chợt tỏ ra nghiêm túc, chắp tay thi lễ:

“Không thể ngờ được, Liễu đạo hữu lại là một vị Luyện đan đại sư chân chính, tiểu nữ quả thật thất kính.”

Những năm này, Lam Mộc tộc phát triển tương đối nhanh chóng. Kỳ thật bọn họ cũng đã cung phụng không ít Luyện Đan Sư vì vậy Lam Tư đối với vấn đề này cũng hiểu biết đại khái. Người dám đảm bảo khả năng thành công khi luyện chế một loại đan dược khoảng chừng sáu thành đã được xem là một vị Luyện đan đại sư. Nhân vật như vậy kỳ thật Lam Mộc nhất tộc cũng có một vị hơn nữa phạm vi am hiểu của người này cũng rất quảng bác thế nhưng hiệu quả đan dược do y tạo ra còn lâu mới có thể so sánh với Liễu Minh.

“Lam đạo hữu quá khen. Hiệp nghị giữa ta và ngươi xem như đạt thành.” Liễu Minh ngồi xuống ngay ngắn sau đó trịnh trọng tuyên bố.

“Tất nhiên là vậy. Tiểu nữ lập tức truyền lại tin tức này về tộc, hơn nữa còn cho người bắt đầu thu thập những tài liệu này. Tin tưởng không đến một tháng có thể đưa tới đợt tài liệu đầu tiên.” Sau khi sửa lại một bên tóc mai, Lam Tư liền nghiêm nghị trả lời.

“Đúng rồi, về phần thân phận của tại hạ, kính xin Lam đạo hữu giữ bí mật giúp cho. Liễu mỗ không hy vọng việc này lưu truyền tại Lạc Thành, như vậy đối với hai bên chúng ta đều vô cùng bất lợi.” Liễu Minh nhẹ gật đầu sau đó lập tức bổ sung.

“Ta tự nhiên hiểu rõ, Liễu đạo hữu có thể yên tâm.” Lam Tư gật đầu đáp ứng.

Nàng tự nhiên càng không muốn để sự việc lộ ra. Vạn nhất bị thế lực khác biết rõ sẽ tạo thành phiền toái không nhỏ, bên trong Lạc Thành cũng có không ít tai mắt của Bát Tộc. Nàng quyết định, thân phận của Liễu Minh ngoại trừ bản thân nàng, chỉ để một người nữa biết được là tộc trưởng của Lam Mộc tộc.

Kế tiếp, hai người lại thảo luận một phen về giá tiền xuất bán của hai loạn đan dược từ đó tạm định Lãnh Ngưng Đan ba vạn Linh thạch, Uẩn Linh Đan hai mươi lăm vạn Linh thạch. Về phần đan dược nhập phẩm, giá tiền còn muốn tăng lên gấp bội. Liễu Minh tính toán sơ lược, nếu nắm trong tay đầy đủ tài liệu, dựa vào trình độ luyện đan của hắn, tin tưởng không cần đến năm mươi năm liền có thể kiếm được đủ số linh thạch. Tiếp đó, hắn lại lật tay lấy ra một tấm ngọc giản đưa cho Lam Tư.

“Số tài liệu luyện đan này cũng phiền đạo hữu giúp Liễu mỗ tìm kiếm một phen, xem có thể tập hợp đầy đủ hay không.”

Bên trong ngọc giản là tài liệu cho việc luyện chế Kim Nguyên Đan cùng Kim Cương Thối Cốt Đan. Lúc trước, khi hắn tìm hiểu vẫn không thể tập hợp đầy đủ. Hiện tại, nếu để Lam Mộc nhất tộc ra mặt tra tìm, nhất định tốc độ công việc sẽ nhanh hơn nhiều.

Lam Tư thấy vậy liền trở nên vui vẻ. Nhìn hành động này, Liễu Minh dường như còn có sở trường về đan dược loại khác, cái này tất nhiên là cầu còn không được. Sau khi tiếp nhận ngọc giản, nàng liền sử dụng thần thức thăm dò bên trong. Nào ngờ nội dung đập vào mắt lại khiến thần sắc của cô gái này trở nên ngưng trọng, hai mắt cũng dần trợn to.