Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 68




Kẻ ngồi ôm thiên hạ

” Vương gia cùng Vương phi ba ngày cũng không ra khỏi phòng.”

Trong góc, người hầu giáp cùng người hầu ất khe khẽ nói nhỏ.

” Vậy thì, Bát vương gia của chúng ta trước giờ đều là lợi hại nhất!’

Người hầu giáp cười nhạo chen vào chớp mắt.

” Kỳ thực Vương phi cũng không kém, lần trước ta vào nhà đưa cơm cho bọn hắn, ngươi là không thấy, cái hoạt sắc sinh hương kia.”

” Thối, đầu óc đầy thứ hạ lưu.”

Người hầu ất bỗng nhiên đỏ mặt, lại giấu không được một chút cực kỳ hâm mộ khóe mắt.

” Thực sự đẹp tới như vậy?”

” Hi hi, đó là đương nhiên, tuy cách màn dày, nhưng ta lại thấy rõ ràng, Vương phi ngồi trên người Vương gia, nhiệt tình vô cùng, thanh âm mềm mại khiến người ta xương cốt cũng phải bể, nói không chừng lúc này chỉ sợ là Vương gia ăn không tiêu thôi.”

” Thật sự?”

Người hầu ất lòng hiếu kỳ bùng phát.

” Nam nhân làm cùng nam nhân cũng có thể khoái lạc tới như vậy?”

Vị cục cưng tò mò nào đó rốt cuộc ngã vào vực sâu vạn trượng…

” Hắc hắc, cái này ngươi không biết đâu!”

Người hầu giáp bỗng nhiên đem người hầu ất nào đó áp lên tường bắt đầu giở trò.

” A… Đừng như vậy… Ngô.”

Thanh âm người hầu ất nào đó bị lấp ở trong miệng, người hầu giáp cười gian thực thi mưu đồ đã dự tính rất lâu trước đó, bàn tay linh hoạt trượt vào vạt áo người dưới thân, nắm một viên hồng châu thong thả dùng sức vò nắn, cho đến lúc làn da run rẩy đỏ lên, tay còn lại cũng quanh quẩn ở gốc đùi, đụng chạm như có như không.

” Ân…”

Người hầu ất đáng thương nào đó nhắm mắt lại hưởng thụ, thân thể bất giác đưa về phía trước, cho đến lúc giữa hai người không một chút kẽ hở.

” Bảo bối… Ngươi thật nhiệt tình…” ( hình như sử dụng thuật ngữ chuyên nghiệp của ai đó)

Chậm rãi nóng lên, chậm rãi nóng lên… Cho đến lúc….

” A!”

Tiếng rên rỉ thống khổ vang vọng cả Tương vương phủ.

Dạy dỗ cục cưng tò mò xong.

” Hừ, có thầy tất có trò!”

Dưới mái hiên hoa viên, Lạc Vấn Tâm vẻ mặt khinh thường nhìn một góc nào đó, trong mũi hừ lạnh một tiếng.

” Ai zui, Vấn Tâm, sao lại nghịch ngợm như vậy…”

Da Luật Sơn từ góc trong chậm rãi thong thả đi ra, sắc mặt trắng xanh, cước bộ phù phiếm, ý cười bỡn cợt lại nhộn nhạo bày ra.

” Phu quân ta vì ngươi cực khổ lâu như vậy, ngươi sao lại không biết cảm ơn.”

” Ngươi là phụ thân của ta.”

Không khí tựa hồ có nháy mắt ngưng trệ, Da Luật Sơn lại cười đến thản nhiên, không chút phật lòng.

” Không sai, cũng là phu quân của ngươi.”

” Ngươi cho là ngươi có thể giữ được ta sao?”

” Ngươi muốn đi? Có phải vì không nỡ giết ta?”

Da Luật Sơn khép mắt, biểu tình rất nguy hiểm.

Trầm lặng hồi lâu, Lạc Vấn Tâm thở dài.

” Ta còn chưa muốn giết cha diệt tổ.”

” Không, là bởi vì ngươi yêu ta”

Da Luật Sơn nói chắc chắc.

” Ngươi không thể rời khỏi ta, cũng như ta không thể rời khỏi ngươi.”

” A, buồn cười.”

Lạc Vấn Tâm xoay người, không muốn để người khác thấy biểu tình yếu ớt trong nháy mắt của hắn. Hắn từ trước tới giờ cũng không chịu thừa nhận, bản thân chung quy vẫn có một chỗ nhu nhuyễn, bao lấy một trái tim nhu nhuyễn.

” Vấn Tâm, ngươi quá mệt mỏi rồi, nên hảo hảo nghỉ ngơi.”

Da Luật Sơn cũng là vẻ mặt mệt mỏi, năm dài tháng rộng đánh qua chiến lại khiến y thiếu chút nữa cho rằng bản thân đã chết, chết ở một đêm không trăng không gió nào đó, cái đêm y dùng trường ca làm lệ với cái đầu nữ tử trên bàn, nhìn nữ tử, ý cười bên miệng làm thế nào cũng không thể tiêu tan: nàng, bao gồm cả hài tử của nàng nữa, đều là ma tinh trong mệnh của ta.

” Hảo hảo nghỉ ngơi? Ha ha, ngươi nói ta làm sao nghỉ ngơi đây, e rằng chỉ có khi ngươi chết ta mới không hận ngươi nữa.”

” Thật sao? Chỉ cần trong chúng ta chết đi một người, là ngươi có thể an tâm sao?”

Da Luật Sơn xoay bả vai Lạc Vấn Tâm qua, vẻ mặt nghiêm túc gần như nghiêm trọng.

” Ta chết, ngươi liền không hận ta nữa, phải không?”

” Đúng!”

Hung hăng trừng mắt, ở chữ cuối cùng, trong mắt Lạc Vấn Tâm run run không hài hòa.

“…. Hảo…. Hảo, Vấn Tâm, ngươi thật không hỗ là con ta.”

Dưới hiên có gió, mềm nhẹ ấm áp, nhiều điểm sáng xuyên qua lá lục rắc xuống, gió thổi lên lăn tăn một trận, giống như tinh linh bướng bỉnh bỗng nhiên phát hiện trò chơi đã kết thúc, không cam lòng đong đưa trái phải.

” Hi hi, Vương gia đây là sao nào?”

Ngữ khí trêu đùa quyến rũ, gió nhẹ lướt qua một bóng dáng hỏa hồng dựa dưới mái hiên, cổ tay dài mảnh trắng sáng nâng lên, che đi thái dương quá mức rực rỡ, mị nhãn yêu dị nhè nhẹ từng đợt từng đợt rơi trên người, là hấp dẫn chí mệnh có thể làm bất luận kẻ nào cũng phải phát cuồng.

Tác Nhai, lại là nam nhân này.

Người tới nhìn đôi mắt tối tăm của Lạc Vấn Tâm, lại là một tiếng cười khẽ, trăm hoa mất sắc.

” Da Luật Sơn, ngươi xem ngươi đi, hảo tâm cũng trở thành lòng lang dạ thú nhỉ?”

Tác Nhai chầm chậm đi đến trước mặt Da Luật Sơn, đầu ngón tay dài mảnh trơn óng, đáng yêu hoàn mỹ dưới ánh nắng, lúc này, hai cái tay kia vuốt ve mái tóc lóng lánh hào quang đạm kim sắc, ôn nhu đa tình.

” Đa tạ Tác công tử quan tâm, bản vương tự có dự định!”

Da Luật Sơn lạnh lùng xa cách, cao quý khinh người. Y không phải không muốn né tránh, mà là căn bản tránh không khỏi. Tay Tác Nhai cũng là mỹ lệ, mỹ lệ ấm áp, nhưng, tại sao chung quy vẫn có một cỗ mùi vị thô bạo nhàn nhạt, khiến người ta không khỏi liên tưởng đến Tu La khát máu, phảng phất như ngay sau đó, hai bàn tay này sẽ xé rách cổ người ta, tàn nhẫn mà khoái trá nếm thử máu tươi.

Da Luật Sơn đúng, Tác Nhai chính là người như vậy, bàn tay vốn nên nhẹ nhàng âu yếm lúc này nắm chặt tóc y, sức mạnh cường đại đến quỷ dị làm trên đầu Da Luật Sơn dần chảy ra máu tươi. Tác Nhai một tay chấm máu chảy xuống đưa đến bên miệng nếm thử, một tay tiếp tục không chút trân trọng kéo xé Da Luật Sơn không sức phản kháng, miệng cười rực rỡ.

” Máu Sơn Sơn quả nhiên ăn ngon.”

” Ngươi…”

Lạc Vấn Tâm giận dữ, bỗng nhiên phát hiện vẻ mặt cấp bách của mình, nháy mắt im lặng.

” Sao? Đây chẳng phải là mong muốn của ngươi sao?”

Tác Nhai liếc xéo hắn.

” Là ngươi muốn hợp tác cùng ta, ta giết hắn, ngươi hẳn sẽ không để ý.”

” Ta đã nói lưu Da Luật Sơn cho ta.”

Lạc Vấn Tâm nhíu mày, để kẻ khác giết Da Luật Sơn là chuyện hắn tuyệt đối không thể nhìn.

” Thật sao, sao ta không nhớ?”

Tác Nhai lắc đầu.

” Ta nghĩ ngươi nên biết kéo cung rồi tên không quay lại, Da Luật Sơn bây giờ bốn bề thọ địch, chết chắc rồi!”

” Ngươi không xứng để giết hắn.”

Lạc Vấn Tâm trấn định tâm thần, hắn cảm thấy tay mình đang phát run, quyết định mình làm ra lúc trước, thì phải một mình mình gánh chịu.

” Ai, nếu ngươi không cố chấp như vậy, nói không chừng ta vẫn sẽ giúp ngươi một tay.”

Tác Nhai tiếc nuối thở dài.

” Da Luật Sơn có thể nói là hàng Tống Kim Liêu săn đuổi, hoàng đế nào không muốn giết hắn. Cái phủ đệ này của hắn sớm đã biến thành tử địa, không có ta, người võ công cao siêu tới đâu cũng xông ra không được.”

” Hừ, ngươi lúc đó chẳng phải là một con cẩu đến chia một miếng thịt sao? Ta còn không đến mức để cẩu dẫn đường.”

Lạc Vấn Tâm cười lạnh.

” Ta còn nhớ, là ta đáp ứng đem của cải của Da Luật Sơn làm vốn cho ngươi quật khởi giang hồ, điều kiện tiên quyết chính là ngươi mang chúng ta ra ngoài.”

” Hi hi, cẩu sao? Ân, hình dung dã man chuẩn xác.”

Tác Nhai cười cười, bỗng nhiên một thanh đoản kiếm sắc nhọn cắm vào vai Lạc Vấn Tâm, cho đến khi đâm tới trên cột hành lang, đau đớn cực đại làm môi Lạc Vấn Tâm trắng bệch, nhưng vẫn châm biếm không ngừng.

” Hừ, không hổ là cẩu, sao cũng không chữa được cái thói ăn phân.”

” Ha ha, ta đây để cho ngươi thấy thủ đoạn của cẩu.”

Tác Nhai dứt lời bỗng nhiên một ngụm cắn lên má Da Luật Sơn, gương mặt anh tuấn như bạch ngọc bị hung hăng cắn xuống một miếng thịt.

” Ngươi… Ngươi làm gì vậy!”

Lạc Vấn Tâm giãy giụa mãnh liệt, xương cốt bả vai bị lưỡi đao xát đến rung động khanh khách, máu tươi rực rỡ chưa bao giờ thấy.

” Vấn Tâm, ngươi lo lắng cho ta sao?”

Tương phản, Da Luật Sơn lại cực kỳ bình tĩnh, nhìn Lạc Vấn Tâm bộ dạng hỗn loạn, cái loại thanh âm đao xát vào xương cốt làm y cơ hồ rơi lệ.

” Tác Nhai, ngươi muốn giết cứ giết ta đi, thả Vấn Tâm ra.”

Da Luật Sơn thâm trầm nhìn hắn, nhìn máu tươi dần tụ thành một vũng nước dưới chân hắn, thanh âm kiên định.

” Vấn Tâm là vô tội.”

” Da Luật Sơn, ngươi cái đồ nam nhân không khí phách, đừng quên mạng ngươi là của ta, ta không cho ngươi chết ngươi tuyệt đối không thể chết được!”

Thanh âm Lạc Vấn Tâm gần như gào thét, còn có tuyệt vọng khó có thể che giấu, lần đầu tiên, lần đầu tiên mong muốn y sống sót đến như vậy, lần đầu tiên tin tưởng y, rồi lại lần đầu tiên vĩnh viễn mất đi y, tại sao?

” Ha ha, ta biết. Ta cũng không muốn chết trên tay người khác, nhưng cái này hình như không phải do ta quyết định.”

Đau đớn rút một ngụm lãnh khí, Da Luật Sơn hiện rõ một tia bất đắc dĩ.

” Ta sẽ cứu ngươi.”

Lạc Vấn Tâm chậm rãi lại kiên định nói, hắn cũng không dễ dàng hứa hẹn, cũng giống ca ca hắn, nhưng nếu đã lập lời thề, dù tan thành tro bụi, hắn cũng phải thực hiện.

Đôi mắt lam nhạt của Da Luật Sơn phảng phất như hải dương sâu không thấy đáy, sóng cuộn trào mãnh liệt.

” Vấn Tâm, ngươi có thể đừng hận ta không?”

Đừng hận phụ thân mình. Lại càng đừng hận người yêu mình. Da Luật Sơn đang cầu nguyện, cầu nguyện gì đây, ở tương lai mơ hồ kia, lại có cái gì mà y chờ đợi? Một câu tựa hồ rất gấp gáp, Da Luật Sơn lại sợ về sau không còn cơ hội nói ra, đồng tử màu lam chợt thắt chặt, đầy mắt là đợi chờ cùng tuyệt vọng.

” Trên đời này chỉ có cừu hận.”

Tác Nhai trầm lặng thật lâu bỗng nhiên nói, bên miệng còn vắt một tia máu đỏ sẫm.

” Chỉ có cừu hận.”

Ngón tay nhẹ nâng gò má đỏ bừng né tránh của Lạc Vấn Tâm, Tác Nhai khẽ mở cánh môi.

” Kỳ thực, Da Luật Sơn vẫn luôn lừa ngươi, ngươi cũng đang lừa Da Luật Sơn, không phải sao? Trên đời này căn bản không có người thật lòng thật dạ, hắn sở dĩ ở cùng với ngươi, bất quá là tham luyến dung mạo, quyền lợi, võ công, còn thân thể của ngươi nữa.

” Ngươi thật sự cho rằng như vậy?”

Lạc Vấn Tâm bỗng nhiên cười, nụ cười sáng rực, quét qua trước bất lực tuyệt vọng tăm tối, nụ cười như thiên thần của hắn khiến người ta không dám nhìn gần.

” Ta rốt cuộc biết được, ngươi mới là kẻ đáng thương nhất, toàn tâm toàn ý muốn chia rẽ ly gián, không quen nhìn mọi thứ hoàn mỹ thế gian, giẫm đạp chân tâm con người, đây chính là bản thân ngươi sao? Dơ bẩn, ô uế, vô phương cứu chữa.”

” Ngươi!”

Sắc mặt Tác Nhai khẽ biến, con ngươi tối tăm dấy lên sắc đỏ.

” Ta giẫm đạp chân tâm, đúng vậy, ta dơ bẩn, ta vô phương cứu chữa, cho nên ta muốn hủy ngươi, hủy diệt tất cả của các ngươi, ha ha ha…”

Tiếng cười cuồng dã yêu dị, chấn đến xà nhà cũng rung động rầm rập, Tác Nhai một mảnh hồng y phảng phất như ngọn lửa thiêu đốt, mà Tương vương phủ rốt cuộc biến thành một biển lửa trong tiếng cười đáng sợ của Tác Nhai, hắn bay lên như múa trong lửa đỏ, như tinh linh của lửa.

” Đốt đi, đốt tất cả mọi thứ đi, ha ha ha, ca ca, ngươi có gặp lại tiện nhân kia ở địa ngục không… Không, ta phải đem tiện nhân kia nghiền xương tán gió, ta muốn làm ả hồn phi phách tán, để các ngươi đời đời kiếp kiếp cũng không thể gần nhau được, ha ha….”

Đêm, hoàng cung Liêu Quốc, trước mặt Thiên Tộ Đế là tấu chương chồng chất như núi: Bột Hải nhân Cao Vĩnh Xương chiếm Liêu Đông Kinh, Liêu Dương Phủ tự lập, A Cốt Đả thừa cơ phái binh tấn công Liêu Đông, chiếm đóng Đông Kinh, Bắc Tống công phủ, Đồng Quán phía nam tấn công Liêu ồ ạt, quân đội Da Luật Sơn đang trên đường điều quân trở về, lời đồn soán vị càng xa càng rộng.

Bỗng dưng ném tất cả tấu chương xuống đất, trên mặt Thiên Tộ Đế trẻ tuổi âm trầm tàn độc.

” Trẫm nhận thiên mệnh thống lĩnh Liêu Quốc, ai dám giết ta, ai dám nghịch thiên!”

” Báo!”

Giọng vang dài ở cửa cung cất lên, lại là mang đến tin dữ sao? Thiên Tộ Đế ngồi trên ghế, cũng không muốn triệu kiến, cho đến lúc tổng quản thái giám Thường Ngọc Phúc cẩn thận chạy vào, trên mặt mang ý cười nịnh nọt.

” Hoàng Thượng, nô tài chúc mừng ngài.”

” Ân?”

Hung hăng liếc gã, trên đầu Thiên Tộ Đế lại hiện gân xanh, thái giám này trước giờ lanh lợi, sao lại trở nên chẳng biết tốt xấu như thế?

” Hoàng Thượng, xin nghe nô tài giải thích.”

Thường Ngọc Phúc lau mồ hôi lạnh trên trán, cúi đầu quỳ trên mặt đất.

” Tương vương phủ cháy, Da Luật Sơn cùng Vương phi hắn đều chết cháy ở Tín Nghĩa đình, rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy, sau đó cũng phát hiện hai thi thể cháy đen, phải là hắn không sai.”

” Ngươi chắc chắn?”

Từ ghế nhảy vọt lên, Thiên Tộ Đế lộ ra nụ cười đã lâu không gặp. Da Luật Sơn, ngươi muốn cướp vương vị của ta, không ngờ lại đến âm phủ nằm mộng.

” Không sai được. Người của chúng ta đã ở Tương vương phủ thủ ba ngày ba đêm, từ ngày hắn hồi phủ liền không buông lỏng, dưới tường đồng vách sắt, Da Luật Sơn có mọc cánh cũng không bay được.”

” Hảo, ha ha ha, hảo!”

Thiên Tộ Đế thoải mái cười to, thiên hạ, chung quy còn không tới phiên ngươi đến ngồi.