Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 15: Đại ca




Mộ Thiên Sơn quay đầu, lạnh lùng nhìn sáu sư huynh của mình, hai mắt bắn ra hàn khí, làm cho người nào bị hắn nhìn cũng có cảm giác cả người bị đóng băng.

Đội hình cầu vồng bị khí thế của Mộ đại gia làm cho run sợ, không ai dám phát ra thanh âm dù là nhỏ nhất, tất cả đều đứng yên bất động, một chút cử động nhỏ cũng không dám.

Thu Địch Phỉ tựa vào ngực Mộ Thiên Sơn, sắc mặt trắng bệch, lúc này lẽ ra nàng đang mê man vì mệt mỏi nhưng hết lần này tới lần khác, trái tim bị giày vò đau nhức tới mức không thể mê man được.

Thu Địch Phỉ âm thầm rơi lệ, ẩn nhẫn tiếng khóc nức nở nhỏ vụn, đau nhức làm cho nàng ngoài trừ khóc thút thít thì không thể làm được gì nữa.

Mộ Thiên Sơn nhìn tiểu nha đầu gầy yếu trong ngực, điềm đạm đáng yêu, hai mắt đẫm lệ thì cảm giác bực bội lại dâng lên như thủy triều.

Mộ Thiên Sơn đảo mắt ý bảo Hoa Bách Hoa đến đỡ Thu Địch Phỉ thay hắn, còn hắn thì chậm rãi đứng lên, đi tới trước mặt đội hình cầu vồng.

Mộ đại gia lại dùng ánh mắt rét lạnh tiếp tục đông lạnh đội hình cầu vồng, làm cho các sư huynh của hắn xém chút nữa là đái trong quần tập thể thì Mộ đại gia lại ôn nhu, âm trầm mở miệng “ trước kia ta nể tình đồng môn, cho nên dù hắc sư huynh và hồng sư huynh có giở trò, ta cũng để mặc các ngươi hồ đồ, cho rằng các ngươi vì tức giận sư phụ truyền chức cung chủ cho ta mà làm vậy, ta nghĩ các ngươi một lòng muốn giành Thiên Khuyết tâm kinh với ta chỉ để hả giận, không ngờ các ngươi không chỉ muốn đoạt tâm kinh mà còn muốn dồn ta vào chỗ chết. Tốt, rất tốt. Các ngươi tổn hại ta, ta đều nể tình đồng môn mà thủ hạ lưu tình, hôm nay là tự các ngươi tìm tới đây, đừng có trách ta”

Sát khí trong mắt Mộ Thiên Sơn dày đặc, khí thế càng thêm khủng bố, chỉ cần năm từ đã miêu tả đúng trọng tâm:

Diêm vương gia đã đến

Kỳ thật bốn chữ cũng được

Tử Thần đã tới

Đội hình cầu vồng thấy Mộ Thiên Sơn biến sắc thì lập tức giật mình, biết hắn bắt đầu hạ sát thủ thì nhịn không được mà run rẩy, lo lắng…

Mỗ cầu vồng cầm đầu cố lấy hết dũng khí mở miệng hỏi “ ngươi…nếu ngươi giết chúng ta không sợ…không sợ sư phụ trách ngươi sao?”

Mộ Thiên Sơn âm nhu cười cười, cuồng vọng trả lời “ hỏi rất hay, sư huynh ngươi nói xem, từ lúc các ngươi từ chỗ Hắc sư huynh biết được ta không có nội lực, liền lên kế hoạch nhân dịp ta không có nội lực mà cướp đoạt Thiên Khuyết tâm kinh, dẫn tới chuyện đồng môn nội chiến, sư phụ lão nhân gia có từng xuất hiện trước các ngươi để phát biểu ý kiến gì hay không?”

Đội hình cầu vồng lại đưa mắt nhìn nhau, không lên tiếng.

Không có quản

Một chút cũng không có quản

Dù bọn họ nháo thành cái dạng gì thì sư phụ bọn họ cũng không hề lên tiếng hay có ý kiến gì.

Lão già chết tiệt đó, từ lúc bọn họ xuất sư thì không thèm quan tâm tới sống chết của bọn họ nữa.

Sống chết mặc bay.

Đội hình cầu vồng bay tỏ vẻ khinh thường đối với mỗ cầu vồng vừa lôi sư phụ vô lương của bọn họ ra nhằm làm phao cứu sinh.

Vô tri ,ngu muội, đầu heo đồ gà mờ

Đều cùng một sư môn, ai cũng biết sư phụ bất lương mà sao hắn lại không biết, còn nghĩ dùng lão nhân gia để làm bùa hộ mạng nữa.

Thực là ngu ngốc, đáng bị khinh bỉ nghiêm trọng.

*****************************************************************

Mộ Thiên Sơn giơ tay lên, ôn nhu hỏi “ ai tới trước?”

Đội hình cầu vồng run rẩy hỏi lại “ tới…tới làm gì?”

Mộ Thiên Sơn nhướng mày, thu lại dáng vẻ tươi cười, nghiêm nghị quát “ đến làm gì? Đến nhận cái chết đi” còn hỏi nhảm nữa sao, lão tức đang tức điên người đây.

Đội hình cầu vồng run rẩy đáp trả “ bọn ta đều không tới”

Mộ Thiên Sơn giận dữ nói “ tốt, vậy thì cùng lên đi” đừng tưởng rằng đệ nhất đại gia là cái thùng rỗng, không có nội lực thì đã sao? cho dù chưa độ công xong, công lực trong cơ thể hắn cũng đã vượt xa lúc trước.

Lúc này Mộ Thiên Sơn, đã sớm không còn là Mộ Thiên Sơn đệ nhất thiên hạ trước kia nữa, mà đã thăng cấp trở thành Mộ Thiên Sơn đệ nhất thiên hạ cao cấp.

Có cảm giác như Mộ Thiên Sơn chỉ cần giơ tay lên, mày không nhíu, mặt không nhăn đã có thể nhẹ nhàng lấy cái đầu trên cổ bọn họ xuống làm cầu đá chơi.

Đội hình cầu vồng triệt để choáng váng, bọn họ sống gần nửa đời người luôn duy trì ý niệm: đả đảo Mộ Thiên Sơn. Đả đảo xú lão đầu bất công luôn thiên vị chủ nghĩ Thiên Sơn. Dân chủ cầu vồng vạn tuế, cộng hòa Thiên Khuyết tâm kinh vạn tuế.

Bọn họ tuy có hồ đồ, tính nết có chút quái đản lại lấy việc chà đạp lẫn nhau làm niềm vui nhưng đó chỉ là mây thuẫn nội bộ, còn khi có ngoại nhân xâm phạm, nói xấu Thiên Khuyết cung dù chỉ một chút thôi, bọn họ cũng ngay lập tức đoàn kết nhất trí cùng chống kẻ thù chung.

Thực ra bọn họ cũng không thực sự coi Mộ Thiên Sơn là kẻ địch, chẳng qua bọn họ ghen ghét sư phụ từ nhỏ đã đối xử thiên vị với Mộ Thiên Sơn.

Đội hình cầu vồng của bọn họ có tám người, từ nhỏ đã dùng một màu sắc để phân biệt bản thân cũng làm thành tên gọi, mà Mộ Thiên Sơn nhập môn trễ nhất, cũng có một màu sắc riêng nhưng hắn hết lần này tới lần khác không dùng mấy từ bạch y nhân làm tên gọi, hết lần này tới lần khác hắn đều có thể dùng tên của mình mà giương danh thiên hạ.

Không chỉ như thế, khi sư phụ truyền ngôi cũng không theo quy tắc thông thường là tỷ thí mà trực tiếp giao Thiên Khuyết cung cùng Thiên Khuyết tâm kinh cho Mộ Thiên Sơn.

Bọn họ cũng đã bày tỏ sự bất mãn mãnh liệt với sư phụ nhưng lão nhân gia lại vô lương trợn mắt nói với bọn họ: có bản lĩnh thì tự mình đi cướp đi.

Lão nhân gia thực sự là biến thái của biến thái mà, xui khiến các đệ tử của mình đấu đá lẫn nhau, rồi còn mặc kệ bọn họ nội chiến, huynh đệ tương tàn, hắn ở ngoài xem náo nhiệt thuận tiện còn góp gió thổi lửa.

Vì vậy đội hình cầu vồng mấy năm qua đánh đánh đuổi đuổi nhưng cũng chỉ là gây rối với Mộ Thiên Sơn, kêu gào, giở trò, tìm cách chiếm đoạt tâm kinh…thực lòng bọn họ cũng không muốn sự tình lại phát triển tới mức không thể vãn hồi được như hôm nay.

Đến tột cùng là có gì bất thường so với lúc trước chứ?

Dĩ vãng, dù bọn họ hồ đồ thế nào cũng chưa từng thấy Mộ Thiên Sơn tức giận, hắn thậm chí còn thích thú nhìn bọn họ ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại.

Song lần này, Mộ Thiên Sơn không chỉ nổi giận mà thậm chí còn nổi sát tâm với bọn họ.

Đội hình cầu vồng không cam lòng, thực ra bọn họ phạm sai lầm ở đâu?

Khi ánh mắt đội cầu vồng đảo qua tiểu cô nương mảnh mai, thần sắc yếu ớt đang rúc đầu vào lòng Hoa Bách Hoa thì bọn họ bừng tỉnh đại ngộ.

Nguyên nhân là ở đây.

Mộ Thiên Sơn là vì quan tâm tiểu cô nương kia nên mới nổi giận, mới có sát tâm.

Nhưng mà sư đệ bọn họ không phải không có nhân tính sao? không phải là phong lưu thành tính sao? không phải ngoài trừ siêu cấp mỹ nhân thì không ai lọt được vào mắt hắn sao? không phải tiêu chuẩn mỹ nữ của hắn luôn phải là điện nước đầy đủ sao?

Nha đầu kia, một tiêu chuẩn cũng không đáp ứng được a.

Trong lòng đội hình cầu vồng lúc này hối hận vô cùng, mắc chi mà nửa đời cố chấp muốn có Thiên Khuyết tâm kinh cho bằng được.

Không luyện càng tốt hơn.

Nhìn sư đệ của bọn họ xem, luyện Thiên Khuyết tâm kinh đó, bây giờ thì bị tẩu hỏa nhập ma rồi.

Nhân sinh quan cùng tiêu chuẩn thẩm mỹ đều bịp há vỡ hết.

Quả thực là bi ai, đúng ai luyện Thiên Khuyết tâm kinh rồi cũng không có kết cục tốt a.

***********************************************************

Mộ Thiên Sơn cố nhẫn nại hỏi thêm một câu “ muốn ta chôn các ngươi ở chỗ nào, ta sẽ đáp ứng yêu cầu sau cùng của các ngươi”

Đội hình cầu vồng chân thành phát biểu cảm tưởng “ muốn chôn cất tại trăm năm về sau”

Mộ Thiên Sơn choáng váng. Nói đàn khảy tai trâu thì đúng là vũ nhục nó, phải nói là đàn khảy tai lừa…mà nói vậy thì cũng có chút ủy khuất cho con lừa a…

Nói thẳng với bọn họ như vậy rồi, bọn họ còn có thể hiểu theo cách khác, thực đúng là thiên tài a.

Mộ Thiên Sơn lạnh lùng nói với đội hình cầu vồng “ thực có lỗi, vừa rồi là ta lầm, ta không nên hỏi các ngươi như vậy, đúng ra ta nên đánh chết các ngươi trước, sau đó ta muốn chôn các ngươi ở chỗ nào thì chôn ở chỗ đó”

Mộ Thiên Sơn không để cho đội hình có thời gian suy nghĩ hay phản kháng, vừa nói xong đã vung chưởng đánh tới. Đội hình cầu vồng màu sắc rực rỡ bay lên, máu đỏ phun trào làm cho sắc màu càng thêm tươi đẹp. Ngay lúc này một giọng nữ mảnh mai, yếu ớt vang lên.

Thu Địch Phỉ tựa vào ngực Hoa Bách Hoa, nhìn đội hình cầu vồng bị đánh tơi tả thì không đành lòng.

Không có biện pháp, các ni cô luôn rất mềm lòng.

Thu Địch Phỉ ngay lúc Mộ Thiên Sơn tiếp tục phát chưởng thì dùng sức hét lên “ đại ca, không muốn, ngừng”

Tình hình lập tức vì năm từ này mà thay đổi.

Mộ Thiên Sơn chợt thu hồi chưởng lực, đi đến bên cạnh Thu Địch Phỉ.

Tiếng gọi đại ca, cùng mấy từ của nàng làm cho hắn nhớ lại mười ngày trước, lần đầu tiên hắn gặp được nàng trong tửu lâu Không Muốn Ngừng dưới chân núi Thu Dương.

Khi đó, nàng chỉ là một cô nương xa lạ, ngốc ngốc hồ hồ, mặt mũi tươi cười ngây ngô.

Hắn cho rằng nàng ngốc, không ngờ rằng nàng chỉ là giả ngu.

Hắn cho rằng sống chết của nàng không quan trọng, không liên qua gì tới hắn nhưng nhìn nàng suy yếu, hết lần này tới lần khác lại làm hắn bực bội không thôi.

Chỉ trong mười ngày ngắn ngủi nhưng đã làm thay đổi tất cả.

****************************************************************

Mộ Thiên Sơn cười thực sự ôn nhu, hỏi Thu Địch Phỉ “ Hương Hương muội muội, đại ca giết bọn họ báo thù cho ngươi được không?”

Thu Địch Phỉ nhẹ nhàng lắc đầu, khuôn mặt đẫm lệ sáng ngời.

Mộ Thiên Sơn nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên hai má của Địch Thu Phỉ thì trong lòng như bị cái gì đó xiết chặt.

Thu Địch Phỉ cố đè nén sự đau nhức kịch liệt trong ngực, suy yếu nói với Mộ Thiên Sơn “ giết bọn họ rồi thì thế nào? bọn họ dù sao cũng là sư huynh đồng môn của người. Ta từ nhỏ không được phụ thân và các tỷ tỷ yêu thích nhưng dù thế nào ta cũng muốn được quay về Thu Dương sơn trang gặp bọn họ, dù thế nào thì bọn họ cũng là người thân của ta”

Thu Địch Phỉ vừa nói xong thì lại phun ra một ngụm máu, Mộ Thiên Sơn liền lấy khăn gấm trong ngực ra, ôn nhu lau vết máu chướng mắt trên khóe miệng cho nàng.

Mộ Thiên Sơn vừa lau vừa ôn nhu nói “ được, đại ca nghe lời Hương Hương, ta không giết bọn hắn”

Thu Địch Phỉ nước mắt lưng tròng, sắc mặt tái nhợt, vô lực thở hào hển, buồn bã nói với Mộ Thiên Sơn “ đại ca, ngươi có thể đáp ứng thêm một chuyện với Hương Hương không? đợi ta vượt qua lần độ công cuối cùng, cho dù ta sống hay chết, ngươi hãy đưa ta về nhà, có được không?”

Mộ Thiên Sơn dùng ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Thu Địch Phỉ nói “ được”