Ma Thiên Ký

Chương 562: Tam đại Chân Đan




Dịch giả: Vong Mạng

Biên: nila32

Trong khi đó, tại một gian đại sảnh rộng tầm mười trượng trong Huyễn Cung, một trận chiến khác cũng đang diễn ra vô cùng khốc liệt.

Liếc nhìn vào đại sảnh lúc này chỉ thấy đầy trời côn ảnh màu lục, khí thế như bài sơn đảo hải, tựa như đang nhìn một đại dương rộng đến vô cùng vô tận vậy.

Ngọn nguồn của tất cả những thứ này lại là một ảo ảnh thanh niên bị lam sắc quang mang bao phủ, đang lơ lửng trên không trung tại chính giữa đại sảnh.

Nam tử này hình dáng chừng ba mươi tuổi, thần sắc vô cảm, hai tay nắm một cây linh côn màu xanh đen múa may tạo ra tầng tầng côn ảnh nện xuống. Trông như tùy ý múa loạn nhưng lại có cảm giác dường như gã đang múa theo một tiết tấu quái dị nào đó.

Cùng lúc đó, dưới tầng côn ảnh đang có hai bóng người đang vừa di chuyển né tránh vừa dốc sức, liều mạng điều khiển linh khí chống lại thế công hung hãn của côn ảnh.

Một trong hai người là thanh niên khá cao lớn, trong mắt tử mang chớp động, nếu Liễu Minh ở đây thì chỉ cần liếc mắt đã nhận ra đây chính là thanh niên dị tộc, Tàng Huyền. Toàn thân y hiện giờ được một màn sáng màu vàng đất vây quanh hộ thân chỉ là quang mạc này hẳn đã nhận lấy không ít công kích của côn ảnh nên bắt đầu có dấu hiệu không ổn. Một tay y giờ đang cầm cái khiên tròn màu vàng đất, trên mặt khiên lõm sâu chi chít vết côn, ngoài rìa khiên đã có chằng chịt vết rạn nhưng may mắn là chưa có vỡ toác ra.

Tàng Huyền đảo mắt qua một bên thấy ngay một côn ảnh đang gào thét đập tới khiến thân hình y khẽ dừng lại rồi chùn xuống, khó lắm mới hiểm hiểm tránh được.

Nhưng một khắc sau lại có một côn ảnh khác từ phía bên kia đập vào, Tàng Huyền tránh không nổi đành giơ khiên tròn ngạnh tiếp.

"Phanh" "Phanh" Tiếng va đập trầm muộn liên tiếp vang lên.

Phía trên mặt khiên tròn đã có thêm hơn ba vết côn thật sâu, mấy vết rạn lại dài thêm vài phần.

Tàng Huyền thấy vậy, không khỏi bất đắc dĩ cười khổ một hồi.

Tu vi của huyễn thú hình người trước mặt chỉ là Ngưng Dịch trung kỳ nhưng rõ ràng thực lực thật của nó còn hơn xa Hóa Tinh sơ kỳ thế nên linh khí khiên tròn hiển nhiên là không còn đỡ nổi mấy lần nữa. Mà y một khi đã mất đi khiên tròn bảo vệ, thiết nghĩ không thể trụ nổi nhưng trước mắt chẳng còn cách nào khác, đành phải đem ra sử dụng. Tu vi của Tàng Huyền không hề kém nhưng dưới trời côn ảnh này chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ, không thể phản kích. Việc thoát thân càng không cần đến nói đến.

Cùng kề vai sát cánh chiến đấu với Tàng Huyền là một thanh niên áo lục, béo ú. kẻ này so với Tàng Huyền bây giờ cảm thảm hại hơn. Trên người gã lúc này chồng chất vết thương, cánh tay trái vô lực rủ xuống, bộ dáng khó có thể cử động dù chỉ chút ít. Trong mắt thanh niên béo đã lộ ra một tia tuyệt vọng, giờ phút này nếu không nhờ môt thanh Quỷ đao đen kịt cùng một bộ nhuyễn giáp mặc trong người mà đau khổ chống đỡ có lẽ đã bị côn ảnh đánh chết tại chỗ rồi.

Thình lình, Quỷ đao đen nhánh trong tay gã vung lên chém xuống tạo thành mấy đạo đao mang đen kịt, dài cả thước xé gió vù vù bay ra đem hơn nửa số côn ảnh màu lam trước mặt chém đứt nhưng vẫn có chút ít côn ảnh từ khe hở giữa các đạo đao mang xuyên qua đập tới.

Thanh niên béo ú hét lớn một tiếng, bích mang trong mắt lóe lên, thân hình bỗng như sát tinh Đà La (Đà La là một lục đại sát tinh – Ý nói bỗng hung hăng, hiếu chiến hẳn) muốn liều chết dùng nhục thân mặc nhuyễn giáp đón đỡ.

Phanh!

Ngay khi côn ảnh đập tới nhuyễn giáp, lục quang bỗng lóe lên đem côn ảnh màu lam bao phủ rồi thu lại khiến côn ảnh liến biến mất không còn tung tích.

Thanh niên béo ú sắc mặt lại bỗng nhiên tái đi, hiển nhiên mặc dù có nhuyễn giáp hộ thân nhưng côn ảnh kia vẫn khiến gã chịu tổn thương không nhẹ.

Lại qua thêm thời gian cạn nửa chén trà, vòng sáng màu vàng đất quanh người Tàng Huyền giờ đã ảm đạm đi nhiều, cảm giác như lung lay sắp đổ mà khiên tròn thì sắp nứt vỡ đến nơi rồi. Mà sắc mặt thanh niên béo ú đã trắng bệch như tờ giấy, khóe miệng chảy ra một tia máu, hiển nhiên bản thân đã bị trọng thương. Vẻ tuyệt vọng trong mắt gã giờ lại bị thay thế bằng loại ánh mắt cuồng dại. Quỷ đao trong tay liên tục khua khua lung ta lung tung thể hiện bộ dạng không chịu nổi nữa.

Giờ này khắc này, nam thanh niên trên không trung đại sảnh hình như cũng đã mất đi kiên nhẫn, chỉ thấy hai mắt lóe lên lam mang, bóng dáng bỗng mờ đi rồi biến mất. Ngay sau đó, làn sóng côn ảnh đột nhiên thay đổi khí thế, trở nên mãnh liệt, dày đặc hơn gấp mấy lần mang tiếng rít như thủy triều gào thét mà tới.

Côn ảnh chưa nện tới đã có một cỗ man lực vô hình hiển hiện từ bốn phía trong không trung như muốn ép tới đem hai người nghiền thành thịt vụn.

Âm thanh "Phanh" "Phanh" liên tiếp truyền đến.

Ở giữa sóng côn ảnh, bóng người thanh niên lắc lư vài cái rồi đột nhiên hóa thành mười mấy đạo ảo ảnh như ẩn như hiện. Kế đó côn ảnh như bão táp mưa sa nện lên hai bóng người xanh, vàng.

Trong khoảnh khắc, hai người bọn Tàng Huyền không biết đã trúng bao nhiêu gậy, thân hình bị đập cho phiêu phù như bị treo giữa không trung, không cách nào rơi xuống được.

Qua thời gian mấy lần hô hấp, côn ảnh đang như phô thiên cái địa bỗng nhiên vừa thu, dựng lên, hóa thành một cây trường côn màu lam, bay về trong tay ảo ảnh thanh niên mặt vô cảm kia.

Oanh! Oanh!

Tức thì Tàng Huyền cùng thanh niên béo ú sau một hồi ăn đòn đến độ không ra hình người, nặng nề rơi xuống mặt đất.

Hiện thời, màn sáng hộ thể màu vàng của Tàng Huyền đã sớm không còn mà cái khiên tròn cũng vỡ nát rồi biến mất không thấy tung tích. Y vừa mới đây trong vòng công kích của côn ảnh đã tận lực che chắn những điểm yếu hại trên cơ thể nhưng nhưng đến giờ phút này toàn thân không biết xương cốt bị gãy bao nhiêu cái mà mắt thường có thể thấy thân thể chỗ nào cũng bị lõm sâu xuống, không thể mảy may nhúc nhích.

Nằm cạnh bên là thanh niên béo. Tình hình gã càng thảm trọng hơn nữa, ngực bị xuyên thủng tạo ra một cái lỗ lớn, lục phủ ngũ tạng bên trong dường như bị quấy nát bấy. Cơ hội sống sót thật mong manh.

Ngay khi thân thể hai người rơi xuống đất, hai đạo quang mang màu lục liền từ trên cánh tay hai người hiện ra, hào quang lóe lên rồi thân thể hai người nhanh chóng biến mất khỏi đại sảnh để lại trên đất hai, ba trăm viên châu dày đặc trên mặt đất.

Ảo ảnh thanh niên khẽ vẫy tay. Toàn bộ những hạt châu liền chớp sáng rồi bay về phía gã.

...

Trên khoảng đất hoang vu bên ngoài Bích Khung Huyễn Cung, cảnh tượng bây giờ vẫn là người người tấp nập, nhân số so với thời điểm huyễn cung mới mở thậm chí còn nhiều thêm không ít.

Đúng vào lúc này, trên không trung một khoảng đất trống ngoài cung điện bỗng có hai luồng lục quang lóe sáng, hào quang tản ra, liền hiện ra hai bóng người, một xanh một tím rơi thẳng xuống dưới đất. Hai người này chính là Tàng Huyền và thanh niên béo vừa mới trải qua một hồi khổ chiến lúc trước.

Tàng Huyền ngay khi bị truyền tống dường như đã khôi phục một chút tỉnh táo, sau một thoáng đau khổ, trợn mắt há mồm đến phun ra một ngụm máu tươi liền phát hiện mình đã được truyền tống ra khỏi Bích Khung Huyễn Cung, trên mặt lập tức lộ ra vẻ cảm thấy may mắn rồi rơi đánh “Bịch” xuống mặt đất, cái cổ nghiêng sang một bên rồi lại ngất đi.

Trong lúc đó, thanh niên béo rơi cùng xuống khi vừa chạm đất, tia sinh cơ cuối cùng lập tức phiêu phù ra đi bỏ lại hắn nằm im không nhúc nhích trong vũng máu, bộ dạng chết không thể chết lại.

"Cái này... Người này không phải là người đầu tiên tiến vào cung sao?"

"Tên béo kia hình như là nội môn đệ tử Ngũ Quỷ Phái tại Bắc Lương Sơn!"

"Chậc chậc, bên trong xem ra thật sự là hung hiểm muôn phần. Bị đánh đến thế này dù không chết thì cũng tàn phế."

Trong số người bu vào xem có lập tức có người nhận ra Tàng Huyền cùng thanh niên béo, lại có kẻ lúc trước không cách nào qua nổi khảo nghiệm nhưng vẫn không đành lòng rời đi thấy hai người như vậy liền có chút hả hê.

Trong lúc mấy kẻ ở đây đang nghị luận thì trên cánh tay hai người Tàng Huyền mỗi người có một một sáng xanh lóe lên rồi như sao băng bắn lên trời bay thật nhanh về phía xa.

"Là mảnh vỡ Bích Khung Thiên Kính!"

Có người lập tức kinh ngạc hô to. Lập tức cả đám động tác nhanh nhẹn, nhao nhao xuất phát đuổi theo.

Sự chú ý của mọi người liền chuyển từ hai người Tàng Huyền qua đó.

Nhưng mà đúng lúc đó, sau vài tiếng trầm đục, trên trời xuất hiện ba đạo khí tức khủng bố kèm theo ba đạo độn quang từ không trung gần đó hiện ra. Trong số đó, một đạo thanh hồng cùng một đạo hắc khí nhanh như điện chớp, quấn lấy cho riêng mình một mảnh vỡ Bích Khung Thiên Kính. Đạo bạch quang thứ ba hơi chậm hơn chút nên chẳng kiếm được gì cả.

Một khắc sau, trên không trung nổi lên một cỗ ba động, sóng khí lan tỏa vặn vẹo mơ hồ một thoáng rồi tan đi hiện ra ba bóng người bay giữa không trung tạo thành thế tam giác giằng co.

Một người trong đó là một nam tử mặt xanh trông như cương thi, mặt mày cứng ngắc, đầu khô tóc héo rối tung dài quá vai. Người kia nhìn như một đồng tử mười hai, mười ba tuổi, môi hồng răng trắng, thân mặc áo bào xám, rõ ràng là Hạo Nguyệt Đồng Tử của Thúy Vân Phong, Thái Thanh Môn. Trên tay hai người này đều cầm một mảnh cổ kính ảm đạm vô quang, lạnh lùng nhìn ngắm.

Người thứ ba đang tay chắp sau lưng chính là một vị lão giả tóc bạc từng xuất hiện tại đại hội đấu giá lần trước tại phường thị Trường Dương với tư cách cường giả Chân Đan của Thiên Hội Thương Minh.

Những kẻ vốn muốn đuổi theo mảnh vỡ Bích Khung kính thấy cảnh này chỉ còn cách hậm hực, rối rít trở về chỗ cũ. Đám người đang ồn ào cạnh đó thấy động cũng ngẩng mặt trông lên.

"Không thể tưởng được Hạo Nguyệt đạo hữu của Thái Thanh Môn cùng Đái viện chủ của Hạo Nhiên Thư Viện đều đã đến, Nguyễn mỗ thất kính." Lão già tóc bạc không thể giành được mảnh vỡ Bích Khung Thiên Kính nhưng trên mặt không hiện ra mấy vẻ sầu não, hiển nhiên công phu dưỡng khí rất cao minh, hướng tới hai người cười nói.

Hạo Nguyệt Đồng Tử cùng nam tử mặt xanh thoáng nhìn qua, trong mắt đều hiện lên vẻ kiêng kỵ, thực sự không muốn thất lễ đối với lão già tóc bạc cũng riêng phần mình đáp lễ lại.

"Nguyễn đạo hữu không phải vì cái Bích Khung Huyễn Cung này mà tới đó chứ?" Hạo Nguyệt đồng tử như thế nói ra.

"Hiện tại người ở chỗ này có người nào mà không phải vì Bích Khung Huyễn Cung mà tới. Không lẽ có kẻ rảnh rỗi từ ngàn vạn dặm xa xôi tới đây chỉ để xem náo nhiệt?" Lão già tóc bạc chưa mở miệng, nam tử mặt xanh cười lạnh một tiếng, buông lời châm chọc.

"Đái đạo hữu nói vậy chứ không biết hai mươi năm trước tại thành Huyền Nguyên, là ai bỏ ra tám trăm vạn Linh Thạch mua khối Huyền Thanh thạch lại sau đó vẫn còn cao hứng cả nửa ngày. Như thế mà nói thì người này tới đây chắc không phải chỉ để tham gia náo nhiệt rồi." Hạo Nguyệt đồng tử nghe vậy cũng không tức giận, ngược lại hắc hắc một tiếng nói.