Mặc Chi Đồng

Chương 46




Mặc Đồng đi tìm Mẹ.



Đem chuyện tìm được Cha nói cho bà.

Cậu hỏi, mẹ, mẹ muốn đi gặp cha không?

Mẹ không nói gì, chỉ hút thuốc.

Tàn thuốc dài, run rẩy treo trên đầu điếu thuốc, cuối cùng rơi xuống, rơi thành một đoạn tâm sự đã thành tro.

Mẹ nhả khói, nói, không gặp, đều già cả rồi, không gặp là tốt nhất.

Thật ra, từ nhỏ đến lớn, Mặc Đồng vẫn không rõ lắm giữa cha mẹ rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Khi Mẹ căm hận đến mức trong một năm mang cậu chuyển nhà liên tục, sống chết nhất định không cho Cha tìm được bọn họ, cậu vẫn cố chấp nhớ Cha, chọc Mẹ đến hung hăng đánh cậu. Cậu nhớ rất rõ khuôn mặt bi thương mà điên cuồng của Mẹ, đánh vào mặt cậu hết cái này đến cái khác, “Ai bảo mày còn nhớ hắn ta! Ai bảo mày còn nhớ hắn ta!” Bà hét lên. Nhưng, giờ cậu nhìn nét mặt thẫn thờ của Mẹ, trong lòng chỉ còn lại đau đớn và thương tiếc. Hay là, giữa hai người lúc đó thật sự có ái hận tình sầu gì đó, khiến Mẹ không cách nào bỏ qua được.

Nhưng, mấy ngày nay, lòng Mặc Đồng đặc biệt vui sướng.

Cha lại trở về bên cạnh cậu, người mà suốt mười mấy năm qua cậu ngày ngày nhớ đến trong mộng.

Cậu mỗi ngày tan học sẽ đáp hai chuyến xe đến viện an dưỡng thăm Cha, làm bài tập, đọc sách dưới ánh nhìn của ông. Cùng ông chơi cờ, chỉ ông chơi trò chơi trên di động, đọc sách báo cho ông nghe.

Mắt Cha không hiểu sao lại rất sợ sáng, không thể xem chữ gì quá lâu.

Một cuối tuần nọ, Mặc Đồng nói, chúng ta vào phố một chuyến đi, chúng ta đi cắt tóc được không.

Mặc Đồng dẫn theo Cha, đón xe đi vào khu trung tâm.

Tìm đến một hair salon quen, Mặc Đồng dẫn Cha vào.

Đưa Cha vào chỗ ngồi xong, Mặc Đồng cúi người, nhẹ nhàng nói bên tai ông, nhuộm tóc một cái được không?

Cha cười, không đáp.

Ông cuối cùng nhuộm tóc đen.

Dường như thoáng cái mà trẻ lại rất nhiều, Mặc Đồng đứng một bên mỉm cười nhìn bóng Cha trong gương. Theo từng sợi tóc rơi xuống đất, theo từng vệt thuốc nhuộm được phết lên, Cha chậm rãi trở về dáng vẻ cậu vẫn quen thuộc; tuy rằng khóe mắt vẫn còn những nếp nhăn không xóa đi được, tuy rằng da đã mất đi vẻ sáng bóng và tính đàn hồi, nhưng Cha đang dần dần khôi phục lại dáng vẻ trước kia, không còn già nua, không còn tiều tụy, không còn héo hắt như vậy nữa.

Những năm tháng đã qua, dường như đang được tái hiện trong gương; Mặc Đồng thấy dường như mình lại trở thành một cậu bé nhỏ xíu, mỗi lần Cha cắt tóc lại tựa vào gối ông, gặm gặm quà vặt.

Cha cắt tóc xong, ngồi ở chiếc sofa vàng nhạt trong tiệm, chờ Mặc Đồng.

Một lúc sau, Mặc Đồng bước tới, ngồi xổm trước mặt ông, ôm gối ngửa mặt nhìn ông.

Cậu cắt kiểu tóc giống y như Cha.

Cha nhìn cậu, cười to, vỗ vỗ đầu cậu; cậu cũng cười, lộ ra chiếc răng nanh.

Thợ cắt tóc trong tiệm cũng nói, cha con hai người, quả thật giống như được đúc từ cùng một khuôn.

Trên hai gương mặt, mắt mũi và thần tình đều giống hệt nhau.

Năm tháng tựa như dòng sông, trên bờ là đóa hoa đang dần dần già đi, trong nước là chiếc bóng đang còn thanh xuân.

Mặc Đồng cùng Cha đến tiệm ăn dùng cơm.

Người rất đông. Nhưng vừa vặn có một chiếc bàn đôi còn trống, Mặc Đồng và Cha ngồi vào.

Khi đang chờ thức ăn được mang lên, thấy một gia đình bước vào; cậu con trai đi trước, nét mặt có phần sốt ruột, quay lại nói, “Cha, nhanh lên một chút đi, đang là giờ cơm, không để ý là không có chỗ đâu.”

Phía sau là một ông lão hơn sáu mươi tuổi, cười có chút ngốc nghếch, miệng chậm chạp đáp lời con, bước chân lại nhanh thêm.

Mặc Đồng nhìn bọn họ, lại quay đầu nhìn Cha, nghiêng nửa người qua, cười. Trong lòng vui sướng lặp đi lặp lại một câu, ta lại có cha rồi, ta lại có cha rồi, cha ta đã trở về rồi, ông ấy đã trở về.

Hai người dùng cơm xong, đi trên đường phố rộn ràng nhộn nhịp; Mặc Đồng mua quần áo mới cho Cha, không đắt tiền lắm, chỉ rất phổ thông. Sơmi trắng, quần xám, áo len mỏng.

Cha rõ ràng có chút không chịu nổi, hơi tụt lại sau một chút.

Mặc Đồng quay đầu lại nói, “Cha, cha nhanh một chút.”

Cha sửng sốt, chỉ thấy ánh nắng khắp bầu trời rơi ào xuống đầu như thể nước.

Mấy ngày nay, Mặc Đồng không hề gọi “cha”.

Đây là lần đầu tiên suốt mười lăm năm qua, ông lần đầu tiên được nghe con trai gọi mình.

Cách mười lăm năm dằng dặc, một tiếng kia gần như đã trở nên xa lạ, nhưng lại khiến hai mắt ông đẫm lệ.

Đứa con trai nho nhỏ của ông, đứa con trai chỉ cao đến đầu gối ông, hôm nay đã trưởng thành, trở thành một thiếu niên cao gầy thanh tú. Ông nhớ nó thật nhiều thật nhiều năm như vậy, nhưng không dám đến gần nó, không dám gặp nó.

Hai cha con mãi đến chạng vạng mới trở lại viện an dưỡng. Mặc Đồng chuẩn bị nước cho Cha tắm, làm một món mì đơn giản, ăn xong, nói, “Mai con trở lại. Hôm nay mệt quá à.”

Cha mỉm cười.

Khi Mặc Đồng ra đến cửa, nghe Cha nói, “Đồng Đồng, con, lại gọi một tiếng. Lại gọi một tiếng.”

Mặc Đồng chầm chậm xoay người lại, trong đôi mắt đen như mực tràn đầy lệ, gọi một tiếng ‘cha’, giọt nước mắt kia cuối cùng vỡ tan, chảy xuống mặt nóng hổi.

Buổi tối, Chu Thích Hoài về rất muộn. Lại thấy Mặc Đồng còn đang ở trong phòng khách, hình như đang đợi anh ta.

Chu Thích Hoài hỏi, “Hôm nay lại đi thăm cha phải không?”

Mặc Đồng gật đầu.

“Sao còn chưa ngủ? Không mệt sao?”

Mặc Đồng ánh mắt lấp lánh, nhìn Chu Thích Hoài.

“Tôi đợi anh về để nói cám ơn.”

Chu Thích Hoài sửng sốt một chút, ôn nhu nói, “Cậu đã nói rất nhiều lần rồi.”

Mặc Đồng cười, lui về phía sau, đi vào phòng ngủ.

Chu Thích Hoài đứng một mình trong phòng khách, thì thào nói nhỏ, “Tại sao lại muốn nói cám ơn, cậu tại sao lại muốn cám ơn? Cậu tại sao, lại là một cậu bé như thế?”