Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 73: Thánh cấp




Hiện tại Ưng con lớn lên không ít, vấn đề là Gấu con cũng so với thời điểm mới nhận thức lớn lên không ít nha!

Lần này Bạch Hành không có như lần đầu tiên giống nhau chờ Ưng con cùng Gấu con từ trên bầu trời rơi xuống, mà là chủ động nghênh đón qua.

Lúc bay gần đến, một mảnh Đao Băng bay qua, Ruồi độc này tựa như giọt mưa giống nhau đều rớt xuống.

Ưng con bay đến phía trên Bạch Hành, nhẹ nhàng kêu một tiếng, tiếp theo liền buông móng vuốt quắp Gấu con.

Sau đó, cục lông nhỏ màu nâu liền thẳng tắp rớt trong ngực Bạch Hành.

Cơ thể Bạch Hành khẽ trầm xuống mới tiếp được Gấu con.

“Nhóc lớn lên không ít rồi.”

Anh đối với Gấu con một bộ dáng vẻ con rất vô tội nói.

Gấu con ha ha vui vẻ mở rộng miệng, miệng phát ra tiếng kêu hân hoan, Bạch Hành vui vẻ.

“Nhóc có biết không vừa này rất nhiều nguy hiểm đó, cứ như vậy tin tưởng Ưng con à?”

Đầu tròn lông xù của Gấu con gật.

Bạch Hành dùng sức xoa xoa cái đầu xúc cảm rất tốt của nó.

“Ưng con, xuống dưới.”

Đáng tiếc, hiện tại Ưng con đã không thể đứng ở trên bả vai hoặc là cánh tay của Bạch Hành. Cho nên, đối với Bạch Hành cùng Tiểu Ngân đồng dạng thân ở không trung, nó kêu vài tiếng.

Căn bản là không chỗ đặt chân nha, làm sao xuống dưới?

Bạch Hành sửng sốt, lập tức phản ứng lại lần này dù sao không phải trước đây khi lần đầu tiên gặp mặt.

“Vậy bay đi, đừng cách chúng ta quá xa.”

Ưng con kêu vài tiếng, ý bảo mình biết rồi.

Tiếp theo Gấu con bắt đầu hướng Ưng con kêu, sau đó là Ưng con, dù sao hai đứa này ở bên cạnh Bạch Hành cùng Tiểu Ngân không có chuyện gì bắt đầu tán gẫu tào lao.

Sau khi dàn xếp xong hai đứa, Bạch Hành toàn bộ tinh thần lại chăm chú vào chiến đấu.

Mảnh mảnh Đao Băng xen lẫn vào trong tuyết lớn không biết lúc nào hạ xuống càng thêm không dễ bị phát giác. Bọn nó vô thanh vô tức phá mở phòng ngự của Vong Linh Thánh cấp, tiến vào cơ thể của bọn nó, tiến vào phá hư khởi nguyên của bọn nó.

Tiểu Ngân lại chỉ dùng tia chớp hệ quang công kích, rất nhanh mà uy lực rất lớn, thủ đoạn công kích không cần bao nhiêu chủng loại, hữu hiệu là được.

Cao thủ Thánh cấp Nhân loại, Tinh Linh cùng Thú nhân đối kháng Vong Linh Thánh cấp. Trong đó, phương thức chiến đấu của Tinh Linh linh xảo mà giàu linh khí, nhất cử nhất động đều tràn ngập mỹ cảm, bọn họ thường thường có thể ở trong giơ tay nhấc chân thanh nhã lưu lại vết thương trên người kẻ địch, thậm chí đoạt mất tính mạng của bọn nó. Thú nhân thì lại là một loại trạng thái chiến đấu hoàn toàn tương phản, công kích hung mãnh không chút nào lưu tình tựa hồ còn tràn ngập hơi thở dã thú, khôn có động tác rườm rà, toàn bộ công kích trực tiếp mà đơn giản, mỗi một công kích đều dốc hết toàn lực, không chút nào lưu tay. Bắp thịt cuồn cuộn ở trong động tác cuồng dã vặn vẹo có lực, chiến đấu của thú nhân hoàn toàn biểu hiện ra vẻ đẹp của lực lượng. Nhân loại thì tương đối bình thường, phương thức chiến đấu của bọn họ vô cùng đa dạng, không có đặc điểm chủng tộc cố định, phương thức chiến đấu của mỗi một Thánh cấp loài người đều không giống nhau, có người thậm chí có thể nói là tổng hợp đặc điểm của chủng tộc khác.



Thánh cấp luôn cao ngạo, điểm này ba chủng tộc đều hoàn toàn giống nhau.

Cho nên, bọn họ đều là một chọi một đối chiến kẻ địch Thánh cấp, người khác rảnh rỗi thì đi đối phó một ít Vong Linh cấp thấp khác.

Đối với điểm này, Bạch Hành kỳ thật không đồng ý.

Nếu là quyết đấu hoặc là huấn luyện bình thường cùng đối chiến một chọi một đích xác thái độ biểu hiện ra là công bằng cùng một loại phong độ nho nhã lễ độ, nhưng hiện tại là chiến tranh, vào lúc này, mỗi một vị Thánh cấp đại lục đều là cực kỳ quý giá, mà mỗi một Thánh cấp của đối phương đều là cực kỳ nguy hiểm.

Hiện tại nên đem toàn lực tiêu diệt lực lượng Thánh cấp của đối phương mới đúng!

Huống hồ, một tên Thánh cấp đối chiến một tên Thánh cấp rất nguy hiểm, tùy thời có thể nguy hiểm chiến thua mà chết! Nhưng một tên Thánh cấp trở lên đối chiến Vong Linh Thánh cấp thì rất có nắm chắc.

Nhìn thấy những Thánh cấp không có đối thủ ‘Nhàn rỗi’ đi tìm Vong Linh cấp chín này, Bạch Hành chỉ cảm thấy lửa trong lòng nhắm thẳng chạy lên, nhất là Thánh cấp này còn thỉnh thoảng đầu hướng ma thú tác chiến quần thể một chút tương tự khinh thường, nhưng mức độ ánh mắt không cao, anh thật là có chút bốc lửa ba trượng!

Thật sự là lãng phí Tiểu Ngân cùng anh cầm giữ nhiều Vong Linh Thánh cấp như thế! Nếu không phải vì giúp Thánh cấp giảm bớt số lượng kẻ địch, Tiểu Ngân với anh mới tấn công quy mô lớn, lấy yêu cầu đồng thời hấp dẫn lực chú ý của nhiều Vong Linh hơn. Nếu không phải như vậy, nếu mà toàn lực sát thương kẻ địch, hiệu suất giết địch của bọn họ vẫn có thể rất cao!

Hiện tại vừa lúc, mấy Thánh cấp này thế nhưng lãng phí ưu thế bọn họ tân tân khổ khổ sáng tạo ra, còn dư hơi đưa ra đi giúp những người khác đối phó đối thủ cấp thấp?! Thật đúng là hảo tâm mà!!!

Bạch Hành vung tay lên, giúp Miller đang chiến đấu giải quyết kẻ địch của hắn.

“Miller, kêu toàn bộ Thánh cấp tộc Tinh Linh trở lại chiến trường Thánh cấp!”

“Nhưng mà hiện tại thật sự không có chỗ dùng đến bọn họ?” Miller có chút khó hiểu trả lời, ở trong mắt hắn một khi đã không có chỗ dùng đến những Thánh cấp này, bọn họ đi giúp đồng bạn tương đối nhỏ yếu, hiển nhiên càng thêm hợp tình.

“Thúi lắm! Ngươi nhìn nhìn bên kia, chẳng lẽ Tinh Linh bị thương kia không phải tộc nhân của ngươi sao? Nếu vừa rồi có một Thánh cấp khác hỗ trợ, hắn đã sớm giải quyết kẻ địch, hơn nữa hoàn toàn không bị thương! Nhìn xem hiệu suất với hiệu quả ma thú giết kẻ địch xem, chúng nó không chỉ có giết kẻ địch so với các ngươi nhiều hơn, bị thương còn so với các ngươi ít hơn, nhận thương tổn còn so với các ngươi nhẹ hơn!”

“Chúng ta không thể làm chuyện ti bỉ như thế!” Miller trực tiếp từ chối!

Ti bỉ?!

Đích xác, Tinh Linh trừ mỹ mạo cao ngạo ra, mặt khác nổi tiếng hạng nhất chính là tâm linh thuần khiết của bọn họ. Nhưng mà ở trên chiến trường thuần khiết, có phải dùng sai chỗ rồi không?

Bạch Hành nheo mắt lại.

“Ngươi nói nhóm ma thú ti bỉ?”

“Cũng không phải, chúng nó dù sao…”

“Chúng nó dù sao cũng là ma thú sao?”

Không quá am hiểu lời lẽ Miller từ nghèo nàn, hắn kỳ thật thực không có ý tứ khinh bỉ ma thú, nhưng mà…

“Miller, ngươi bao tuổi?”

“Sáu trăm tuổi.” Miller mạc danh kỳ diệu nhìn xem Bạch Hành, không biết vì sao hắn ở dưới tình huống như thế này cùng mình thảo luận vấn đề tuổi.

“Bên kia ma thú đang chiến đấu nhỏ nhất cũng có mấy ngàn tuổi, ta nghĩ trong toàn bộ chủng tộc trên đại lục tộc Tinh Linh là sinh mệnh kéo dài có khả năng ưu thế nhất tại phương diện trí tuệ mang đến, đúng không?”

Đúng vậy, điểm này Miller không thể phủ nhận.

“Vì thế, không nên xem thường trí tuệ của bất luận một ai trong chúng nó. Nhất là các ma thú dựa vào chiến đấu lớn mạnh làm Thánh cấp, lại càng không nên xem thường trí tuệ của chúng nó tại phương diện chiến đấu! Chúng nó vì sao lại lựa chọn hợp tác? Ngươi nghĩ rằng cao ngạo của chúng nó lại thua tộc Tinh Linh các ngươi sao?”

Ma thú cường đại cùng trí tuệ, Tinh Linh đạm bạc mà thông tuệ là biết rõ hơn nữa còn thừa nhận.

Nhất là những Tinh Linh đồng dạng có được sinh mệnh kéo dài này ở tiền chiến càng từng căn dặn qua Miller chuyện tình phương diện này, cho nên Miller đối với lời của Bạch Hành có thể nghe vào được.

“Miller, đây là chiến tranh. Là chiến tranh giữa đại lục và Vong Linh. Trong chiến trường này không có cái gọi là đúng sai, không có cái gọi là chính nghĩa cùng tà ác, chỉ có thẳng lợi cùng thất bại! Tử vong cùng sống còn! Các ngươi buông tha cho cao ngạo nhất thời, đổi lấy có thể là mấy chục, mấy trăm, mấy ngàn sinh mệnh còn sống, lẽ nào các ngươi cảm thấy không đáng giá sao? Bọn nó ——” Bạch Hành chỉ vào hướng Vong Linh Thánh cấp, “Là kẻ địch, không phải đối thủ! Kẻ địch chỉ dùng để tiêu diệt không phải dùng để tôn trọng.”

Miller thật không để Bạch Hành chờ đợi thời gian quá lâu, hắn lập tức ngẩng đầu lên, “Bạch, ngươi nói rất hay. Ta cũng vẫn luôn cho rằng như thế, chỉ là không biết nên nói làm sao thuyết phục tộc nhân, nhưng mà các trưởng lão cũng không chịu dạy ta. Lời của ngươi ta nhớ kỹ.” Nói xong, bắt đầu chạy hướng tộc nhân ở khu chiến đấu cấp thấp, xem ra là muốn tiến hành công tác giáo dục thuyết phục.

Bạch Hành nghe xong lời Miller, cơ thể cương cứng.

Giờ khắc này, anh từ đáy lòng nghĩ thấy Miller lại trêu chọc phải một vị người đẹp hồ ly khắp phương diện đều rất cường đại dũng mãnh cũng không phải không có lý do gì.

Kế tiếp là thủ lĩnh Thú nhân.

Thú nhân thẳng thắn bộc trực, nhưng phương diện khác mà nói, chính là bọn họ đổi mặt rất dễ dàng, hơn nữa sẽ không lưu tình.

Dưới tình huống như vậy, đi theo chân bọn họ nói quy tắc hành sự của thú nhân không phù hợp thật đúng là chuyện làm Bạch Hành đau đầu.

Trò cũ làm lại giúp thú nhân mở mang đầu óc – một vị thân hình cường tráng, tướng mạo hào phóng anh tuấn – ừm, nhìn cái đuôi phía sau đối thủ giải quyết hẳn là thú nhân hổ tộc, kết quả còn chưa đợi Bạch Hành nói chuyện, đối phương trước rống lên.

“Ngươi làm gì?! Đây là kẻ địch của Huben ta, lẽ nào ngươi nghĩ rằng ta và ngươi đánh không lại nó sao?”

Huben trừng lớn mắt, quơ rìu rất lớn, nổi giận hướng Bạch Hành rống to.

“Không, trên thực tế ngươi đã sắp chiến thắng nó! Ta là có nguyên nhân!” Thấy Huben lại trừng mắt, Bạch Hành vội vàng nói, trên thực tế anh rất không giỏi đối phó loại người lỗ mãng này a…

“Có chuyện gì sao?” Đáng lúc Bạch Hành đau đầu, vị người đẹp hồ ly của Miller đi tới, chân dài thẳng tắp duỗi ra đã đem Huben đẩy sang một bên.

Bạch Hành nhìn thấy Huben vẻ mặt đau khôt, ủy ủy khuất khuất theo lực đạo của người đẹp hồ ly cút sang một bên, tìm được một con Vong Linh khác tựa như phát tiết dốc sức quơ rìu, nhất thời tâm sinh lòng ngưỡng mộ.

Anh luôn luôn đối với người có thể thu phục Huben loại hán tử này rất bội phục cùng kính sợ…

Huống hồ, đối phương còn không chỉ thu phục được Huben.

“Nói mau đi, rốt cuộc chuyện gì?” Người đẹp hồ ly mặc dù trí tuệ xuất sắc, chẳng qua cũng là tính tình nóng nảy, không kiên nhẫn trừng mắt.

“Lãng phí nhân viên, chúng ta bên này hai người đối với một người rõ ràng có thể thắng chắc.”

Người đẹp hồ ly nghe xong nhíu mày.

“Ta không vấn đề, chẳng qua bọn họ cũng không nhất định.”

“Nhưng mà ——” Bạch Hành còn muốn tiếp tục nói, nhưng người đẹp hồ ly lẫm lẫm liệt liệt vung tay lên.

“Hành, không cần nói. Đối với thú nhân mà nói hai đối một là chuyện đánh chết cũng không làm.”

Lần này đến phiên Bạch Hành cau mày, còn tưởng rằng người đẹp hồ ly sẽ nói chuyện dễ hơn một chút.

“Chẳng qua, chuyện cũng không phải không có biện pháp giải quyết. Ngươi hẳn là cũng phát hiện, lực chiến đấu của thú nhân chúng ta rất mạnh, một chọi một đối chiến Vong Linh Thánh cấp cũng rất ít bị vậy thế hạ phong. Cho nên để chúng ta hai đối một mới là lãng phí! Ngươi vừa rồi đã thuyết phục bảo bối nhà chúng ta đi?” Bạch Hành bởi vì cái xưng hô này mà 囧 một chút, nhưng mà người đẹp hồ ly lại nói theo lẽ thường phải thế, một chút mất tự nhiên cũng không có, “Còn loài người bên kia hẳn là cũng có thể thuyết phục, dù sao bên chúng ta Thánh cấp cũng không đạt được gấp hai số lượng đối phương, ngươi để hai chủng tộc khác đối hai, chúng ta bên này vẫn là một chọi một là được rồi. Ừ, ta phụ trách thuyết phục mấy tên bên chúng ta không nên xem thường loại hành động này.”

Nói xong, người đẹp hồ không cho Bạch Hành cơ hội phản ứng, trực tiếp xoay người, cái đuôi xù xinh đẹp vẫy vẫy, lắc lắc eo nhỏ gợi cảm tiếp tục đi chiến đấu.

Vì thế, Bạch Hành bị người đẹp hồ ly cường đại thuyết phục.

Tiếp đó là Nhân tộc, đối tượng thuyết phục là một vị được cho là người quen – hiệu trưởng trường ma vũ Hoàng gia Forde Kiếm Thánh băng sương Aumann Delphi.

“Ngươi không cần phải nói, ta đã biết.” Bạch Hành vừa muốn nói chuyện, Aumann Delphi nghiêm mặt vung tay, “Chúng ta bên này sẽ làm theo ngươi nói.”

Một lát sau, toàn bộ cao thủ Thánh cấp tề tụ ở trên chiến trường Thánh cấp.

Lập tức hiệu suất chiến đấu lập tức được đề cao lên, ba đối phó hai, hai đối phó một…

Ở trong chiến đấu kịch liệt này, thời gian lặng yên không tiếng động trôi qua.

Tuyết trên bầu trời không biết khi nào thì ngừng, chém giết vẫn luôn không chấm dứt.

Các Thánh cấp đại lục bắt đầu luân phiên nghỉ ngơi, Tiểu Ngân cùng Bạch Hành cũng xuống mặt đất.

Tiểu Ngân chữa trị Thánh cấp bị thương, mà Bạch Hành thì cùng những người khác cùng nhau tiếp tục chém giết.

Gấu con vô cùng nhu thuận nhắm mắt theo đuôi đi theo bên cạnh Bạch Hành, Ưng con bay thấp thấp bên người bọn họ.

Hai đứa nhỏ thấy không có nguy hiểm bắt đầu không thành thật.

“Khốn kiếp! Vừa rồi ai phóng Gai đất, ông đây còn kém một chút thì xử lý con xương khô đáng chết kia!” Một đầu sư tử trước ngực phồng lên hai khối cơ thịt cùng cơ bụng sáu khối rắn chắc rõ ràng tức giận đùng đùng đi tới.

Tay gấu còn đặt ở trên mặt đất Gấu con chẳng biết làm sao đặt mông ngồi luôn dưới đất, không rõ vì sao mình rõ ràng giúp việc người nọ còn nổi giận? Bình thường ba ba rất cao hứng mà!

Bạch Hành nghe vậy đi qua, một phen ôm lấy Gấu con, nâng lên đến trước đầu sư tử.

Đầu sư tử thấy Gấu con lông xù thịt núc ních, khí thế hung hăng nện bước nhất thời ngừng lại.

“Làm, làm gì?”

Tay mang theo rìu lớn gắt gao nắm chặt cán rìu, rất sợ mình nhịn không được sờ sờ vật nhỏ này.

“Nó, vừa rồi chính là nó phóng Gai đất.” Bạch Hành đơn giản nói ra.

Gấu con ở trên tay Bạch Hành loi nhoi hai cái, sợ hãi tự mình dán vào trước ngực Bạch Hành, hai vuốt bám trên cổ Bạch Hành, đầu nhỏ tiến vào hõm vai của anh.

Cách đó không xa truyền đến một tiếng hừ lạnh.

Gấu con thân mình thịt thịt run run, nhưng mà không buông ra.

“Vậy à…” Đầu sư tử gãi gãi đầu mình loạn xù xù, “Vậy, vậy lần này cho qua đi, lần sau đừng nữa nha.” Âm thanh thô kệch rõ ràng dịu xuống.

Đầu nhỏ của Gấu con ở trên cổ Bạch Hành gật hai cái, nhìn qua là đáp ứng.

Đầu sư tử lại không tha nhìn hai mắt Gấu con mới hùng dũng uốn éo oai vệ nhằm phía một kẻ địch khác.

Bạch Hành đem Gấu con kéo ra.

“Làm rất tốt!” Cười híp mắt cổ vũ một câu.

Ánh mắt sáng ngời, Gấu con vui mừng hớn hở ở trước ngực Bạch Hành mè nheo. Đối lập đầu sư tử tức giận mà nói, hiển nhiên lời của Bạch Hành đối với Gấu con ảnh hưởng lớn hơn chút.

Vì thế, cong cơ thể, vuốt gấu nhỏ đặt ở trên mặt đất bắt đầu Gai đất không ngừng.

Nó mặc dù hiện tại thực lực không phải rất cao, nhưng Lão Gấu kinh nghiệm phong phú đến cực điểm tự tay dạy ra. Vị trí và thời cơ Gai đất xuất hiện tài tình đến cực điểm, mỗi một lần làm cho đối phương cho dù đã nhận ra cũng không thể tiến hành né tránh – bởi vì muốn tránh né kẻ địch đối diện càng công kích cường đại hơn.

Bạch Hành nhìn mà mặt mày hớn hở, bản thân không chút nào keo kiệt ca ngợi.

Cuối cùng, Ưng con không phục, cũng đi theo phóng thả tia chớp cỡ nhỏ của mình.

Ý thức chiến đấu của Ưng con đồng dạng rất tốt, hơn nữa tia chớp thỉnh thoảng vẫn có chứa hiệu quả tê liệt.

Tỷ như một xương khô hoàng kim Thánh cấp, đang giơ kiếm bản to ngăn cản kiếm hẹp dài của Aumann, một tia chớp nhất định bổ vào dọc theo kiếm bản to của nó. Xương khô kia hoặc là bị tia chớp giật một chút, hoặc là bị Aumann một kiếm đâm trúng khởi nguyên của nó.

Xương khô bất đắc dĩ đành phải cầm kiếm bản to tiếp tục hướng về trước, tựa như nó tự mình dâng lên cho Ưng con bổ trúng!

Sau đó, mặc dù ngăn cản một kiếm tất sát của Aumann, vừa khéo hình như bởi vì bị tia chớp đánh trúng mà tê liệt trong chớp mắt, Aumann lập tức nắm lấy cơ hội, lại một kiếm, khởi nguyên của xương khô hoàng kim đã bị đánh trúng…

Chuyện như thế bắt đầu ở trên chiến trường lũ lũ mà phát sinh.

Thẳng đến Bạch Hành ngăn lại hai vật nhỏ.

Thứ nhất chúng nó còn nhỏ, lực lượng trong cơ thể có hạn, thời gian dài như thế lực lượng của chúng nó cũng hao hết kém không nhiều lắm; Thứ hai, Bạch Hành cũng không muốn đem lực chú ý của quá nhiều người đặt ở trên người mấy nhóc thực lực cùng suy nghĩ cong cong cũng không đủ kia.

Bên kia, trên chiến trường Thánh cấp trở xuống cũng đang kịch liệt.

Tiếng binh khí va chạm cùng tiếng sinh linh kêu thảm phát ra không dứt bên tai, cả chiến trường không có động tĩnh lớn như trên chiến trường Thánh cấp, nhưng lại là càng thêm tàn khốc, càng thêm tràn ngập giết chóc và tử vong.

Nơi nơi đều nằm cơ thể của binh lính ba chủng tộc, còn có một ít thi thể đã bị pháp sư tử linh gọi về làm thủ hạ, hoạt động cơ thể cứng ngắc, máy móc quơ cánh tay – bọn họ, không, bọn nó gây áp lực cho binh lính hiển nhiên so với mấy chút Vong Linh kia càng lớn hơn.

“Toàn bộ ma pháp sư hệ hỏa nghe lệnh, hướng đến những binh lính sau khi chết vô pháp yên nghỉ phóng ra ma pháp hệ hỏa, để cho bọn họ sau khi chết có thể tìm được bình yên.”

Andreu khàn giọng gào lớn, mắt nhìn về phía chiến trường phủ kín tơ máu.

Mấy pháp sư hệ hỏa bắt đầu thì thầm chú ngữ thần bí khó hiểu, từng đạo ma pháp hệ hỏa rớt xuống những thi thể bị gọi về kia, binh lính đã chết đi này không có nửa điểm thống khổ cùng giãy dụa, khoảnh khắc trở thành một cầu lửa, cuối cùng biến thành bị đốt thành tro.

Không biết có phải ảo giác, toàn bộ mọi người nơi đây có thể nghe được chú ngữ của ma pháp sư hệ hỏa đều cảm thấy những chú ngữ khó hiểu kia tràn ngập một loại cảm giác bi tráng, còn có đám thi thể cho dù thiêu cháy cũng vẫn nỗ lực tiến hành tấn công càng chấn động thật sâu toàn bộ binh lính.

Vong Linh đáng giận!

Mọi người gào thét, tràn ngập hận ý.

Những người này chết đi, lại không thể tìm được yên nghỉ chính là đồng bạn của họ đấy!

Những người sau khi chết đi, lại không thể tìm được yên nghỉ còn phải bị đốt thành tro mới có thể nhận được yên nghỉ chính là đồng bạn của họ đấy!!