Ma Thiên Ký

Chương 606: Thiên Phong Động




Dịch giả: khangvan

Biên: nila32

Rất nhanh hai người cưỡi mây đáp xuống một sơn đạo hình rắn trên một ngọn núi. Cứ cách mấy trăm trượng lại có một động phủ, thoạt nhìn có phần tương tự động phủ của đệ tử ngoại môn. Hầu như tất cả động phủ đều đóng cửa.

“Bây giờ động phủ còn trống có căn số hai mươi bảy, hai mươi chín và số ba mươi lăm, Liễu sư đệ hãy chọn lấy một chỗ.” Nữ tử xinh đẹp nói.

Theo lời nói của nàng ta, Liễu Minh nhìn lại thì phát hiện quả nhiên còn lại ba tòa động phủ, nhưng ở vị trí cuối cùng, khoảng cách tới đỉnh núi cực kỳ xa xôi.

“Vậy thì chọn động phủ số hai mươi chín đi.” Liễu Minh cũng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đưa ra quyết định. Động phủ số hai mươi chính nằm ở mặt sau của Lạc U Phong, có lẽ âm khí nồng đậm hơn một chút. Hơn nữa khoảng cách với các động phủ còn lại cũng tương đối xa, xem như một chỗ yên lặng.

“Sư đệ qua đó, rót pháp lực vào lệnh bài thân phận, sau đó đứng trước động phủ khắc tên của mình lên là được.” Nữ tử xinh đẹp gật đầu, giải thích thêm một câu.

“Đa tạ Ngũ tỷ chỉ điểm.” Liễu Minh chắp tay cảm ơn.

“Còn những việc khác, sư đệ hãy đến hỏi thăm Phong sư đệ là được. Sư tỷ còn có việc khác, xin cáo từ trước.” Vị Ngũ tỷ này khẽ cười một tiếng, tay áo chấn động, hóa thành một đạo ánh sáng màu xám trắng bay đi.

Liễu Minh ngóng nhìn độn quang của nàng này bay đi xa, một lát sau mới chậm rãi gật đầu.

Cô gái này thoạt nhìn tính cách không tệ, cảm giác đầu tiên khiến cho hắn vô cùng thân thiết. Hiện tại xem ra việc lựa chọn Lạc U Phong là không có sai.

Nghĩ đến đây, Liễu Minh thúc giục đám mây dưới chân của mình, bay đến động phủ.

Mấy hơi thở về sau, hắn đã đứng trước cổng chính của một tòa động phủ vắng vẻ.

Dò xét một chút, Liễu Minh lấy lệnh bài nội môn bên hông, rót một tia pháp lực vào bên trong. Một cột sáng màu đen từ đó bắn ra, đánh lên cửa động phủ.

Trên cánh cửa của động phủ, vô số linh văn màu đen giống như sóng nước phát sáng. Một tiếng răng rắc vang lên khe khẽ, cánh cửa từ từ mở ra…

Hai canh giờ sau, Liễu Minh nằm trên giường đá trong mật thất của động phủ, trên mặt lộ ra tia mỉm cười.

Động phủ nơi đây khiến cho hắn vô cùng hài lòng, cả tòa động phủ được bổ sung thêm mấy tầng cấm chế cường đại, lực phòng ngự thì không cần nói nhiều. Trong đó có một loại pháp trận cấm đoạn vô cùng huyền diệu, có thể hoàn toàn ngăn cản thần thức xâm nhập, không cần lo lắng những bí mật của mình bị lộ ra ngoài.

Sau này bất kể luyện đan hay tu luyện, hắn không cần lo bị người khác phát hiện.

Trừ những thứ đó ra thì linh khí trong động phủ cũng khá nồng đậm, gấp hai lần so với động phủ lúc trước của hắn. Hơn nữa trong này còn ẩn chứa âm khí, càng thích hợp cho hắn và hai linh sủng tu luyện, tuy không thể so sánh với Thái Âm Động nhưng lại không phải hao phí điểm cống hiến.

Sau khi suy nghĩ một phen, Liễu Minh ngồi dậy lấy ra một tấm ngọc giản màu xám do Diêm trưởng lão Lạc U Phong đưa cho. Trong đó ghi lại môn quy cho đệ tử nội môn.

Sau khi đặt lên trán, xem xét cẩn thận, ghi nhớ rõ ràng, hắn liền lật tay lấy ra một quả ngọc giản màu trắng khác, do chấp sự áo đen đưa cho.

Nội dung bên trong ngọc giản này ghi khá đầy đủ và kỹ càng, bao gồm phúc lợi sau này của đệ tử nội môn, còn có giới thiệu sơ lược về Lạc U Phong.

Theo như những gì ghi chép trong ngọc giản thì hàng năm, đệ tử nội môn có thể đến tông môn nhận tài nguyên giá trị năm mươi vạn linh thạch và năm nghìn điểm cống hiến, gấp mười lần so với đệ tử ngoại môn. Ngoài ra còn một ít phúc lợi khác, ví dụ như so với đệ tử ngoại môn thì cần tốn ít điểm cống hiến hơn để đến những chỗ tu luyện ưu tiên.

Liễu Minh nhanh chóng quét qua những tin tức này, cố ý tìm hiểu những tin tức liên quan đến Thiên Phong Động.

Một hồi lâu sau, hắn đặt ngọc giản xuống, khuôn mặt lộ vẻ chần chừ không quyết.

Bên trong ngọc giản giới thiệu về Thiên Phong Động tương đối kỹ càng. Lạc U Phong vốn dùng công pháp Quỷ đạo làm chủ, mà âm hàn chi lực trong Thiên Phong Động đối với công pháp Quỷ đạo giúp ích rất lớn, cho nên nam tử họ Phong đặc biệt đánh dấu rất nhiều nội dung.

Căn cứ những ghi chép trong ngọc giản, chỉ cần là đệ tử nội môn thì có thể mượn Thiên Phong Động để tu luyện. Nhưng mà chỗ tu luyện này thì toàn bộ Thái Thanh Môn vẻn vẹn chỉ có một chỗ, cho nên mỗi đệ tử nội môn mỗi năm chỉ có cơ hội tiến vào Thiên Phong Động một lần, chỉ là thời gian không bị hạn chế.

Nhưng để tu luyện trong đó một ngày thì cần giao nộp một nghìn điểm cống hiến, một khi điểm cống hiến tiêu hao hết thì sẽ tự động bị truyền tống đi ra, năm đó không thể vào lại được nữa.

Cũng may là điểm cống hiến cũng không khiến cho Liễu Minh lo lắng, hôm nay trên người hắn đã có chừng hơn bốn mươi lăm vạn điểm.

Căn cứ theo ghi chép bên trong của Long Hổ Minh Ngục Công, muốn hoàn toàn tu thành công pháp tầng thứ ba thì cần rèn luyện thân thể nhiều lần dưới tác dụng của Thiên Phong chi lực. Khi đó Long Hổ Minh Ngục chi khí mới có thể xuyên suốt kinh mạch toàn thân, đạt tới Ngưng Dịch đại viên mãn.

Liễu Minh lẳng lặng suy nghĩ một hồi, đối với tương lai tu luyện của mình thì cuối cùng trong lòng tạo ra một ý định kỹ càng.

Nội tâm hắn vừa động, vỗ túi da bên hông, trong túi lập tức bay ra hai luồng hắc khí, quay tít một vòng, sau đó hóa thành Phi Lâu và Cốt Hạt, xuất hiện trước người.

Cảm ứng được âm khí nồng đậm xung quanh, hai đầu linh sủng nhảy múa xung quanh Liễu Minh không ngừng, phát ra âm thanh vui thích.

“Nơi này âm khí dồi dào, có lợi không nhỏ đối với việc tu luyện của các ngươi, hãy qua một bên tự mình tu luyện đi." Liễu Minh chỉ tay về một góc, phân phó.

Phi Lâu, Cốt Hạt nghe vậy thì lóe lên, chạy về một góc, hạ mình nằm xuống, bắt đầu mở miệng hấp thu âm khí trong hư không.

Liễu Minh thu hồi ánh mắt, một lần nữa nằm trở lại giường đá.

Hiện tại hắn cần nghỉ ngơi thật tốt một phen. Liên tiếp xông qua ba mươi sáu tầng Hư Linh Tháp dù cho pháp lực trong cơ thể có thể bổ sung, nhưng mà tinh thần của hắn tiêu hao quá lớn, rất nhanh liền tiến vào mộng đẹp.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Liễu Minh tỉnh dậy thì lập tức bận rộn.

Hắn sau khi đến bái phỏng tên đệ tử chấp sự họ Phong, một phen tìm hiểu về những điều cần chú ý của nội môn đệ tử bản mạch, cùng một số thắc mắc trong lòng.

Tên đệ tử chấp sự họ Phong này cũng có chút nhiệt tình, đầu đuôi gốc ngọn đều giải đáp tường tận cho Liễu Minh.

Sau đó Liễu Minh lại đi một chuyến đến phường thị trong tông, chuẩn bị sơ qua một chút.

Ngày thứ ba, Liễu Minh cưỡi mây đến một u cốc ở giữa hai ngọn núi hiểm trở bên ngoài sơn mạch Vạn Linh.

Nơi đây tên là Thiên Phong Cốc, có địa thế rất kỳ lạ, quanh năm gió thổi không ngừng. Đứng ngoài vài dặm có thể nghe rõ ràng được tiếng gió thê lương, tiếng gió lúc cao lúc thấp, cao thì nghe như tiếng long hổ gào rú, trầm thấp thì như tiếng của côn trùng, đúng là thiên biến vạn hóa.

Mây đen lóe lên, Liễu Minh hạ xuống cốc khẩu, một thân trường bào đón gió bay phần phật.

Liếc nhìn lại thì ở giữa sơn cốc, cách vài trượng là thấy một cột đá màu trắng, cao vài chục trượng, phía trên mỗi cây cột đá đều khắc vô số linh văn màu xanh.

Mấy chục cây cột đá tạo thành một thể, toàn bộ sơn cốc giống như bị một tầng trận pháp hùng vĩ bao trùm trong đó.

Ở giữa thung lũng cực lớn trước sơn cốc có một tòa cung điện cực lớn được xây bằng đá xanh, phong cách cổ xưa, mà trên cánh cửa đá của cung điện viết ba chữ 'Thiên Phong Động' kiểu cổ rất lớn.

Giờ khắc này ở lối vào đại điện không có một ai.

Liễu Minh bình tĩnh đi vào, bước qua một cánh cửa bên hông thì trước mắt hắn bỗng sáng lên. Một gian đại sảnh trống trải, rộng hơn mười trượng xuất hiện trước mặt hắn.

Trong đại sảnh, một lão giả râu tóc bạc trắng đang ngồi xếp bằng sau một cái bàn đá, nhắm mắt dưỡng thần.

Trên mặt đất xung quanh bầy biện một loạt bồ đoàn, giờ phút này đang có hai gã đệ tử nội môn lẳng lặng ngồi trên tu luyện.

Phía sau lưng lão giả không xa có đặt một loạt truyền tống trận song song, không ngừng chớp động hào quang màu xanh nhạt.

Liễu Minh nhìn pháp trận, sau đó đi tới trước bàn đá.

“Ngươi là đệ tử Lạc U Phong? Muốn tiến vào Thiên Phong Động?” Không chờ Liễu Minh mở miệng, lão giả áo trắng mở hai mắt ra, ánh mắt rơi vào quần áo trên người Liễu Minh, hỏi.

“Bái kiến tiền bối, đệ tử đúng là môn hạ Lạc U Phong.” Liễu Minh nói xong liên gỡ lệnh bài từ trên hông xuống, bước lên vài bước đưa tới.

Lão giả áo trắng cầm lấy lệnh bài, một tay khác lấy ra một bản danh sách bằng ngọc, điểm tay lên lệnh bài, lập tức ánh sáng trắng nổi lên.

“Đúng vậy, ngươi trong năm nay chưa vào Thiên Phong Động lần nào, có thể tiến vào tu luyện, nhưng mà bây giờ mười tám chỗ của Thiên Phong Động đều có người sử dụng, ngươi hãy ở đây chờ một chút. Theo kinh nghiệm của lão phu thì ít nhất phải chờ thêm ba, bốn ngày, nhiều thì hơn mười ngày nữa. Ngoài ra, sau khi đi vào thì ngươi đặt lệnh bài vào trong lỗ khảm trên mặt đất trong động, mỗi ngày sẽ tự động khấu trừ một nghìn điểm cống hiến, nếu như điểm cống hiến không đủ thì ngươi sẽ bị cấm chế tự động truyền tống ra ngoài.” Lão giả ngẩng đầu thản nhiên nói, ném trả lệnh bài cho Liễu Minh, đồng thời ánh mắt quét về phía hai gã đệ tử nội môn đang ngồi trên bồ đoàn.

Liễu Minh hiểu ý, thu lại lệnh bài, sau đó chậm rãi đi sang một bên, bắt chước hai gã đệ tử nội môn kia, ngồi xuống một cái bồ đoàn.

Trước khi đến đây hắn đã hỏi thăm rõ ràng, bởi vì Thiên Phong Động tổng cộng chỉ có mười tám cái nên không đủ để sử dụng trong tông, xếp hàng chờ đợi là điều bình thường, cũng may là chỉ cần chờ hơn mười ngày là có thể chấp nhận được.

Hơn mười ngày thoáng cái đã qua, trong đại sảnh vẫn giống lúc trước, có bốn năm người xếp hàng phía sau, mà lúc này Liễu Minh đang đứng bên trong một tòa truyền tống trận.

Lão giả cuốn tay, xuất ra một cổ kính màu trắng, trong miệng vang lên tiếng chú ngữ trầm thấp, cổ kính trong tay liền bay ra một đạo ánh sáng trắng, rơi vào người Liễu Minh.

Toàn thân Liễu Minh được bao trùm bởi một tầng ánh sáng trắng nhàn nhạt, thân thể giống như được ngâm trong một luồng chất lỏng ấm áp.

“Đây là Huyền Linh Thuật, có thể chống lại lực ăn mòn của Thiên Phong, giúp ngươi thích ứng được hoàn cảnh trong động, nhưng mà chỉ có thể duy trì bảy ngày. Sau bảy ngày thì khi mà Huyền Linh Thuật biến mất, nếu như không chịu đựng nổi Thiên Phong chi lực thì có thể lấy lệnh bài ra, chờ hơn mười hơi thở là được truyền tống ra ngoài.” Lão giả dặn dò.

“Đa tạ tiền bối nhắc nhở.” Liễu Minh chắp tay nói.

Lão giả phất tay lên, truyền tống trận lập tức bắt đầu khởi động.

Liễu Minh cảm thấy trước mắt sáng lên một đạo ánh sáng màu xanh, thân thể trầm xuống, sau một khắc thì xuất hiện trong một động quật.

Phốc!

Một luồng Thiên Phong âm hàn từ bên trong động quật gào thét thổi ra.