Ma Thiên Ký

Chương 884: Diệt địch




Dịch giả: khangvan

Bên kia, sắc mặt Thiên Huyễn Ma Nhân trắng bệch, đột nhiên hai chân loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống.

Tuy rằng gã nhìn như đã ngăn được một kích của cự chưởng màu đen trên không trung, nhưng mà muốn duy trì pháp bảo hình thức ban đầu, cán Gia Bích Kỳ này thì pháp lực trong người lại tuôn ra như thủy triều, mơ hồ có cảm giác không chịu đựng nổi nữa.

Công kích cường đại như thế thì hầu như đã không thua công kích của tu sĩ Chân Đan hậu kỳ, nhưng mà khi thần thức của hắn đảo qua thì lại không thể nào dò xét được tu vi cụ thể của Liễu Minh.

“Chẳng lẽ Thái Thanh Môn lại phái ra một nhân vật lợi hại như vậy để đuổi giết ta…” Nội tâm của Thiên Huyễn Ma Nhân đại hận, nhưng mà vẫn phải cắn răng thúc giục pháp lực trong cơ thể, hắc quang trên cơ thể tuôn ra, không ngừng chui vào bên trong hư ảnh thạch sùng.

Hư ảnh yêu thú này quẫy mạnh chiếc đuôi, một lần nữa đập vào cự chưởng màu đen.

Liễu Minh thấy vậy thì đồng tử có chút co rụt lại!

Sau khi phục dụng mười mấy viên Kim Cương Thối Cốt Đan thì một thân man lực của hắn đã tăng lên gấp bội so với trước kia, mặc dù là thể tu Chân Đan sơ kỳ cũng chưa chắc có thể nhẹ nhàng tiếp được một kích toàn lực của hắn.

Vậy mà tên Thiên Huyễn Ma Nhân này lại chỉ bằng vào một lá cờ lệnh màu đen không chút thu hút nào mà lại có thể chống lại man lực của hắn, cũng khó trách là hắn có thể nhiều lần trốn thoát được sự lùng bắt của Thái Thanh Môn.

Nhưng mà đến lúc này thì tự nhiên Liễu Minh không hề có ý định lưu thủ, thân hình rung mạnh, hắc khí quanh thân đại phóng, sau một hồi rồng ngâm hổ gầm đinh tai nhức óc vang lên thì năm đầu vụ long và năm đầu hắc hổ tán loạn bay ra, trong không trung giương nanh múa vuốt, sau đó liền chui vào trong cự chưởng màu đen.

Hắc quang của cự chưởng đột nhiên đại thịnh, kích thước lập tức tăng vọt lên mấy vòng, đồng thời trên mu bàn tay nổi lên linh văn màu tím đen như là lân phiến của giao long, tản mát ra ánh hào quang sáng chói mà quỷ dị.

Thiên Huyễn Ma Nhân chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu áp lực điên cuồng tăng lên vài lần.

“Xoẹt” vài tiếng, phần đuôi của hư ảnh thạch sùng truyền ra tiếng vỡ vụn, vẻn vẹn chỉ hai ba hơi thở về sau thì toàn bộ hư ảnh yêu thú liền “Oanh” một tiếng vỡ vụn ra, một lần nữa biến thành chiếc cờ lệnh không còn chút linh tính nào, bị đánh bay ra ngoài.

Cự chưởng màu đen ầm ầm hạ xuống, phát ra tiếng nổ mạnh như sấm rền.

Sắc mặt Thiên Huyễn Ma Nhân kịch biến, cắn răng một cái, trên tay lóe lên bạch quang liền xuất hiện một đóa Mẫu Đơn được điêu khắc từ băng tinh bay ra, xoay tròn một vòng liền hóa thành một tường băng cao hơn mười trượng, dày chừng hai ba trượng, chắn trước người hắn, đồng thời trong tay hắn chẳng biết từ lúc nào đã có một tờ phù lục đen sì, không chút do dự mà bóp chặt.

Một luồng hôi quang theo cự thủ màu đen liền bao bọc lấy tường băng đang che chắn Thiên Huyễn Nhân Ma ở trong.

“Phanh” một tiếng vang lên thật lớn!

Tường băng chẳng qua cũng chỉ cố gắng chống đỡ cự thủ được một hơi công phu, sau đó liền biến thành băng vụn, tán loạn bay đầy trời.

Dư thế của cự thủ không giảm liền đánh lên thân của Thiên Huyễn Nhân Ma, Thiên Huyễn Nhân Ma lại biến thành một đoàn tro khí cuồn cuộn tiêu tán ra, thình lình liền biến thành một đạo bóng dáng mông lung.

Sau một tiếng trầm đục thì cự thủ màu đen liền đánh lên mặt đất!

Mà theo đó, sơn mạch xung quanh cũng chấn động, rung lên một cái, mà trong sơn mạch cũng rơi xuống không ít đá vụn, phát ra âm thanh như sấm rền.

“Muốn đi?”

Liễu Minh cười hắc hắc một tiếng, vung tay lên, cự chưởng một lần nữa hóa thành hắc khí cuồn cuộn tán loạn ra, lại giống như là trường kình hấp thủy, chui vào trong thân thể hắn.

Nguyên bản chỗ Thiên Huyễn Nhân Ma đứng lúc trước, lúc này xuất hiện một chưởng ấn rộng hơn mười trượng, sâu đến vài thước.

Vừa rồi hắn nhìn rõ ràng là ngay khi cự chưởng vừa mới hạ xuống thì khí tức của Thiên Huyễn Nhân Ma liền biến mất, bởi vì tốc độ quá nhanh nên mới để lại chỗ cũ một đạo hư ảnh.

“Chắc hẳn là Na Di Phù, một loại phù lục quý trọng mang thuộc tính không gian, người này cũng có chút thủ đoạn, khó trách khó có thể tru diệt như vậy…”

Trên mặt Liễu Minh cũng không lộ ra bao nhiêu vẻ hối tiếc, phất tay liền một luồng hắc khí tuôn ra, thu lại cái cờ lệnh màu đen nằm cách đó không xa.

Chiếc cờ lệnh này tuy rằng linh tính đã mất đi gần hết, nhưng mà phía trên vẫn còn sót lại vài từng sợi pháp lực lưu chuyển nhè nhẹ.

Đã có thứ này thì chỉ cần Thiên Huyễn Nhân Ma vẫn còn trong phạm vi ngàn dặm thì hắn tự tin có thể nhanh chóng bắt được y.

Oanh long long, từng đợt pháp lực kịch liệt chấn động truyền đến, Liễu Minh quay đầu nhìn sang thì không khỏi lộ ra một tia cười lạnh.

Động tĩnh này chính là do Tả Công Quyền và Hạt nhi đang giao đấu cách đó không xa truyền đến.

Lúc này Tả Công Quyền đang ở trên không trung, râu tóc dựng ngược, hai cánh tay tỏa ra liệt hỏa sáng rực liên tục múa may, thả ra từng đoàn liệt diễm đỏ thẫm, chui vào hai cự quyền đỏ rực như lửa.

Mà tường đá màu vàng vẫn đang đối kháng lại cự quyền, bị hỏa diễm nóng rực oanh kích liên tục thì đã xuất hiện một cái hố sâu, mắt thấy sắp bị đánh thủng ra.

Hạt nhi đang được hào quang màu vàng bao phủ, sắc mặt trắng bệch đang không ngừng thúc giục pháp lực trong người để điều động núi đá xung quanh hội tụ lại, cố gắng bổ sung vào trong lỗ hổng.

Nhưng mà lúc này Tả Công Quyền thấy Thiên Huyễn Nhân Ma một mình đào tẩu, nội tâm cũng cả kinh, đột nhiên thu hai tay lại, đại thủ hỏa diễm ầm ầm tán loạn, đồng thời cũng hóa thành một đoàn liệt diễm hướng phương xa phi độn đi.

“Tả bang chủ, hiện giờ mới muốn đi, không phải là quá muộn rồi hay không?” Bóng đen lóe lên, Liễu Minh liền vượt qua khoảng cách hơn hai mươi trượng, giống như là ma quỷ xuất hiện trước người Tả Công Quyền.

“Liễu đạo hữu, cái này…Một chút hiểu lầm mà thôi…Đều là do họ Phạm kia…”Hỏa diễm thu lại, Tả Công Quyền một lần nữa hiện ra thân hình, nhưng vẻ mặt trắng bệch, miễn cưỡng cố nặn ra vẻ tươi cười.

Nhưng mà hắn vừa mới nói ra một nửa thì bỗng nhiên hai tay hắn giống như tia chớp vung lên, hai chiếc bao tay đỏ rực liền rời khỏi tay, mang theo hai luồng sóng nhiệt cuồn cuộn ầm ầm đánh ra, mà thân hình cũng chớp động một cái, liền hướng sang một hướng khác kích bắn đi.

Liễu Minh nhếch miệng mỉm cười, vòng eo uốn éo, thân hình liền như quỷ mị tiến lên phía trước, mà hai cái bao tay liền bay sát qua bên người.

“Oanh long long” hai tiếng nổ mạnh vang lên!

Hai chiếc bao tay màu đỏ liền nổ tung sau lưng Liễu Minh, Tả Công Quyền chạy trối chết, lại không tiếc tự bạo một đôi cực phẩm linh khí có uy năng không thấp, đáng tiếc lại không ngờ rằng Liễu Minh không lùi mà tiến, căn bản không hề khiến hắn mảy may tổn thương.

Cùng lúc đó, “Phốc” một tiếng vang lên, một “Liễu Minh” mặc áo giáp vàng xuất hiện trước người Tả Công Quyền, chặn hắn lại trong không trung, đồng thời trong tay cầm chiếc quỷ đầu quải trượng, hắc khí trên người cuồn cuộn tuôn ra, bay vào bên trong quỷ đầu quải trượng.

Thân hình Tả Công Quyền mạnh mẽ dừng lại, sắc mặt lộ ra vẻ sầu thảm, cũng không biết là đang sợ hãi hay kinh sợ, run lẩy bẩy.

Mà “Liễu Minh” phía trước, áo giáp trên người đại phóng kim quang, gương mặt dần trở nên hơi mơ hồ, đồng thời mặt ngoài hiện ra từng đám linh văn, sau mấy hô hấp thì toàn thân phát ra kim quang lóng lánh, vô cùng chói mắt.

“Phù binh!” Tả Công Quyền chứng kiến điều này thì thốt ra.

“Xem ra ngươi cũng có chút kiến thức, nhưng mà năng lực nhìn tình hình quá kém, nếu ngươi ngay từ đầu bỏ chạy thì ta cũng lười đuổi theo ngươi, nhưng bây giờ thì…” Liễu Minh ở phía sau cũng lóe lên, đuổi tới phụ cận, đồng thời nhàn nhạt nói ra.

Vừa mới nói xong thì hắc khí trên người hắn cuồn cuộn rồi ngưng tụ lại, biến thành hai đầu vụ giao cao vài trượng, gào thét lao ra, trái phải đồng thời đánh về Tả Công Quyền.

Tả Công Quyền thân hãm tuyệt địa, ngược lại đầu óc giờ phút này lại rất tỉnh táo… lập tức rút từ bên mình ra một thanh đoản đao màu đỏ óng ánh.

Pháp quyết trong tay hắn biến đổi, đoản đao liền dấy lên hỏa diễm hừng hực, dưới ánh sáng màu đỏ chói mắt lóe lên, bỗng nhiên liền biến thành một con hỏa giao dài hơn mười trượng, há mồm phun ra một đạo hỏa trụ liệt diễm, va chạm với hai đầu vụ giao.

Vụ giao màu đen dù sao cũng là pháp lực biến ảo mà thành, mà hỏa giao màu đỏ lại chính là pháp bảo hình thức ban đầu biến hóa, cơ bản là rất khác biệt, vì vậy vụ giao liền nhanh chóng bị bức lui lại về phía sau.

Thân thể hỏa giao bỗng nhiên kéo dài, đồng thời toát ra hỏa diễm mãnh liệt, đem cả Liễu Minh và vụ giao bao phủ vào trong đó.

Lúc này, phía trước Tả Công Quyền, kim quang chớp động, phân thân Hoàng Cân lực sĩ cũng đã nhào tới, quỷ đầu quải trượng trong tay cũng không có biến thành bộ dáng lệ quỷ mà lại huyễn hóa ra một màn côn ảnh dày đặc, kéo đến trước Tả Công Quyền.

Trong mắt Tả Công Quyền hiện lên vẻ dữ tợn, vung ngược tay lên, lại tế ra một thanh đoản đao giống như thanh lúc trước, xích quang lóe lên, đoản đao cũng hóa thành hỏa giao.

Phanh phanh phanh!

Côn ảnh màu đen quật lên người hỏa giao liền khiến cho ánh lửa bắn ra bốn phía.

Thân thể cực lớn của hỏa giao thừa cơ cuộn lại, liền quấn lấy Hoàng Cân lực sĩ, một mảnh liệt diễm đỏ rực liền bao bọc hai người vào chính giữa.

Tả Công Quyền thấy vậy thì sắc mặt vui vẻ, thân hình bắn ra, liền hóa thành một đạo lưu quang, mà hai thanh xích viêm đoản đao cũng không thu lại, một lần nữa phá không phi độn mà đi.

Kết quả hắn vừa mới bay được một đoạn thì trước mắt một bóng đen lóe lên, hắc khí nhàn nhạt quấn quanh thân ảnh Liễu Minh, lại quỷ mị mà hiện ra, chắn phía trước.

Trên mặt Tả Công Quyền cũng không có vẻ gì là kinh ngạc, ngược lại liền hét lên một tiếng, một tay vỗ mạnh vào một cái túi đen bên hông, một đoàn hắc khí từ trong đó điên cuồng phun ra, cũng nương theo tiếng thanh âm tiêm minh chói tai liền biến thành một yêu ưng khổng lồ màu đen.

Thình lình đây lại chính là Âm Ma Ưng mà lúc trước bị Liễu Minh đuổi giết, sau đó biến mất không thấy bóng dáng.

Nhưng mà lúc này, trong mắt Âm Ma Ưng chỉ có một mảnh hỗn độn, dường như là đang bao trùm một vật gì, động tác tựa hồ có chút cứng ngắc. Nhưng mà khi nó vừa hiện thân, hai cánh liền mở ra, tỏa ra một mảnh hắc sắc ma khí, quay tròn tạo thành một luồng gió lốc đen kịt cao vài chục trượng, âm khí rậm rạp, ngoài ra còn phát ra thanh âm kim loại vô cùng khó nghe.

Mà Liễu Minh đối diện, tựa hồ như khoảng cách quá gần, căn bản không thể nào phản ứng kịp, lập tức bị cuốn vào trong luồng gió lốc màu đen đó.

Tả Công Quyền tức thì thừa cơ, thân thể liền hóa thành một đạo lưu quang, hướng sang một bên bay đi.

Nhưng mà từ bên cạnh gió lốc bỗng nhiên lóe lên, vị chưởng môn Bích Diễm Môn này đột nhiên cảm thấy sau lưng một hồi gió nhẹ, tiếp theo dưới bụng mát lạnh, một cánh tay trải đầy lân phiến màu đen xuyên thủng qua, mà lòng bàn tay lại nắm một viên Chân Đan hồng quang lập lòe.

Hai mắt Tả Công Quyền mở trừng trừng, khí lực toàn thân lập tức bị rút sạch, nhưng vẫn khó khăn nghiêng đầu sang chỗ khác, nhìn về phía sau lưng.

Chỉ thấy vẻ mặt Liễu Minh lạnh lùng đang đứng ở sau lưng, một tay co lại từ dưới bụng của Tả Công Quyền, đồng thời dùng sức nắm chặt, mà viên Chân Đan “Lạch cạch” một tiếng, liền biến thành mảnh vỡ.

“Không có khả năng…Ngươi không phải là bị…”

Dưới bụng Tả Công Quyền, máu chảy ra như suối, Chân Đan vừa vỡ thì liền mất đi sinh cơ, nhưng trong miệng vẫn có chút khó tin mà hỏi.