Ma Thiên Ký

Chương 1504: Trở về Vạn Ma




Dịch giả: Vương Cẩm Tú

Đại hán mang mặt nạ thấy thế, trên mặt lộ ra vẻ thần sắc đắc ý, lật tay thu hồi Yêu Đan.

Liền tại lúc này, không gian cách bọn họ chừng mấy trăm trượng bỗng nhiên rung chuyển rung chuyển. Từng tiếng nổ vang không ngừng truyền ra giống như có đồ vật gì đó đang phá không mà ra.

Nhóm người nghe vậy liền kinh ngạc bèn nhìn theo hướng âm thanh phát ra thì thấy không trung bên trên hắc hải nổi lên một trận gió lốc cực lớn. Mặt biển vốn dĩ có chút bình tĩnh cũng theo đó nổ lên xoáy nước cực lớn mang theo lực hút bàng bạc truyền ra trong gió lốc.

Năm người còn không có kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, liền bỗng chốc bị gió lốc lôi tới. May mà khi vừa chạm đến phần rìa của gió lốc, năm người lại giống như chiếc lá trong cuồng phong bị xoay mấy vòng, rồi lại bị quẳng ra ngoài. Năm người trong lúc bị động bay ra, hết sức khu động pháp bảo, muốn muốn đoạt lại quyền khống chế thân thể, bất quá chợt phát hiện chung quanh ma khí thoáng một phát trở nên cuồng bạo vô cùng, ngay đến hộ thể hào quang cũng không phát ra được.

Rầm rầm rầm!

Năm người bỗng chốc bị gió lốc cuốn đã bay vài dặm, một lần nữa bị đập xuống biển. Bất quá ở đây, ma khí cuồng bạo chung quanh cũng dịu xuống rất nhiều, năm người vừa mới chật vật không chịu nổi cũng phải nhanh chóng bay ra từ trong biển. Khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ

Thân thể bọn họ đều vừa nhận lấy tổn thương không, trong đó đại hán mang mặt nạ là người bị thương nặng nhất.

Vừa rồi khi bị cuốn vào trong gió lốc, quỷ đao của gã không cách nào khống chế, khi gió lốc cuốn tất cả vào trong, vô tình chém vào cánh tay trái, khiến nó bị cắt bỏ hoàn toàn. Bốn người khác mắt thấy cảnh này trong lòng thầm hô đáng đời thế nhưng vì sợ thân phận và thực lực của đối phương nên đều không dám biểu lộ lên trên mặt.

Giờ phút này xa xa trong gió lốc, một thông đạo không gian hình tròn đang dần lộ ra, ở giữa mơ hồ có quầng trăng xoay vòng. Sau một khắc, một bóng người màu đen theo không gian trong thông đạo bắn ra, cũng một cái chớp động rơi vào phụ cận mặt biển. Người này vừa mới đi ra, không gian thông đạo liền run rẩy vài cái, lập tức chậm rãi tiêu tán tại trong gió lốc, trên mặt biển cuồng bạo khí lưu cùng xoáy nước cũng theo đó dừng lại xuống.

Màu đen trên thân người này dần dần tản đi, lộ ra thân hình của hắn. Chỉ thấy một nam tử áo xanh thoạt nhìn vô cùng trẻ tuổi, cánh tay bên hông của hắn còn xách theo một bóng người màu tím đang bị hào quang màu tím bao quanh, thấy không rõ dung mạo, thoạt nhìn vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã lâm vào hôn mê.

Sau khi thảng thốt quay đầu nhìn lại thông đạo không gian sau lưng, nam tử chợt thở dài một hơi. Ánh mắt của hắn quan sát bốn phía chung quanh, trong miệng tựa hồ thì thào tự nói nói một câu gì đó, lập tức ánh mắt đã rơi vào trên thân đại hán mang mặt nạ cùng bốn người khác đang ở cách vài dặm.

Đám người kia thấy vậy liền biến sắc, ánh mắt Liễu Minh cũng không có gì lợi hại, nhưng lại khiến bọn họ cảm giác đang bị nhìn thấu hết thảy. Hơn nữa đám người này cũng không cách nào cảm giác được uy áp phát ra từ Liễu Minh. Biết rõ gặp phải cao nhân, cả đám liền lặng câm như hến.

Đại hán mang mặt nạ ánh mắt lộ ra một tia kinh hãi, gã là truyền nhân dòng chính của một thế gia dòng chính ở khu vực lân cận. Tuy rằng đã từng nhìn thấy không ít Ma Nhân Thiên Tượng cảnh thế nhưng chẳng biết tại sao, gã vẫn có cảm giác mơ hồ rằng người lợi hại nhất trong tộc là Tộc trưởng cũng không thể sáng bằng nam tử áo bào xanh trước mắt.

"Chẳng lẽ người này đúng là một vị đại năng Thông Huyền cảnh!" Trong lòng đại hán mang mặt nạ hiện ra một suy nghĩ, thân thể gã khẽ run lên, bất chấp xử lý cánh tay thương thế, cuống quít cúi đầu.

Bốn người khác giờ phút này cũng mang thần sắc cùng tâm tư khác nhau nhưng tất cả đều không dám nghĩ đến việc bỏ trốn.

"Nơi này là châu quận nào của đại lục Vạn Ma?" Đột nhiên, năm người thấy hoa mắt, Liễu Minh thân ảnh liền xuất hiện trước mặt bọn họ.

Đám người đại hán mang mặt nạ nhìn thấy họ Liễu có thể vượt qua khoảng cách vài dặm trong nháy mắt, nỗi sợ hãi trong lòng càng lớn, một bên thầm than rằng chính mình may mắn không có không biết tốt xấu mà chạy trốn, đồng thời lại có chút nhẹ nhàng thở ra. Dựa vào lời nói vừa rồi, đối phương tựa hồ cũng không có gì ác ý. Tiếp đó, ánh mắt của bốn người đều nhìn phía đại hán mang mặt nạ. Gã thấy thế liền cắn răng bước ra, khom người thi lễ một cái với Liễu Minh rồi cung kính nói ra:

"Khởi bẩm tiền bối, nơi đây là phía Đông Nam đại lục Việt Châu."

"Việt Châu..." Áo bào xanh nam tử nghe nói chuyện đó, trong miệng thì thào tự nói một câu, ánh mắt hiện lên vài phần phức tạp.

Nam tử này tự nhiên chính là người vừa chạy thoát khỏi Luân Hồi Cảnh, Liễu Minh. Người hắn đang ôm trong tay chính là nữ tử tóc tím kia. Vừa rồi trong thông đạo không gian, nàng đã bị Không Gian Loạn Lưu va đập khiến cho hôn mê.

Lần nữa trở lại đại lục Vạn Ma, Liễu Minh có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời, bèn âm thầm thở dài một hơi. Họ Liễu còn chưa lên tiếng, đại hán mang mặt nạ tự nhiên không dám hó hé điều gì, thân thể khom xuống đứng ở nơi đó, chỗ trán lại ẩn ẩn có mồ hôi tiết ra, thoạt nhìn có chút buồn cười. Bốn người còn lại tuy đứng sau lưng đại hán kia nhưng cũng không dám thở mạnh chút nào.

Liễu Minh thở dài, cánh tay khẽ động, chỉ thấy màu vàng đất hào quang lóe lên rồi biến mất, trên cánh tay kẹp lấy tóc tím nữ tử liền biến mất không tung tích, tự nhiên là bị hắn thu vào không gian bên trong Sơn Hà châu.

"Các ngươi là người phương nào?" Hắn tùy ý hỏi một câu.

"Tại hạ Nghiêm Minh, tộc nhân của gia tộc họ Nghiêm tại Việt Châu. Mấy vị bằng hữu kia đến từ phụ cận thành Thái Nguyên. Chúng ta tới đây là săn giết một ít Hải Thú." Đại hán mang mặt nạ bẩm báo một cách chi tiết.

Bốn người kia nghe vậy liền bay tới, khom ngườ thi lễ với Liễu Minh.

"Ha ha, các ngươi cũng không cần sợ hãi như thế ta, ta chỉ là bế quan thời gian hơi dài một chút rồi, chỉ muốn từ các người nghe một chút tình huống đại lục bây giờ thế nào thôi. Nếu các người có thể trả lời vấn đề của ta thật tốt, ta cũng không ngại cho các ngươi một ít chỗ tốt." Liễu Minh mỉm cười, lật tay lấy ra một lọ đan dược, mở nhẹ nắp bình, một cỗ nồng đậm mùi thuốc phát ra.

Đại hán mang mặt nạ bọn người ngửi được cỗ hương khí này, trên mặt lập tức lộ ra một tia mừng như điên.

"Xin tiền bối cứ hỏi, Nghiêm gia chúng ta tuy không thể tính là gia tộc lớn gì, tuy nhiên đối với đại lục một ít tin tức vẫn có phần hiểu rõ, nhất định sẽ không để cho tiền bối thất vọng." Đại hán mang mặt nạ gấp gáp nói.

Bốn người khác cũng nhao nhao gật đầu, vỗ ngực cam đoan. Liễu Minh mỉm cười, lợi ích đi đầu, tin tưởng những người này sẽ tận tâm tận lực trả lời vấn đề của hắn.

"Ta nhớ được mấy trăm năm trước, lúc ấy Liễu gia với tư cách là một trong Tứ đại gia tộc quyền thế làm phản, bây giờ tình huống như thế nào?" Hắn trầm ngâm một lát, hỏi.

"Khởi bẩm tiền bối, Liễu gia tại hơn năm trăm năm về trước bắt đầu làm phản, mặc dù về sau đã bị trung ương Vương Triều cùng Tam đại gia tộc quyền thế khác liên hợp trấn áp, tuy nhiên Liễu gia không biết từ nơi nào lấy ra rất nhiều ma thi mạnh mẽ, kiên trì chống đỡ. Về sau chẳng biết tại sao, gia chủ Liễu gia đột nhiên mất tích. Trung ương Vương Triều cùng Tam đại gia tộc quyền thế còn lại thấy vậy liền thừa cơ phản công, tại trong mấy năm thời gian toàn diệt dư nghiệt của Liễu gia. Trên đại lục hiện nay đã không còn cái tên Liễu gia, Tứ đại gia tộc quyền thế cũng chỉ còn lại có ba cái mà thôi." Đại hán mang mặt nạ giành phần trả lời.

Liễu Minh nghe vậy ánh mắt lóe lên, im lặng chỉ chốc lát, lập tức nhẹ gật đầu.

"Bây giờ Trung Ương Vương Triều vẫn đang thống trị đại lục Vạn Ma sao? Tình huống Hoàng Phủ thế gia hiện tại như thế nào?" Hắn lại truy vấn.

"Khởi bẩm tiền bối, Hoàng Phủ thế gia tuy đánh thắng trận chiến lúc trước, bất quá thực lực cũng bị hao tổn rất nhiều. Hơn nữa ngay lúc đó Ma Hoàng Hoàng Phủ Ung chẳng biết tại sao cũng đột nhiên biến mất không chút tung tích. Trải qua mấy trăm năm qua cũng không có hiện thân, rất nhiều người đều cho rằng y đã vẫn lạc, cũng có người đồn đãi y đã bế quan... Bây giờ vẫn là trung ương Vương Triều thống trị đại lục, bất quá thế lực đã không lớn bằng lúc trước, mặt khác Tam đại gia tộc quyền thế bề ngoài biểu hiện đối với Trung Ương Hoàng triều như Thiên lôi sai đâu đánh đó, nhưng sau lưng nhưng lại mạch nước ngầm bắt đầu khởi động, bây giờ thế cục trên đại lục có phần không ổn định." Một thanh niên áo đỏ cướp lời đại hán mang mặt nạ.

Đại hán mang mặt nạ có chút tức giận trừng mắt nhìn thanh niên áo đỏ khiến kẻ này, trên mặt lộ ra một tia sợ hãi. Bất quá sau khi

nhìn bình ngọc trong tay Liễu Minh, gã hơi cắn răng một cái, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh, không chút nào nhượng bộ nhìn về đại hán mang mặt nạ. Ba người khác liếc mắt nhìn lẫn nhau, trên mặt cũng lộ ra thần sắc kích động.

Liễu Minh không thèm để ý đến việc đám người trước mặt ngấm ngầm tranh đấu, nghe nói Hoàng Phủ mất tích, âm thầm cảm thấy kinh ngạc, trong đầu liên tục suy nghĩ. Lúc trước hắn và Ma Thiên liều chết mở ra lối vào Ma Uyên, đem Hoàng Phủ, Triệu Thiên Dĩnh cùng với Hư Ma Đỉnh cùng nhau xâm nhập Ma Uyên chi địa.

Với thực lực của Hoàng Phủ Ung, lại thêm Huyền Linh chi bảo như Hư Ma Đỉnh trong tay, muốn phá vỡ hư không, trở lại Vạn Ma đại lục, có lẽ cũng không phải việc gì đó khó mới đúng. Vì sao đã nhiều năm như vậy vẫn không xuất hiện, chẳng lẽ nàng gặp phải biến cố gì khác tại nơi đó hay sao?

"Đúng rồi, các ngươi cũng biết trung ương Vương Triều có một vị công chúa tên là Triệu Thiên Dĩnh, tình huống của nàng bây giờ như thế nào?" Liễu Minh trầm ngâm một chút rồi chợt mở miệng hỏi.

Mấy trăm năm trôi qua, thế sự đại lục Vạn Ma biến đổi. Hắn không hề hứng thú với sự hưng suy của Vương triều Trung ương, chỉ là cùng Triệu Thiên Dĩnh có chút liên quan nên nhịn không được muốn tìm hiểu một chút.

"Triệu Thiên Dĩnh? Tiền bối muốn nói công chúa Hoàng Phủ Thiên Dĩnh phải không, nàng bây giờ đã là nữ hoàng nhiếp chính của Vương Triều." Một thiếu phụ trầm mặc trả lời.

"Hoàng Phủ Thiên Dĩnh? Nàng đã trở thành nữ hoàng?" Liễu Minh nghe nói Triệu Thiên Dĩnh bây giờ bình an vô sự, trong nội tâm lập tức nhẹ nhàng thở ra, bất quá đối với nàng trở thành nữ hoàng lại có chút kinh ngạc.

"Đúng, nữ vương bệ hạ đã kế vị từ hơn ba trăm năm trước, mấy năm trước tại Ma Hoàng triều cống đại điển, tại hạ còn từng xa xa thấy được Nữ Vương Bệ hạ." Đại hán mang mặt nạ cướp lời.

"A, ngươi đã đi qua trung ương Hoàng thành, mong rằng đối với trung ương Hoàng Triều bây giờ tình huống biết sơ lược a, kỹ càng hướng ta kể rõ một chút." Liễu Minh đuôi lông mày nhảy lên, nhìn về phía đại hán mang mặt nạ, mở miệng nói ra.

Đại hán mang mặt nạ sắc mặt cứng lại, thần sắc có chút do dự.

"Tại hạ đối với trung ương Vương Triều sự tình cũng biết không rõ, bất quá ta từng nghe gia tộc trưởng lão nghị luận, bây giờ Hoàng Phủ Thiên Dĩnh tuy nhiên thân là nữ hoàng, bất quá rất nhiều trưởng lão bên trong Hoàng Phủ thế gia cũng không phục nàng, lại thêm mặt khác Tam đại gia tộc quyền thế nhìn chằm chằm, thế cục đại lục bắt đầu rung chuyển..." Đại hán mang mặt nạ chần chờ một lát, mới lên tiếng nói.

Liễu Minh nghe vậy, sắc mặt im lặng, tựa hồ đang suy nghĩ lấy cái gì. Đại hán mang mặt nạ cùng năm người thấy thế, ngoan ngoãn ngậm miệng, không có mở miệng quấy rầy.

"Còn một vấn đề nữa, các ngươi có biết ở Thanh gia ở sơn mạch Duyên Vân tại Tuyền Châu?" Liễu Minh im lặng chỉ chốc lát, chợt mở miệng nói ra.

Đại hán mang mặt nạ đám người nghe vậy khẽ giật mình, nhìn nhau vài lần, sắc mặt đều có vẻ mờ mịt, không một ai lên tiếng, giống như chưa từng nghe đến gia tộc này vậy.