Ma Thiên Ký

Chương 1532: Tín nhiệm




Dịch giả: Thiết Huyết

Cửu Nguyệt Tử Mẫu Kiếm trong tay Diệp Thiên My lúc hợp lúc khai, bóng kiếm lay động, chống đỡ toàn bộ công kích xung quanh.

Khi thì nhân kiếm hợp nhất, giống như một con trường long màu bạc, những nơi đi qua, thoáng cái một mảng lớn Minh Trùng cùng Khúc Nghiêu cấp thấp bị kiếm quang trực tiếp xoắn giết, kéo theo một con đường máu.

Diệp Thiên My chỉ có tu vi Thiên Tượng cảnh sơ kỳ, lại thi triển được Ngự Kiếm thuật lăng lệ ác liệt như vây, tự nhiên sẽ dẫn đến sự chú ý của mọi người xung quanh. Có điều vì liên tục thi triển Ngự Kiếm thuật nên pháp lực của nàng cũng đã tiêu hao không nhỏ, lúc này sắc mặt đã có chút tái nhợt.

Xung quanh Diệp Thiên My bất ngờ đều là các tu sĩ Thiên Tượng cảnh trẻ tuổi của các môn phái. Nguyên một đám ai nấy cũng tu vi cao thâm, pháp bảo tinh diệu tuyệt luân. Đã không còn Sơ Vân Chiến Thuyền mở đường, liên minh Nhân Tộc chỉ có thể dựa vào những tu sĩ Thiên Tượng cảnh tinh nhuệ nhất này đi trước đại quân để chống đỡ công kích như thủy triều vọt tới, đồng thời đánh ra một con đường cho đại quân phía sau tiến lên.

Nhưng mặc cho bọn họ đánh hết từng đám từng đám Minh Trùng và Khúc Nghiêu thì lại có những đám minh trùng và Khúc Nghiêu khác xông vào, khiến cho đại quân liên minh Nhân Tộc cất bước vô cùng chậm chạp.

Cách hai bên giao chiến trên cao giữa không trung, vô số đạo quang mang phân ra các nơi va chạm lẫn nhau, thỉnh thoảng bộc phát từng đợt nổ mạnh như Thiên băng Địa liệt. Nhất thời đại năng Thông Huyền của song phương rơi vào thế cục ngang nhau. Nói về nhân số thì tồn tại Thông Huyền của Minh Trùng và Khúc Nghiêu nhiều hơn so với Nhân tộc, nhưng các vị Thông Huyền của Nhân tộc đều là thủ lĩnh của thế lực các nơi. Pháp bảo trong tay cái này mạnh hơn cái kia, hơn nữa phần lớn những người cùng thế lực đều am hiểu thuật hợp kích liên thủ, cho nên đối mặt với số lượng Thông Huyền chiếm ưu thế của đối phương cũng không rơi vào thế hạ phong chút nào.

Đặc biệt là bốn người Chân phu nhân, Huyền Ngư lão tổ, Hạo Thủ trưởng lão của Tứ Đại Thái Tông và ông lão áo đen gầy gò của Ma Huyền Tông, bọn họ riêng phần mình đều nắm giữ bảo vật trấn phái của bổn môn, đại triển thần uy, lấy một địch hai thậm chí địch ba cũng không hề lép vế.

Lúc này Huyền Ngư lão tổ đang thúc giục một pháp trượng đầu rồng màu xanh, huyễn hóa ra một con Thanh Long cực lớn cỡ mấy trăm trượng, đại chiến với ba đầu Minh Trùng có tu vi Thông Huyền cảnh. Đây chính là Tam Thanh Huyền Long Trượng, bảo vật trấn phái của Thái Thanh Môn. Thanh Long cực lớn lắc đầu vẫy đuôi, mây trắng lượn lờ quanh thân, linh khí bức người. Một phiến vuốt ảnh thanh sắc to lớn và lôi cầu màu xanh chằng chịt từ trong miệng phun ra làm người ta sợ hãi, cùng với ba đầu Minh Trùng chém giết bất phân thắng bại. Mặc dù không cách nào làm trọng thương đối thủ, nhưng lại khiến chúng liên tục thoái lui.

Pháp quyết trong tay y đánh ra nhẹ nhàng đâu vào đấy nhìn như vô cùng thoải mái, kỳ thực trong lòng thì lại lo lắng muôn phần. Nơi đây cách chỗ sâu trong sơn mạch Cô Phượng kia không còn xa, mơ hồ đã nhìn thấy những khe nứt không gian làm người ta giật mình ở phía chân trời. Với thần thức khổng lồ của Thông Huyền cảnh, tự nhiên sớm cảm giác được vài phần không ổn.

“Chư vị, tình hình có chút biến động.” Huyền Ngư lão tổ thi triển thuật truyền âm nhập mật nói với mấy đại năng Thông Huyền khác.

Lúc này Chân phu nhân đang khu động bảo vật trấn phái của Thiên Công Tông là một cái mâm tròn bát giác màu vàng, tinh quang bắn ra bốn phía, bình tĩnh chống lại hai đầu Minh Trùng và một đầu Khúc Nghiêu có tu vi Thông Huyền cảnh. Nghe lời vừa rồi của Huyền Ngư lão tổ, Chân Phu Nhân nhướng mày:

“Khí tức từ nơi đó truyền đến càng lúc càng mạnh, chúng ta không thể tiếp tục giằng co thêm nữa.”

“Hiện tại chúng ta còn cách vị trí của khe nứt không gian khoảng năm trăm dặm bất quá chắc chắn bọn chúng có lưu lại hậu thủ gần đó. Lúc này áp dụng kế hoạch có hơi nóng vội hay không?” Hạo Thủ trưởng lão thao túng pháp bảo quyển sách màu vàng, phóng ra từng đợt kim quang ngút trời chặn lại hai đầu Khúc Nghiêu Thông Huyền trước người, truyền âm nói.

“Không kịp rồi, không thể kéo dài thêm được!” Giọng nói của Chân phu nhân vang lên bên tai mấy người.

“Nếu bây giờ đẩy mạnh tốc độ thì cũng phải nửa ngày mới đến nơi. Khi đó tình hình sẽ ra sao cũng không nói trước được.” Ông lão gầy gò của Ma Huyền Tông đang điều khiển một cái Bạch Cốt Ma Phiên ngăn cản hai đầu Minh Trùng Thông Huyền cũng đồng ý với đề nghị của Chân Phu Nhân.

Hạo Thủ trưởng lão thấy ba người đã đồng ý, cũng không kiên trì nữa.

Bốn người nhìn nhau, Huyền Ngư lão tổ, Hạo Thủ trưởng lão và ông lão áo đen đồng thời hét lớn một tiếng, quang mang trên người đại phóng. Trong lúc đó Chân phu nhân thình lình lật tay thu mâm tròn bát giác lại, sau đó thân hình hướng đằng sau thối lui. Nhóm Minh Trùng và Khúc Nghiêu đang cùng bọn họ chém giết nhìn thấy cảnh này chợt biến sắc.

Nhất là mấy đầu Minh Trùng và Khúc Nghiêu đang kịch chiến với Chân phu nhân, thấy nàng thoáng cái lui về phía sau, dường như phát hiện điều gì, gào rú mãnh liệt, định bất chấp tất cả truy cản cho bằng được. Nhưng mà vào thời khắc này, thanh sắc quang mang bên ngoài thân Huyền Ngư lão tổ đại phóng. Y mở năm ngón tay, miệng lẩm bẩm, lòng bàn tay chợt xuất hiện một cái phù văn màu xanh như cá bơi.

Thanh quang trên người lập tức cuồn cuộn tiến vào trong phù văn, phù văn càng trở nên sáng ngời chói mắt. Theo một cái vung tay của y, phù văn cá bơi từ trong tay phóng ra, nhập vào cơ thể Thanh Long khổng lồ trước mặt.

Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt. Dường như Thanh Long cực lớn nuốt vào thuốc đại bổ, ánh sáng màu xanh từ trên thân tản ra mạnh mẽ hơn gấp mấy lần, hình thể cũng nhanh chóng to lên nữa, phút chốc đã trở thành một đầu Cự Long màu xanh gần ngàn trượng. Cự Long phát ra một tiếng long ngâm động trời, lắc mình đánh tới ba đầu Minh Trùng cùng Khúc Nghiêu Thông Huyền Cảnh. Không những thế, Cự Long màu xanh còn vẫy cái đuôi cực lớn quét về hướng ba đầu Minh Trùng và Khúc Nghiêu đang có ý đồ đuổi theo Chân phu nhân ở phía sau.

Cùng lúc đó, pháp bảo quyển sách màu vàng trong tay Hạo Thủ trưởng lão cũng rực sáng hào quang, vô số phù văn kim sắc từ trong quyển sách bay ra, hơn phân nửa trong đó phóng về phía hai đầu Khúc Nghiêu Thông Huyền cảnh, vô thanh vô tức quấy nhiễu thiên địa linh khí hơn mười dặm xung quanh.

Hai đầu Khúc Nghiêu biến sắc, biết rõ những kim sắc phù văn này nhìn như tầm thường nhưng lại rất lợi hại. Chúng liên tục há mồm phun ra từng đạo bạch ti chắn trước người. Còn non nửa số kim phù thì lại lao đến ba tên đối thủ của Chân phu nhân bên kia.

Mặt khác, ông lão gầy gò của Ma Huyền Tông cũng lóe lên tia sáng trong mắt, há miệng phun một ngụm máu vào Bạch Cốt Ma Phiên trước mặt. Đồng thời, hai tay lão bấm pháp quyết, mấy đạo hắc quang nhanh chóng bắn tới lá cờ, hắc quang trên Ma Phiên đại thịnh, âm thanh gào khóc thảm thiết từ trên mặt phiên truyền ra.

Bạch Cốt Ma Đầu từ trên Ma Phiên bất ngờ nhảy ra ngoài, đón gió tăng vọt đến năm sáu trăm trượng. Ma Đầu khổng lồ đảo đảo hai con mắt, sau đó hé cái miệng to phát ra một âm thanh thê lương còn đáng sợ hơn gấp trăm lần so với tiếng quỷ tru. Từng vòng sóng âm màu đen giống như đồ vật gì đó từ trong miệng Bạch Cốt Ma Đầu khuếch tán ra, chẳng những cuốn tới hai đầu Minh Trùng Thông Huyền Cảnh trước người ông lão áo đen mà còn lan rộng ra khắp phạm vi mấy trăm dặm xung quanh, bao phủ tất cả Minh Trùng, Khúc Nghiêu vào trong.

Đám Minh Trùng và Khúc Nghiêu kia bị sóng âm bao phủ liền lộ ra vẻ thống khổ, công kích chợt trở nên chậm chạp vô cùng. Nhất là những Minh Trùng tu vi Thông Huyền, thân thể vặn vẹo điên cuồng, dường như thật sự trải qua đau đớn, ngay cả ánh sáng hộ thể màu đen trên cơ thể cũng ảm đạm vài phần.

Ba người đồng thời phát lực, có thể để cho năm vị trưởng lão Thông Huyền cảnh khác rảnh tay, tuy vậy cũng không thể bận tâm đến những nơi cách xa chiến đoàn. Mặc dù không cách nào đánh chết đối thủ ngay lập tức, nhưng ít nhất vẫn có thể cùng đối phương duy trì thế trận giằng co.

“Chúng ta có thể chống đỡ trong thời gian nửa nén nhang, các vị trưởng lão khác cần phải ngăn cản tập kích ven đường đến từ Minh Trùng và Khúc Nghiêu nhằm vào Chân phu nhân, bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ.” Huyền Ngư lão tổ nhúc nhích bờ môi, truyền âm cho tất cả các trưởng lão Thông Huyền ở đây.

Lúc này Chân phu nhân đã phi thân lùi về sau hơn trăm trượng, khẽ gật đầu với ba người, sau đó thân hình lập tức hóa thành một đạo hoàng mang, mang theo năm vị Thông Huyền cảnh còn lại thoát khỏi chiến trường, bay về phía khe nứt không gian ở sâu trong sơn mạch Cô Phượng.

Những Khúc Nghiêu và Minh Trùng tu vi Thông Huyền trong trận mắt thấy cảnh này đều nhao nhao gào thét lên âm thanh điên cuồng kỳ quái, ý đồ muốn đuổi theo, nhưng lại bị ba người Huyền Ngư lão tổ ngăn lại. Đối mặt với công kích mãnh liệt như vậy, ba người không hề chùn bước, không để ý tới sự tiêu hao của pháp lực, pháp bảo trong tay được thúc giục đến mức lớn nhất, gắt gao chặn lại đám Minh Trùng cùng Khúc Nghiêu kia.



Trong lúc đại quân liên minh đang chém giết với Minh Trùng và Khúc Nghiêu, bên ngoài sơn mạch Cô Phượng, một đạo hắc quang từ đằng xa lóe lên bay tới cực nhanh, khoảnh khắc đã rơi trên một vách núi. Hắc quang tiêu tán, lộ ra thân ảnh Liễu Minh, bên cạnh hắn còn có một thiếu nữ tuyệt sắc, phong tư kinh diễm, chính là Già Lam. Sau khi hai người rời khỏi Thái Thanh Môn liền bay một mạch không nghỉ gần hai ngày để tới đây.

Sâu trong sơn mạch Cô Phượng có thể mơ hồ nhìn thấy quang mang lập lòe, loáng thoáng nghe được thanh âm đấu pháp. Liễu Minh ngưng thần nhìn, tử quang trong mắt lưu chuyển, tình hình chiến đấu ở xa mấy ngàn dặm hiện rõ trong hai con ngươi, thậm chí động tĩnh ở chỗ sâu trong khe nứt không gian cũng không thoát khỏi tầm mắt hắn.

“Khá tốt, cuối cùng không đến trễ.” Hắn thở nhẹ một hơi, lẩm bẩm nói.

Già Lam cũng hướng mắt nhìn về phía sâu trong sơn mạch, mặc dù nàng không có thị lực như Liễu Minh, nhưng pháp lực chấn động mãnh liệt như thế cũng làm nàng giật mình.

“Già Lam, bên trong đang hỗn chiến, nguy cơ tứ phía, hay là trước hết ngươi tạm lánh vào không gian trong pháp bảo của ta a.” Liễu Minh thu lại ánh mắt, nhìn Già Lam bên cạnh nói, sau đó lật tay tế ra một viên Sơn Hà Châu.

“Vậy… Ngươi nhớ cẩn thận.”

Tuy Già Lam có chút do dự, nhưng nàng biết nếu mình trực tiếp tham chiến thì ngược lại sẽ làm liên lụy đến Liễu Minh, nên liền gật đầu, ân cần nói.

Trên đường, Liễu Minh không hề giữ lại mà đi với độn tốc kinh người, tự nhiên làm nàng chú ý.

Tu sĩ Thiên Tượng Cảnh bình thường sao có thể chỉ dùng thời gian hai ngày là có thể từ Thái Thanh Môn ở sơn mạch Vạn Linh mà chạy hơn mười vạn dặm đường để tới sơn mạch Cô Phượng được. Có điều Liễu Minh không nói nên nàng cũng không hỏi. Bởi nàng biết rõ, đến lúc cần nói thì Liễu Minh sẽ nói cho nàng nghe, hiện tai không cần phải để ý tới.

Quan trọng hơn là nàng hiểu rõ Liễu Minh.

Tuy rằng mức độ hung hiểm ở phía trước hơn xa ngàn vạn lần so với bất cứ một bí cảnh nào trong quá khứ, thậm chí cho dù toàn bộ đại năng Thông Huyền Cảnh của đại lục liên thủ thì cũng chưa chắc chiến thắng.

Nhưng nếu Liễu Minh đã đến thì nhất định sẽ tạo ra kỳ tích. Không lên tiếng thì thôi, một khi cất giọng thì chấn kinh Thiên Địa. Già Lam chỉ nói một câu ngắn ngủi như vậy, nhưng trong đó lại bao hàm một phần quan tâm, càng nhiều hơn là sự tin tưởng. Điều này làm cho Liễu Minh thấy ấm áp trong lòng, hắn gật đầu, thúc giục pháp quyết trong tay.

Hào quang màu vàng bên ngoài Sơn Hà Châu đại thịnh, phóng ra một đạo ánh sáng màu vàng cuốn qua người Già Lam. Khi hào quang lóe lên quay trở lại trong Sơn Hà Châu thì thân hình Già Lam cũng biến mất ngay tai chỗ, chỉ lưu lại một cỗ hương thơm nhàn nhạt.