Ma Vũ Đại Lục Hành Ký

Chương 79: Nói rõ




Bạch Hành cùng Tiểu Ngân lại đi vào trong chiến trường.

Vẫn là bộ dáng cũ, chém giết vô tận…

“Lão Gấu nói đột nhiên thừa ra rất nhiều Vong Linh Thánh cấp, cho nên bọn hắn hiện tại rất vất vả.”

Tiểu Ngân nói với Bạch Hành.

“Rồi sau đó?”

“Thời gian quyết chiến có thể sắp đến.”

Bạch Hành có chút kinh ngạc, rất hiếm thấy Tiểu Ngân dùng loại từ ngữ ‘Có thể’ không xác định.”

“Cho dù Vua Vong Linh cũng là Thần cấp, nhưng chỉ cần hắn từ tường không gian đi vào đại lục nên cũng trốn không qua cảm ứng đi?”

“Ừ, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa cảm ứng được hắn.”

Bạch Hành đột nhiên nghĩ đến một khả năng ——

“Hắn sẽ không mang theo đám Vong Linh Thánh cấp đến bên pháo đài Hyde chứ?”

Tiểu Ngân tự hỏi một lát, khẽ lắc đầu.

“Hẳn là sẽ không, hắn hình như đối với ta có một loại cảm giác rất mạc danh kỳ diệu. Cũng rất chấp nhất với chuyện đánh bại ta, còn có cảm giác đối với em cũng rất kỳ quái.”

Nói điểm này Tiểu Ngân sắc mặt phát lạnh.

Bạch Hành nhíu mày. “Em không biết là hắn thích em.”

“Cũng không phải thích, là kiểu cảm giác rất kỳ quái, nhưng là cùng cảm giác với ta lại không giống nhau.”

Bạch Hành nghe xong lời Tiểu Ngân trầm mặc một lát.

“Tiểu Ngân, hình như rất hiểu Vua Vong Linh.”

“Ừ, giống như hắn đối với ta, ta đối với hắn cũng bắt đầu có chút cảm ứng trực giác cùng hiểu rõ. Giữa chúng ta xem ra thật sự tồn tại liên hệ với một người khác.”

“Nếu, hắn là anh em của anh hoặc là cha…”

Bạch Hành có chút thật cẩn thận hỏi, trong lòng lại có một loại suy nghĩ hoang đường mà cẩu huyết.

Tiểu Ngân phủ nhận không chút do dự.

“Không có khả năng! Ta không có anh em, cha thì lại càng không thể!”

“Vì sao khẳng định như thế?”

“Chuyện này có chút phức tạp về sau sẽ nói cho em, tóm lại hắn là không có khả năng cùng ta có quan hệ huyết thống.”

“Cái gì?!” Andreu mạnh mẽ đứng lên, không dám tin trừng mắt người trước mắt, ánh mắt không chút nào thả lỏng chặt chẽ nhìn chằm chằm biểu tình khuôn mặt của anh ta, “—— Kai chết trận?!”

“Đúng vậy, hoàng tử.” Thủ hạ đến báo tin ngắn gọn cơ thể buộc chặt, cái trán ứa ra mồ hôi: “Chuyện này đã xác nhận.”

Kỳ thật Andreu biết thủ hạ là không có khả năng ở trên chuyện này lừa gạt anh, chỉ là, so với quý tộc khác Kai càng đơn thuần nhiệt tình từng là người bạn duy nhất của anh…

Ở trong trận Đại Chiến này, rất nhiều người chết đi, nhưng Andreu không nghĩ tới người quan trọng của mình sẽ chết đi.

Anh rất chú tâm với chiến đấu, cho nên đối với chuyện phương diện này cơ hồ không lo lắng qua, chợt vừa nghe được tin tức Kai chết đi, trái tim anh nhất thời ngừng đập.

“Được, đã biết. Đi xuống đi.” Anh thờ thẫn phất tay, để thủ hạ rời đi.

Nghĩ nhĩ, Andreu từ phòng của mình đi ra. Đã có chút mờ mịt không biết đến nơi đâu…

Lửng thững bước đi, bước đi, lại đi đến trước cửa phòng Kai.

Nơi đây một cụ già đang đứng.

“Lão Tướng quân…” Andreu khẽ gọi ra tôn xưng với cụ già xuất chúng hơn người.

Bình thường cụ già tinh thần quắc thước hiện tại lại vẻ mặt tiều tụy, nếp nhăn trên mặt cũng khắc sâu rất nhiều. Thắt lưng thẳng tắp cũng cong xuống thật sâu.

Lão Tướng quân nhìn thấy Andreu, có chút sửng sốt, sau đó nhếch khóe miệng.

“Không tệ, Kai đời này cũng không tính thất bại. Ít nhất có một người bạn chân chính.”

Âm thanh thô khàn rất khó nghe.

Andreu nghe xong lời ông, thế nhưng đôi mắt đỏ lên.

“Lão Tướng quân ——”

Muốn nói lời an ủi gì đó, lại cảm thấy yết hầu căng chặt, cái gì cũng nói không ra.

“Thằng bé luôn luôn đơn thuần, cho nên nó từ ngay từ đầu ta đã quyết định nó tuyệt đối sẽ không phải người thừa kế gia tộc. Lần này vốn là sợ có người bởi vì ta bình thường đối với nó cưng chiều thừa dịp lúc ta không ở bắt nạt nó, không nghĩ tới, ngược lại làm nó tiễn mạng.”

“Chuyện này cũng không phải sai của ngài.”

Andreu chỉ có thể nói như vậy.

“Kỳ thật trước đây đã nghĩ qua khả năng việc này, trong Đại Chiến đừng nói là nó, ngay cả cậu thân là hoàng tử Forde cũng không thể không xuất hiện trên chiến trường, huống chi nó vẫn là chiến sĩ. Nhưng mà ta cảm thấy nó thà rằng chết trên chiến trường, cũng không nguyện ý lưng đeo thanh danh sỉ nhục bị thân nhân của mình hãm hại mà chết, cho nên vẫn là dẫn nó đến đây.”

Andreu trầm mặc, gia tộc lớn cạnh tranh đấu đá anh làm sao lại không biết.

Trên thế giới có thể đả thương con người nhất vĩnh viễn đều là đồng loại của họ.

“Như vậy cũng tốt, nó luôn luôn không thích cuộc sống lục đục với nhau. Biết nó thà rằng sinh hoạt tại một gia đình bình thường, có lẽ thế tiếp theo nó có thể trải qua cuộc sống bình thường mà bình phàm. Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, mà không cần lại mang cái mặt nạ nguội lạnh văn nhã.”

“Cậu ấy rất yêu ngài.”

“Biết chứ,” Giọt nước mắt rất nhiều từ trên mặt lão Tướng quân chảy xuống dưới, “Nó cho tới bây giờ đều là một đứa trẻ ngoan.”

Một già một trẻ cứ như vậy đứng ở trước cửa phòng Kai, ai cũng không mở miệng nữa.

Cuối cùng, lão Tướng quân lau một phen khuôn mặt.

“Đây là Đại Chiến! Andreu, đây là chiến tranh! Vô số người cũng đang trải qua các tâm tình…Cho nên, chúng ta mới phải nhanh một chút chấm dứt trận chiến tranh này.”

Lão Tướng quân vỗ vỗ bả vai Andreu, xoay người rời đi.

Lúc rời đi lại trở thành lão Tướng quân làm việc vô kỵ, thắt lưng thẳng tắp, hiện ra thân thể cường tráng của quân nhân.

Andreu ở lại trước cửa Kai, đi lên trước, đẩy ra cửa khép hờ.

Vật dụng bên trong rất đơn giản – không chỉ phòng Kai, pháo đài Snow vật dụng phòng của mỗi người đều rất giản dị.

Trước khi lên chiến trường lần này Kai chính là ở trong phòng lời thề sắt son với Andreu ——

“Tôi cũng phải tìm một người yêu có thể toàn tâm toàn ý yêu nhau!” Thời điểm đó cậu mắt lòe lòe tỏa sáng, “Tựa như Bạch với Tiểu Ngân đồng dạng yêu nhau. Tôi không cần thân phận và địa vị của người đó, người đó cũng không để ý tôi, chúng tôi để ý chính là lẫn nhau! Tuyệt đối sẽ không vì gia tộc mà bán đứng hôn nhân và tình yêu của mình! Cùng lắm thì bị trục xuất gia tộc thôi, dù sao chỗ đó quan tâm chỉ có ông nội, ông nội sẽ không vì nguyên nhân này mà không quan tâm tôi. Chẳng qua, đến lúc đó không gia tộc thế lực cần phải anh hoàng tử thực quyền đây che chắn!”

Lúc ấy, Andreu rất thống khoái đáp ứng.

Tin rằng với thế lực của lão Tướng quân với anh, Kai cho dù thật sự đi đến bước cuối cùng, bị trục xuất gia tộc cũng sẽ không có nguy hiểm.

Nhưng mà, không nghĩ tới, cậu căn bản là không có cơ hội đi đến một bước kia.

Maude lẳng lặng từ cửa phòng mở rộng đi vào, không lên tiếng, cũng không quấy rầy Andreu.

“Maude…”

Andreu xoay người thấy Maude im lặng đứng ở cửa, ánh mặt trời xán lạn từ cửa chiếu vào trên người y, làm người này vốn khí chất cao quý dung mạo tuấn mỹ như đẽo gọt lại phảng phất như thần.

Anh đột nhiên đi lên trước, gắt gao đem Maude ôm lấy.

“Đừng cự tuyệt tôi.”

Andreu dùng ngữ khí cầu xin nói.

Maude trầm mặc, thật sự không ngăn cản Andreu, cánh tay khẽ nâng lên, do dự mãi sau mới thả lỏng đặt ở trên eo Andreu.

Đáng tiếc, động tác này bình thường có thể làm Andreu cao hứng đến phát cuồng lúc này cũng không nhận được quý trọng.

“May mắn, em là phụ trách quản lý hậu cần, không cần lên chiến trường…”

Andreu nói, đem đầu chôn trên vai Maude.

“Trước khi nhận thức đám Bạch Kai là người bạn duy nhất của tôi.”

“Cậu ấy không giống con cháu quý tộc, đơn thuần nhiệt tình chấp nhất. Kỳ thật ngày trước khi vừa mới nhận thức tôi rất xem thường cậu ấy, bởi vì cậu ấy rất rất ngốc, bị người chỉnh cũng không biết.” “Nhưng mà sau đó, lại phát hiện ở bên cạnh cậu ấy có thể buông lỏng xuống, có thể hơi chút thả lỏng ngữ khí, tạm thời buông tha mặt nạ ở trên mặt.” “Cậu ấy trước giờ chưa thích qua người khác, cho nên mới có thể đem khát khao với Tiểu Ngân trở thành tình yêu. Cậu ấy rất muốn có được một phần tình yêu như Bạch cùng Tiểu Ngân, nhưng mà cũng rốt cuộc không có cơ hội.”

Maude cảm giác được trên cổ mình truyền đến cảm giác ẩm ẩm nóng nóng.

Andreu không hề nói chuyện, chỉ là ôm Maude lặng lẽ rơi lệ.

Maude cũng không nói chuyện, cánh tay vốn thả lỏng đặt trên eo Andreu không biết khi nào thì thu chặt.

Lẳng lặng qua thật lâu, Andreu mới từ trong cảm xúc thương tâm thoáng giải thoát ra.

Anh vốn cũng không phải người đa sầu đa cảm, tình cảm phong phú, thông suốt phát tiết bi thống trong trái tim đã không sai biệt lắm.

Một khắc khôi phục cảm xúc kia, Andreu sửng sốt. Sắc mặt túng quẫn đỏ bứng, cư nhiên có chút chẳng biết làm sao.

Anh cho tới bây giờ chưa chật vật qua như thế, cư nhiên, cư nhiên ở trên vai Maude khóc?!

Trời ơi, Maude khẳng định chán ghét mình đi?

Thật sự là rất dọa người!!!

Thân thể Maude rất êm, dù sao cũng là ma pháp sư, thân thể không giống chiến sĩ cứng như thế. Andreu lại cảm thấy không muốn rời đi, lại cảm thấy dọa người, lập tức cứng đờ. Maude ư, còn tưởng rằng anh còn đang thương tâm, cũng cứ tùy anh, không đẩy ra.

Hai con người cứ như vậy cầm cự.

Cuối cùng, vẫn là Andreu khẽ đẩy thân thể Maude ra, đem nước mắt trên mặt lau sạch.

“Rất dọa người đi?” Anh cười xấu hổ, không dám nhìn Maude.

“Khá tốt.”

Khá tốt thì được – Maude sẽ không ở loại chuyện này lừa anh. Andreu thở ra một ngụm…

“Tìm tôi có chuyện gì không?”

“…Không có gì ——” Ngay mặt tình cảm ngu ngốc như Maude cũng thấy được đây không phải thời cơ tốt để thổ lộ, vì thế Andreu cứ như vậy bỏ qua lần đầu tiên thổ lộ của Maude.

“Tôi chết anh cũng sẽ thương tâm vậy sao? Cũng sẽ khóc chứ?”

Anh đột nhiên hỏi một vấn đề như thế.

Andreu trầm mặc.

“Không thể nào,” Qua một lát anh mới trả lời, trên mặt lộ vẻ nụ cười có chút miễn cưỡng, “Maude, tôi nghĩ sẽ cùng với anh cùng nhau rời khỏi thế giời này. Cho nên, vì tôi nhất định phải bảo vệ được tính mạng của mình đó!”

Maude bình tĩnh nhìn hắn một hồi lâu mới hất đầu, nhẹ nhàng trả lời.

“Được.”

Andreu thả lỏng một hơi.

“Tìm tôi thật sự không có việc gì? Anh không có việc gì chứ.”

“Ừ,” Maude do dự một chút, “Chúng ta đến phòng tôi nói đi.”

“Được.”

Hai người đi vào phòng Maude.

“Tôi hẳn là thích anh.”

Maude câu nói đầu tiên đem Andreu sét đánh bất tỉnh.

Anh không dám tin trừng to mắt.

“Anh thích tôi?!”

Maude gật đầu, “Ừ, theo phân tích của tôi với Bạch, tôi hẳn là thích anh.”

Mặc dù rất cao hứng, nhưng không biết vì sao nghe Maude nói như vậy anh có chút cảm giác hắc tuyến.

Andreu bị kinh hỉ thình lình xảy ra làm cho ít nhiều có chút không biết làm sao.

Bảo vật đã chờ mong thật lâu đột nhiên phủ xuống…

“Ơ, tôi có thể ôm anh một cái không?” Anh thật cẩn thận, lời nói mang theo chờ mong hỏi.

Maude nghĩ đến vừa rồi mình nói rõ, nếu hai bên yêu thích lẫn nhau, ôm chính là chuyện rất bình thường đi.

“Được.” Vừa dứt lời, Andreu liền vọt lên, một phen ôm lấy y.

Sau đó, Andreu thông suốt, còn hỏi cái gì hỏi hả, trực tiếp hôn lên.

Một nụ hôn lần trước ngẫu nhiên hôn qua sau đó cứ như môi nhớ mãi không quên…

Cảm giác mềm mại hương vị ngọt ngào lập tức làm Andreu mất phương hướng…

Đem cánh môi màu phấn hồng của Maude ngậm giữ, nhẹ nhàng liếm mút, lại cậy mở hàm răng có chút không biết làm sai, đầu lưỡi vươn tiến khoang miệng ngọt ngào.

Liếm mút thật sâu, kết hợp môi của y cùng mình cùng nhau quấn quýt.

Hai người đều trầm mê ở trong nụ hôn làm cho người ta cuồng si.

Tay Andreu bắt đầu không thành thật ở trên người Maude sờ soạng lên, chỗ sờ đến kích thích từng đợt nhiệt lưu.

“Ưm ——” Maude không nhịn được ưm ra tiếng.

Andreu nghe lại hôn giữ môi của y, chống trên cánh môi của y thì thào: “Thật là dễ nghe…”



Phía khác, Tiểu Ngân trong chiến đầu đột nhiên cảm ứng được hơi thở của Vua Vong Linh.

Sau đó bóng đen xuất hiện ở trong tầm mắt của hắn, thẳng tắp nhằm về phía Bạch Hành.

Rất rõ ràng, Bạch Hành chậm hơn Tiểu Ngân một bước phát hiện ra tung tích của đối phương, cho nên đợi khi anh phát hiện đã không còn thời gian né tránh.

Tiểu Ngân phát ra tia chớp hệ quang thế nhưng lại bị tránh né, hắn theo bản năng ngăn ở trước mặt Bạch Hành, sau đó bóng đen vọt vào trong cơ thể của hắn.

Bạch Hành nhẹ thở ra.

Tình huống này cùng tình huống lúc trước Kẻ Cắn Hồn xâm lấn cơ thể Tiểu Ngân tìm kiếm giống nhau, lúc trước Tiểu Ngân dưới tình huống bị thương cũng không có chuyện, lại càng không nói đến hiện tại.

Lo lắng duy nhất chính là Vua Vong Linh đột nhiên đến, nhưng mà Bạch Hành hiện tại cũng là Thần cấp, ngược lại không cần lo lắng đối phương đã đến, cho dù không thể đánh bại hắn, ngăn cản một đoạn thời gian khẳng định có thể làm được.

Cơ thể Tiểu Ngân cứng đờ, đột nhiên ngã xuống.

Bạch Hành một phen tiếp được hắn.

Cẩn thận đem Tiểu Ngân ôm vào trong phòng ngự, anh cảm thấy Vua Vong Linh lập tức sắp xuất hiện…

Nhưng mà, đợi nửa ngày, Vua Vong Linh cũng chưa xuất hiện.

Trong ngực truyền đến một trận tiếng cười trầm trầm.

Bạch Hành kinh ngạc cúi đầu, Tiểu Ngân cho tới bây giờ chưa bao giờ phát ra tiếng cười rõ ràng như vậy.

Tầm mắt anh đối diện với một đôi mắt màu xanh biếc…

Tâm Bạch Hành không hiểu sao nhảy dựng, trên người lập tức liền ra một thân mồ hôi lạnh.

“Tại sao không gọi tên ta? Ta nhớ rõ ngươi chính là lấy cho ta một cái tên thân mật rất đáng yêu mà…”

Miệng Tiểu Ngân nói ra lời như vậy.

Cánh tay Bạch Hành run lên thiếu chút nữa đem Tiểu Ngân từ giữa không trung ngã xuống.

Cảm giác được ‘Tiểu Ngân’ cười tà: “Bạch, không nên quá kích động, ta ngã xuống ngươi chính là sẽ thương tiếc.”

Bạch Hành hít sâu một hơi.

“Cư nhiên là Kẻ Cắn Hồn?!”

“Đúng vậy, Kẻ Cắn Hồn cường đại không phải ngươi có thể tưởng tượng đâu! Đương nhiên, đồng dạng, Kẻ Cắn Hồn trưởng thành cũng rất không dễ dàng, nhưng mà chỉ cần có thể cho Kẻ Cắn Hồn thời gian trưởng thành lên, có thể đứng ở đỉnh chóp của cả thế giới!”

“Đúng không?”

“Đương nhiên, hiện tại không phải thấy rồi sao? Ta trực tiếp đợi trưởng thành ở trong Ngân Đế Chris. Biết vì trưởng thành đến mức độ này ta đã cắn nuốt bao nhiêu linh hồn Vong Linh Thánh cấp không? Chỉ cần cắn nuốt hắn nữa, ta có thể lại tiến một bước!”

“Ngươi làm được sao? Tiểu Ngân sẽ không dễ dàng như thế bị ngươi cắn nuốt!”

“Tự tin như vậy? Vậy thử xem đi, giữa chúng ta sẽ có một trận đấu tranh kéo dài. Quyền sử dụng cơ thể này sẽ giao cho người thắng, thế nào, Bạch, nếu ta thắng, ngươi lại tính toán làm gì đây? Ngươi không phải đi theo kẻ mạnh sao? Như vậy đến lúc đó theo ta thế nào?”

“Ta từ chối.” Bạch Hành sạch sẽ lưu loát nói.

“Không nên từ chối rõ ràng như thế nha, nhất là ngươi bây giờ còn thân mật như vầy ôm ta.” Vua Vong Linh với gương mặt Tiểu Ngân nhìn chằm chằm ở trong lòng Bạch Hành cọ cọ hai cái.

Bạch Hành vội vàng buông tay.

“Nè nè, đây chính là thân thể bạn đời của ngươi, ngã xuống như thế được sao?”

Vua Vong Linh không hoảng không vội ở trong không trung ổn định cơ thể, trêu ghẹo vừa cười vừa nói.

Bạch Hành mím môi, không nói lời nào.

“Nếu ta hiện tại ra tay công kích đám ma thú này, sẽ thế nào?”

Vua Vong Linh cười rất vui vẻ nói.

Chướng mắt! Nụ cười như thế treo ở trên người Tiểu Ngân thật sự là chướng mắt đến cực điểm!

Bạch Hành trên biểu hiện vô cùng bình tĩnh trong lòng kỳ thật đã sớm nổi lên sóng to gió lớn.

“Ta sẽ ngăn cản ngươi.”

Bạch Hành bay đến chỗ cách Vua Vong Linh xa chút, nhìn chằm chằm hắn nói.

“Huống hồ, hiện tại chỉ sợ căn bản là không thể tự do sử dụng hoàn toàn cơ thể này đi? Ngươi là Vong Linh, không thể phát huy trọn vẹn đặc điểm của cơ thể khai thông sáu hệ nguyên tố này, mà với cơ thể giới hạn đã đầy đủ này thì không thể khai thông tốt nguyên tố Vong Linh.”

Nụ cười trên mặt ‘Tiểu Ngân’ càng thêm xán lạn.

“Đúng vậy, kỳ thật hiện tại có thể nói là thời điểm quan trọng nhất của hai chúng ta. Ha ha, hai thế giới cộng thêm ba Thần cấp, hai kẻ yếu không chịu nổi một kích, hiện tại có thể nói ngươi là kẻ cực mạnh trên thế giới!”

“Sau đó đâu?” Bạch Hành mảy may bất vi sở động hỏi lại.

“Sau đó chỉ cần hiện tại giết chúng ta, ngươi có thể tùy tâm sở dục không gì không làm được, ha ha. Hơn nữa, đừng quên, ta có thể sẽ cắn nuốt Ngân Đế Chris. Nếu hắn bị ta cắn nuốt, như vậy trên thế giới này không còn người có thể ngăn cản ta tiêu diệt cả đại lục, ngươi cũng không thể! Như vậy, ngươi hiện tại muốn làm thế nào đây?”



Tay Andreu trước là cẩn thận du di trên lưng Maude, thấy y không có phản đối, liền chậm rãi di chuyển xuống phía dưới, lúc chuyển qua gần cái mông cong vểnh, tay anh bị bắt lấy.

Maude bắt lấy tay của Andreu, tay khác thoáng đẩy ra cơ thể của hắn.

“Hô hô – muốn làm gì?”

Andreu lập tức quy củ, ánh mắt sáng ở trên đôi môi bóng nước của Maude lướt qua, âm thanh khàn khàn trả lời: “Không muốn làm gì cả!”