Ma Thiên Ký

Chương 622: Di tích hiện thế




Dịch giả: khangvan

Nửa tháng sau, trong một hạp cốc gần Thiên Dã Cổ Thành, một nữ tử yểu điệu, xinh đẹp, mặc quần sam đang đứng trên một tảng đá lớn, ngắm nhìn cổ thành ẩn hiện ở phía xa, gió núi thổi qua làm vạt áo của nàng bay lất phất.

Nếu Liễu Minh ở đây thì có thể nhận ra nữ tử trước mắt này chính là Hắc Phượng Tiên Tử, người bài danh thứ hai trên Sinh Tử Đơn.

Sau lưng nàng ta lúc này có mấy thi thể bị cháy đen, nẳm ngổn ngang, mà quỷ dị nhất là trên những bộ thi thể này không hề có một giọt máu nào, phảng phất như là bị liệt hỏa đốt cháy, trong không khí còn lưu lại mùi cháy khét nhàn nhạt.

Mà trên mấy cỗ thi thể này mơ hồ có thể nhìn thấy ở góc áo có một đồ án khô lâu đỏ như máu.

Những người ở lâu trong Thiên Mã Thảo Nguyên có thể nhận ra đây chính là một nhóm tà tu ở gần cổ thành, chuyên môn cướp bóc cùng với bắt giữ nữ tu làm lô đỉnh, có kí hiệu huyết khô lâu.

Trong khoảnh khắc một đạo hắc quang từ trong hạp cốc bay lên, nhanh chóng bay về phía cổ thành.



Một tháng sau, trên Thiên Mã thảo nguyên cách Thiên Dã Cổ Thành một ngày phi hành, giờ phút này đang xảy ra một trận chém giết kịch liệt.

Giữa không trung, một đạo thân ảnh màu đỏ và một đạo thân ảnh màu trắng đang không ngừng va chạm vào nhau rồi lại phân ra, kiếm quang và ánh lửa không ngừng đan xen vào nhau, âm thanh vang lên không dứt.

Ngẫu nhiên có một hai đạo kiếm quang quét ra, những nơi kiếm qua đi qua đều khiến cho những bụi cỏ cao nửa trượng đều bị cắt sạch một mảng, mà những hỏa đoàn kia rơi xuống phía dưới thì đều tạo những mảnh liệt diễm hừng hực.

Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến tiếng nổ Oanh long long, theo đó là một đồng nhân khổng lồ cao hơn mười trượng, chạy như bay đang hướng về phía này đi đến.

Tốc độ của đồng nhân này vô cùng kinh người, chỉ trong nháy mắt thì nó liền đi đến phụ cận của hai người đang tranh đấu, không chút do dự liền vung tay lên, một cự quyền khổng lồ liền đập xuống chiến đoàn.

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên khiến cho cả phiến hư không cũng thoáng lay động.

Trong chiến đoàn, kiếm quang và hỏa ảnh cũng nhao nhao nổ tung, hai bóng người một đỏ một trắng bỗng nhiên từ trong kim quang lóe lên rồi hiện ra, rơi xuống đất, lảo đảo mấy chục bước sau đó mới miễn cưỡng ổn định lại thân thể.

Hai người, một người là một thiếu phụ áo đỏ, cầm trong tay một chiếc quạt lông, một người là một trung niên áo bào trắng, tay cầm một thanh tiểu kiếm, lúc này nhìn về phía đồng nhân mang theo vẻ kinh sợ.

“Các hạ là ai? Vì sao lại vô duyên vô cớ can thiệp vào việc của chúng ta?” Trung niên áo bào trắng sau khi đợi đối phương dừng lại thì thấy trên vai đồng nhân có một gã thanh niên mặc quần áo bằng vải thô, lúc này mới trầm giọng quát.

Trong đôi mắt của thiếu phụ áo đỏ tinh quang lưu chuyển, cũng ngẩng đầu nhìn về phía tên thanh niên mộc mạc kia, trên mặt cũng hiện lên vẻ kiêng kỵ, cũng không nói lời nào.

Tên thanh niên mộc mạc này chính là Thiên Công Tông Bành Việt.

Bành Việt đứng trên đầu vai của đồng nhân, cũng không nói lời nào mà lại nhìn vào một đồ vật có hai màu hồng bạch giao nhau phía sau lưng của trung niên và thiếu phụ.

Nhìn kỹ thì đó giống như một kiện linh khí như tấm lưới đánh cá màu đỏ, bên trong nó đang vây một đầu linh mã có hai màu hồng bạch. Đầu linh mã lúc này dưới hào quang lập lòe của lưới đánh cá thì đang ở trong trạng thái mơ màng.

Trên Thiên Mã thảo nguyên, linh mã bình thường đều chỉ có một màu thuần trắng, mà đầu linh mã này lại có hai màu trắng hồng thì chỉ cần là người hơi có chút kiến thức đều nhìn ra, đầu linh mã này có khả năng chính là một đầu linh mã biến dị, tốc độ cùng với giá trị của nó hơn xa so với linh mã bình thường.

Trung niên áo báo trắng gặp tình hình này thì trong mắt hiện lên vẻ giận dữ, nhưng mà nghĩ đến một kích long trời lở đất vừa rồi của đối phương thì miệng cũng ngập ngừng, không nói thêm gì nữa.

Thiếu phụ áo đỏ đối diện hiển nhiên cũng biết rằng với thực lực của mình căn bản không bằng với thanh niên mộc mạc trước mắt này, chỉ có thể cười khổ một tiếng, sau đó hạ chiếc quạt lông trong tay xuống.

Bành Việt cũng có chút áy náy, hướng về phía hai người nói một tiếng “Đắc tội”, sau đó một cánh tay đưa ra, một ngón tay liền chỉ xuống dưới, ánh sáng trong mắt đồng nhân sáng lên, sau đó nó liền há mồm phun ra một đạo quang hà màu vàng, lóe lên liền bao phủ lấy tấm lưới đánh cá màu đỏ cùng với đầu linh mã biến dị ở bên trong, kéo vào trong miệng.

Trung niên và thiếu phụ đều nhìn nhau, thấy được trong mắt đối phương vẻ chần chờ cùng không cam lòng, nhưng cuối cùng cũng không có bất cứ hành động ngăn cản nào.

Làm xong hết thảy thì Bành Việt liền thúc giục đồng nhân dưới chân, cự đại đồng nhân liền bước đi, nhanh chóng chạy về một hướng, cùng lúc đó thì một đạo hắc quang hiện ra trước mặt hai người, rõ ràng là một túi trữ vật nhỏ.

“Quân tử không đoạt đồ yêu thích của kẻ khác, thớt linh mã này đối với ta có trọng dụng, bên trong có năm mươi vạn linh thạch, tại hạ dùng để mua lại thớt linh mã này.”

Âm thanh cuối cùng vừa truyền đến thì cự đại đồng nhân đã cách xa đó mấy trăm trượng, hóa thành một đốm nhỏ.

Mà phương hướng của nó đi đến, đúng là hướng về Thiên Dã Cổ Thành.

Những cảnh tranh đấu đồng dạng như vậy thì trên thảo nguyên gần Thiên Dã Cổ Thành liên tiếp phát sinh, không ít tu sĩ vì vậy mà mất đi tính mạng, hoặc là trọng thương, ảm đạm mà ly khai.

Cứ như vậy, ba tháng trong nháy mắt liền qua đi.

Một ngày, trên một mảnh thảo nguyên phía tây của Thiên Dã Cổ Thành, mặt đất bỗng nhiên run rẩy kịch liệt, sau đó một luồng năng lượng khổng lồ từ sâu trong lòng đất bộc phát ra.

Bầu trời vốn đang trong xanh, bỗng nhiên mây đen từng đám từng đám kéo đến, khiến cho bầu trời quanh đó bị bao phủ thành một mảnh đen kịt.

Mặt đất vốn đang yên lặng cũng vang lên những tiếng nổ đinh tai nhức óc, vô số vết nứt khổng lồ, giống như mạng nhện, lan ra bốn phương tám hướng.

Sau một khắc, một đạo hào quang chói mắt phóng lên trời, mà những bụi cỏ cao nửa trượng thì giống như những đợt sóng nước, nhộn nhạo kịch liệt, sau đó bay lên trời, rồi biến thành bột mịn.

Sau một tiếng nổ long trời lở đất, toàn bộ bầu trời cũng giống như bị lắc lư không ngừng.

Trong chốc lát, dưới sự rung động ầm ầm, một khu kiến trúc cực lớn, kéo dài vài dặm từ dưới lòng đất chậm rãi nhô lên, vô số bùn đất giống như những đợt sóng, tản ra bốn phía.

Cùng lúc đó, bên trong Thiên Dã Cổ Thành vốn đã bị phong hóa nghiêm trọng, những kiến trúc lung lay sắp đổ, dưới cơn chấn động này thì từng mảng lớn bắt đầu xụp xuống, đá vụn với bụi đất bắn tung tóe ra xung quanh.

Cũng may trong thành đều là tu luyện giả nên cũng không bị những hòn đá này vùi lấp.

Mà khi bắt đầu vừa mới bắt đầu rung động thì từ trong thành vang lên tiếng xé gió liên tiếp, những đạo độn quang với đủ màu sắc nhao nhao bay lên trời.

Trong nháy mắt, trên bầu trời của cổ thành có vô số tu sĩ, phần lớn đều mang vẻ mặt kinh hỉ mà nhìn về phía khu kiến trúc cách đó không xa đang ngang trời xuất thế.

Trên không trung của Thiên Dã Cổ Thành, Huyết Đế Tử đang đứng chắp tay, nhìn về phía cột sáng phía xa xa đang phóng lên trời, ánh mắt hắn lạnh như băng, sau một hột lâu mới nhàn nhạt nói ra:

“Chúng ta đi thôi!”

Vừa dứt lời, Huyết Đế Tử liền hóa thành một đạo độn quang huyết sắc, bay về phía di tích, mà sau lưng hắn, mấy tên tu sĩ áo đen cũng không chút do dự mà bám theo.

Tại một chỗ khác, Hắc Phượng Tiên Tử mặc một chiếc quần sam màu đen, đang lơ lửng trên không trung, đôi mắt đẹp đồng dạng cũng nhìn về phía dị sắc của di tích phía xa, bỗng nhiên “Khanh khách” một tiếng, sau đó một tay giơ lên, một đạo hắc quang lóe lên, bao phủ lấy thân thể mềm mại của nàng ta, hóa thành một đạo hắc hồng, gào thét bay về phía di tích.

Trong một chỗ phế tích sụp đổ tại cổ thành, Bành Việt, một thân quần áo vải thô sau khi nghe thấy tiếng ù ù truyền đến từ cách đó không xa thì mỉm cười, một tay bấm niệm pháp quyết, một đám mây vàng hiện ra, bao phủ lấy hắn rồi bay về phía di tích.

Trong đám người đông đúc phía trên của cổ thành, một gã nam tử trung niên mặc một thân áo bào màu vàng, mặt vàng như nến, đang lơ lửng giữa không trung nhìn về phía dị tượng xa xa, trong mắt hiện lên vẻ như đang nghĩ đến điều gì đó. Đúng là Liễu Minh lúc này đang cải trang.

Trong chốc lát, rất nhiều tu sĩ sau khi hò reo lên thì liền nhanh chóng tế xuất độn quang, bay về phía di tích. Liễu Minh lúc này mới bất động thanh sắc, thúc giục một đóa hắc vân, xen lẫn bên trong đám tu sĩ, cũng nhanh chóng bay về phía di tích.

Theo sự hiện thế của di tích thì những đám mây phía trên hư không chỗ đó cũng dần biến ảo, sau đó ngưng kết thành một pháp trận không lồ, bốn phía di tích liền xuất hiện một màn sáng óng ánh màu xám nhạt, hiển nhiên đó là một cấm chế phòng hộ.

Cùng lúc đó, những tu sĩ đến sớm đều thu lại độn quang. Mà cũng không lâu thì bốn phương tám hướng của di tích cũng bị vô số tu sĩ vây quanh.

“Thì ra đây chính là di tích của Cổ Ma Tộc!” Một bên của di tích, một đạo hắc quang lóe lên, hiện ra thân hình của Liễu Minh, sau khi nhìn thấu qua màn sáng trong khoảng cách gần như vậy thì thấy nó chính là một di tích cổ xưa, vô cùng to lớn và hùng vĩ, trong miệng không khỏi cảm thán.

Tuy rằng đã qua không biết bao nhiêu vạn năm mà di tích nơi này vẫn được bảo tồn hoàn hảo. Bên trong từng dãy tường màu tím xanh kiên cố là những kiến trúc cung điện hình tròn màu vàng son lộng lẫy, sừng sững. Trừ điều đó ra thì cũng có không ít tòa nhà xen kẽ trong đó, quần lâu trùng điệp, san sát nối tiếp nhau, cung điện treo leo, khí thế cực kỳ hùng vĩ, phảng phất như có thể chứng kiến thời kỳ thượng cổ, quần ma cùng với khung cảnh thái bình của nó.

Cũng không biết là ai phóng ra một kiếm về phía màn sáng, lập tức các tu sĩ khác cũng nhao nhao tế ra linh khí, điên cuồng tấn công vào tầng cấm chế này.

Trong nhất thời, đao quang kiếm ảnh, đủ các loại hào quang trên không trung hiện ra, nối liền không dứt lóe lên rồi biến mất, khiến cho cấm chế của màn sáng thoáng rung lên một cách kịch liệt, nhưng sau đó lại yên ổn lại như lúc ban đầu.

Liễu Minh thấy vậy thì cũng chưa vội hành động, ngược lại thân hình hắn lùi ra sau hơn mười trượng, lẳng lặng quan sát nhất cử nhất động của mọi người bên ngoài di tích.

Hầu như cứ cách tầm hơn mười trượng là có một đám tu sĩ đang tập trung tinh thần oanh kích màn sáng, thời gian không đến một chén trà nhỏ thì nơi này không ngờ đã tập trung tầm hơn một nghìn tu sĩ, đang đồng tâm hiệp lực để đối phó với khu kiến trúc khổng lồ này.

Trong nhất thời thì tiếng bạo liệt, tiếng nổ vang liên tiếp không ngừng từ các nơi vang lên, khung cảnh trông vô cùng hoành tráng.

Đúng lúc này thì tại một nơi vang lên một tiếng cười to.

“Hặc hặc, cái gì mà Thượng Cổ cấm chế, bất quá cũng chỉ như vậy!”

Mọi người quanh đó nghe vậy thì đồng loạt đều phóng nhãn nhìn lại thì thấy, nói chuyện chính là một gã nam tử gầy yếu, toàn thân hắc khí, mà màn sáng trước mặt hắn xuất hiện một khe hẹp dài rộng vài xích nứt ra, từng sợi ma khí màu đen từ đó đang cuồn cuộn tuôn ra, không ngừng bị hắn hút vào trong cơ thể.

Nhưng mà đúng lúc này, một gã nam tử toàn thân áo lục khác, thân hình cũng lóe lên rồi xuất hiện bên người, thúc giục ma công, không chút khách khí mà hấp thụ ma khí đang tuôn ra.

Nam tử gầy yếu thấy vậy thì giận giữ, lập tức thúc giục pháp quyết trong tay, hắc khí ngoài thân liền hóa thành một cự chưởng màu đen, bổ về phía nam tử áo lục.

Nam tử áo lục tựa hồ sớm đã có phòng bị, thân hình liền bắn ngược ra phía xa mấy trượng, trong miệng cũng phun ra một cái quạt nhỏ, đón gió một cái rồi vung vẩy, biến thành một chiếc cự phiên, bên trên có thể thấy một đồ án hình khô lâu khá rõ ràng.

Lá cờ vung mạnh xuống thì một vòi rồng màu đen xuất hiện, gào thét lao về phía nam tử gầy yếu.

Trong chốc lát, hai người liền ở gần vết nứt xảy ra kịch chiến.