Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 33: Giết chết




“Tôi từ chối.”

“Nhàm chán!”

Cơ hồ là hai miệng đồng thanh, Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đồng thời đưa cho trả lời thuyết phục.

“Đã có thời gian cùng ma lực còn không bằng đi giết nhiều Vong Linh một chút…” Bạch Hành bĩu môi, không chút nào che giấu khinh thường của anh đối với Sandro. “Thứ tôi nói thẳng, kỳ thật tôi thật không thể hiểu nổi tâm lý của người như ông. Đại Chiến đó, hiện tại chính là Đại Chiến! Sinh tử tồn vong của toàn đại lục đều ký gửi ở trong trận chiến tranh này, vì sao các ông lại không thể buông xuống lục đục với nhau? Đúng, quốc gia rất quan trọng, trung thành của mỗi người đối với quốc gia là đáng để tôn kính. Danh lợi cũng rất quan trọng, dục vọng đối với danh lợi cơ hồ là mọi người đều là bẩm sinh. Nhưng mà, cũng phải xem thời kỳ a. Nếu nơi đây ngăn đỡ không được, Forde là tiêu rồi, nhưng ông có thể cam đoan quốc gia của ông có thể hoàn hảo không hao tổn gì sao? Nếu quốc gia của ông mất rồi, nhân loại cũng không có, ông còn có danh lợi cái rắm a! Còn ma pháp sư tôn quý sao? Đồ vứt đi! Tôn quý chỗ nào, không phải năng lực mạnh hơn chút sao? Nhưng trong nhân loại ma pháp sư có bao nhiêu, chiến sĩ có bao nhiêu? Muốn hay không tính toán một chút thời điểm mỗi lần Đại Chiến số lượng Vong Linh hai cái chức nghiệp giết chết? Đến lúc đó thì biết được chức nghiệp nào đối với cống hiến cho đại lục nhiều hơn! Ít nhất, mấy binh lính hạ đẳng ở đây trong miệng của ông mỗi một người đều giết chết số lượng không ít Vong Linh, mà ông, ma pháp sư Thánh cấp tôn quý, còn chưa có giết chết một con Vong Linh! Đây là tôn quý trong miệng của ông sao?! Hiện tại ông ngay cả một đầu ngón tay của binh lính ngoài kia cũng so ra kém hơn!”

Bọn họ không thể hiểu được suy nghĩ của loại người như Sandro này, đối phương đồng dạng không thể hiểu rõ bọn họ. Sandro nghe xong lời Bạch Hành một chút cũng không bị xúc động, ông chỉ cảm thấy mình bị vũ nhục thật sâu sắc.

“Nguyên soái Weson, ta chính là ma pháp sư thủ tịch (đứng đầu) được cử đến nơi đây của các ngươi, chẳng lẽ các ngươi cứ như vậy đối đãi với ta sao? Các ngươi có biết không tầm quan trọng của một vị ma pháp sư Thánh cấp hệ quang ở trên chiến trường. Ta muốn ngươi đem hai người kia giam cầm cho ta, lập tức!”

Người này thật là không có đầu óc – Bạch Hành cho kết luận, nếu nói ông ta không phải giả vờ.

“Hội trưởng Sandro, ta nghĩ muốn nói cho ông là, hai người trẻ tuổi ông muốn cho chúng ta giam cầm cũng là ma pháp sư Thánh cấp, điểm này ta vừa rồi đã nói với ông qua rồi. Chẳng qua, còn có một điểm ta chưa kịp giới thiệu chính là, một trong hai vị bọn họ là ma pháp sư Thánh cấp hai hệ phong thủy – ông nên biết ở trong hoàn cảnh như vậy của pháo đài Snow cậu ấy có thể phát huy ra biết bao nhiêu thực lực mạnh mẽ, mà một vị khác là ma pháp sư Thánh cấp hai hệ quang hỏa. Cho dù loại nào cũng không lo lắng, nếu nguyên nhân lo lắng chỉ là thực lực, ông mới là người bị vứt bỏ kia.”

Nguyên soái Weson rất trực tiếp hơn nữa cứng rắn nói ra loại lời trên.

Đương nhiên, thái độ của ông lại cứng rắn như vậy cũng không phải là không có nguyên nhân.

Đế quốc Oni cùng đế quốc Forde luôn luôn bất hòa, mặc dù vị trí địa lý của đế quốc Forde gây trở ngại, trên đại lục có quy định bất luận kẻ nào cũng không được ác ý tiến công đế quốc Forde, nhưng mà Oni cùng Forde kề nhau cho tới bây giờ đều không che giấu qua hai bên bất hòa.

Nếu không có tồn tại của Bạch Hành cùng Tiểu Ngân, Weson sẽ cho rằng Sandro hội trưởng Hiệp hội ma pháp sư Oni kiêm ma pháp sư thủ tịch Oni ngạo mạn vô lễ lại tâm tư xấu xa này đến đây là một tai họa. Vị hội trưởng Sandro này là nổi danh là không có não lại còn tự cho là đúng, cố tình thực lực của ông ta cao cường, lại là hệ quang. Giết là không giết được, lưu lại nhìn thấy ông ta liền ghê tởm, thật sự là làm Weson đau đầu. Hiện tại, may mắn Bạch Hành cùng Tiểu Ngân ở đây, Sandro không còn là ma pháp sư Thánh cấp hệ quang duy nhất, tác dụng của ông ta ở đây bị suy yếu rất nhiều. Trong khoảng thời gian ngắn, Weson nghĩ thấy hai người trẻ tuổi này quả thực là lễ vật trời cho!

“Hiện tại, ông có hai lựa chọn: Một là thành thành thật thật ở đây chiến đấu, thẳng đến Đại Chiến chấm dứt.” Bạch Hành đong đưa lấy ra hai ngón tay, “Hai là không phục theo chỉ huy của Nguyên soái Weson, chúng tôi hiện tại liền – giết ông!”

Sắc mặt Sandro một trận hồng một trận trắng một trận đen, lúc trước dọc theo đường đi ông rất đắc ý, bởi vì ông là ma pháp sư Thánh cấp hệ quang suy nhất ở pháo đài Snow! Trong bình thường, hệ quang cũng là một thuộc tính rất được người tôn trọng, nhưng mà không giống với trong Đại Chiến. Luôn luôn cùng Oni bất hòa các tướng lĩnh cao thấp của Forde tùy ông hô đến gọi đi, làm tâm hư vinh của ông đạt tới thỏa mãn chưa từng có, ông thậm chí ảo tưởng, đến pháo đài Snow, thì ngay cả Nguyên soái Weson đứng đầu đại lục của pháo đài Snow – Cruzte cũng sẽ đối với ông khách khách khí khí, tất cung tất kính. Nói không chừng, đến lúc đó ông còn có thể ở trong quân đội trên chỉ huy giúp một số việc, dù sao cũng là Đại Chiến thôi, không phải là đem người cử ra, chết một đám sau đó sẽ lại cử một đám người, rất đơn giản. Thật không hiểu vì sao Nguyên soái đứng đầu đại lục phải do người của gia tộc Cruzte kia đảm nhận, rõ ràng là chuyện rất đơn giản, ai cũng có thể làm được.

Nhưng mà, làm ông thất vọng.

Ở đây vậy mà đã có hai tên ma pháp sư Thánh cấp, hơn nữa trong đó cư nhiên có một người là hệ quang?! Tên Weson đáng giận kia đối với ông cũng không có cung kính như trong tưởng tượng của ông. Sandro nghĩ thấy bản thân bị lừa, ông nghĩ thấy đây là cái bẫy của người Forde. Bọn họ muốn làm nhục mình, thậm chí muốn thừa dịp cơ hội này giết chết mình thân là ma pháp sư thủ tịch của Oni.

Ông phẫn nộ.

“Ta lựa chọn ——”

Sandro khuôn mặt già nua nhìn qua đến cực kỳ dữ tợn, ông oán độc nhìn xem Bạch Hành cùng Tiểu Ngân.

Lời nói còn chưa dứt, một trận ma pháp dao động, ma pháp hệ quang cấp tám Thần Thánh Chi Thương – một cây thương ánh sáng rút nhỏ đột nhiên từ trên tay Sandro xuất hiện, như tia chớp hướng ngực Bạch Hành đánh tới…

Bạch Hành không nghĩ tới ông ta sẽ có can đảm lớn như vậy, không biết xấu hổ như vậy đánh lén lập tức bị đánh trúng.

Mặc dù Tiểu Ngân phản ứng đã rất nhanh, nhưng mà khoảng cách giữa bọn họ thật sự rất gần.

Hắn cũng chỉ kịp tới ôm Bạch Hành, để ý không đến mức té ngã trên mặt đất.

Chuyện này hết thảy phát sinh quá nhanh, thời điểm mọi người phản ứng, Tiểu Ngân đã đem Bạch Hành ôm vào trong ngực.

Rooney cùng Tom như bị đốt mông từ chỗ ngồi của mình nhảy dựng lên, mắt thấy Tiểu Ngân đem Bạch Hành ôm vào trong ngực nhìn không thấy vết thương, không nhịn được muốn vươn tay đẩy bọn họ hai cái.

“Ngân, anh làm gì vậy?! Bạch không có việc gì đi, trước tiên trị thương cho anh ấy a!”

“Ha ha ha, hiện tại,” Sandro đắc ý cười to, “Ta, là hệ quang duy nhất ở đây đi?”

Lời còn chưa nói hết, một cây thương ánh sáng đồng dạng thu nhỏ hình dáng lại trực tiếp cắm vào cái miệng mở lớn, từ cái gáy xuyên qua. Máu tươi chậm rãi từ miệng vết thương chảy ra, Sandro duy trì một cái biểu tình không dám tin, chậm rãi ngã xuống…

Các tướng lãnh xung quanh thấy một trận hút khí – thật là hung ác!

Thật sự là, hai ma pháp sư hệ quang của pháo đài Snow bọn họ thật đúng là không có phong độ a – một người vô sỉ đến một cảnh giới nhất định, một người lãnh khốc đến một cảnh giới nhất định – bình thường mà nói, người hệ quang không phải nên ôn hòa thiện lương sao? Chẳng lẽ đến Thánh cấp tính cách sẽ phát sinh dị biến?

Chẳng qua, giết Sandro nhưng thật ra làm mấy người đang tham dự nghĩ thấy rất sảng khoái – dọc theo đường đi nhận không ít bực bội của ông ta, sớm biết rằng có hai vị này ở pháo đài Snow, ai còn để ý tới cái đồ ngu ngốc kia a! Thật sự là, Oni rất là sa đọa, cứ như vậy một tên ngu ngốc suy nghĩ đơn giản cũng có thể làm được hội trưởng hiệp hội ma pháp, làm được ma pháp sư thủ tịch…

“Ưm ——” Bạch Hành đưa tay đẩy đẩy ngực Tiểu Ngân, sau khi đẩy ra thì một tay che chỗ vừa bị đánh trúng của mình – đau chết được!

“Anh không bị thương?” Rooney mở lớn miệng.

“Ừ, may mắn trên người tôi mà áo choàng ma pháp hiệu quả phòng ngự tương tối tốt.” Bạch Hành tiếp tục xoa hai cái, nhìn nhìn tử trạng thê thảm của Sandro, “Tiểu Ngân, thiêu đi.”

Tiểu Ngân buồn bực không hé răng một trận lửa, đường đường là ma pháp sư thủ tịch của Oni liền thành tro, cho dù là giết người hay là đốt thi thể, động tác đều sạch sẽ gọn gàng đến cực điểm, không có một chút cảm xúc dao động, nếu không đứng ở đây đều là các tướng lãnh giết người như ma, trái lại muốn khiến cho người ta tâm lạnh.

“Sandro này là cái địa vị gì, tại sao người có suy nghĩ đơn giản đến loại trình độ này cũng có thể trở thành ma pháp sư thủ tịch của một nước lớn?” Bạch Hành nghi hoặc hỏi.

Nghe vậy, Nguyên soái Weson trào phúng cười.

“Chuyện này phải từ chuyện của nước Oni nói ra, Oni là một quốc gia trọng võ, cho nên tuyệt đại bộ lực chiến đấu của bọn họ là đến từ chiến sĩ, ma pháp sư thực sự rất ít ỏi, Sandro này là ma pháp sư bản lĩnh duy nhất của Oni. Cho nên, mặc dù suy nghĩ của ông ta rất đơn giản, nhưng mà quốc vương của Oni vẫn là trao tặng cho ông ta chức vị hội trưởng Hiệp hội ma pháp cùng ma pháp sư thủ tịch. Chẳng qua, kỳ thật ông ta không có thực quyền, ra lệnh cũng không nhất định có người nghe, chỉ có điều chính ông ta cũng không biết điểm này thôi.”

Sáng tỏ gật đầu, một cái ma pháp sư ngu ngốc lại không có thực quyền so với ma pháp sư cấp chín càng có thể đảm nhiệm hai cái chức vị kia – ít nhất nói ra thì khá là xuôi tai một chút.

“Nguyên soái, giết người này nếu nói có gì phiền toái có thể trực tiếp tìm hai chúng tôi. Đế quốc Oni bên kia, chúng tôi có thể ứng phó.”

Nghĩ nghĩ, Bạch Hành nói.

Một ma pháp sư suy nghĩ đơn giản mà tính cách ác liệt cố tình đảm nhiệm chức vị quan trọng đơn độc một mình đi tới trận doanh của đại quân nước đối địch, muốn nói bên trong không có cái huyền cơ gì đánh chết Bạch Hành cũng không tin.

Nguyên soái Weson để mặc bọn họ giết Sandro tất nhiên là bởi vì ông cho rằng nước Oni không dám ở thời cơ Đại Chiến này tức giận phát uy khơi ra toàn bộ đại lục, nhưng Bạch Hành so với vị quân nhân tiêu chuẩn làm cho người ta tôn kính này càng hiểu rõ tham lam cùng vô sỉ có thể đạt tới trình độ nào.

Năm trăm năm, đủ để làm rất nhiều người quên mất rất nhiều chuyện – tỷ như đáng sợ của tộc Vong Linh.

Chỉ cần cho rằng có thể tìm được lợi ích đầy đủ, tầng lớp trên của đế quốc Oni lại có đủ ngu xuẩn tham lam, không có gì là không có khả năng phát sinh.

Đương nhiên, Bạch Hành cũng không phải là một người tâm cơ rất sâu, chỉ là đến từ Trái Đất tiền tài tin tức phát đạt anh so với người khác đối với nhân tính càng thêm hiểu rõ hoặc nói là thất vọng…

Tóm lại, nếu sự tình có thể như Nguyên soái Weson biểu hiện ra đơn giản như vậy là tốt nhất, nếu không phải cũng không sao. Hì hì, Tiểu Ngân nói, lại qua một đoạn thời gian toàn bộ ma thú cấp chín cùng Thánh cấp từ rừng rậm sương mù tạo thành đại quân ma thú cũng nên đến rồi…

Nguyên soái Weson cũng không biết Bạch hành dựa vào cái gì mà nói ra mấy lời này, nhưng mà nhìn thần sắc của hai người trẻ tuổi này rồi lại không giống là không có chỗ dựa vào. Chẳng qua mấy chuyện này đối với ông mà nói cũng không quan trọng, người của gia tộc Cruzte không cần lo lắng chuyện gì, chỗ bọn họ lo lắng hết thảy đều là quân đội được huấn luyện, tăng thực lực lên, sau đó tại thời điểm Đại Chiến chỉ huy được quân đội.

“Một khi Sandro đã chết, vậy Bạch và Ngân hai người các cậu cứ đảm nhiệm ma pháp sư đứng đầu của pháo đài Snow đi. Các cậu yên tâm, trừ ông ta ra toàn bộ ma pháp sư đến đây đều là từ Forde, có thể yên tâm chỉ huy.”

Nguyên soái Weson dùng một loại thái độ gần như hòa ái đối với Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nói.

Bạch Hành cùng Tiểu Ngân nhìn thoáng qua lẫn nhau, gật đầu.

“Được.”

Chuyện này cứ như vậy định xuống.

Sau đó Nguyên soái Weson chính là cùng các tướng lãnh đứng đầu đã đến đây bắt tay bàn bạc chuyện chiến đấu, Bạch Hành nghe qua đều cảm thấy anh không còn chuyện gì, hơn nữa phương diện bố trí chiến lược thật sự giúp không được chuyện gì, không nhịn được bắt đầu nghĩ thấy có chút nhàm chán.

Thừa dịp thời điểm mọi người thương nghị báo cáo một đoạn, Bạch Hành nhanh chóng cùng Nguyên soái Weson nói một tiếng, lôi kéo Tiểu Ngân từ đại sảnh rời đi.

“Đi xem thủ hạ của của chúng ta đi.”

Bạch Hành cười quay đầu đối với Tiểu Ngân nói.

Trên thực tế, ma pháp sư thủ tịch này nên là Tiểu Ngân làm. Bạch Hành hiểu bản thân, tính tình rất nhẹ dạ, cũng không có uy nghiêm gì, làm không được.

Tiểu Ngân cau mày.

“Không đi tắm rửa sao?”

Bạch Hành vừa nghe, trên mặt lập tức bùm đỏ ửng lên.

“Hiện tại rõ ràng là ban ngày, lại không lo lắng đi nghỉ ngơi, không có việc gì tắm cái gì mà tắm!”

Nói xong, không đợi Tiểu Ngân phản ứng, trực tiếp dừng ở trước mặt một binh lính để cậu ta dẫn bọn họ đến chỗ doanh địa của ma pháp sư.

“A! Tiểu Ngân, anh làm gì?!”

Bạch Hành đang muốn đi theo binh lính đi qua kinh hô một tiếng.

Hóa ra vừa rồi Tiểu Ngân thành thành thật thật bị anh túm đi một phen đem anh chặn eo ôm vào trong ngực.

Bạch Hành kêu sợ hãi một tiếng, vươn tay ôm cổ của hắn.

“Đi tắm rửa.”

Hơi thở nóng hầm hập thổi ở bên tai Bạch Hành, tiếp theo là một trận ngày chuyển đất quay, chỉ trong khoảnh khắc bọn họ đã tới trước cửa phòng tắm.

Người này, cũng không sợ đem ma vũ song tu làm bại lộ.

Bạch Hành ở trong lòng ngực của hắn rầu rĩ nghĩ, cho nên vị binh sĩ kia sẽ là cái phản ứng gì, anh hiện tại căn bản là không dũng khí đi tưởng tượng. Chỉ hy vọng chuyện này không nên bị người khác biết – may mắn ba chữ kia của Tiểu Ngân là ở bên tai anh nói, không bị người khác nghe được, nếu không, thanh danh của hai người bọn họ tuyệt đối sẽ ở trong khoảng thời gian ngắn vượt qua tên Rooney kia.

Đi đến cửa lớn phòng tắm, Tiểu Ngân liền cấp tốc không kịp đợi đem quần áo trên người mình cởi hết. Thời điểm một bên cởi còn một bên dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn xem Bạch Hành. Đến lúc phong cảnh trên người lưu chuyển, lập tức nhảy đến trước mặt Bạch Hành giúp anh cởi áo tháo thắt lưng ra – muốn nói chính là người ta là Thần cấp, công phu trong nháy mắt, quần áo trên người hai người liền mất đi, người bình thường nào có tốc độ này.

Còn không đợi Bạch Hành phản ứng lại, người đã bị ôm vào trong phòng. Nước ấm ấm áp phun xuống, vừa vặn tưới lên trên người hai người.

Có cần – gấp gáp như thế không?

Bạch Hành đối với Tiểu Ngân liên tiếp một chuỗi động tác cấp bách như hành quân vô cùng không hiểu.

Mặc dù trên mặt Tiểu Ngân vẫn là một bộ dáng biểu tình lãnh khốc bất động như núi, nhưng mà nói hắn là lên cơn khiết phích đơn thuần muốn tắm rửa, đánh chết Bạch Hành cũng không tin, càng huống chi tên này xuất thân là dã thú căn bản là không có khiết phích.

Bạch Hành ngoan ngoãn ngẩng đầu, mở miệng đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của Tiểu Ngân.

Môi lưỡi nhiệt tình dây dưa, Tiểu Ngân vô sự tự thông vội vàng mút nước bọt trong miệng Bạch Hành, liếm hôn anh như là muốn cắn nuốt một cách hung ác mỗi khắp ngõ ngách trong miệng anh.

Bàn tay to vội vàng vuốt ve mỗi khắp ngõ ngách trên người Bạch Hành, một đôi mắt màu xanh biếc mang theo lạnh lùng nghiêm nghị thẳng chằm chằm nhìn vào mắt đen của Bạch Hành, mang theo khát cầu cấp bách cùng nhiệt tình.