Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 25: Chiến đấu




Lúc này, đoàn người cũng có thể thấy một số xương khô cung tiễn thủ giơ cung tên.

Chúng nó xen lẫn vào trong giữa xương khô bình thường, diện mạo cùng xương khô bình thường không có gì khác nhau – có thể có cái gì khác nhau, còn không phải đều là xương cốt, chỉ là trong tay có một cây cung, phía sau lưng có một cái túi tên cũ nát.

Bởi vì Bạch Hành cùng Tiểu Ngân là bay ở trên cao, vì thế bọn họ rất tự nhiên mà hấp dẫn đại bộ phận mũi tên, trên cơ bản, nếu nói không có khiên ma pháp, bọn họ hiện tại có lẽ đã biến thành hai con nhím chủng loại mới – là cái loại gai đặc biệt nhiều.

Bạch Hành sau đó một khi có chuẩn bị, khiên ma pháp tất nhiên không phải mấy cái xương khô cung tiễn thủ cao nhất chẳng qua là cấp bốn này có thể đánh vỡ. Nhưng mà cảm giác liên tục bị người công kích không thể đánh trả thật sự làm cho người ta buồn bực, anh nhẫn nhịn, cuối cùng vẫn là ra tay. Một mảng mảnh Đao Băng mỏng mà trong suốt vô thanh vô tức xuất hiện, trực tiếp đi qua hốc mắt xương khô tiến vào đầu lâu của chúng nó, đánh trúng khởi nguyên của chúng nó. Sau đó, xương khô mất đi khởi nguyên trong chớp mắt biến thành xương vỡ, rơi xuống trên mặt đất.

Tiểu Ngân cũng không nhàn rỗi, trên tay liên tục bay ra một số ngọn lửa rất nhỏ, cũng cùng Đao Băng giống nhau trực tiếp trúng mục tiêu khởi nguyên.

Hai người phối hợp ăn ý, phạm vi công kích rộng khắp, trong khoảng thời gian ngắn, ngược lại đem xương khô tiễn thủ xung quanh có thể công kích được bọn họ tiêu diệt không ít. Áp lực to lớn của mọi người cũng lập tức giảm đi một chút, dù sao cũng chỉ có xương khô cung tiễn thủ trong phạm vi nhất định có thể công kích đến bọn họ.

“Lát nữa cao thủ tùy ngươi đến đối phó.”

Tiểu Ngân nhắc nhở Bạch Hành đừng nên quá lãng phí ma lực.

Nguyên soái Weson nói qua, tường không gian gần đây rất có thể tồn tại Vong Linh Thánh cấp. Lần trước Bạch Hành trạng thái đầy đủ vẫn là bại bởi một cái xương khô lãnh chủ Thánh cấp, hiện tại lại dùng nửa ngày ma pháp như vậy, thắng bại liền càng khó nói.



Mặc dù xương khô cung tiễn thủ đối với binh lính bình thường mà nói lực sát thương rất lớn, nhưng đối với đoàn người mười hai người công kích của chúng nó cũng bất quá là mưa bụi mà thôi, rất nhanh bọn họ liền đi qua phạm vi xương khô tiễn thủ cùng xương khô ma pháp sư, tới cửa khe núi.

Bạch Hành từ đó đến giờ chưa thấy qua cảnh sắc như vậy.

Màu trắng!

Cả thế giới đều phảng phất như bị băng tuyết bao trùm, liếc mắt nhìn lại chỉ có màu trắng vô cùng vô tận.

Hít thở thật sâu một ngụm không khí rét lạnh – đây là pháo đài Snow sao?

Tiểu Ngân nhìn thấy Bạch Hành thần tình thần sắc rung động, đã biết y lại thất thần, lúc này không phải nên là đề phòng kẻ địch không biết núp ở đâu sao?

Lắc lắc đầu, vẫn là quên đi, dù sao hắn vẫn đang ở đây, đề phòng cái gì, giao cho hắn là được.

Tiếp theo, thần sắc Tiểu Ngân căng thẳng, ôm Bạch Hành liên tục lui vài bước, ra tay chính là một cái ma pháp cấp tám – Quang Minh Chi Thương (Mũi thương ánh sáng), phương hướng là một nơi trống không người ở.

Bạch Hành lúc này mới phản ứng lại.

Mấy chiến sĩ khác vội vàng dừng trước người hai người bọn họ, đề phòng.

Lúc này, trường thương màu trắng bạc Tiểu Ngân phát ra bị một đạo ánh sáng màu đen đột nhiên xuất hiện chặn rớt biến mất.

Trên phương hướng trường thương công kích một trận không gian dao động, một cái thân ảnh màu đen dần dần xuất hiện.

Bóng đen xuất hiện dần dần hiện ra trước mặt bọn họ – một sinh vật giống (giống loài) con người toàn thân đều bị áo choàng màu đen che phủ, cả người tản ra hơi thở âm lãnh khủng bố không rõ.

“Vu Yêu?!”

Bạch Hành hít vào một hơi, Vu Yêu là một loại sinh vật Vong Linh cấp cao, tuyệt đại bộ phận Vu Yêu là bốn đến cấp bảy, nhưng cũng không hề ít thực lực đạt tới cấp tám cấp chín, thậm chí là Thánh cấp, chúng nó đối với công kích vật lí kháng tính cực cao, nhưng không có năng lực công kích vật lí. Nhưng đó cũng không trở ngại cho ác danh của Vu Yêu trên đại lục, bởi vì tự bản thân chúng nó đã thuộc loại sinh vật hệ ma pháp. Vu Yêu trong hệ Vong Linh am hiểu nguyền rủa cùng ma pháp suy yếu hơn, nhưng làm chúng nó thành tựu ác danh hiển hách lại là bản lĩnh ma pháp linh hồn của chúng nó.

Chúng nó có thể sử dụng trực tiếp ma pháp tác dụng với linh hồn, thậm chí có thể giam cầm một linh hồn, làm cho linh hồn người khác vĩnh viễn cũng không thể giải thoát sinh mệnh ở trong loại tra tấn của địa phủ. Chúng nó còn có thể dùng linh hồn chế tác một số dụng cụ ma pháp, thậm chí có thể trực tiếp hấp thu linh hồn của sinh vật hóa thành năng lượng của bản thân!

“Khặc khặc khặc, không nghĩ tới vừa mới tiêu hóa mỹ vị trước đó, liền lại có một đám đưa lên cửa. Thật sự là quá tốt. Khặc khặc khặc…”

Cười đến khó nghe chết được – Bạch Hành nhíu mày.

“Ê, ngươi cười thật sự là khó nghe chết được, chẳng lẽ không ai đã từng bảo ngươi câm miệng sao?”

“Khặc khặc khặc, muốn chọc giận ta sao? Khặc khặc, ngươi thật sự là quá coi thường ta, ta có thể đến loại trình độ hiện nay làm sao có thể dễ bị chọc giận như thế được?”

Âm thanh cũng rất khó nghe.

“Giao cho ngươi.” Tiểu Ngân nhẹ nhàng ở bên tai Bạch Hành nói một câu, sau đó liền nhảy ra chỗ phía sau y không xa.

“Toàn bộ mọi người lui về phía sau.”

“Cái gì?”

Nghe thấy lời của Tiểu Ngân, mười người chiến sĩ bao gồm cả Đạo sư Lyme trong đó sửng sốt, không dám tin quay đầu lại, vừa lúc thấy Tiểu Ngân một bộ tư thái đang xem cuộc chiến đứng ở một bên, tỏ rõ muốn để Bạch Hành một mình chiến đấu.

“Ngân – Bạch, tôi không biết các cậu nghĩ như thế nào, nhưng để cho cậu cùng một con Vu Yêu có thể đã cấp chín chiến đấu là rất nguy hiểm.”

Đạo sư Lyme nghiêm túc nói, thần tình không đồng ý.

“Y cần huấn luyện thực chiến, ngoài ra, cái thứ kia là Thánh cấp, mà không phải cấp chín.”

Đáp lại Tiểu Ngân chính là một tiếng hút khí âm hưởng vang lên – Đạo sư Lyme. Ngoài ra chín người chiến sĩ vẫn chưa lộ ra biểu tình hoảng sợ, nhưng trong thần sắc đã tràn ngập thấy chết không sờn.

“Kate, anh đi báo cáo Nguyên soái, chúng tôi sẽ bám trụ nó.”

Trong quân có chín người trong đó một người nhìn qua như là người dẫn đội nói ra, sau đó anh ta chuyển hướng Đạo sư Lyme cùng Tiểu Ngân Bạch Hành, “Các anh cũng có thể trở về, nhưng tôi hy vọng các anh có thể phối hợp với chúng tôi ngăn trở Vu Yêu, để cho Kate đem tin tức này truyền đạt cho Nguyên soái.”

Trên gương mặt kiên nghị không có nửa phần sợ hãi, chỉ có kiên định cùng kiên quyết.

Lời tương tự Bạch Hành đã là lần thứ hai nghe được, người bất đồng nhưng lại ở dưới tình huống đồng dạng làm ra hành động tương tự như thế, nên nói mấy quân nhân của quốc gia này rất vô tư, rất khả kính sao?

“Kỳ thật,” Bạch Hành chậm rì rì nói, “Tôi cũng là Thánh cấp.”

Nói xong, một cái Phong Độn (gió đẩy) vừa lúc chặn lại một đạo xạ tuyến tử vong. Bạch Hành đạp bước tiến lên, đi theo là vô số Đao Băng ở bầu trời đầy băng tuyết dưới sự che giấu vô thanh vô tức bay nhanh hướng Vu Yêu đánh tới.

Mà lúc Đao Băng nhỏ mỏng xuyên qua sắp đánh trúng Vu Yêu, một cái Hắc Ám Chi Mạc (bức màn bóng tối) xuất hiện ở xung quanh anh, Đao Băng ào ào bắn vào tấm màn đen nhìn như hơi mỏng kia, tiếp theo liền giống như lúc chúng nó xuất hiện, vô thanh vô tức biến mất.

Cùng lúc đó, chỗ Bạch Hành đang đứng đột nhiên xuất hiện vô số xương trắng tạo thành tay xương, dữ tợn hướng tới anh duỗi qua.

Vì tránh cho lãng phí ma lực, Bạch Hành trực tiếp nhảy về phía sau hai nhảy, trực tiếp rời khỏi phạm vi thi thuật thuật ngục xương – ở dưới sự huấn luyện của Tiểu Ngân, anh cũng không phải là ma pháp sư cơ thể yếu nhược.

Lập tức, hai cự thú màu xanh biển rít gào hướng Vu Yêu chạy chồm qua, mang theo khí thế thẳng tiến không lùi kinh người – ma pháp hệ thủy cấp chín Thủy Lam Chi Thú!

Hai người bắt đầu chiến đấu trong một hồi thời gian ngắn như thế, ở dưới sự giữ vững của hai người, mười người chiến sĩ đều ngoan ngoãn đứng qua một bên – à, không, phải nói là chín người, cái người Kate kia đã về báo tin.

“Khặc khặc khặc, loại ma pháp trình độ này cũng không có biện pháp thương tổn ta.”

Vu Yêu khinh miệt nói xong, Hắc Ám Chi Mạc trên người cũng không có thu lại, nó làm một cái động tác phất tay. Giữa vùng đất Bạch Hành và nó bắt đầu xuất hiện động tĩnh rất nhỏ, sau đó một cánh tay trắng bệch đột ngột từ giữa băng tuyết màu trắng đưa ra, tiếp theo là cả thân thể, một cái khác lại đến là một người…

“Đồ súc sinh!!!”

Lúc Bạch Hành còn chưa làm ra phản ứng, dẫn đội quân đội lúc thấy thi thể này liền trừng lớn hai mắt, trong ánh mắt che kín tơ máu màu đỏ, trên mặt cũng tràn ngập hận ý dữ tợn. Những người khác cũng đều mỗi người thần sắc kích động, hận không thể xông lên – nếu nói không phải Bạch Hành cho mỗi người bọn họ một cái bóng nước giội lên đầu, bọn họ đã làm như vậy.

Nhìn quần áo của những ‘Người’ kia, tâm Bạch Hành nhất thời trầm xuống – tiểu đội tinh anh!!! Trừ bọn họ sẽ không phải người khác, vừa rồi Vu Yêu dùng đúng là ma pháp Vong Linh – thuật khống chế xác, ma pháp hệ Vong Linh làm cho người chết đi cũng không được an bình.

Bọn họ lung lay lắc lắc đứng thẳng cơ thể, làm người ta kinh ngạc chính là trên cơ thể bọn họ cơ hồ không có vết thương, hoàn hảo tựa như không tao hổn gì không có nhận qua thương tổn gì, càng đừng nói là tử vong, nếu không phải hành động rất cứng ngắc, bọn họ liền cùng thời điểm còn sống giống nhau!

Điều này nói lên, bọn họ là bị Vu Yêu này giết chết. Hơn nữa, linh hồn bọn họ rất có thể bị thứ kia giam cầm hoặc là lợi dụng, phải biết rằng mấy người chiến sĩ này tâm thần kiên nghị, đối với ma pháp Vong Linh tu luyện linh hồn mà nói, linh hồn của bọn họ chính là nguyên liệu thượng hạng.

Bạch Hành nắm tay nắm chặt, miệng mở ra, lại nhổ ra hai chữ…

“Tiểu Ngân.”

Bên tai truyền đến tiếng cười tràn ngập khoái ý khiến kẻ khác buồn nôn của Vu Yêu, Bạch Hành nhàn nhạt gọi Tiểu Ngân một tiếng.

Tiểu Ngân một tiếng thông họng, trực tiếp một cái Rồng Lửa, xoay quanh hướng qua toàn bộ thi thể đã đứng lên, đưa bọn họ hóa thành tro bụi.

Mấy người tiểu đội tinh anh này vốn là dựa vào phối hợp ăn ý mới đạt được thực lực kinh người, hiện tại cho dù đối phó chẳng qua là □ mất đi linh hồn dẫn dắt.

“Bọn họ là dũng sĩ, cơ thể bọn họ không nên bị vũ nhục như vậy. Bọn họ là vì bảo hộ vùng đất này mà hy sinh, để cho bọn họ cùng vùng đất này hòa thành một thể đi.”

Bạch Hành miệng nói lời như vậy – rất kỳ quái, anh trước kia luôn luôn nghĩ đến lời như vậy nghe qua rất cẩu huyết, nhưng hiện tại từ trong miệng mình nói ra lại không có nửa phần kỳ cục, chỉ có một cổ cảm giác chua xót nặng nề cùng hận ý thấu trời.

Không thể buông tha nó!!!

Bạch Hành đôi mắt nhỏ dài xinh đẹp thẳng ngoắc ngoắc nhìn thẳng cái Vu Yêu kia, ánh mắt lạnh như băng phảng phất như sông băng vượt qua trải rộng cả thế giới.

“Ngươi, đáng chết!”

Nói xong cũng không nhắc lại, miệng ngâm xướng chú ngữ, thời điểm lại ra tay là vô số Đao Băng mỏng nhẹ.

“Đã nói cái này đối ta vô dụng, khặc khặc – ặc…Này, đây là làm sao?”

Bạch Hành lạnh lùng nhìn xem nó, còn tưởng rằng bản thân có bao nhiêu thông minh, cũng không nghĩ ra nếu là Đao Băng bình thường dùng thực lực ma pháp sư bình thường như vậy còn cần anh ngâm xướng mới có thể phóng thích sao?

Đó là ma pháp hỗn hợp của hai hệ thủy phong, Đao Băng vẻ ngoài mặc dù thật nhỏ, nhưng đã được cực lực nén lại, có được lực phòng ngự rất mạnh, mà trong Đao Băng nhỏ như vậy lại có Đao Gió xoay tròn được nén bọc lại càng thêm lợi hại, lực xoay tròn của Đao Gió sẽ ở bên trong Đao Băng sinh ra áp lực dần dần mạnh mẽ, cuối cùng bùng nổ ra một loại hiệu quả tương tự nổ phá, cái Đao Gió kia lúc bị nén đến cực điểm sẽ bắn ra, sát thương kẻ địch.

Ma pháp này không thể lưu giữ thời gian dài, bởi vì thời gian dài Đao Băng sẽ nổ tung, nhưng hiện tại dùng để đối phó với Vu Yêu đáng chết này thật sự là vừa vặn cực kỳ!

“Ngươi loài người giảo hoạt! Ta sẽ không buông tha cho ngươi!!”

Bạch Hành hừ lạnh một tiếng, anh cùng nó vốn chính là tử địch, không phải anh chết chính là nó chết, Vu Yêu đần độn này đang nói cái lời ngu xuẩn gì vậy.

“Quả nhiên là đầu trống rỗng đần độn.”

“Xương khô mới là đầu trống rỗng.”

Tiểu Ngân thoải mái tựa vào trên vách băng, hai tay vòng trước ngực.

“Nó ngay cả xương khô cũng không bằng, xương khô lãnh chủ lần trước so với nó lợi hại hơn nhiều.”

Bạch Hành phì cười một tiếng, cao giọng nói.

Quả nhiên, nghe xong lời này, Vu Yêu lại bắt đầu oa oa kêu to, âm thanh khó nghe làm Bạch Hành cau mày.

Miệng nỉ non chú ngữ, lại là từng đạo Đao Băng.

Sau đó, Bạch Hành dừng tay đứng ở một bên.

Những Đao Gió kia ở trên người Vu Yêu cơ hồ sẽ không mang đến cho nó thương tổn gì, nhưng là nhiều cái như vậy chung quy sẽ có một số đánh trúng đầu yếu hại của nó. Cũng may mắn khởi nguyên không ở trên người Vu Yêu, bằng không nói không chừng ba đường hai đường khởi nguyên đã bị đánh tan tác cũng không chừng.

Loại Đao Gió này thế nhưng làm cho thực lực của Bạch Hành chỉ dùng hai lần, sau đó thì ma pháp có chút tốn sức, há lại dễ đối phó được, đề phòng nhìn xem Vu Yêu nhất thời khinh địch mà đã bị thương nặng, Bạch Hành biểu hiện thong dong. Trên thực tế đang vụng trộm khôi phục ma lực của mình.

Chính vào lúc này, một vệt đen lại từ dưới băng tuyết thật dày phóng nhanh, từ chân của Vu Yêu xuất ra hướng dưới chân Bạch Hành duỗi tới.

Tiểu Ngân cau mày, cơ thể đứng thẳng, nhưng không có mở miệng. Những người khác thấy Bạch Hành chiếm được thượng phong thì phấn khởi lắm, hơn nữa lấy thực lực của bọn họ cũng không có biện pháp chú ý tới nguy cơ dưới tuyết.

Vu Yêu vẫn đang kêu thảm thiết, đám sương màu đen bao trùm toàn thân cũng bắt đầu chấn động lên.

Đôi môi hồng sắc của Bạch Hành mím chặt, một chút cũng không buông lỏng tinh thần xuống.

Anh chung quy nghĩ thấy sức mạnh không đúng, ngay từ đầu Vu Yêu này biểu hiện căn bản không kém cỏi như vậy.

Lúc này, vệt đen đã gần trong gang tấc…