Ma Vương Ta Muốn Công Ngươi

Chương 70




Ái luyến vĩnh hằng

” Nghiễm Hâm quân, đã lâu không gặp.”

Thanh âm Lạc Vô Trần bỗng nhiên cực kỳ quyến rũ, còn ngổ ngược trêu đùa nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, con ngươi sâu như bóng đêm cũng nổi lên hồng quang nhàn nhạt, hắn chính là ma vương trăm ngàn năm trước chấn kinh thiên địa, Vong Hương.

Vong Hương là linh vật thiên địa, lấy hấp thụ tinh hoa vạn vật mà sinh, đương nhiên mỹ lệ muôn vẻ, mị lực vô cùng, trên trời dưới đất e rằng ngoại trừ Như Lai phật tổ còn chưa có người có thể ngăn cản. Năm đó có thể tạo thành huyết kiếp kinh thiên là do huyễn thuật hơn người này, khó có thể ngăn cản.

Lão giả bạch y cầm đầu thần trí ngẩn ngơ, lại bỗng nhiên thanh minh, dù sao đã phòng bị rất chu đáo, huống chi Vong Hương tâm ma vừa mới thông suốt, ma lực chưa khôi phục, vẫn còn có thể ngăn cản.

“Ân… Thật là thương tổn tâm ta!”

Lạc Vô Trần chậm rãi lắc đầu, lưu quang yêu dị bao phủ toàn thân, đem dung nhan vốn tuấn lãng của hắn biến ảo đến quyến rũ kinh thế. Đó là sức mạnh của hoa Vong Hương, ở trong mắt bất cứ ai, hắn đều mang bộ dạng người mà kẻ kia ái mộ nhất.”

“Nghiễm Hâm quân, ngươi thật sự cho là ta còn chưa khôi phục sức mạnh?”

Nhẹ nhàng khéo léo đi đến trước mặt tiên nhân dẫn đầu, gương mặt như hạch đào cau đến càng sâu, từng đường từng đường, phảng phất như khe rãnh sau khi mưa gội rửa, thống khổ khó nhịn. Trong lòng Lạc Vô Trần lại khoái lạc cực kỳ, hắn vươn ngón trỏ thon dài, ôn nhu điểm lên trán Nghiễm Hâm quân.

” Năm đó, ngươi cầu ta giết ngươi, nhưng còn chưa kịp liền bị lão nam nhân Như Lai kia cắt ngang, bây giờ chúng ta bù lại được không?”

Lời nói ôn nhu, giống như thì thầm líu ríu giữa tình nhân, vẻ mặt hắn cũng cực kỳ ôn nhuận, ngón tay bỗng dưng lại xuyên qua đầu lão nhân, cắm vào thẳng tắp, lại rút ra thứ gì đó đỏ đỏ trắng trắng nhiễm một lóng tay, Nghiễm Hâm quân hai mắt vô thần nhìn hắn, thậm chí còn mang ý cười mê muội mông lung, sau đó hóa thành tro bụi.

Lạc Vô Trần liếm liếm ngón tay, khóe môi nhếch lên một nụ cười, gió thổi bạch y hắn bay phần phật, phảng phất như hồ điệp cuồng vũ, tràn ngập hấp dẫn tử vong. Trong lòng tuôn ra khoái cảm hủy diệt kích động, nhiệt tình khát máu phủ bụi mấy ngàn năm tăng vọt vô hạn, Lạc Vô Trần nhìn các tiên nhân đã dại ra, hoa Vong Hương lộ ra nụ cười đẹp nhất, cùng cánh chim huyết sắc sau nét cười.

Họ bắt đầu khóc la, bắt đầu cầu tha, hoá ra tiên nhân lại cao quý như vậy! Ha ha, buồn cười, quá buồn cười. Lạc Vô Trần đắm chìm trong tâm tình khinh bỉ cùng khoái lạc, chỉ mấy lần lên xuống, lại làm một đám tiên nhân tan thành tro bụi. Bồng Lai tiên sơn, không chỉ biến mất trong mắt người thế tục, cũng coi như vĩnh viễn biến mất ở tiên giới, biến mất sạch sẽ.

” Ai….”

Tiếng thở dài xa xôi, cách ngàn trọng sơn, vạn trọng thủy, thẳng tắp thổi vào tai Lạc Vô Trần, hắn ngẩng đầu, thái dương chói lọi bỗng nhiên sáng đến mức làm người ta không mở mắt ra được. Bạch quang ấm áp bao phủ đại địa, khí tức ấm áp khoan khoái vây quanh mỗi chỗ da thịt, sau khi mọi thứ đều tiêu tán, bên cạnh bỗng nhiên thêm rất nhiều bạch cầu phát sáng, bồng bềnh dập dờn bay về phía bầu trời, sau đó tiêu tán.

” Để linh hồn bọn họ đều vãng sinh cực lạc, hy vọng kiếp luân hồi kế tiếp không cần trở lại Bồng Lai!”

Thanh âm xa xôi kia bỗng nhiên quá gần, gần đến vang lên bên vành tai, hoặc là trong lòng. Lạc Vô Trần nhấc khóe miệng, hắn biết, người hắn phải đợi đã đến, có lẽ y cũng liên tục chờ mình sao, dù sao trận chiến mấy ngàn năm trước còn chưa kết thúc, tràn đầy ***g ngực đều là đắc ý thỏa mãn, hắn ngẩng đầu, bạch quang quá thịnh, hắn thủy chung không thấy rõ ánh mắt người kia, còn hay không cái loại thương xót giả dối đó?

” Lạc Vô Trần, Liễu Sinh Hương, các ngươi đều đã đến.”

Phật tổ cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt bình lặng phảng phất như lại là một lần bố kinh giảng đạo.

” Ta là Vong Hương.”

Lạc Vô Trần nhíu mày sửa lại, cái tên Liễu Sinh Hương làm hắn không hiểu sao kinh động một chút, ngực áp bức, cảm giác rất khó chịu.

” Tên bất quá là danh hiệu, tâm của ngươi mới là thật sự nhất.”

Phật tổ chậm rãi nói.

” Không cần suy nghĩ, tâm không thấy phiền, mộng không thức tỉnh, thì có chuyện gì? Lạc Vô Trần, ngươi quá chấp nhất.”

” Chấp nhất sao? Chính xác, mấy ngàn năm nay ta không ngừng tìm kiếm kí chủ, chính là để lật đổ ngươi.”

Ánh mắt đỏ tươi của Lạc Vô Trần thoáng hiện ánh lửa.

” Ta sẽ đánh bại ngươi, sau đó thay thế!”

” Vong Hương chí linh chí thánh, lại cũng bị mê hoặc.”

Thanh âm bình lặng của Phật tổ có tiếc thương nhạt nhạt.

” Ngươi tâm tính không xấu, tại sao không chịu quay đầu?”

” Ta….”

Từ ngữ trào dâng như tuôn bỗng nhiên không nói được, hắn nghe thấy một thanh âm nào đó vang lên bên tai.

” Vô Trần, ta đau… Rất đau….”

Liễu Sinh Hương rất đau, linh hồn thống khổ trong ngực mình, tất cả đều là vì mình sao? Người một lòng muốn cứu lại hô đau dưới sự bảo vệ của mình.

” Bản tâm của ngươi bị ma tính che mắt, nếu như tiếp tục cũng biết Liễu Sinh Hương sẽ thế nào chứ?”

Phật tổ vẫn diện mục mờ nhạt, Lạc Vô Trần lại không muốn tra tìm vẻ mặt y lúc này, nói không rõ đó là cảm giác gì, phảng phất như có một vật gì đó trân quý bị mình tự tay phá hủy, lại không thể làm được gì.

” Ba ngàn năm trước Vong Hương nhập ma, Bồng Lai tiên sơn gần như diệt vong.”

Phật tổ đột ngột hồi tưởng chuyện cũ thật lâu trước kia, có chút tang thương bất đắc dĩ.

” Nguyên thần của ngươi luôn luôn theo ta tụng kinh tinh lọc trên linh sơn, lại vì lời nói của một con bọ cánh cứng tu luyện thành tinh châm ngòi rối loạn tâm tính, từ vạn năm ngủ say tỉnh lại. Bồng Lai lâm nạn, có thể nói là kiến đốt dê tử.”

” Ta muốn cứu Liễu Sinh Hương.”

Cố sức xuất một câu từ hàm răng, Lạc Vô Trần nhắm chặt mắt, tựa hồ đang đấu tranh cùng ma tính cường đại đến khó tin trong cơ thể.

” Lạc Vô Trần, trên đời căn bản không có cái người là Liễu Sinh Hương.”

Phật tổ thanh âm từ bi vạn năm bất biến.

” Năm đó ngươi rơi vào luân hồi, phàm thai thế gian căn bản không thể tiếp nhận sức mạnh của ngươi, Liễu Sinh Hương chính là một vật chứa chịu đựng ma tính Vong Hương, cùng một mảnh huyết linh lung khống chế thần lực không thể tiêu tán. Mà ngươi sở dĩ gặp được hắn, cho đến yêu thương hắn, cũng là bởi vì linh hồn cùng sức mạnh thu hút lẫn nhau.”

” Vật chứa?”

Liễu Sinh Hương chỉ là một vật chứa? Lạc Vô Trần ngây ngốc lặp lại, hồng quang đã bình ổn bỗng nhiên bùng cháy mạnh.

” Ngươi lừa ta, ngươi lừa ta!”

Nâng tay vẽ ra một mảnh hồng quang, xé rách lá chắn thánh khiết trước mặt, đài sen của Phật tổ vỡ thành ngàn vạn cánh hoa, nam nhân trước mặt thương hại, lại giống như trở về ba ngàn năm trước, họ quyết đấu trên đại địa trống trải, quyết định vận mệnh vạn vật, cuối cùng Phật tổ từ bi cao quý thắng được trận đó. Vậy thì giờ đây, phàm thế, tiên giới còn minh giới nữa, vận mệnh của bọn họ sẽ như thế nào?

Tâm bỗng nhiên lại bị hưng phấn không thể ức chế cướp lấy, Lạc Vô Trần tràn ra một nụ cười yêu dị tà mị.

” Ha ha, Như Lai, ta đã nói ta sẽ trở về.”

Gió cuốn bụi trần cuồng loạn bay lên, trên tay Lạc Vô Trần thêm một thanh trường kiếm màu đỏ, kiếm quang bức người, hắn nghiêng nghiêng liếm mũi kiếm một cái, con ngươi màu đỏ càng thêm tiên diễm.

” Đã ba ngàn năm không dùng tới thanh kiếm này, bất quá khai kiếm bằng máu của ngươi là thích hợp nhất.”

Thế công cấp tốc, huyết kiếm kẹp lệ phong cuồng bạo quét thẳng vào mặt, mười ngón tay Như Lai khẽ nhúc nhích, lá chắn cực đại bỗng nhiên mở ra, nhưng kiếm thế này sắc bén quá mức, mắt thấy liền phải đột phá bảo hộ, Như Lai lại không có bất cứ động tác nào, không khác gì chờ chết.

” Dừng tay!”

Tiếng hét sắc nhọn cắt qua phía chân trời, một bóng người bạch sắc nhào mạnh ra, mũi kiếm màu đỏ nháy mắt chìm vào sau lưng bóng trắng, ngay lúc phòng hộ của Như Lai rốt cuộc tiêu tán, người nọ nhào vào trên người Như Lai, dùng thân thể chặn một kiếm chí mệnh. Bóng trắng dần quay đầu lại, lại mang theo nụ cười tươi đẹp, mỹ lệ tao nhã, y… rõ ràng chính là Hứa Hiên.

Lạc Vô Trần cũng có một phút giây ngưng trệ, kiếm cứ như vậy đâm vào trên người y, Hứa Hiên ngã vào ngực Như Lai, yếu ớt thở.

” Lạc Vô Trần, thỉnh trước tiên đừng rút kiếm, ta, ta còn lời muốn nói…”

Rút kiếm, chính là tan thành tro bụi, họ đều rất rõ ràng điểm này.

” Ngươi… Rốt cuộc lần đầu tiên thương tâm vì ta… Mà, mà không phải vì chúng sinh…”

Hứa Hiên ngửa đầu nhìn Như Lai – trăm ngàn năm qua lần đầu tiên biểu lộ đau buồn vì mình, cười thỏa mãn.

” Tất cả những thứ này cuối cùng cũng không uổng phí.”

” Thiên hạ chúng sinh tử vong, ta đều sẽ thương tâm.”

Như Lai vẫn bình lặng không chút gợn sóng, Hứa Hiên lại cười nhạt nhạt, y nâng nhẹ tay xoa má Như Lai, ôn nhu chậm rãi, là thâm tình quý trọng không ai có thể có.

” Kỳ thực, ngươi với ta không giống nhau, từ lần đầu tiên gặp mặt ngươi, ta đã không phải chúng sinh của ngươi, ta là một người yêu, người yêu của ngươi, thế nhân đều yêu ngươi, tình yêu của ta lại không đồng dạng, phật cao cao tại thượng kỳ thực là cô độc nhất.”

Lưu loát nói xong những lời này, Hứa Hiên ho đến càng lúc càng kịch liệt, máu tươi tràn đầy khoang miệng, rốt cuộc, y xoay mặt nhìn Lạc Vô Trần.

” Ngươi còn nhớ ta không?”

Lạc Vô Trần khẽ nhíu mày, từ lần đầu tiên gặp mặt, hắn đã có một loại cảm giác rất quen thuộc, chỉ là không chú ý xem nhẹ.

” Ha ha… Khục…”

Hứa Hiên lại ho ra một ngụm máu, vẻ mặt đắc ý lên.

” Ta chính là con bọ cánh cứng mê hoặc ngươi kia, ba ngàn năm trước… Ma tính của ngươi chính là ta đánh thức… Ban nãy, ngươi sở dĩ có thể thức tỉnh nhanh như vậy cũng là ta, ta giúp cho một chút…. Lúc chữa thương cho ngươi…. Khục khục…”

Tại sao, Lạc Vô Trần đã có thể đoán được đáp án, con trùng yêu hèn mọn không biết trời cao đất dày này, lại yêu thương thần linh tôn quý nhất tam giới, chỉ vì có thể có được một chút chú ý của thần, liền trù tính ba ngàn năm, Lạc Vô Trần nhìn vẻ mặt hạnh phúc kia, đáy lòng lại sinh ra một chút ghen tị, chết ở trong ngực người mình yêu, hẳn là kiểu chết đẹp đẽ nhất.

” Tâm nguyện của ta đã thành, ngươi có phải rất ghen tị hay không?”

Hứa Hiên nhìn Lạc Vô Trần giận, khiêu khích trừng liếc y tựa như một hài tử.

Hỏa đồng chợt thắt chặt, khuôn mặt Lạc Vô Trần lộ vẻ thống khổ.

” Kỳ thực Vong Hương chính là Lạc Vô Trần, Lạc Vô Trần chính là Vong Hương.”

Thanh âm yếu ớt của Hứa Hiên dần thấp nhỏ.

” Chỉ cần muốn cứu hắn, vô luận là ai cũng làm được….”

Vong Hương, Lạc Vô Trần, vốn là một người… Đều có một trái tim yêu Liễu Sinh Hương!

Cầu nguyện với Vong Hương, giấc mộng sẽ trở thành sự thật, rất nhiều, rất nhiều người đều nói như vậy, nhưng phải cầu nguyện như thế nào đây? Đem tâm của mình hoàn toàn giao phó cho một người, dù chết cũng không hối hận! Quyết tâm cầu nguyện không hối hận, lấy tất cả sức mạnh làm tiền đặt cược, Liễu Sinh Hương từ trước tới giờ cũng không phải một vật chứa, y yêu hắn, vì hắn mà tan thành tro bụi cũng không tiếc nuối, đó là ái luyến linh hồn, không phải thứ mà một vật chứa đơn thuần có khả năng chịu đựng.

Sinh Hương, vì hoa Vong Hương mà sinh, cho nên, ngươi nhất định là ái nhân của Lạc Vô Trần ta, ái nhân vĩnh hằng trên trời dưới đất.

Lạc Vô Trần xoa xoa ngực, hắn tựa hồ còn nghe được thanh âm nhịp nhàng của Liễu Sinh Hương trong ngực, người hắn yêu, người yêu hắn, hai người đều tính nhiệm, không có gì bó buộc bọn hắn, dù có, hắn cũng muốn tự tay chặt đứt. Khóe miệng dần hiện lên vẻ tươi cười, đôi mắt đen lẫn đỏ lộ ra một cỗ thanh minh khó có thể nói được.

Ái nhân của ta, ta muốn cầu nguyện với Vong Hương, ái luyến vĩnh hằng.