Ma Thiên Ký

Chương 563: Quái mã một sừng




Dịch giả: Vong Mạng

Biên: nila32

Nam tử mặt xanh nghe xong lời này của Hạo Nguyệt, tựa như bị đâm vào chỗ đau, một mảng thanh khí nổi lên trên mặt đồng thời một cỗ sát khí lẫm liệt, không hề che đậy tuôn ra. Hạo Nguyệt mặt vẫn tươi cười, nhưng trong mắt nổi lên một tia tinh mang tím biếc.

Sau một khắc, hai cỗ khí tức hoành đại trên không trung bỗng nhiên đụng nhau ở chỗ không người phát ra một tiếng trầm đục. Trong không gian lập tức xuất hiện vô số điện mang li ti, tán loạn. Tiếng nổ liên tiếp vang lên. Một đạo kình phong theo đó nổi lên rồi thổi đi khắp nơi xung quanh. Trong không trung liền xuất hiện vô số điện mang nhỏ li ti, tiếng nổ vang liên tiếp không ngừng, một cỗ kình phong mãnh liệt nổi lên quét ra khắp nơi.

Tu sĩ gần đó bị luồng kình phong này thổi tới tức thì không cách nào đứng vững liền ngã trái, ngã phải. Người phản ứng nhanh còn có thể chủ động liên tục bay thoát ra xa xa, kẻ chậm chân thì không thể khống chế thân mình, bị kình phong nhấc lên thổi bắn ra. Lão giả tóc bạc ở gần nhất không kịp đề phòng khiến thân hình rung động, sáng ngời một hồi mới nhíu mày, tay bấm pháp quyết ổn định thân hình.

Lúc này, từng đạo cuồng phong liên tục xoáy bốc lên hình thành từng cỗ khí trắng lưu động đem cả đồng tử lẫn gã mặt xanh bao vào trong đó. Thân hình hai người trong khí trắng lưu chuyển mờ dần rồi ẩn ẩn hiện hiện biến thành hai bóng người mờ nhạt.

“Được rồi. Hai vị đạo hữu đều là chưởng tọa một môn phái. Hôm nay không tiếc bỏ dở việc cần xử lý mà tới nơi xa xôi này chắc không phải muốn đánh tới ngươi chết ta sống rồi. Chi bằng hai vị nhường nhau một chút, yên lặng chờ đệ tử bên trong đi ra rồi nói tiếp, tránh tổn thương hòa khí.” Lão giả tóc trắng mở miệng khuyên giải.

Hạo Nguyệt cùng gã trung niên họ Đái chỉ vì hiềm khích nhiều năm qua mới không nhịn được châm chọc lẫn nhau vài câu, lão giả đứng ra khuyên giải chính là cho cả hai mượn cái cớ này mà xuống nước. Hai người liền hừ một tiếng, ngầm hiểu lẫn nhau, đồng thời thu lại khí tức, lập tức kình phong khắp trời chuyển động chậm lại rồi đồng loạt tan đi.

Việc hai tu sĩ Chân Đan cảnh thể hiện thực lực cường đại tuy chỉ diễn ra trong chốc lát nhưng không khỏi khiến cho mọi kẻ chứng kiến nghẹn họng, chỉ dám trân trối nhìn mà không dám tới gần mảy may.

Đúng vào lúc lúc này, nho sinh trung niên cùng thanh niên của Hạo Nhiên Thư Viện cùng bay tới, phút chốc đã rơi xuống cạnh gã trung niên họ Đái.

“Đệ tử bái kiến Đái sư thúc!”

Lúc này, nho sinh trung niên cúi người thi lễ với Đái viện chủ, thanh niên mặc nho bào cũng vội vàng khom người.

“Ừm, đứng lên đi, đúng lúc ta cũng có một việc muốn hỏi Bạch sư điệt” Nam tử mặt xanh nhẹ gật đầu một cái sau đó khẽ nhúc nhích môi, dùng truyền âm trao đổi gì đó với nho sinh trung niên.

Đợi sau khi nho sinh trung niên cung kính trả lời hết thảy, nam tử mặt xanh ngẩng đầu quan sát huyễn cung giữa trời, mặt lộ ra nét trầm ngâm. Nho sinh trung niên thấy vậy không nói thêm lời nào, chỉ kính cẩn đứng bên cạnh.

Hạo Nguyệt trông thấy trung niên nhân họ Đái động tác lén lén lút lút một hồi, cười lạnh một tiếng rồi như suy nghĩ tới điều gì, phất tay đánh ra một vòng ánh sáng bảo hộ màu xanh hướng xuống dưới cuốn lấy Tàng Huyền đang hôn mê bất tỉnh về phía mình rồi mới vững vàng đáp xuống một bãi đất trống trước người.

Hạo Nguyệt hơi đánh giá Tàng Huyền một chút, chân mày hơi nhíu lại, một tay giơ lên, một viên ngọc châu màu liền từ trong tay áo bay ra thật nhanh, lóe lên treo tại chỗ ngực Tàng Huyền. Sau đó, y một tay bấm pháp quyết hư không chỉ một cái, miệng nói lẩm bẩm tức thì ngọc châu màu trắng tỏa ra một vầng hào quang màu từ ngực Tàng Huyền chậm lan ra đem toàn thân hắn bao bọc vào trong.

Ngay khi đó, trong người Tàng Huyền vang lên một hồi tiếng vang thanh thúy.

Một màn kinh người đã xảy ra!

Xương cốt trong người Tàng Huyền vốn đứt gẫy nát bấy lại nhao nhao nối lại, mà nội tạng bị đâm thũng cũng tựa hồ bằng mắt thường cũng có thể thấy được, đang nhanh chóng phục hồi lại như cũ.

Hạo Nguyệt lại tiếp tục thục giục ngọc châu màu trắng, lần lượt đi đi lại lại một vòng khắp tứ chi Tàng Huyền.

Dưới sự chữa trị của hào quang ba màu, thương thế khắp người Tàng Huyền trong khoảnh khắc đã tốt lên hơn phân nửa. Hắn liền rên rỉ vài tiếng rồi chậm rãi tỉnh lại. Hạo Nguyệt thấy vậy, khẽ gật đầu, thu lại pháp quyết đồng thời đánh xuống một cái đem ngọc châu thu về rồi biến mất trong tay áo.

Tàng Huyền chậm rãi bò lên, vẻ mặt mừng rỡ sau liền vội vàng khom người hướng tới Hạo Nguyệt thi lễ một cái, trong ánh mắt lộ ra một tia kính sợ:

"Đệ tử đa tạ Hạo Nguyệt trưởng lão xuất thủ tương trợ."

"Không cần đa lễ, ngươi là đệ tử phân viện nào?" Hạo Nguyệt đưa mắt nhìn sang lệnh bài ngoại môn đệ tử bên hông Tàng Huyền, nhàn nhạt hỏi.

"Bẩm báo Trưởng lão, đệ tử là người của Phiêu Hồng Viện." Tàng Huyền vội vàng trả lời.

Hạo Nguyệt nghe vậy nhẹ gật đầu, liền không nói thêm gì nữa, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.

Y lần này đặc biệt đi xa tới phường thị Trường Dương, thứ nhất là muốn nhìn xem Bích Khung Huyễn Cung nổi danh xa gần này, thứ hai lại chủ yếu là vì người hảo hữu đang bế quan tại Thiên Kiếm Phong nhờ vả để ý một chút tên đệ tử Sa Thông Thiên, chưa từng nghĩ sẽ đụng phải tên họ Đái, viện chủ Hạo Nhiên Thư viện kia khiến y không khỏi trong lòng mắng to xúi quẩy.

Tàng Huyền thấy Hạo Nguyệt thần sắc một bộ thần du ngoại vật, do dự một chút rồi cũng học trung niên nho sinh, lẳng lặng đứng sau người đồng tử.

Trong khi đó, gã trung niên họ Đái tuy rằng ngoài mặt trông thoải mái nhưng trong lòng thực chất cũng là buồn bực không thôi. Gã lần này cũng là vị tên đệ tử họ Thương rất được kỳ vọng kìa mà đến, nhưng lại không ngờ lại gặp cường giả Thái Thanh Môn còn bị bêu ra chỗ xấu hổ trước mặt đám đệ tử, tự nhiên tức lại càng tức phải nén giận không thôi.

Mà đám tu sĩ ngoài Bích Khung Huyễn Cung tuy rằng cũng đầy bụng bực tức nhưng ở trước mắt ba cường giả Chân Đan cảnh đành phải nén giận đem sự chú ý một lần nữa hướng tới phía trong cung điện, thậm chí theo bản năng không dám lớn tiếng nói chuyện nữa.

Giờ phút này, bên trong cung, tranh đấu vẫn diễn ra liên tục.

Từ lần đầu Liễu Minh chém chết tên nhân hình huyễn thú kia đến nay, chớp mắt nửa tháng đã qua.

Trong thời gian nửa tháng đó, Liễu Minh không biết là may mắn hay xui xẻo lại liên tiếp đụng phải hai con nhân hình huyễn thú, tuy chỉ có tu vi Ngưng Dịch hậu kỳ nhưng thực lực lại bất ngờ đạt đến trình độ Hóa Tinh kỳ. Một con trong đó thậm chí mơ hồ đã có thực lực tới Hóa Tinh trung kỳ làm Liễu Minh không thể không gọi ra Cốt Hạt, Phi Lâu, ba người cùng liên thủ, trổ ra hết thủ đoạn mới miễn cưỡng đem tiêu diệt sạch sẽ.

May mắn là trải qua lần kinh hiểm đó hắn chỉ bị thương nhẹ, sau khi uống một ít đan dược nay nguyên khí đã khôi phục hoàn toàn. Trong khoảng thời gian tiến vào Bích Khung Huyễn Cung này, các loại tướng mạo kỳ dị của huyễn thú khiến cho Liễu Minh quả thực một phen mở rộng tầm mắt. Thậm chí hắn gặp không ít ảo ảnh yêu thú không hề có trong ghi chép của các điển tịch. Những phương thức công kích của huyễn thú cũng muôn hình vạn trạng, ngoài công kích vật lý cùng công kích pháp thuật ra thì còn có một ít loại công kích trên phương diện tinh thần và linh hồn rất quỷ dị.

Nếu không phải hiện tại Liễu Minh có Tinh Thần lực có thể so với tu sĩ Hóa Tinh kỳ, lại có thêm Hóa Thức Trùng bên người cung cấp lượng lớn Tinh Thần lục liên tục thì không chừng hắn đã phải chịu một ít thiệt thòi rồi.

Dưới sự chiến đấu gian khổ đó, hắn góp nhặt từng chút giờ đã có một lượng lớn Bích Khung Châu. Trong số Bích Khung Châu đó màu bạc có chừng năm viên, màu tím hơn hai mươi viên, màu lục hơn năm mươi viên còn loại phẩm chất kém nhất màu xám, trắng thì nhiều đến hơn trăm viên.

Tuy hắn không biết cuối cùng số lượng Bích Khung Châu cần để đổi bảo vật là bao nhiêu nhưng tự thấy mình so với những người cùng tiến vào chắc không kém hơn, hẳn là cũng đủ đổi một số món. Đương nhiên để đề phòng vạn nhất, tất nhiên Liễu Minh trước khi huyễn cung biến mất sẽ tiếp tục thu thập thêm nhiều Bích Khung châu.

...

Không biết bao nhiêu ngày sau đó, tại một gian đại sảnh, trong không khí một đạo kiếm quang đỏ thẫm từ dưới chém lên, một con thú quái thú đầu và thân người bị chém làm đôi, hai nửa thân thể đổ ầm ầm xuống mặt đất nổ tung thanh một đám khí đen, để lại một viên Bích Khung Châu màu tím.

Liễu Minh hiện ra, mặt không biểu tình thu hồi phi kiếm, đồng thời nhặt hạt châu, dò xét một chút rồi thu vào trong Tu Di Giới. Đúng lúc hắn đang muốn đẩy một cánh cửa để đi sang gian đại sảnh kế thì bỗng nghe ngoài cửa có âm thanh kình phong gào thét truyền tới, trong đó dường như còn phảng phất kèm theo tiếng sấm động nghe như từng tràng tiếng vó ngựa.

Liễu Minh nhíu mày, thân hình chớp động một cái rồi hiện ra trên không trung mười trượng...

Cùng lúc đó, phía dưới nổ “Oành” một tiếng, cửa lớn bằng đá xanh bỗng chốc bị đụng nát vụn, hai bóng người theo đó bắn thẳng vào.

Liễu Minh ánh mắt ngưng tụ nhìn tới phia trước, trong nội tâm lập tức khẽ giật mình.

"Là ngươi!"

"Là ngươi?"

Hai kẻ mới xông vào nhìn thấy Liễu Minh đứng giữa không trung cũng hơi kinh hãi, trong miệng cùng nói ra một lời chỉ là ngữ khí lại khác xa nhau.

Hai người này, Liễu Minh thình lình đều nhận ra!

Một người toàn thân mặc đồ đen, đúng là vị thanh niên Bức Nhân tộc, gã còn lại chân đang đạp trên phi kiếm màu xanh, thân vận cẩm bào, chính là Sa Thông Thiên.

Thanh niên Bức Nhân tộc trong lời nói có vẻ hơi kinh ngạc, mà Sa Thông Thiên trong sự kinh ngạc còn mang theo một tia kiêng kỵ.

Đúng lúc thanh niên Bức Nhân tộc đang há miệng muốn nói gì nữa, bên ngoài đại sảnh, tiếng bước chân ù ù nặng nề phút chốc đã tới gần trong gang tấc.

Một khắc sau, một tiếng rống quái dị hi..iiii..iii vang lên trong tai ba người như tiếng sấm rền rồi một con Độc Giác quái mã toàn thân có hắc diễm quái dị thiêu đốt từ bên ngoài đại sảnh hung hăng tiến vào.

Con quái mã này nhìn không to lắm, chỉ cao có hơn một trượng, mình trơn láng, cả người đen xì như mực, quanh thân trên dưới hiện đầy những vòng ám sắc linh văn lập lòe, đỉnh đầu có một cái sừng óng ánh, trắng nõn hoàn toàn tương phản với thân hình của nó.

Huyễn thú này vừa mới bước vào trong đại sảnh, một cỗ khí tức Hóa Tinh hậu kỳ khủng bố lập tức từ đó lan ra.

Đồng tử Liễu Minh co rụt lại, sắc mặt trầm xuống.

Không chờ hắn có hành động, Độc Giác quái mã lúc này ngửa mặt lên trời hí vang hii.iiii, hai chân đạp mạnh một cái rồi nhoáng một cái đã quỷ dị lơ lửng trên đầu ba người.

Một khắc sau, hắc diễm trên người huyễn thú cuốn động đánh “Đằng” một tiếng, từng đoàn hỏa cầu màu đen to bằng nắm tay bay ra như mưa, bắn thẳng tới hướng ba người, thanh thế cực kỳ kinh người.

Hắc viêm quỷ dị như thế, Liễu Minh tất nhiên sẽ không để cho nó dính vào người mảy may.

Một tay giơ lên, một đoàn kim sa từ trong tay áo bay ra thật nhanh, quay tít mộng vòng liền hóa thành một màn cát mỏng đem cả người bảo vệ cực kỳ chặt chẽ, đồng thời thân hình chớp động tránh thoát khỏi đại bộ phận hỏa cầu màu đen. Còn lại một ít hỏa cầu đánh được lên màn cát màu vàng, chỉ thấy kim quang chớp động chốc lát liền bị đánh văng ra ngoài một cách dễ dàng.