Ma Thiên Ký

Chương 1471: Sát Long




Dịch giả: bé Mỡ, quyle019

Ma Chủ đồ long ngộ pháp tắcThanh - Liễu tìm nhau tính lộ hồi.

(Duy Trúc)

Ma Chủ không thèm để ý đến thế tấn công uy mãnh của Ngũ Trảo Kim Long, một tay bàn tay trắng nõn từ trong áo bào đen nhấc ra nhanh chóng biến thành mấy thủ ấn.

Khoảng không trước người Ma Chủ chập chờn hiện lên một mảng hắc quang lớn, ngay tức khắc đã ngưng tụ lại thành một một cái mâm tròn màu đen to hơn trăm trượng, bên trong còn tỏa ra u ám quang mang.

Mặc kệ hơi thở nóng rực cùng với những móng vuốt có thể xé trời rạch đất của Ngủ Trảo Kim Long đánh lên mâm tròn đen đều sẽ như trâu đất xuống biển, tất cả đều sẽ bị mâm tròn cắn nuốt hết.

Ngũ Trảo Kim Long rất là kinh sợ ngay lập tức liền dừng lại.

Hai cái công kích vừa xong nhìn rất là bình thường nhưng thật ra nó ẩn chứa thiên địa pháp tắc của cấp bậc Vĩnh Sinh cảnh, không thể ngờ rằng Ma Chủ lại hóa giải đơn giản như vậy.

Ma Chủ hờ hững nhìn qua Ngũ Trảo Kim Long, một tay nhấc lên mâm tròn màu đen lập tức xoay tròn, rồi từ bên trong bắn ra hàng loạt những tơ mỏng đen nhánh, chúng nhanh chóng cuộn vào nhau tạo thành bảy đến tám đầu xúc tu cực lớn màu đen tuyền.

Ngũ Trảo Kim Long lập tức chạy nhưng những cái xúc tu này biến mất, rồi bất thình lình như là thuấn di quấn chặt thân thể của Ngũ Trảo Kim Long.

Ngũ Trảo Kim Long cực kỳ sợ hãi, toàn thân gồng mình phát ra một tiếng gầm lên, trên người ánh sáng vàng tỏa ra rực rỡ, dưới bụng móng vuốt thứ năm liền kích ra một Long trảo sắc bén dài mấy trượng tỏa ra kim quang chói mắt.

Bên ngoài thân Kim Long, ánh sáng vàng rực rỡ liên tục chớp động, có thể còn nghe thấy được những tiếng như xé rách vải liên tục vang lên.

Những xúc tu màu đen quấn quanh người Ngũ Trảo Kim Long liền bị xé nứt, nó nhanh chóng quẫy đuôi để thừa cơ hội mà thoát ra, nháy mắt đã chạy xa được hơn mấy trăm trượng.

Ma Chủ kêu lên một tiếng ngạc nhiên, thân hình bỗng khẽ động liền biến mất không bao lâu sau đã xuất hiện phía trên đầu của Ngũ Trảo Kim Long, rồi một bàn tay màu đen cực lớn đè xuống.

Ngũ Trảo Kim Long hơi thở dồn dập, cảm thấy không gian xung quanh bàn tay của Ma Chủ như bị đè ép lại, dùng hết sức bình sinh của nó cũng không thể chịu được.

“Không Gian Pháp Tắc chi lực!”

Miệng Ngũ Trảo Kim Long vội vàng hoảng sợ quát lên, nó như là đã nhớ lại điều gì đó.

Trên người nó ánh sáng vàng rực rỡ bùng cháy, móng vuốt thứ năm trên bụng bỗng phình lên lấp lánh ánh vàng hướng đến bàn tay của Ma Chủ mà đỡ lấy.

Roẹt!

Không gian chung quanh phát ra những tiếng như mặt kính vỡ nát, hai bàn tay to lớn đã đụng chạm vào nhau sau đó liền tách ra.

Nhưng trên móng vuốt thứ năm của Ngũ Trảo Kim Long toàn bộ lân phiến vỡ nát, máu chảy đầm đìa chắc chắn đã trọng thương nặng.

Ngũ Trảo Kim Long lúc này đang rất sợ hãi, thân hình liền phóng ra ánh sáng vàng chói mắt, Long thể run lên bạo liệt kích bắn ra thành vô số Kim tuyến hướng đến bốn phía chung quanh mà chạy đi.

Ma Chủ hừ lạnh một tiếng, cũng không thấy gã có động tác gì, lòng bàn tay tỏa ra những vòng sáng đen lánh rồi đột nhiên mở ra một khe hở lớn màu đen bao trùm cả phạm vi trăm dặm xung quanh.

Trong màn sáng màu đen hiện ra vô số phù văn đen nhánh, chúng đều tỏa ra lực lượng của Không Gian Pháp Tắc.

Những tia Kim tuyến kia sau khi chạm phải đến vòng sáng màu đen thì lập tức bị bắn trở về.

Vô số những đạo sáng vàng bên trong phạm vi màn sáng đen bị đánh bay tán loạn, không một tia nào có thể trốn được ra ngoài.

Từng tiếng rống giận dữ từ trong những tia Kim tuyến phát ra, ánh sáng vàng ngay lập tức lại hóa thành những thanh kiếm vàng óng, rồi kim đao hay là kim búa, kim chùy nhanh chóng tấn công màn sáng đen, nhưng đều vô vọng tất cả đều bị bắn trở lại.

Ma Chủ hừ lạnh một tiếng, vung tay đánh ra một pháp quyết.

Khe hở màu đen nhanh chóng được thu nhỏ lại, những kim quang bên trong bị bức lại một chỗ rồi lóe lên hiện ra thân hình của Ngũ Trảo Kim Long, trong mắt của nó đang tràn đầy vẻ hoảng loạn.

Đầu rồng của Ngũ Trảo Kim Lòng cuồng nộ liền phun ra một cầu lửa lớn vàng rực, cùng lúc cả năm trảo của nó đều lộ ra những móng vuốt nhọn hoắt liều mạng mà oanh kích khe hở đang dần khép lại.

Nhưng tất cả đều là vô ích, khe hở màu đen phi thường cứng cỏi, hơn nữa đang được thu hẹp lại cho nên sức mạnh của nó càng được cô đọng.

Sau mấy cái hô hấp, khe hở màu đen chỉ còn lại một vài thước, giờ đây trông nó như một quả cầu màu đen, nhanh chóng bay về trong tay của Ma Chủ, Ngũ Trảo Kim Long cũng đã được biến nhỏ lại, nhìn nó đang giãy dụa trong quả cầu mà buồn cười, giờ đây nó cứ y như là vật nuôi được nhốt trong lồng vậy.

Trong mắt Ngũ Trảo Kim Long giờ đây chỉ còn điên cuồng, ánh vàng rực rỡ đang muốn bành trướng thân hình.

Ma Chủ nhếch mép cười sau đó liền há miệng mang cả khe hở màu đen cùng Ngũ Trảo Kim Long nuốt một hơi vào bụng.

Sau đó chỉ còn thấy trên người Ma Chủ lóe lên trong bụng truyền ra những tiếng hét thảm thiết, sau một lúc tất cả chìm vào yên lặng như chưa có điều gì sảy ra.

Ma Chủ nhắm chặt hai mắt, đứng lặng yên một hồi lâu sau đó mới mở miệng phun ra một chuỗi phù văn màu vàng ẩn chứa Pháp Tắc Chi Lực dồi dào, cùng với nó là một chút phù văn màu đỏ thẫm cũng mang trên mình pháp tắc, nhưng mà không được hoàn thiện như phù văn màu vàng.

Ma Chủ lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng.

Tay gã liền vẫy ra, một đợt ánh sáng đen đem hai chuỗi phù văn ẩn chứa pháp tắc thu vào, thân hình chuyển động bay lên vào đám Hắc Vân ở trên cao.

Hắc Vân cuồn cuộn chuyển động không bao lâu sau liền biết mất vô tung.

Sau khi Hắc Vân tan biến thì hạp cốc mới trở lại vẻ yên tĩnh vốn có.

Cách đó không xa trên ngọn núi hoang, Tử Văn Ma Đồng của Liễu Minh đang lập lòe quan sát, sau đó hắn khẽ cười khổ nhắm mắt lại, một hồi lâu sau mới thu hồi lại thần thái.

Kim Sắc Cự Long lợi hại ra sao hắn biết rõ thế mà trước mặt của Ma Chủ không chịu nổi một đòn.

“Quả nhiên là một con bò sát ngu ngốc, muốn một mình đối kháng lại Ma Chủ!” Bên cạnh Thanh Linh liền nói những lời mỉa mai.

Thần sắc Liễu Minh liền thay đổi, nhưng cũng không mở miệng, trong lòng hắn cũng thừa nhận điều đó.

Sức mạnh của Ma Chủ vượt qua mọi sự tưởng tượng của hắn, chỉ cần gã giơ tay nhấc chân là có thể tiêu diệt được một cường giả Vĩnh Sinh Cảnh của Long tộc, mà còn giống như dùng dao mổ trâu cắt tiết gà vậy, nhẹ nhàng thoải mái.

Liễu Minh liền so sánh, nếu mà như bản thân cũng tiến giai lên Vĩnh Sinh Cảnh thì tuyệt đối cũng không phải là đối thủ của Ma Chủ, nếu mà còn muốn tiếp tục đối kháng thì phải tìm hiểu thêm về Lồng Giam.

Dù sao nó cũng là bảo bối của Vĩnh Sinh Cảnh tạo ra chuyên dùng để đối phó với Ma Chủ hiện đang ở Vĩnh Sinh Cảnh đỉnh phong.

Nhưng với tu vi ngày hôm nay của Liễu Minh thì vẫn chưa hoàn toàn có thể khống chế được.

“Đi thôi, mau rời khỏi đây, chúng ta tìm một nơi nào đó chữa thương, sau khi đã hồi phục toàn bộ rồi mới tính tiếp.” Liễu Minh thôi không quan sát nữa mà nhanh chóng mở miệng nói ra.

Thanh Linh không thèm trả lời mà chỉ gật đầu đồng ý.

Sau đó hai người nhanh chóng hóa thành hai đạo độn quang hướng về một phương xa phi động mà đi.

Sau một canh giờ, hai người dừng lại gần một ngọn núi màu xanh lá cực lớn.

Điều này khiến cho Liễu Minh hoàn toàn bất ngờ, nơi đây tỏa ra không khí dường như là toàn bộ đều là Cửu U Minh Khí, màu xanh lá của ngọn núi bất ngờ đều là Minh Thạch

“Cửu U Minh Khí ở đây thật nồng đậm! Thanh Linh tiền bối, không ngờ người lại có thể tìm được một nơi như vậy.” Liễu Minh mỉm cười mà nói.

“Điều đó là do ngươi còn chưa quen thuộc đối với Luân Hồi cảnh này, bên trong chỗ không gian này lấy Cửu U Minh Khí làm chủ đạo, thích hợp cho tộc nhân U tộc hoạt động.” Thanh Linh lạnh lùng trả lời, sau đó nàng liền đi vào một cái động phủ bên trong núi, bên trong đầy đủ tiện nghi như giường, bàn ghế, xem ra đây là chỗ ở thường xuyên của Thanh Linh.

Thanh Linh nhanh chóng sắp xếp cho Liễu Minh một căn phòng sau đó đang muốn rời đi thì..

“Thanh Linh tiền bối, tại hạ có một chuyện xin được thỉnh giáo người.” Liễu Minh nhanh chóng mở lời.

Thanh Linh nghe thấy thế liền ngạc nhiên nhìn lại và hỏi.

“Việc gì?”

“Quả thật là Liễu ta bị bắt đến cảnh Luân Hồi không lâu, giống như nàng đã nói cái ma hồn trên người ta chính là đã đem toàn bộ tinh khí rót vào, giờ đây làm cho ta cũng thành một cái Ma Chủ phân hồn. Dạo này từng giây từng phút đều bị ảnh hưởng đến thần trí, khiến cho hoa mắt ù tai tâm thần không tỉnh táo, nếu mà còn tiếp tục ở lại lâu dài ta e là cũng sẽ biến thành lũ phân hồn khác nhanh chóng biến thành quái vật khát máu…” Liễu Minh cau mày, ánh mắt tỏ ra khổ sở mà hướng đến Thanh Linh nói chuyện.

“Ngươi cứ nói thẳng đi.” Thanh Linh liền nhanh chóng ngắt lời.

“Tại hạ xem tiền bối dường như không hề bị Luân Hồi cảnh ảnh hưởng thần trí, không biết là tiền bối có phương pháp gì? Có thể nói cho tại hạ không?” Liễu Minh thành khẩn nói.

Thanh Linh nghe xong cũng không nói gì, lát sau nàng mỉm cười trả lời.

“Thì ra mục đích liên thủ với ta chỉ là muốn có được phương pháp này sao?” Thanh Linh lạnh nhạt nói.

Liễu Minh bỗng đờ người, cảm thấy ái ngại mà nói:”Đúng vậy, cũng là nguyên nhân đó, nhưng điều đó không phải là tất cả.”

Thanh Linh chỉ cười xòa, hai tay vắt chéo sau lưng, trên mặt đang phân vân một điều gì đó.

Liễu Minh nhìn hình dáng trẻ con của Thanh Linh lại mang trên mình phong cách của một bà già mà thật buồn cười, nhưng hắn chỉ dám cười thầm chứ không dám thể hiện ra.

“Nếu tiền bối có điều khiện gì, hoặc là đem cấm chế đến lúc rời khỏi Luân Hồi cảnh thì cứ việc nói ra.” Đợi lâu mà không thấy Thanh Linh trả lời, Liễu Minh liền sốt ruột mà đưa ra điều kiện.

“Phương pháp này quả thực liên quan đến công pháp tu luyện của ta, đúng là khó thể nói cho người ngoài, nhưng giờ đây tình huống này khá nhạy cảm, nếu ta và ngươi đã chọn lựa liên thủ thì ta đành phá lệ một lần vậy. Chỉ cần ngươi có thể giúp ta một tay, lấy cho ta một bảo vật, ta sẽ đem cách che giấu cấm chế của Luân Hồi cảnh cho ngươi.” Thanh Linh nghe thấy thành ý của Liễu Minh liền cởi mở hơn mà đáp lại.

“Đoạt bảo vật? Thanh Linh đạo hữu có thể nói rõ hơn được không? Nếu như tại hạ có đủ khả năng, chắc chắn sẽ trợ giúp.” Liễu Minh đáp lại với vẻ ngập ngừng.

“Đoạt bảo vật thì để sau hãy nói, trước hết ta sẽ nói cho Liễu đạo hữu tình hình khái khoát của Luân Hồi cảnh đã.” Thanh Linh vừa nói rồi nhanh chóng quay người.

Sau đó nàng vung tay lên một tia sáng màu xanh lá cây bay ra, đến giữa lưng chừng thì biến thành một đồ án hình tròn.

Ánh mắt của Liễu Minh quan sát vào đồ án hình tròn mà khẽ giật mình.

Hiện ra ở mép ngoài cùng của nó là đồ án hình tròn, lấy trung tâm làm tâm điểm, bên trong còn có thêm hai vòng tròn lồng vào nhau, từ đó chia đồ án hình tròn này ra làm ba phần: Phần vòng ngoài, phần vòng trong và phần trung tâm.

Sau đó, bên trong khu vực phần ngoài và phần trong lại có rất nhiều đường chỉ đen (hắc tuyến), chia cắt chúng ra thành từng khối nhỏ gần giống hình vuông, phần trung tâm thì hoàn chỉnh không bị chia cắt.

Dưới sự tỉ mỉ tính toán của Liễu Minh, số lượng phần bị chia ra nhiều đúng một trăm lẻ tám phần, vòng ngoài là bảy mươi hai phần, vòng trong là ba mươi sáu.

Những phần bị phân cắt này lấy khối nhỏ ở trung tâm làm trục, dường như những phần tử bé xíu này đang cùng nhau lặng lẽ di chuyển. Chỉ có điều là phương hướng di chuyển của vòng ngoài và vòng trong là hoàn toàn trái ngược nhau, mà tốc độ di động của chúng cũng không giống nhau.