Ma Thiên Ký

Chương 1480: Người thủ hộ bảo kính




Dịch giả: Thiên Quốc

Thấy Tích Dịch Khôi Lỗi tạm thời không cử động được, tay Liễu Minh liền lóe lên thứ ánh sáng màu vàng rồi tế ra một viên Sơn Hà Châu. Pháp quyết dần ngưng tụ chuẩn bị phóng thích.

“Liễu đạo hữu, khôi lỗi này cứ để ta.” Âm thanh Thanh Linh lạnh như băng từ sau truyền tới kèm theo tiếng bước chân nặng nề.

Liễu Minh quay đầu hơi đổi sắc mặt nhìn lại phía sau.

Thanh Linh lúc này đã biến hóa trở nên khổng lồ. Thân thể nguyên bản nhỏ nhắn dễ thương lúc này đã biến lớn hơn bảy tám trượng. Tuy thân hình không thay đổi gì đặc biệt nhưng lại mang cho tới người nhìn một sự mạnh mẽ khó nói nên lời.

Bên ngoài thân thể Thanh Linh còn hiện ra từng phiến lân giáp màu tím hình dạng phù văn trông vô cùng kỳ quái. Tản mát khắp người nàng hiện ra vẻ tà ác mãnh liệt chưa từng thấy trước đây dù chỉ một lần.

Liễu Minh hơi chút do dự lùi sang một bên rồi phất tay triệu hồi Thanh Ma Nhận.

Không có Thanh Ma Nhận quấy nhiễu nên Tích Dịch Khôi Lỗi liền phục hồi như trước lao về phía Thanh Linh tấn công.

Bóng đen từ cái miệng con tích dịch phóng ra với tốc độ kinh người. Cái lưỡi dài trực tiếp đâm thẳng vào ngực Thanh Linh.

Bỗng một tiếng trầm đục vang lên, cái lưỡi dài không thể đâm vào cơ thể Thanh Linh liền bị đánh bật ra xa.

Thân hình Thanh Linh khẽ động, tốc độ không hề phù hợp với thân thể to lớn. Rất nhanh liền xuất hiện phía trước Tích Dịch Khôi Lỗi.

Một tiếng động nặng nề vang lên, hai thân hình to lớn trực tiếp đâm vào nhau. Thânthể ThanhLinh vẫn bất động như núi không hề di chuyển, còn Tích Dịch Khôi Lỗi lại lùi lại vài bước lắc lư đứng không vững.

Trong mắt Thanh linh tỏ ra vẻ dữ tợn, đôi tay khổng lồ đột nhiên phát ra thứ ánh sáng màu tím chói mắt. Hai tay chạm vào nhau tựa như hai thanh trường mâu đâm về phía ngực Tích Dịch Khôi Lỗi. Sau đó một tay nhanh chóng nắm lấy một viên bảo thạch màu xanh rút ra ngoài.

Tinh thạch hạch tâm bị móc ra khiến hai mắt Tích Dịch Khôi Lỗi trở nên ảm đạm, thân thể lắc lư vài cái rồi ngã xuống mặt đất hoàn toàn bất động.

Thanh Linh nắm lấy viên bảo thạch rồi dùng sức bóp nát nó thành từng mảnh nhỏ. Thân thể Thanh Linh dần thu nhỏ lại, chỉ sau một lúc liền phục hồi lại hình dáng ban đầu.

Liễu Minh chậm rãi đi tới, đôi mắt liếc nhìn Thanh Linh.

Loại khí tức tà ác khát máu lúc trước trên người Thanh Linh đã biến mất khi thân thể hóa nhỏ trở lại.

Thanh Linh trở về hình dáng cũ liền im lặng rồi đi qua thân thể Tích Dịch Khôi Lỗi tiến tới cửa ra.

Liễu Minh đi theo phía sau, lúc đi qua Tích Dịch Khôi Lỗi liền tiện tay thu lấy Tam Cổ Xoa vào người.

Vật có thể cùng Thanh ma Nhận cứng đối cứng lại chẳng chút hao tổn hiển nhiên thuộc vào hàng bảo vật hiếm có. Đợi đến lúc rời khỏi nơi này hắn sẽ tìm hiểu nó kỹ càng hơn.

Hai người nhanh chóng đi tới phía cửa ra, hiện lên trước mắt một cái đại điện to lớn.

Ngoài một cái bệ đá hình trụ tròn nằm trong đại điện không hề xuất hiện bất cứ vật nào còn lại.

Bệ đá được bao bọc trong cột sáng màu trắng được tạo nên bởi trận pháp. Chung quanh trên mặt đất khắc từng vòng phù văn trận pháp, hướng ra xung quanh bao vây lấy bệ đá.

Liễu có chút chấn động khi nhìn thấy cột sáng màu trắng dựng lên bởi trận pháp.

Phía trên bệ đá, trôi nổi tấm gương nhỏ lớn hơn một xích (Khoảng 33cm) đang chậm rãi chuyển động. Mặt kính phát tán ra từng đạo ánh sáng màu trắng giống hệt như Hồn Thiên Kính hắn từng nhìn thấy trước đây.

Hắn không khỏi thở gấp vài hơi. Lần trước chỉ kịp nhìn lướt qua vài giây khi Ma Thiên cùng Thanh Linh quyết đấu cùng nhau, lần này có thể tận mắt nhìn thấy nên tâm trạng cũng khác hẳn.

Thân hình Thanh Linh khẽ động hóa thành đạo ánh sáng màu xanh bay về phía bệ đá. Một tay bỗng biến lớn lên gấp mười đánh lên phía trên bệ đá.

Cánh tay nàng vừa chạm vào cột sáng liền từ trong đó phát ra một đạo ánh sáng màu xám bắn ra.

Liễu Minh thấy vậy muốn lên tiếng cảnh báo nhưng vẫn trễ nửa nhịp.

Một tiếng trầm đục vang lên, thân thể Thanh Linh bị đánh bay ra ngoài vài bước mới có thể đứng vững như cũ.

Thanh Linh lộ ra vẻ sợ hãi không thôi, cánh tay của nàng bây giờ cũng xuất hiện một cái lỗ lớn.

“Cẩn thận. Nơi đây vẫn còn nguy hiểm.” Liễu Minh đứng bên cạnh Thanh Linh nhắc nhở. Khuôn mặt hắn tỏ vẻ nghiêm trọng, xung quanh người bốc lên ánh sáng màu vàng đất. Mười hai khối Sơn Hà Châu theo lệnh lượn lờ xung quanh thân thể.

Thanh Linh hít sâu một hơi, một đạo ánh sáng xanh bao lấy vết thương rồi bắt đầu phục hồi lại như cũ.

Thân thể nàng không phải loại thể xác của người bình thường, nó được tạo ra từ mặc tinh cùng nguyên liệu tạo ra các loại khôi lỗi. Nên việc đổ máu chắc chắn không thể có, nhưng cũng vì lẽ này khiến động tác chậm hơn các Thông Huyền đại năng khác.

Bóng người màu xám từ phía bên trong cột sáng bay ra rồi đứng phía trước hai người.

“Vậy ra cả hai người các ngươi muốn tới đây trộm Hồn Thiên Kính.” Âm thanh lãnh đạm của bóng người màu xám truyền tới.

Thanh âm có chút khàn khàn, lại không chút nhấn âm nên nghe không ra được vui buồn thế nào.

Theo tiếng nói phát lên, tầng ánh sáng màu xám dần thu liễm lại lộ ra thân hình một thanh niên mặt áo bào màu xám.

Thanh niên có khuôn mặt anh tuấn, trên người tản mác ra Ma khí nồng nặc, phía trên trán còn mọc ra một cái sừng màu đen. Theo hắn suy đoán người này chắc hẳn thuộc về Ma tộc.

Hai người Liễu Minh nghe thấy liền có chút kinh hãi. Nghe theo ý tứ có vẻ đã phát hiện họ từ sớm.

“Xin hỏi các hạ là ai? Phải chăng là người trông coi nơi này?” Liễu Minh híp mắt trầm giọng hỏi.

Hai mắt nam tử áo xám không chút cuồng loạn, khí tức lại như ẩn như hiện. Từ trong thâm tâm Liễu Minh nhìn nhận thực lực người này không phải loại yếu kém.

Hơn nữa Hồn Thiên Kính được Ma Chủ đặt ở đây nên chắc hẳn người thanh niên áo bào xám nằm dưới sự điều khiển của Ma Chủ.

Trong lòng xoay quanh nhiều ý niệm, âm thầm hối hận vì đã lỗ mãng tiến tới nơi này.

“Trông coi? Cứ coi là vậy đi. Hai người các ngươi đều có ý định tới Hồn Thiên Kính vậy coi như không cần rời đi nữa rồi.” Nam tử áo bào xám lạnh lùng nhìn hai người Liễu Minh rồi dùng cái giọng khàn khàn nói.

Vừa dứt lời, gã nhấc một tay biến ra ba loại ánh sáng vàng, đỏ, đen từ sau lưng phóng lên trời cao. Sao một hồi cả ba đạo ánh sáng dần huyễn hóa thành ba thanh cự kiếm có phần mơ hồ.

Ba thanh cự kiếm tạo hình mang cách cổ xưa, trên lưỡi kiếm lưu động liên tục ba loại phù văn mang màu sắc khác nhau.

Cự kiếm màu vàng nhỏ nhất, lưỡi kiếm lóng lánh ánh sáng vàng, tản mát ra cổ kiếm khí lăng lệ ác liệt. Tựa hồ tất cả vũ khí trên thế gian đều không thể chịu một kích của nó.

Thanh kiếm đỏ có lưỡi kiếm mỏng như cánh ve, quấn quanh một tầng hỏa diễm nhàn nhạt. Ngọn lửa nhìn như nhu hòa nhưng lại khiến hư không chung quanh đều trở nên vặn vẹo biến hình.

Thanh kiếm màu đen cuối cùng mang vẻ vô phong uy vũ toàn thân đều chỉ một màu đen. Làm cho người nhìn vào liền có cảm giác hồn phách bị nó hút vào.

Nam tử áo bào xám phất nhẹ tay, ba thanh cự kiếm lập tức xạ kích đâm về phía hai người Liễu Minh.

Con mắt Liễu Minh trợn tròn, lộ ra vẻ kinh hãi.

Ba thanh cự kiếm tản mát ra ba loại pháp tắc chi lực theo thứ tự Kim, Hỏa, Hắc Ám.

Người này rõ ràng đã thông hiểu ba loại pháp tắc chi lực đến mức thuần thục.

Ba loại pháp tắt chi lực này hắn đều đã đọc qua, nên chỉ cần nhìn lướt qua liền có thể đoán ra ba loại pháp tắc chi lực đã được người nam tử áo bào xám lĩnh ngộ thâm sâu thế nào. Cả ba đều đã tiến tới rất gần cảnh giới viên mãn, so với bản thân mạnh hơn rất nhiều.

Chỉ trong chớp mắt, ba thanh cự kiếm đã xuất hiện trước mặt hai người mạnh mẽ chém xuống.

Thanh kiếm màu đỏ cùng thanh kiếm màu đen chém về phía Liễu Minh, thanh còn lại trực chỉ Thanh Linh chém tới.

Liễu Minh theo phản xạ lùi lại phía sau né tránh, đồng thời tế ra mười hai khối Sơn Hà Châu màu vàng đất phóng to lên. Lập tức thi diễn ra Sơn Hà đại trận chắn ngang trước người.

Chi lực pháp tắc mạnh tới cỡ nào, hắn trong lòng tất nhiên hiểu rõ. Pháp bảo bình thường căn bản không cách nào cản phá, tất cả chỉ có thể dựa vào Sơn Hà đại trận trong Thủy và Thổ chi lực pháp tắc.

Sương mù màu vàng đất nhanh chóng chắn trước người của Liễu Minh, chỉ trong tích tắc đã hình thành một tấm thuẫn màu vàng đất.

Thanh Linh tất nhiên nhận ra năng lực của nam tử áo bào xám vô cùng cường đại nên cũng không dám đón đỡ. Thân thể nàng lùi về phía sau, đồng thời một đạo ánh sáng màu vàng từ trong tay bắn ra đón nhận cự kiếm màu vàng.

Giờ khắc này Liễu Minh cũng không thể quan tâm tới Thanh Linh, pháp lực trong cơ thể cuồn cuộn tràn vào bên trong Sơn Hà đại trận. Thúc giục trận pháp tới cực đại.

May mắn lúc đi tới không chạm trán thứ gì nguy hiểm nên pháp lực trong người hắn dường như còn nguyên.

Lúc Liễu Minh vừa thành công tạo thành tấm thuẫn, hai thanh cự kiếm một đỏ một đen liền oanh kích từng đợt lên tấm lá chắn.

Rặc rặc!

Hai thứ ánh sáng một đen một đỏ lóe lên ngay lập tức!

Tấm thuẫn tựa hồ không chịu nổi một kích liền nhanh chóng vỡ vụn ra.

Hai thanh cự kiếm phá tan tấm thuẫn liền giao thoa vào nhau tạo thành một thanh kiếm đen đỏ cực lớn ý định muốn đem Liễu Minh chém làm hai.

Một cỗ Hắc Ám chi lực pháp tắc âm hàn tới thấu xương, một cỗ Hỏa chi lực pháp tắc nóng bỏng nung chảy cả sắt thép đồng thời quét xuống cùng một chỗ.

Mặt Liễu Minh lạnh nhạt tỏ vẻ không quan tâm, mắt vẫn nhìn vào hai thanh cự kiếm đang chém tới.

Miệng hắn nhanh chóng truyền ra một hồi thanh âm chú ngữ, Sơn Hà đại trận trong thủy quang liền lóe lên ngưng tụ thành một vòng sáng hộ thể xung quanh. Đồng thời, hai tay chấp lại trước ngực tạo thành hai khối băng thuẫn dày đặc.

Hai thanh cự kiếm gào thét chém tới, vang lên một tiếng va chạm thật lớn cùng tiếng răng rắc như thứ gì đó vừa nứt gãy.

Hai khối băng thuẫn nhẹ nhàng bị chém đứt, hai thanh cự kiếm theo thế lại chém vào vòng sáng hộ thể xung quanh người Liễu Minh.

Ánh sáng hộ thể tựa như tờ giấy bình thường không có khả năng cản lại, hai thanh kiếm liền đem Liễu Minh chém làm ba mảnh rồi rơi xuống mặt đất.

Nam tử áo bào xám nơi xa nhìn thấy không hề lộ ra vẻ cao hứng, ngược lại có chút kinh ngạc.

Ba mảnh thân thể của Liễu Minh vừa bị chém đứt liền hóa thành một đoàn khí màu đen tán loạn bay khắp nơi.

Phía bên trên Sơn Hà đại trận, không biết từ lúc nào lại hiện ra bóng người của Liễu Minh.

Sắc mặt hắn lúc này đầy vẻ nghiêm trọng, hai mắt chăm chú nhìn nam tử áo bào xám. Vừa nãy coinhư cái khó ló cái khôn, lợi dụng ba loại chi lực pháp tắc che giấu ánh mắt của nam tử áo bào xám.

Bất quá loại ảo thuật che mắt này chỉ có thể dùng một lần, lần kế tiếp sử dụng chắc chắn không còn tác dụng.