Ma Thiên Ký

Chương 1436: Ma Yểm vệ




Dịch giả: Bé Mỡ

Biên: chickel

Một loạt những tiếng ong ong vang lên, sau đó mấy chục chiếc Thiên Bằng cự thuyền bay lên trời, xuyên qua những đám mây bay thẳng hướng Tây Bắc, trong phút chốc đã biến mất xa xa phía chân trời.

Dẫn đầu trên một mũi thuyền, một nam tử trung niên mặc trường bào huyết sắc đang đứng, ánh mắt hướng về phía trước. Từng tiếng bước chân truyền đến, một lão già mặc áo bào đen đi ra từ trong khoang thuyền, từ từ đi đến bên cạnh trung niên kia.

“Gia chủ, còn có chỉ thị gì mới sao?” Trung niên nam tử mặc trường bào màu máu lạnh nhạt hỏi.

“Gia chủ có phân phó qua, lần này chúng ta phải toàn lực phối hợp với Hoàng Phủ thế gia, cố gắng tiêu diệt toàn bộ quân phản loạn Liễu gia. Khuyết trưởng lão, ngài thấy rằng quyết định này của gia chủ có chút bâng quơ không?” Lão già áo đen cau mày nói.

“Hừm, Liễu gia đã ra tay giết chết Tư trưởng lão trong Ma Uyên, chỉ bằng hành động này thôi đã khiến Khổng Tường thế gia và Liễu gia thề chết không thôi, ta lại thấy lần hành động này gia chủ ra quyết định hoàn toàn đúng đắn.” Nam tử trung niên mặc huyết sắc trường bào lạnh lùng đáp lại.

Lão già mặc áo bào đen liền giật mình, trong miệng khẽ thở dài, xong cũng không nói thêm câu gì. Nam tử trung niên mặc huyết sắc trường bào vốn tên là Khổng Tường Khuyết, là người cùng một mạch với Khổng Tường Tư. Quan hệ giữa hai người vô cùng tốt, cho nên khi biết Khổng Tường Tư đã chết trong tay Liễu gia, Khổng Tường Khuyết tỏ ra vô cùng căm phẫn, chắc chắn sẽ không nghe lời khuyên nào từ phía lão già mặc áo bào đen.

Trong tộc đã quyết định xuất binh, lão già áo bào đen thân là trưởng lão trong tộc cũng không có thêm ý kiến gì nữa, nhưng Khổng Tường thế gia chỉ giữ vai trò trợ chiến, chủ lực tiêu diệt Liễu gia do Hoàng Phủ thế gia gánh vác. Lão già áo đen lại nhìn qua nam tử mặc huyết sắc trường bào lần nữa, trong lòng lão cũng muốn nói thêm một số điều, ý lão không muốn bị Hoàng Phủ thế gia lợi dụng mà đẩy Khổng Tường thế gia đứng mũi chịu sào.

***

Đại lục Vạn Ma trong thời điểm này đang gió nổi mây vần, Sau khi tam đại gia tộc nhận được thông tin về tình hình chiến trường đều đồng loạt dẫn đại quân ra tiền tuyến.

Tình hình như vậy đã khiến cho các gia tộc khác cũng bắt đầu tích cực hẳn lên. Dưới sự hiệu lệnh của Hoàng Phủ thế gia, các gia tộc khác đều phái ra lực lượng trong tộc tập hợp lại thành một chiến lực cực lớn, tập trung tại các châu quận quanh chiến trường.

**

Tại trung ương Hoàng Thành, sâu dưới mặt đất Ma Hoàng cung có một không gian vô cùng lớn.

Nơi đây không có ánh sáng, từng hắc khí mang mùi tanh hôi đang bốc lên cuồn cuộn giữa không trung. Trung tâm của không gian là một ao nước cực lớn, nước trong ao đều là những thứ chất lỏng sền sệt đen như mực, mùi tanh hôi trong không khí đều do những chất lỏng này tỏa ra. Bất ngờ là những chất lỏng này lại rất giống với hồ nước trong Hư Ma Đỉnh mà Liễu Minh ngâm mình lúc trước.

Từng cơn gió lạnh không biết từ nơi đâu thổi vào trên mặt nước, khiến cho hắc khí đang phiêu hốt giữa không trung tán đi vài phần. Khí đen tan bớt phần nào làm lộ ra những cái đầu đen xì được xếp thành hàng lối trong ao. Phía dưới là những thân hình trần trụi, từ ngực trở xuống toàn bộ đều được ngâm trong ao. Thình lình ước chừng có tận hơn trăm người đang trong ao.

Những ma nhân này hai mắt đều nhắm chặt, tất cả đều tỏa ra tu vi là Thiên Tượng cảnh, nhưng khí tức lan ra đều hơn xa Ma Nhân Thiên Tượng bình thường. Xem những phần thân thể lộ ra trên mặt nước chúng ta sẽ thấy được cơ bắp cuồn cuộn của các Ma Nhân này, từng cánh tay gân cốt cùng những mạch máu căng phồng, toàn bộ Ma Nhân này đều là Thể Tu.

Nhưng bất chợt bên trên không trung của ao nước xuất hiện một thân ảnh cao lớn. Đôi mắt đen kịt luôn tỏa ra những hào quang chớp động, đây chính là Ma Hoàng đương thời Hoàng Phủ Ung. Ánh mắt của y nhìn về phía dưới nơi có hàng trăm Thể Tu Ma Nhân, trong mắt hắn không thể che giấu được một tia thỏa mãn.

Trong miệng Hoàng Phủ Ung nhanh chóng truyền ra những tiếng chú ngữ nhỏ, sau đó tay đánh ra một vài đạo pháp quyết, bất thình lình trong ao hiện ra một vầng sáng màu đen. Hơn trăm tên Ma Nhân Thiên Tượng trong ao đồng thời mở mắt, rồi nhanh chóng phá sóng mà lên bay ra khỏi ao nước, huyền phù giữa không trung làm cho những hắc khí đang phiêu hốt phía dưới nhanh chóng tản đi bốn phía xung quanh.

Thần sắc của những Thể Tu Ma Nhân này có chút đờ đẫn, trên người không chỉ phát ra ma khí nồng đậm mà còn có thêm một chút tử khí. Nhưng những người này lại khác hoàn toàn với Ma Thi, có thể trên người bọn họ đã bị bố trí những cấm chế hoặc công pháp đặc thù nào đó.

Một thân hình lóe lên, một nam tử đầu trọc với thân hình cao lớn bay ra từ trong đám người, ngay tức khắc xuất hiện trước mặt Hoàng Phủ Ung rồi thi lễ một cái. Người này khuôn mặt rất linh động, tất nhiên là không hề bị mất đi linh trí, khí tức tỏa ra lại mạnh mẽ hơn hẳn những người còn lại, rõ ràng đây chính là một vị đại năng Thông Huyền.

“Không cần đa lễ, tình huống của Ma Yểm vệ thế nào rồi?” Hoàng Phủ Ung phất tay lạnh nhạt nói.

“Đã rèn luyện thành công, hôm nay thân thể của bọn chúng đã trở nên cứng rắn vô cùng, có thể sánh ngang với pháp bảo.” Nam tử đầu trọc trả lời không chút do dự.

“Rất tốt, ngươi hẳn đã biết được tình huống bên ngoài?” Ma Hoàng trong sắc mặt vui mừng rạng rỡ liền tiếp tục hỏi.

“Tại hạ đã biết.” Nam tử đầu trọc nhanh chóng trả lời.

“Vậy là được rồi, bổn hoàng không tiếc tài liệu để tạo ra nhóm Ma Yểm vệ này, vốn là lực lượng ẩn giấu của Hoàng Phủ thế gia ta, nhưng hôm nay tình thế có chút cấp bách nên phải vận dụng nguồn sức mạnh này.” Hoàng Phủ Ung nói ra với vẻ trầm trọng.

“Bệ hạ xin hãy an tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ không làm cho người thất vọng.”

**

Quân đoàn Huyết Sư một đường bay nhanh, sau khi bỏ ra năm, sáu ngày đã đến được Ân Châu. Diện tích của Ân Châu rất bao la, ma khí lại dồi dào nhưng vì chiến hỏa lan ra nên không ít thế gia sinh sống tại đây đã nhanh chóng rời bỏ đi, khiến cho các thành trì ven đường đều là những đống bừa bộn hoang tàn. Mười tòa thành thì chín cái đã trở thành phế địa.

Hoàng Phủ Ngọc Phách theo tin thám tử hồi báo đã sớm biết được điều này. Thế công của Liễu gia càng lúc càng mãnh liệt. Hôm nay hơn phân nửa diện tích của Ân Châu đã tê liệt hoàn toàn, quân đội của Hoàng Phủ thế gia chỉ còn sót lại và đang tập trung vào một đại thành tên là Ân Phong. Dựa vào những tin tức bẩm báo gần đây thì dựa vào đại trận thủ hộ của thành mà Ân Phong thành miễn cưỡng có thể chống trọi được thế công của Liễu gia.

Khi phi thuyền của Huyết Sư quân đoàn còn cách Ân Phong thành một vài dặm, liền trông thấy đại quân hàng nghìn người của Liễu gia đã vây quanh toàn bộ thành trì. Giữa không trung đầy rẫy những Ma Nhân tướng sĩ mặc trang phục của phản quân Đại Sóc.

Ân Phong thành đang được một pháp trận hình tháp màu vàng đất bảo vệ, nhưng dưới những công kích mãnh liệt của quân đội Liễu gia màn sáng chớp động không thôi, nguy cơ tan vỡ có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Trong một chiếc cự thuyền, Liễu Minh đang chăm chú quan sát. Tình hình phía trước đều không lọt ngoài tầm mắt hắn, kể cả mấy chục Ma Thi cao lớn đang đứng ở phụ cận thành Ân Phong.

“Quả nhiên là vậy!” Ánh mắt Liễu Minh lập lòe mà mở miệng nói ra.

Những Ma Thi phía trước kia giống hết thứ mà hắn gặp trong bí cảnh Ma Uyên.

Đúng vào lúc này, một đạo tử sắc quang diễm từ một Nhật Nguyệt chiến thuyền kích xạ mà đến, hình thành một cái đồ án kỳ quái giữa không trung. Liễu Minh bỗng chốc giật mình, hắn chỉ ngồi ở một chiếc Phi Thuyền tầm thường, không biết từ lúc nào mười chiếc Nhật Nguyệt chiến thuyền chủ lực đã xông lên trước nhất trong đội tàu.

Quang diễm vừa xuất hiện, mười chiếc Nhật Nguyệt chiến thuyền liền biến ảo vị trí nhanh chóng hợp thành một cái nhạn hình. Những hào quang chói mắt lóe lên trong không trung, hàng trăm cột sáng màu ngà sữa từ Nhật Nguyệt chiến thuyền oanh kích phóng ra, nhanh chóng đánh đến quân đoàn Liễu gia đang vây bên ngoài thành Ân Phong.

Toàn bộ quá trình rất lặng lẽ không hề có một âm thanh mãnh liệt nào truyền ra, vô số binh sĩ Liễu gia sau khi bị những cột sáng bao trùm đều ngay lập tức biến thành khói xanh, trên mặt đất chỉ còn lại dấu tích của chúng là những hố thật to thật rộng. Hai cỗ Ma Thi Thiên Tượng cảnh nằm trong phạm vi bao trùm của cột sáng cũng lặng yên biến mất không một tiếng động, dường như là chúng bị bốc hơi trong cột sáng vậy.

Liễu Minh trông thấy cảnh đấy cũng khiếp sợ, trong miệng như hít vào một hơi khí lạnh. Cột sáng màu trắng sữa do Nhật Nguyệt chiến thuyền bắn ra không biết là loại công kích nào, nhưng hắn biết những Ma Thi kia có phòng ngự chắc chắn vô vùng, vậy mà hoàn toàn vô lực không có chút kháng cự nào. Không cần nói đến Ma Thi, nếu bản thân hắn mà đối diện với công kích từ Nhật Nguyệt chiến thuyền này cũng không thể chịu đựng được.

Bên trong thành Ân Phong, tàn quân còn sót lại của Hoàng Phủ thế gia sau khi chứng kiến những Phi Thuyền cực lớn ở bầu trời xa xa cùng với những đại kỳ của quân đoàn Huyết Sư thì lập tức liền phấn khởi vui mừng reo lên những tiếng hoan hô vang dội. Trái ngược hoàn toàn là quân đội của Liễu gia đang vây quanh thành Ân Phong. Sau khi chứng kiến hàng loạt những công kích từ cột sáng cảm thấy rất kiêng kị, thâm tâm sợ hãi mà không tiếp tục tấn công nữa mà nhao nhao bỏ chạy.

Trong quân đoàn của Liễu gia, một nam tử trung niên mặc áo bào xám giờ đây mặt rất khó coi, khí thế phát ra của gã thình lình cũng là đại năng Thông Huyền. Mắt nhìn đại quân Liễu gia đang tháo chạy, nam tử trung niên mặc áo bào xám liền quát to lên:

“Rút lui!”

Mấy tên thống lĩnh xung quanh nghe vậy liền lập tức thi hành, chúng nhanh chóng phi độn đến gần đại quân Liễu gia đang tháo chạy, rồi tập hợp lại hướng đến một phía xa mà lui. Trung niên nam tử áo bào xám hất tay lên, ném ra một quyển trục đen kịt, đồng thời đáng ra những đạo pháp quyết lên quyển trục đang ở lưng chừng không kia. Quyển trục màu đen kêu lên phần phật, lập tức Linh quang lóe lên, hơn mười đạo hắc quang từ quyển trục từ trong bắn ra chui vào mấy chục đầu Ma Thi đang ở gần thành Ân Phong. Những Ma Thi này trong mắt hiện ra một vẻ đờ đẫn, lập tức nhanh chóng phi độn theo hướng rút lui của đại quân Liễu gia.

Trên không trung cách Ân Phong Thành không xa, Hoàng Phủ Ngọc Phách và Hoàng Phủ Kiếm Cốc đang đứng trên một chiếc Nhật Nguyệt chiến thuyền.

“Ngọc Phách trưởng lão, tại sao lại không thừa thắng xông lên, chúng ta hiện tại có mười chiếc Nhật Nguyệt chiến thuyền, chỉ cần oanh kích hơn mười lần nữa thì có thể tiêu diệt toàn bộ quân đoàn Liễu gia trước mắt rồi.” Hoàng Phủ Kiếm Cốc mắt nhìn quân đoàn Liễu gia đang bỏ chạy cảm thấy rất hưng phấn nói.

“Kiếm Cốc điện hạ có điều không rõ rồi, Nhật Nguyệt chiến thuyền có uy lực cực lớn nhưng cũng có một khuyết điểm trí mạng. Đó là sau khi công kích thì còn cần phải thời gian phục hồi rất dài, lúc đó không cách nào công kích tiếp được. Chúng ta còn chưa nắm rõ tình hình cho nên vẫn lấy thận trọng làm chủ, miễn cho việc mắc vào cạm bẫy của Liễu gia.” Hoàng Phủ Ngọc Phách ôn tồn nói.

Hoàng Phủ Kiếm Cốc nghe xong cũng chỉ gật đầu rồi cũng không nói thêm điều gì. Cùng thời điểm, những vòng hào quang màu vàng đất tại thành Ân Phong phía dưới đang chớp động. Cấm chế thủ hộ thành từ từ tách ra hai bên, lộ ra một khe hở hẹp và dài. Ngay tức khắc mấy đạo độn quang nhanh chóng đi đến phía trước của đội tàu, sau màn hào quang tắt đi thì hiện ra mấy thân hình.

Đi đầu là một đại hán mặc một bộ áo giáp màu đen có tu vi Thiên Tượng hậu kỳ, trên mặt hiện liên chút uể oải do chiến đấu nhiều ngày vất vả, thân thể cùng với pháp lực có phần hao tổn nghiêm trọng. Thấy vậy, Hoàng Phủ Ngọc Phách thân hình khẽ động nhanh chóng bay ra khỏi Nhật Nguyệt chiến thuyền.