Ma Thiên Ký

Chương 970: Mỗi người đều có mục đích riêng




Dịch giả: nila32, Gia Nguyên

Biên: nila32

Liễu Minh đang đứng bên dưới quan sát cuộc chiến, ánh mắt thình lình trở nên tập trung.

Ngược lại, tu sĩ họ Tôn dường như không thèm để ý, vừa mới thoát thân đã lập tức bấm niệm pháp quyết, thao túng tám mặt kính trong suốt kích nổ cột sáng màu trắng bắn ra khi nãy, tạo thành vô số mũi tên ánh sáng xé gió lao đi vun vút. Mặt gấu màu đen bị mưa tên bắn thủng lỗ chỗ, liền phát ra một tiếng tru thảm thiết sau đó nhanh chóng tiêu tán giữa không trung. Đại hán cao to đen hôi thấy vậy, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng. Chỉ nghe một tiếng quát khẽ, yêu khí trên người gã bỗng nhiên đại thịnh, tạo nên vô số sợi lông dài rậm màu đen chi chít trên hai cánh tay gấu thô to.

Từ xa nhìn lại, toàn thân của gã yêu hùng Chân Đan cảnh này rất giống với một quả cầu gai lơ lửng giữa không trung. Mưa tên màu trắng nện lên bề mặt quả cầu này chỉ có thể lại từng vết lõm trắng xóa đồng thời truyền đến một tràng âm thanh lộp bộp như mưa rào mùa hạ nhưng căn bản không có cách nào đánh trúng gã yêu tu đang ẩn mình bên trong.

“Tán!” Tu sĩ họ Tôn thấy vậy, ánh mắt chợt lóe lên, trong miệng cũng theo đó quát khẽ một tiếng, pháp quyết trong tay cũng lập tức vung lên.

Tất cả mũi tên ánh sáng ở giữa không trung đột nhiên lần lượt nổ văng tung tóe, phát ra bạch quang chói mắt hoàn toàn bao phủ đại hán cao to đen hôi vào giữa. Gã yêu tu kia vừa nhận ra cảnh vật trước mắt thình lình chuyển thành một mảnh trắng xóa lập tức biến sắc, không chút nghĩ ngợi, vội vàng bắn ngược về sau đồng thời đan chéo hai tay đón đỡ trước người. Bất quá gã vừa khẽ động thân hình, trên đầu đã có bạch quang đột ngột lóe lên. Thì ra tám mặt quang kính của Tôn Bằng chẳng biết từ lúc nào đã như thuấn di, xuất hiện trên đầu của tên yêu tu này đồng thời phát ra một tràng âm thanh trầm thấp kéo theo một khe hở to lớn màu trắng vây lấy đại hán cao to đen hôi.

Đại hán họ Hùng thấy vậy sắc mặt tức thì đại biến. Giờ phút này, gã mới phát hiện không gian xung quanh giống như thình lình lắng đọng, khiến cho thân thể của gã không có cách nào di động mảy may. Tình thế trước mắt không khỏi khiến tên yêu tu này thêm phần lo lắng, gã lập tức nắm lấy thiết bài đang đại phóng hắc quang vào tay, nhanh chóng triệu hồi một màn hào quang màu đen che chắn bản thân.

Tu sĩ họ Tôn vào lúc này đang chăm chú quan sát mọi cử động của đối phương. Trong miệng của y không ngừng vang lên từng tràng chú ngữ trầm thấp, hai tay cũng theo đó liên tục vung vẩy, kết xuất các loại thủ ấn phức tạp. Tiếp đó, y lại thình lình há miệng phun ra mấy ngụm máu tươi, đồng thời duỗi tay chỉ chỉ vài cái liên tiếp vào giữa tinh không. Chỉ nghe vài tiếng “Phốc” “Phốc”, những giọt máu tươi đang lơ lửng bất ngờ chia ra thành tám phần, trong chớp mắt rơi lên những bề mặt quang kính bạch sắc. Sau khi hoàn thành mọi việc, sắc mặt tu sĩ họ Tôn thoáng cái trở nên vô cùng khó coi, một chút huyết sắc cũng không còn.

Lại nói, tám mặt quang kính sau khi được tinh huyết củng cố liền đại phóng hào quang, nhao nhao phun ra nhiều đóa hoa lửa màu trắng, chui qua khe hở trên đầu đại hán họ Hùng, rồi biến thành biển lửa trắng xóa, rào rạt bốc cháy, vây lấy đại hán đen hôi kia vào giữa. Kể từ lúc này, tu sĩ hai bên quan sát cuộc chiến chỉ có nhìn thấy bạch diễm cuồn cuộn bên trong màn sáng khổng lồ, rốt cuộc không có cách nào quan sát tình hình cụ thể bên trong. Chỉ là, thỉnh thoảng từ đó lại có tiếng nổ lớn “Bùm bùm” truyền ra, rõ ràng gã yêu tu đến từ Hùng tộc đang liều mạng tấn công màn hào quang bao bọc xung quanh.

Đúng lúc này, tu sĩ họ Tôn khẽ động thân hình, thình lình xuất hiện phía trên tám mặt quang kính màu trắng. Liên tiếp ra chiêu thành công cũng không khiến vẻ mặt y lộ ra chút gì vui mừng ngược lại chỉ thấy y mang theo vẻ mặt âm trầm, khoanh chân ngồi xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết kéo ra một đạo bạch quang li ti từ trên cơ thể, liên kết kết với quang kính màu trắng bên dưới khiến cho bề mặt pháp bảo này lúc sáng lúc tối hơn nữa còn không ngừng chớp động linh quang.

"Ưng tiền bối, Hùng Nhạc đầu lĩnh sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc chứ?" Một gã đại hán Man Hùng tộc chứng kiến cục diện trước mắt không kìm được vẻ lo lắng bèn quay sang nói với nam tử mũi ưng một cách cung kính.

"Nếu quả thật xảy ra sự tình nguy hiểm, chúng ta cũng không cần tuân thủ ước định rắm chó gì đó, trực tiếp xông lên cứu người là được." Một gã yêu tu khác của Man Hùng tộc nghe vậy cũng lộ ra vẻ kích động.

"Hắc hắc, các ngươi lo lắng cái gì chứ? Tu sĩ Nhân tộc kia mặc dù có chút thần thông thế nhưng những thủ đoạn mà gã thi triển đều gây tổn hao rất lớn đối với pháp lực bản thân. Những đóa hoa lửa trắng xóa kia tuy có uy lực mạnh mẽ nhưng Hùng Nhạc dựa vào năng lực phòng ngự của Hùng Thần Bài tuyệt đối có thể chèo chống được. Tình thế trước mắt còn phải xem pháp lực của ai hùng hậu hơn, nếu thật sự không ổn, đến lúc đó ra tay cũng không muộn." Nam tử mũi ưng thấp giọng cười quái dị vài tiếng, dường như không hề lo lắng chút nào.

Xa xa, vẻ mặt của đám người Nhân tộc cũng chỉ có thể dùng bốn chữ âm tình bất định để hình dung. Lúc đầu khi chứng kiến tu sĩ họ Tôn thành công vây khốn đại hán yêu tu của Man Hùng tộc, bọn họ quả thực hưng phấn một hồi. Nhưng hiện tại, tỷ đấu đã bị đẩy đến bước so kè pháp lực lẫn nhau, khiến cho bọn họ không khỏi thấp thỏm bất an. Lúc này, Liễu Minh chỉ lặng lẽ đứng lẩn phía sau đám người Nhân tộc. Ánh mắt lập lòe quan sát tu sĩ họ Tôn giữa không trung, không biết đang nghĩ đến vấn đề gì.

Thời gian trôi qua từng chút một, tu sĩ hai bên đều bắt đầu có chút mất kiên nhẫn. Nhân tộc bên này còn tốt, đám yêu tu Man Hùng tộc nếu không bị nam tử mũi ưng ngăn lại đã sớm xông lên chém giết một hồi.

Vào lúc này, tu sĩ họ Tôn vẫn đang lơ lửng giữa không trung, chỉ có điều sắc mặt của y đã trở nên trắng bệch như tờ giấy. Hai mắt phát ra thần quang ảm đạm, hơn nữa khí tức trên người đã không thể bằng được một hai phần mười so với lúc toàn thịnh. Hào quang màu trắng do quang kính tản mát ra cũng đã trở nên mờ nhạt hơn nhiều, cũng may hỏa diễm bạch sắc bên trong vẫn như cũ hừng hực thiêu đốt.

Đúng vào lúc này, một âm thanh trầm đục bất ngờ truyền ra từ trong bức tường ánh sáng. Tu sĩ họ Tôn nghe vậy liền biến sắc. Quang kính màu trắng đột nhiên rung lắc dữ dội, bạch sắc hỏa diễm đang quay cuồng bên trong, bỗng đâu từ trong đó bộc phát ra vô số cột sáng màu đen, bắn ra khắp bốn phương tám hướng.

Trong nháy mắt quang kính màu trắng đã xuất hiện vỗ số lỗ thủng, ầm ầm tản ra. Rồi một luồng hắc sắc độn quang cũng từ bên trong bay ra nhanh như điện chớp, đáp xuống một nơi cách đó hơn mười trượng, hắc quang chợt lóe lên lộ ra bóng dáng của Hắc tráng đại hán. Lúc này gã đã khôi phục hình người, quần áo trên cơ thể đã cháy khét tả tơi, mang theo dấu vết bị lửa đốt, khí tức cũng rất tán loạn, đang không ngừng mở miệng thở hổn hển, nhưng vẻ hung ác trên gương mặt kia không hề suy giảm.

Hắc tráng đại hán vung tay lên, hắc quang chợt lóe rồi mặt thiết bài kia bỗng xuất hiện trước người, nhưng hào quang ảm đạm vô cùng, đồ án mặt gấu phía ngoài cũng bất ngờ biến mất không thấy đâu.

“Không thể tha thứ!”

Hắc tráng đại hán gần như cố phát ra những chữ này từ kẽ răng một cách khó khăn, ngẩng đầu nhìn về phía tu sĩ họ Tôn ở đối diện, hung quang trong mắt chợt lóe lên và Yêu khí trên người lại tuôn ra mãnh liệt một lần nữa. Phía bên kia, tình huống của tu sĩ họ Tôn cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, sắc mặt cũng tái nhợt, thần quang trong mắt ảm đạm, nhưng rồi bạch quang lóe lên, tám chiếc gương sáng màu trắng quay nhanh một vòng hóa thành Ngưng Quang Kính, được y gọi về trong tay.

“Hùng huynh, trận đấu lần này kết thúc ở đây nhé! Hai vị thân là tu sĩ Chân Đan, nếu còn tiếp tục nữa thì đoán chừng nhất thời cũng không phân thắng bại đâu, không bằng trận đấu này xem như hòa vậy.” Bóng người chợt lóe, nam tử mũi ưng xuất hiện bên cạnh Hắc tráng đại hán, lên tiếng ngăn cản.

“Tất nhiên có thể.”

Tu sĩ họ Tôn nghe vậy ánh mặt chợt lóe lên, đã thả cánh tay vừa giơ lên xuống. Hắc tráng đại hán thoạt nhìn còn có chút không cam lòng, cánh môi của nam tử mũi ưng hơi nhúc nhích, sau khi truyền âm nói với gã vài câu thì sắc mặt của Hắc tráng đại hán hơi đổi, hừ lạnh một tiếng rồi yêu khí trên người mới từ từ tản đi.

“Tốt lắm, bảy trận tỷ thí đến lúc này đã xong xuôi hết rồi!” Nam tử mũi ưng nhìn xung quanh một vòng tiếp đó cất giọng nói.

Giữa không trung bóng người liên tục lay động, tu sĩ hai tộc Nhân, Yêu đều chạy như bay sang bên này, đứng đối mặt nhau, cả hai bắt đầu cục diện giằng co. Trải qua trận tỷ thí này, địch ý hai bên quá nặng, trong lúc nhất thời hào khí xung quanh trở nên có chút căng thẳng, lúc này e rằng chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay thôi thì sẽ khơi ra một trận đánh nhau ngay lập tức.

“Tôn sư huynh, không sao chứ?” Liễu Minh thấy thế, vẻ mặt lại khẽ động, cánh tay trong tay áo hơi nắm chặt một vật gì đó rồi hắn đột nhiên lặng lẽ bước vài bước tới gần tu sĩ họ Tôn, trong miệng nhỏ giọng hỏi.

“Ta không sao, tiếp tục tranh đấu cũng không cần thiết nữa.” Tu sĩ họ Tôn trở tay thu hồi Ngưng Quang Kính, ngay lập tức lấy ra một viên đan dược lấp lánh lớn chừng ngón tay cái, nuốt xuống một hơi rồi lắc đầu nói ra.

Ánh mặt Liễu Minh chợt lóe lên, nhẹ gật đầu rồi lui về phía sau một bước. Lúc này, nam tử mũi ưng ho khan một tiếng phá vỡ hào khí có phần nặng nề này, tiến lên một bước cất cao giọng nói:

“Dựa theo quy định lúc trước, hai bên chúng ta sẽ hợp lực phá giải cấm chế lối vào di tích, sau đó căn cứ theo kết quả thi đấu để phân chia bảo vật bên trong. Giờ đây đã có kết quả rồi, Yêu tộc bọn ta bốn thắng một hòa hai thua, thế nên chúng ta sẽ lấy nhiều hơn bốn phần số bảo vật bên trong di tích, các vị đạo hữu Nhân tộc chắc là không có ý kiến nhỉ?”

“Điều này tất nhiên rồi, trước đó đã giao ước xong nên đương nhiên bọn ta sẽ tuân thủ kết quả này.” Tu sĩ họ Tôn hít sau một hơi nói.

“Thế thì tốt!” Nam tử mũi ưng nhếch miệng cười.

“Việc này không nên chậm trễ, di tích ở trước mặt chúng ta đó, chậm thì sinh biến.” tu sĩ họ Tôn cười nói.

“Tôn đạo hữu, không cần gấp gáp đâu! Cấm chế lối vào nhất thời nửa khắc cũng không cách nào phá giải, thôi thì nghỉ ngơi một chút rồi đi cũng không muộn.” Nam tử mũi ưng khẽ chau mày lại, buông lời nói.

“Nếu như lại kéo dài thêm một lúc nữa thì ai biết sẽ xuất hiện tình huống ngoài ý muốn gì, trận đấu lúc trước cả hai bên ta và ngươi đều không có ai bị thương nặng, cần gì phải trì hoãn thời gian thêm nữa.” Tu sĩ họ Tôn thản nhiên nói, vung cánh tay lên, trong tay áo bay ra một chiếc phi xa màu lam nhạt, thân hình chợt lóe rồi phi thân đáp lên phi xa.

Những tu sĩ Nhân tộc khác cũng lần lượt bay vào phi xa, lam quang chợt lóe, phi xa hóa thành một luồng độn quang bay nhanh về phía nơi di tích. Tu sĩ Yêu tộc thấy vậy liền rối loạn một trận, dồn dập đưa ra quyết định rồi lập tức khởi hành.

“Tất cả đừng ồn, mấy tên Nhân tộc này đã khẩn trương như vậy thì để cho bọn chúng đi trước phá trận là được rồi! Chúng ta trước hết cứ ở gần đây nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến khi tất cả mọi người khôi phục pháp lực thì xuất phát tiếp! Khà khà, cấm chế lối vào di tích vô cùng lợi hại, căn bản không thể phá vỡ trong thời gian ngắn được.” Nam tử mũi ưng lạnh lùng nói, sau đó nhìn theo lam sắc độn quang đang đi xa, ánh mắt mang theo một chút nghi ngờ.



Không lâu sau, ở bên trong một hang động bí mât dưới mỏm núi, hai đạo bóng người chợt lóe rồi hiện ra, đúng là Hùng Nhạc và tên nam tử mũi ưng kia.

“Tu sĩ Nhân tộc đã tới cấm địa trước chúng ta một bước, tại sao ngươi vẫn để cho chúng ta đến nơi này gây chiến làm gì? Có gì thì nói bên ngoài cũng có sao đâu.” Hùng Nhạc có chút bất mãn oán giận nói.

“Mặc dù cho bọn hắn khởi hành trước nhưng cuối cùng cũng là chúng ta đến nơi trước thôi, ngươi đừng quên, ngày đầu tiên đến đây ta đã bày ra một Truyền Tống Trận cự ly ngắn ở ngay nơi này rồi.” Nam tử mũi ưng không nhanh không chậm đáp lời.