Ma Thiên Ký

Chương 831: Trảm thú




Dịch giả: khangvan, nila32

“Con thú này đã bị vây khốn trong Thất Hoàn Minh Thủy Trận rồi, bây giờ đã không thể di chuyển nữa rồi, Diệp đạo hữu chỉ cần vận dụng Nguyên Linh Phi Kiếm chém cho nó một nhát trí mạng là được.” Lão giả thấy vậy thì thở dài một cái, quay đầu, cười mỉm nói với Liễu Minh.

Phong Thanh Mạch lạnh lùng nhìn về phía Liễu Minh, cũng không muốn tự mình động thủ.

Liễu Minh nghe vậy thì nhanh chóng suy nghĩ một chút, trên mặt không chút thay đổi, gật đầu, một tay bấm niệm pháp quyết, từng luồng pháp lực tinh thuần từ một trăm năm mươi ba viên pháp lực kết tinh trong cơ thể tuôn ra, điên cuồng quán chú vào phi kiếm.

Phi kiếm màu vàng bỗng nhiên phát ra một tiếng vù vù bén nhọn, khẽ rung lên trong hư không, sau đó đón gió tăng lên đến hơn mười trượng, kim quang bắn ra bốn phía, theo đó là một luồng kiếm ý bàng nhiên phóng lên trời.

“Trảm!”

Nương theo ngón tay hắn chỉ ra thì một đạo kiếm quang dài hơn mười trượng lập tức chém về phía pháp trận.

Lão giả hơi mập thấy vậy thì trong mắt liền lóe lên dị sắc, hai tay liên tục bấm niệm pháp quyết, màn sáng xanh đậm phía dưới bỗng nhiên tách ra một khe hẹp dài, kiếm quang màu vàng cũng từ cái khe đó, lóe lên chui vào bên trong.

Kiếm quang màu vàng vừa mới chui vào bên trong pháp trận thì lập tức ngưng tụ, đồng dạng cũng có một chút hạn chế, tốc độ bỗng nhiên không ngừng chậm hơn gấp vài lần thông thường.

Liễu Minh thấy vậy thì đuôi lông mày cũng khẽ nhướng lên.

Xem ra pháp trận Minh Thủy này đối với Hư Không Phi Kiếm cũng có tác dụng cấm chế nhất định.

Tuy rằng tốc độ của kiếm quang hơi chậm lại một chút so với lúc đầu, nhưng mà từ đó vẫn tản mát ra kiếm ý kỳ hàn sắc bén, dần dần hạ xuống.

Hương Chương thú bên dưới thấy vậy giật mình, trong miệng phát ra tiếng thét bén nhọn, ngoài thân khí tro đột nhiên tăng vọt, khi mà kiếm quang vừa mới hạ xuống thì thân hình đúng lúc đó cũng biến mất, mang theo tàn ảnh thuấn di ra ngoài cách đó hơn một trượng.

Kim quang lóe lên, kiếm quang cuồn cuộn hạ xuống, “Cờ-rắc” một tiếng, liền tạo ra một miệng vết thương sâu hơn một xích trên người Hương Chương thú.

“Ngao ô o o o!”

Hư Không Hương Chương bị đau, gầm lên giận dữ, huyết dịch màu xám từ trong miệng vết thương phun ra, nhưng sau một khắc, sau khi sương mù màu xám lưu chuyển qua thì miệng vết thương lại lành lại như lúc ban đầu.

Khi mà Liễu Minh muốn thúc giục pháp quyết trong tay, dùng Hư Không Kiếm bổ về phía con thú này một lần nữa thì biến cố phát sinh!

Trong đôi mắt của Hương Chương Thú bỗng nhiên hiện lên một tia giảo hoạt, huyết quang sáng lên, há mồm phun ra một viên yêu đan tối tăm mờ mịt.

Yêu đan quay tít một vòng, từ đó phun ra một luồng quang hà màu xám, sau khi xoay tròn thì nhanh chóng bao phủ lấy thân thể và yêu đan vào bên trong.

(Quang hà: vòng sáng bảo vệ)

“Phanh phanh” vài tiếng vang lên. Dây thừng màu lam bên ngoài con thú này, bên trong hôi quang lập tức vỡ vụn, tiếp theo, thân hình của nó bỗng nhiên mơ hồ, biến thành một vụ cầu màu xám, lóe lên bay về phía khe hở của pháp trận.

“Không tốt, chủ quan rồi! Đừng cho nó chạy!”

Lão giả thấy thế thì sắc mặt đại biến, hai tay liền bấm niệm pháp quyết, một luồng ánh sáng màu lam liền đánh lên pháp trận, khe nứt hẹp dài bắt đầu khép lại.

Sắc mặt Liễu Minh trầm xuống, một tay bấm niệm pháp quyết, kiếm quang màu vàng bên trong pháp trận xoay quanh, liền đuổi sát phía sau Hương Chương thú.

Nhưng bởi vị sự hạn chế của pháp trận, tốc độ không thể nào so sánh với lúc trước, kiếm quang chớp động liên tiếp vài lần bên trong hồ nước, nhưng nhất thời không thể đuổi theo Hương Chương thú.

Lúc này, Phong Thanh Mạch hừ một tiếng, từ trong tay áo ném ra một đống phù lục màu trắng, đồng thời trong miệng quát ra một tiếng “Phong ấn!”

Lập tức đám phù lục màu trắng ở phía trên pháp trận nổ tung, hóa thành từng sợi bạch khí lấp vào khe hở của màn sáng.

Cùng lúc đó thì dưới sự liều mạng thúc giục pháp trận của lão giả, khe hở rốt cục cũng nhanh chóng khép lại, trong nháy mắt cũng chỉ còn độ rộng chừng vài thước.

Bên trong pháp trận, Hương Chương thú sau mấy lần thuấn di, cách khe hở chỉ còn vài trượng, trông thấy tình hình này thì sương mù màu xám toàn thân xoay tròn một cái, liền ngưng tụ, “Vèo” một tiếng, yêu đan hóa thành một đoàn hắc quang bắn đi, ý định đánh vào vị trí của khe hở.

“Oanh long long” một tiếng vang thật lớn vang lên!

“Vậy mà tự bạo yêu đan rồi!”

Phong Thanh Mạch thấy vậy thì gầm lên giận dữ!

Liễu Minh tức thì khẽ chau mày, vẫy tay, kiếm quang liền từ bên trong lỗ hổng bắn ra, trước người xoay quanh một cái, hào quang thu lại, một lần nữa biến thành thanh phi kiếm nhỏ màu vàng kim.

“Thiếu chủ chớ hoảng sợ, con thú này mới bị nhốt trong Minh Thủy trận, liên tục thúc giục thần thông thuấn di, pháp lực tiêu hao không nhỏ, vừa rồi lại tự bạo yêu đan khiến cho tu vi hao tổn, khẳng định chạy trốn không được xa, mau đem Tử Tinh Điêu ra, chúng ta tiếp tục truy đuổi!”

Sắc mặt Hoàng trưởng lão vẫn bình tĩnh, không nhanh không chậm nói.

Phong Thanh Mạch lúc này mới có chút giật mình, liền vỗ bên hông, từ đó một đạo hào quang màu tím bay ra, đúng là đầu Tử Tinh Điêu kia.

Cánh tay hắn rung lên, trên ngón tay lộ ra một miệng vết thương, từ đó bắn ra một giọt tinh huyết. Tử Tinh Điêu sau khi nuốt vào thì liền hướng về phía Hương Chương Thú chạy trốn, đồng thời trong miệng cũng phát ra một tiếng kêu khẽ.

Tử Tinh Điêu khẽ hót một tiếng sau đó nhanh chóng vọt đi, hóa thành một đạo tinh quang màu tím bắn về phía trước.

Phong Thanh Mạch vội vã thúc giục pháp quyết, bên ngoài cơ thể liền có sương mù trắng liên tục tuôn ra, hóa thành một đạo bạch quang đuổi sát phía sau.

Liễu Minh cũng nhanh chóng bấm niệm kiếm quyết, chỉ thấy Hư Không Kiếm trước người lóe lên kim quang, cả người liền hóa thành đạo cầu vồng phóng đi.

Lão giả mập mạp sau khi nhìn thấy Liễu Minh rời đi, dường như nghĩ đến gì đó mà đứng yên tại chỗ một lúc sau đó mới giẫm một đóa mây trắng theo sát hai người phía trước.

Tử Tinh Điêu này tuy có tu vi không cao nhưng cực kỳ nhạy bén, dường như nhận ra yêu thú Hư Không Hương Chương kia bị thương không nhẹ nên mới đuổi theo không chút do dự.

Đúng như lão giả Kim Ngọc Tông dự đoán, Hương Chương thú kia bởi vì hao tổn quá nhiều pháp lực, lại thêm vừa rồi buộc phải tự bạo chân đan, khí tức đã yếu đi rất nhiều. Mặc dù đã thoát khỏi vây khốn của Minh thủy trận nhưng mỗi lần thuấn di, nó chỉ có thể đạt đến khoảng cách chừng sáu bảy trượng mà thôi.

Nhưng dù vậy tốc độ kia vẫn là vô cùng kinh khủng, yêu thú này lại giảo hoạt dị thường, không ngừng xông về nơi có địa hình hiểm trở, sương trắng che phủ.

Ba người nếu không có Tử Tinh Điêu dẫn đường, chỉ sợ đã mấy lần để mất dấu của yêu thú kia.

Kết quả ba người đuổi theo chừng nửa canh giờ, đã bắt kịp con thú kia tại một ngọn núi gần đó.

Lúc này Hương Chương thú toàn thân đầm đìa máu tươi, bộ lông trên người hầu như đã bị nhuộm đỏ. Con thú này đang nằm co rúc trong một đầm nước, không ngừng hấp thụ sương mù xung quanh để bổ sung pháp lực bị hao tổn.

Khi nó phát hiện Tử Tinh Điêu cùng ba người Liễu Minh đã đuổi đến, trong mắt liền hiện lên vẻ hung bạo, khí xám toàn thân lần nữa ngưng tụ, thân hình trong nháy mắt đã xuất hiện cách đó mười trượng.

Tuy nói tốc độ phi hành của ba người Liễu Minh không chậm nhưng vì không còn sự hỗ trợ của pháp trận nên không có cách nào ngăn cản yêu thú kia tháo chạy, chỉ có thể kiên trì thúc giục độn quang theo sát phía sau.

Một màn như vậy kéo dài hơn trăm dặm thì một chuyện ngoài ý muốn bỗng nhiên xảy ra.

Khi Hương Chương thú kia bay ngang một sơn cốc, đột nhiên phát ra tiếng kêu đau đớn, tốc độ vì thế cũng chậm lại, máu tươi không ngừng tuôn ra từ bộ lông, thương thế dường như trở nên nghiêm trọng hơn vài phần.

Liễu Minh thấy thế liền không chút chậm trễ đem pháp lực rót vào tám cái chân hải Thú trước ngực, chỉ nghe một âm thanh quái dị vang lên, sau lưng hắn đã nhiều thêm một đôi cánh bằng thịt màu bạc.

Một tiếng “Vèo”.

Liễu Minh hóa thành một luồng hào quang vàng chói, trong chớp mắt xuất hiện tại hư không cách đó ba mươi trượng, chỉ sau mấy nhịp hô hấp rốt cuộc đã đuổi đến bên cạnh Hương Chương thú.

Hắn khẽ vung tay áo phóng ra một viên châu tối om xoay tròn trong không trung sau đó hóa thành hư ảnh một ngọn núi nhỏ rơi xuống.

Nghe ầm một tiếng!

Không gian trước mặt yêu thú bỗng xuất hiện sóng khí nhộn nhạo, sau đó một tòa tiểu sơn sừng sững trước mặt, đúng là Trọng Thủy Châu có trộn lẫn Kim Tức Thổ kia.

Hư Không thú không khỏi hoảng sợ, vội vàng xoay người chạy trốn sang hướng khác.

Đúng lúc này, trong không khí truyền đến một mùi thơm nhàn nhạt theo kình phong kéo tới, trước mặt yêu thú Hương Chương không biết từ lúc nào đã có một bức tường gió vô hình ngăn cản.

“Rốt cuộc để cho ta bắt được!”

Bạch quang lóe lên trong gió, lộ ra thân hình Phong Thanh Mạch cầm trong tay một cây quạt lông màu trắng. Hai mắt hắn không khỏi hưng phấn nhìn chằm chằm vào Hương Chương thú.

Lão già mập mạp bên cạnh cũng nhanh chóng hất tay bắn ra một đạo hồng quang, một hư ảnh Tiểu Xà màu đỏ nhanh như chớp lao về phía Hương Chương thú.

“Trói!”

Lão già khẽ quát một tiếng, ngón tay cũng dứt khoát điểm về phía trước.

Tiểu xà màu đỏ đột ngột tăng tốc, sau đó quỷ dị xuất hiện bên cạnh yêu thú Hương Chương, nhanh như chớp quấn quanh, trói con thú này lại như một cây bánh tét.

Một tiếng “Phốc”.

Tiểu xà màu đỏ hiện nguyên hình là một dây thừng tạo từ hỏa diễm đang hừng hựng bốc cháy.

Hương Chương thú gào thét đau đớn, thân thể như một quả cầu lửa rơi xuống sơn cốc bên dưới. Một tiếng ầm vang, mặt đất xung quanh đã bị chấn cho nát vụn. Nhưng mặc cho con thú kia liều mạng lăn qua lăn lại, ngọn lửa trên người vẫn không có dấu hiệu bị dập tắt.

“Hặc hặc, Xích Xà Thừng của Hoàng trưởng lão quả nhiên danh bất hư truyền, yêu nghiệt kia hẳn không còn cách nào có thể trốn thoát!” Phong Thanh Mạch thấy vậy, khuôn mặt không khỏi lộ ra vẻ vui mừng.

Nhưng vào lúc này, Hương Chương thú bên dưới bỗng nhiên co rút thân thể, sau đó nhanh chóng biến thành khổng lồ. Thân hình vốn chỉ cao hai ba trượng bỗng biến lớn mười trượng, khí xám toàn thân điên cuồng phát tán, dây thừng bằng hỏa diễm kia dường như đã muốn bị kéo đứt.

Lão giả béo cùng Phong Thanh mạch thấy vậy không khỏi giật mình nhưng không chờ hai người nghĩ ra đối sách, Liễu Minh bên cạnh đã quát lớn:

“Nhân Kiếm Hợp Nhất!”

Chỉ thấy một đạo kiếm quang vàng óng dũng mãnh đâm tới, liền đánh tan tro khí hộ thể của con thú kia sau đó mạnh mẽ xuyên qua thân thể khổng lồ của yêu thú.

Phanh!

Toàn thân Hương Chương thú như quả bóng da bị đâm thủng, lập tức nổ tung, máu tươi màu xám ào ạt phun ra khiến xung quanh tràn ngập một mùi cực kì tanh hôi.