Ma Thiên Ký

Chương 920: Truyền thừa của Cửu Vĩ




Dịch giả: nila32

Không giống với những Yêu hồn khác, thân thể của con hồ ly chín đuôi này không hề mang đến cảm giác hư vô mờ mịt, mà lại vô cùng chân thực, không khác gì một cơ thể sống thật sự.

Từ trong ánh sáng màu đỏ kỳ dị đang kéo đến còn có thể nhìn thấy vô số hư ảnh Yêu hồ lớn nhỏ không đều với đủ mọi hình dáng, màu sắc khác nhau: có con hai đầu sáu mắt, con khác lại nổi bật ở chỗ toàn thân ngăm đen, lại có đầu yêu hồ cả người bị Xích diễm bao bọc,… nhưng tất cả đều chỉ lớn chừng ba bốn trượng, còn xa mới có thể sánh bằng đầu Cửu Vĩ Yêu Hồ cầm đầu kia.

Cung trang thiếu nữ thấy thế, ánh mắt không khỏi hiện lên vẻ vui mừng. Chỉ thấy nàng ta đột nhiên lấy ra một thanh đao màu bạc, nhẹ nhàng rạch lên trên tay, lập tức một dòng máu tươi mau chóng chảy ra từ miệng vết thương.

Một màn thần kỳ bất ngờ xảy ra.

Máu tươi chảy ra từ tay của cô gái kia giống như có Linh tính của mình, còn chưa chạm đất đã nhanh chóng hóa thành từng sợi sương mù đỏ nhạt nhao nhao chui vào bên trong màn sáng xung quanh.

Phanh!

Toàn bộ màn sáng đột nhiên vỡ tan ra, hóa thành vô số điểm tinh quang đủ mọi màu sắc nhao nhao chui vào hư ảnh Linh hồ đang lơ lửng trên đỉnh đầu của nàng ta. Chỉ thấy hư ảnh này khẽ run một cái, kích thước liền nhanh chóng tăng nhanh. Chỉ sau thời gian vài ba nhịp thở, cơ thể ban đầu chỉ chừng một trượng của nó đã thình lình tăng vọt đến con số bảy tám trượng. Cùng lúc đó, thân hình của cô gái kia cũng từ từ được nâng lên, lơ lửng bên dưới hư ảnh Cửu Vĩ Yêu Hồ.

Liễu Minh chứng kiến cảnh này, liền nhớ lại một ít ghi chép có liên quan việc truyền thừa của Yêu tộc mà hắn đọc được bên trong Tàng Kinh các tại Thái Thanh môn. Đại để là một số tộc nhân Yêu tộc thuộc đẳng cấp cao có thể lợi dụng máu tươi của bản thân, thông qua một nghi thức đặc thù cổ xưa nào đó để kế thừa huyết thống giới hạn của một tiền bối Yêu tộc đồng dạng với mình.

Những Yêu nhân cao tầng này tuy có thọ nguyên lâu dài nhưng tộc nhân sở hữu huyết mạch tinh thuần lại vô cùng thưa thớt, hơn nữa khả năng sinh sôi nảy nở để cho ra đời một thế hệ thuần huyết tiếp theo cũng là cực thấp. Bởi vậy để kéo dài huyết mạch, bọn họ vẫn thường lựa chọn tiến hành tạp giao với các chủng tộc khác. Theo thời gian trôi qua, phần lớn dòng dõi Yêu nhân cao đẳng đã không thể duy trì huyết mạch chính thống của mình, vì thế việc tìm thấy một vị đồng tộc sở hữu huyết mạch tinh thuần đã trở nên hết sức khó khăn.

Mà nghi thức truyền thừa huyết mạch chỉ yêu cầu bản thân và đối tượng sở hữu truyền thừa có sự liên hệ nhất định về huyết thống là được, chỉ là huyết mạch của người nhận càng tinh thuần, các năng lực được kế thừa cũng theo đó bảo toàn được sự nguyên vẹn.

Đúng vào lúc này, đôi mắt của hư ảnh yêu hồ chín đuôi trên đầu cô gái kia bỗng nhiên lóe lên tinh quang. Thân hình của nó cũng theo đó không ngừng đảo qua đảo lại tại chỗ, hơn nữa thỉnh thoảng lại làm ra động tác gầm rú, chín chiếc đuôi thô to như bắp tay người lớn cũng đột nhiên không ngừng vũ động, tạo nên từng cơn gió lốc cuốn theo một đám hư ảnh phù văn khổng lồ màu trắng.

Yêu hồn của Cửu Vĩ Linh Hồ lẩn khuất trong màn sáng màu đỏ phía xa xa thấy thế, đôi mắt liền xuất hiện huyết quang không ngừng lưu chuyển. Chỉ nghe một tiếng thét dài ngân vang, Yêu hồn kia bỗng nhiên tăng tốc một cách đột ngột, bỏ lại những Yêu hồn còn lại phía sau lưng để nhào về phía hư không trên đầu cung trang thiếu nữ, đặng dây dưa cùng một chỗ với Cửu Vĩ hồ ly bạch sắc vừa làm ra động tác kêu gọi.

Cung trang thiếu nữ thấy vậy, nào dám chủ quan, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, đồng thời trong miệng bắt đầu lẩm bẩm không dứt. Giữa hai hàng lông mày của nàng thình lình hiện ra một dấu ấn màu máu, cũng lập tức phóng thẳng lên không trung.

Trong lúc nhất thời, tại hư không trên đầu thiếu nữ, hai hư ảnh hồ ly chín đuôi một lớn một nhỏ lại giống như mẹ con không ngừng đùa giỡn một cách thân mật. Hơn nữa, hai luồng quang hà một trắng một đỏ cũng bắt đầu có xu hướng hợp lại thành một.

“Quá trình truyền thừa yêu cầu thời gian ít nhất nửa ngày. Trong lúc đó, đừng cho bất cứ Yêu hồn nào khác lại gần, nếu không rất dễ xảy ra hiện tượng cắn trả dẫn đến thất bại hoàn toàn…” Cung trang thiếu khẽ nhúc nhích bờ môi truyền âm cho Liễu Minh.

“Đạo hữu cứ việc an tâm thi pháp, những chuyện còn lại hãy giao cho ta.” Liễu Minh nghe vậy liền không chút do dự đáp lời.

“Vậy phải làm phiền đạo hữu rồi.” Thiếu nữ Yêu tộc nghe vậy gật đầu hài lòng rồi mới chậm rãi nhắm chặt hai mắt giữa không trung.

Trong lúc hai người nói chuyện đã có hơn mười yêu hồn từ đám linh hồ đằng xa gào thét vọt tới. Liễu Minh thấy vậy không chút chậm trễ thúc giục Pháp lực trong cơ thể, liên tục truyền đến đồ đằng trên vai, cùng lúc đó ngón tay của hắn cũng luân phiên điểm chỉ về phía lồng ngực của mình.

Tiếng xé gió vừa vang lên!

Chỉ thấy một đạo hư ảnh màu xanh phóng thẳng lên trời rồi dần dần ngưng tụ thành một đầu Thanh Ngưu cao vài chục trượng. Đồ đằng Xa Hoạn vừa được triệu tập liền không chút do dự mở to miệng phóng ra một cỗ sương mù nồng đậm mạnh mẽ cuốn về phía đám yêu hồ không biết sống chết đang lao đến.

Bất kể yêu hồn ở hình thái nào, mỗi lần bị cơn lốc màu xanh cuốn lấy, đều lập tức bị xé thành từng mảnh tinh quang đủ màu. Trong nháy mắt, hơn nửa số linh Hồ đã biến mất không còn chút tăm tích, những con còn lại thấy thế làm sao còn có can đảm tiếp tục xông lên chịu chết, bèn kêu lên một cách kinh hãi rồi quay đầu bỏ trốn mất dạng.

“Hừ, bay giờ còn muốn bỏ chạy, nào có dễ dàng như vậy!” Liễu Minh sau khi phóng ra ánh nhìn lạnh lẽo liền biến đổi pháp quyết trong tay.

“Vèo” một tiếng.

Hư ảnh Thanh Ngưu sau khi đem cuồng phong thu vào trong người, liền hóa thành một tấm lụa xanh bắn vọt về phía trước. “Phốc” “Phốc” từng tràng âm thanh liên tiếp truyền ra. Những linh Hồ chưa chạy được bao xa đã bị tấm lụa sắc xanh xuyên qua cơ thể, lập tức hóa thành tinh quang vỡ vụn trong không khí.

Sau khi thanh quang thu lại, hư ảnh Thanh Ngưu lần nữa hiện ra nguyên hình ở vị trí cách đó không xa. Chỉ thấy Xa Hoạn này sau khi há miệng tham lam hút lấy những điểm tinh quang rơi vãi xung quanh, Linh văn bên ngoài cơ thể cũng không ngừng lưu chuyển khiến thân hình của nó thình lình phóng lớn vài phần.

Liễu Minh nhìn thấy cảnh này cũng không lộ ra vẻ gì vui mừng mà vẫn chăm chú nhìn về phía chân trời đằng xa. Dọc theo ánh mắt của hắn, một đạo sương mù xám trắng thình lình hiện ra, hơn nữa còn không ngừng truyền ra từng hồi âm thanh gầm rú, hí hét, giống như muôn thú đang không ngừng tụ tập. Hắn rốt cuộc xác định những Yêu hồn khác cuối cùng đã kéo tới.

Liễu Minh hít sâu một hơi, sau đó vung tay ra hiệu cho hư ảnh Thanh Ngưu đằng xa. Chỉ thấy hư ảnh này khẽ cử động thân mình, trong nháy mắt đã lui lại chắn trước người chủ nhân.

Lúc này, các Yêu hồn ở phía xa cuối cùng đã hùng hổ lao đến, trong đó có thể nhìn đủ mặt muôn thú hồ, lang, sài, báo,.. có những con thú sở hữu thân hình như một ngọn đồi, cũng có những cá thể chỉ lớn chừng một bàn tay người lớn.

Liễu Minh lúc này khẽ động cánh tay, liên tục truyền Pháp lực vào hư ảnh Thanh Ngưu bên cạnh. Xa Hoạn tức thì gầm nhẹ một tiếng, cơ thể lập tức phóng lớn chừng năm sáu trượng, miệng lớn mở to lần nữa phóng ra một cơn lốc màu xanh.

Một tiếng gào rú chói tai qua đi, liền thấy một Yêu hồn cá chép khổng lồ vọt tới trước nhất hóa thành từng sợi tơ nhỏ lam nhạt nhanh chóng bị hư ảnh Thanh Ngưu tham lam cắn nuốt. Những Yêu hồn chen chúc phía sau, còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã bị vòi rồng kia càn quét, đều dễ dàng bị xé rách, trở thành mỹ thực tẩm bổ cho đồ đằng Xa Hoạn. Vẻn vẹn thời gian chừng một nén nhang, mấy chục đầu Yêu hồn đã bị hư ảnh này quét sạch. Vài linh hồn trong đó phát hiện tình huống không đúng liền quay đầu bỏ chạy nhưng đối mặt với tốc độ kinh hoàng của Xa Hoạn, bọn chúng còn chưa kịp chạy trốn bao xa đã bị thanh quang cắn nuốt toàn bộ.

Khi Xa Hoạn trở lại thành hư ảnh Thanh Ngưu quay lại bên người Liễu Minh, thân hình của nó bất tri bất giác đã to lớn hơn gấp bội, đạt đến kích thước chừng mười trượng. Liễu Minh lúc này mới an tâm thở dài một hơi rồi bất giác nhìn thoáng qua tình hình của thiếu nữ trên không trung. Chỉ thấy hư ảnh hồ ly chín đuôi do nàng ta huyễn hóa ra đang không ngừng dung hợp linh hồn của Yêu hồ Cửu vĩ khổng lồ màu đỏ. Từng điểm tinh quang xen lẫn hai màu trắng đỏ không ngừng tản mát ra xung quanh, khiến người nhìn có cảm giác đang rơi vào trong mộng ảo.

Chỉ là khi Liễu Minh vô tình nhìn xuống phía dưới, cảnh tượng đập vào mắt không khỏi khiến khuôn mặt của hắn có chút nóng lên. Chẳng biết từ lúc nào, bộ cung trang màu trắng tinh xảo trên người cô gái kia đã thình lình bốc hơi tại chỗ. Tuy cả người của nàng ta vẫn được một tầng ánh sáng màu đỏ bao bọc nhưng phân nửa thân hình hấp dẫn, mơn mởn như tuyết trắng vẫn hiện ra trước mắt Liễu Minh.

Chỉ thấy trên gương mặt tuyệt mỹ mơ hồ nổi lên rặng đỏ, đôi môi anh đào hé mở, còn cặp mỹ nhãn vẫn đang khép chặt trông vô cùng an tĩnh, thoát tục. Chỉ khi nhìn thấy đôi mày thanh tú của nàng thỉnh thoảng khẽ nhíu lại mới có thể đại khái cảm nhận được quá trình truyền thừa cũng không nhẹ nhàng như vẻ ngoài của nó.

Ánh mắt của Liễu Minh tiếp đó lại tập trung đến chín chiếc đuôi hồ ly nơi kiều đồn của nàng đang phiêu động theo gió, thoạt nhìn vô cùng xinh đẹp cùng mê hoặc. Một màn hương diễm như vậy khiến hắn không khỏi cảm thấy trong miệng phát khô, ánh mắt không có cách nào dời đi, toàn thân như có một luồng nhiệt khí không ngừng lan tỏa.

“Hừ, mang tiểu tử ngươi đến đây…. không phải là để chiếm tiện nghi của bổn cung đâu đấy. Nếu như ngươi còn không mau chóng thu lại ánh nhìn khinh bạc kia… Đợi khi bổn cung hoàn thành quá trình tiếp nhận truyền thừa, nhất định sẽ móc đôi mắt hỗn xược trên người ngưoi ra!” Đúng lúc này, bên tai Liễu Minh thình lình truyền đến giọng nói lạnh lùng của cô gái vũ mị kia, chỉ là lời nói có chú đứt quãng, giống như nàng ta phải dồn hết sức lực mới có thể nói ra được.

Liễu Minh nghe vậy liền giật mình tỉnh lại, sau đó không chút do dự cắn mạnh đầu lưỡi một cái. Cơn đau lập tức khiến hắn trở nên thanh tỉnh, nhanh chóng khép chặt hai mắt rồi vội vàng xoay người sang chỗ khác.

Giờ phút này, mặc dù không ngừng điều động Pháp lực khu trừ cảm giác khác thường trong thân thể, nhưng hắn vẫn thi thoảng nhớ đến cơ thể ngọc ngà của cô gái Yêu tộc kia. Chẳng biết vì sao tận sâu trong lòng của hắn lại nổi một cảm giác kỳ lạ, dường như chỉ cần có thể nhìn ngắm cô gái kia vài lần, dù phải lập tức chết đi hắn cũng cam lòng.

Liễu Minh sau khi suy nghĩ một hồi, đột nhiên giật mình nhớ tới một ghi chép có liên quan đến Cửu Vĩ Linh Hồ. Tương truyền giống loài này trời sinh sở hữu Yêu Mị Linh thể, chỉ dựa vào khí tức trên người liền dễ dàng mê hoặc tâm trí người khác, so về lực hấp dẫn đối với người bên cạnh còn muốn lợi hại hơn Thiên Yểm Chi thể của Già Lam.

Sau khi hiểu ra mọi chuyện, Liễu Minh không chút chần chờ khẽ động thân hình, cách xa cung trang thiếu nữ kia một đoạn rồi mới âm thầm cầm lấy Trấn Hồn tỏa nơi tay. Một luồng khí mát lạnh lập tức từ lòng bàn tay truyền thẳng đến Thần thức hải của hắn, sau khi lưu chuyển vài vòng đã khiến ý chí của Liễu Minh lần nữa trở lại thanh tỉnh. Lúc này, hắn mới nhẹ nhàng thở dài một hơi sau đó bình tĩnh chỉ huy hư ảnh Xa Hoạn nghênh đón một lớp Yêu hồn đang lũ lượt kéo tới.

Sau nửa canh giờ.

Chỉ thấy những Yêu hồn về sau càng lúc kéo đến càng đông, lại thuộc những chủng loại rất khác nhau. Tuy rằng bọn chúng không ngừng cẩn thận thăm dò nhưng vẫn không cách nào tránh thoát khả năng cắn nuốt của vòi rồng do hư ảnh Thanh Ngưu phóng ra.

Lúc này, thân hình của Xa Hoạn đã lớn lên không ít, đạt đến kích thước chừng hai mươi trượng. Trong cơ thể của nó lúc này, đủ loại Yêu khí màu sắc hỗn tạp đang không ngừng cuồn cuộn phân rã. Tuy rằng những Yêu hồn kia không có khả năng chống lại công kích của Xa Hoạn nhưng Yêu khí tỏa ra từ quá trình thuyền thừa của Yêu nữ kia quả thật có sức hấp dẫn quá đỗi kinh người. Vô số Yêu hồn ngã xuống vẫn không ngăn được những linh hồn khác kết thành từng đám lũ lượt kéo đến.

Đúng lúc này, Liễu Minh đột nhiên cảm thấy không gian xung quan ầm ầm chấn động. Một làn khí giá rét thấu xương thình lình cuốn đến, kéo theo một đoàn sương mù trắng xóa mông lung, mơ hồ bao lấy một vật gì đó.