Mặc Chi Đồng

Chương 45




Sau khi trở về, Mặc Đồng nhận được một e-mail của Thang Khải Thần, anh ta nói mình đã tìm được việc ở khu công nghiệp Tô Châu, tình hình rất tốt, sang năm, anh ta sẽ đón mẹ về ở cùng. Thang Khải Thần cuối thư viết, Mặc Đồng, quý trọng bản thân, so với bất cứ việc gì cũng đều quan trọng hơn.



Mặc Đồng yên lặng đọc lá thư hai lần, trong lòng nói, xin lỗi giáo sư, xin anh nhất định phải bình yên hạnh phúc.

Sau đó, cậu nhấn nút xóa thư.

Buổi tối ngày thứ ba sau khi trở lại N thành, Chu Thích Hoài nói với Mặc Đồng, “Mặc Đồng, có chuyện muốn nói cho cậu biết. Tôi, tìm được cha cậu rồi.”

Mặc Đồng đang rửa bát, nghe vậy ‘xoảng’ một tiếng, bát trượt khỏi tay, nặng nề rơi xuống đất.

Cậu ngồi xổm xuống dọn, Chu Thích Hoài tiến đến, kéo cậu lên, đặt cậu ngồi trên sofa.

Anh ta nhìn cậu; trên mặt cậu thiếu niên tràn đầy vô thố, ẩn ẩn khát vọng.

Chu Thích Hoài vuốt vuốt đầu cậu, “Thân thể ông ấy không tốt lắm, tôi đưa ông ấy đến một viện điều dưỡng tư nhân rồi.”

Trong mắt Mặc Đồng dần dần dâng lên một làn nước, cậu chậm rãi tựa sát vào lòng Chu Thích Hoài, cánh tay vòng qua người anh ta, ôm chặt lấy lưng anh ta, cúi đầu lặp đi lặp lại, “Cảm ơn cảm ơn cảm ơn!”

Cậu đến giờ vẫn gọi Chu Thích Hoài là Chu tiên sinh, hoặc Chu Thích Hoài, hoặc một tiếng ‘ừ’, ‘hử’ hàm hồ cho có. Lúc này, từ trong đáy lòng cậu rất muốn gọi anh ta một tiếng Thích Hoài, Thích Hoài. Một tiếng đó, dồn nén trong lòng, vướng víu mãi, nhưng không phát ra được.

Chu Thích Hoài ôm chặt cậu, mặt cọ vào tóc cậu, chỉ kêu một tiếng Mặc Đồng, nhưng cái gì cũng không nói ra được.

Sáng hôm sau, Chu Thích Hoài lái xe chở Mặc Đồng đến tòa nhà văn phòng, để cậu chờ bên dưới, lên lầu, vào phòng làm việc.

Trần Hạo Thiên đã chờ sẵn.

Hai người đứng trước cửa sổ; Trần Hạo Thiên hỏi, “Cậu sao lại không cùng đi với cậu ấy?”

Chu Thích Hoài nói, “Tớ nói cho cậu ấy tớ lập tức phải đi châu Âu.”

Anh ta từ trước cửa sổ nhìn xuống dưới lầu, thấy cậu thiếu niên nọ, dáng người nho nhỏ đứng cạnh hồ phun nước trước tòa nhà, bỗng bước lên bờ hồ bằng ximăng, vươn tay ra, đi tới đi lui như trên cầu thăng bằng.

Giấu dưới tầng tầng lớp lớp những chuyện phức tạp khôn kể mà cậu phải trải qua, sự hồn nhiên con trẻ của cậu thiếu niên này giống như ngọn cỏ nhỏ vùi trong nham thạch, vùng vẫy đấu tranh, thật động lòng người.

Trần Hạo Thiên yên lặng nhìn một lát, nói, “Thích Hoài, bỏ qua quá khứ đi. Cứ như vậy mà quên đi, để tất cả lại bắt đầu lại.”

Chu Thích Hoài vuốt vuốt cổ tay trái, áp đầu vào kính cửa, nói nhỏ, “Để tớ nghĩ xem, cậu để tớ nghĩ xem.”

Trần Hạo Thiên lái xe chở Mặc Đồng chạy về phía ngoại ô.

Trần Hạo Thiên đưa mắt nhìn cậu.

Cậu rõ ràng là khẩn trương, hơi bị cảm, không ngừng nhẹ nhàng hít hít mũi, chiếc khăn trong tay bị vò đến nát nhừ.

Trần Hạo Thiên nói, “Cậu rất nhớ cha phải không?”

Mặc Đồng nhìn ra ngoài cửa sổ, “Tôi… đã không gặp ông ấy rất nhiều năm rồi, rất nhiều rất nhiều rất nhiều năm rồi.”

Trần Hạo Thiên buông một tay ra, lắc lắc vai cậu, “Đừng lo, tôi chạy chậm chậm, cậu có rất nhiều thời gian mà chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Mặc Đồng hơi xấu hổ mỉm cười, lộ ra một chiếc răng nanh nho nhỏ, trông cực kỳ trẻ con.

Trần Hạo Thiên ngậm miệng lại, đột nhiên thấy nói không nên lời. Nụ cười đó giống như một cây kim nho nhỏ bén nhọn, đâm vào ngực anh ta thật đau đớn.

Đứng ở hành lang, Trần Hạo Thiên nói với Mặc Đồng, “Mau đi đi. Tôi ở chỗ viện trưởng, đừng gấp, có nhiều thời gian. Phòng 306.”

Mặc Đồng gật đầu.

Chậm rãi đi đến, mở cửa phòng 306.

Trong phòng cực kỳ sáng sủa, trông cũng rất ngăn nắp thoải mái.

Trên chiếc ghế mây cạnh cửa sổ, có một người ngồi; lưng ghế rất cao, chỉ mơ hồ thấy được bóng lưng.

Nghe tiếng động, người đàn ông nọ đứng lên, quay đầu lại.

Mặc Đồng lui về phía sau đánh ‘bịch’ lên cửa, cậu cảm thấy mình như tiêu bản của một con côn trùng bị người ta dùng đinh đóng vào trên tường, màu sắc đã phai nhạt, động tác đông cứng lại.

Có một thanh âm gào thét trong lòng, đây không phải cha của ta, đây không phải cha của ta!

Nhưng, cậu thấy rõ khuôn mặt của ông ta, cậu biết, đó là cha, thật sự là cha.

Người đàn ông nọ đầu bạc trắng, khuôn mặt già nua tiều tụy, sắc mặt cũng rất uể oải.

Mặc Đồng còn nhớ rõ, khi còn bé, tóc cha dày đen nhánh, thường thường khi ông đang sửa bài tập, cậu sẽ tựa vào người ông, kết cho ông một bím tóc dựng đứng lên trời.

Cậu nhớ rõ đôi mắt cha rất sáng, đuôi mắt hơi xếch, giống như mắt mình. Ông dáng người cao gầy, thích mặc sơmi trắng gọn gàng, quần tây xám; đó mới là cha. Người đàn ông già yếu này, ông ta là ai vậy? Là ai? Cha cùng lắm chỉ bốn mươi sáu tuổi, không thể là một ông lão, nhưng, người đàn ông này là ai? Là ai vậy?

Vì sao dưới khuôn mặt héo hắt của ông ta, lại có nụ cười như trong ký ức cậu? Vì sao đôi mắt mờ đục của ông ta, khi nhìn cậu thì có lệ tuôn ra?

Ông lão kia, ông ta đang gọi, “Đồng Đồng? Đồng Đồng Đồng Đồng… Đông đông đông đông…”

Thanh âm khàn khàn, không còn du dương như trong trí nhớ, nhưng đó là cách gọi của cha; trước đây, ông thường như thế này, vừa lắc lắc cậu vừa gọi, Đồng Đồng Đồng Đồng Đồng, cuối cùng cố ý biến thành đông đông đông đông, chọc cậu cười khanh khách.

Mặc Đồng chậm rãi tiến lên trước, tiến vào vòng ôm rộng mở kia.

Trong lòng cậu không ngừng gọi, cha, cha, cha, cha, cha.

Miệng nhưng lại không phát ra được một thanh âm nào.