Mạc Đạo Vị Liêu Quân Tâm Túy

Chương 4: Đồng môn nội chiến




Thu Địch Phỉ trong lòng âm thầm tiếp thêm hai chữ: là ngươi

Thu Địch Phỉ biểu hiện ngu ngốc không có nghĩa nàng thực sự ngu ngốc, nếu nàng đoán không sai, Mộ Thiên Sơn tự bôi xích rực phấn lên người còn hạ mê hồn hươn với tất cả nữ tử trong phòng, không phải hắn muốn cùng những nữ nhân này đoàn tụ mà hắn muốn nói cho hắc y nhân biết: đừng đụng tới hắn, nếu không ngươi sẽ cùng nữ nhân đoàn tụ.

Mà Hắc y nhân quả nhiên sợ hãi cùng nữ nhân đoàn tụ, điều này có nghĩa là gì? Thu Địch Phỉ lại đắc ý âm thầm đoán tiếp: không nên xem thường kinh nghiệm võ lâm của hoàng hoa khuê nữ nha, hắc y nhân này luyện Đồng Tử Công, nếu hắn đụng vào nữ nhân thì toàn bộ võ công của hắn đều mất hết, cao thủ sẽ lập tức biến thành bắp cải mềm nhũng a, còn dám kêu gào với võ lâm đệ nhất sao?

Về phần Mộ Thiên Sơn tại sao không sợ ảnh hưởng của xích rực phấn, Thu Địch Phỉ cả gan đặt giả thiết: vị võ lâm đệ nhất đại gia này thật ra là vị giả đại tỷ, nói không chừng là có võ công độc môn gì đó cao sâu vô cùng nhưng luyện mãi cũng không thành, cho nên như vậy đấy.

Thu Địch Phỉ đoán cũng không phải không đúng nhưng lại không hợp lý, hợp hoàn cảnh, ở Đại Mẫn vương triều thật ra cũng có các loại bí kíp như Quỳ Hoa Bảo Điển hay Tịch Tà Kiếm Phổ, nhưng nam nhân Đại Mẫn vương triều đều giống như Thu Vạn Niên, xem trọng việc có con nối dõi tông đường cho nên dù tam tiểu thư phân tích vấn đề sâu sắc hợp lý, cho thấy nàng rất am hiểu võ lâm…nhưng không thể không nói tam tiểu thư nghĩ nhiều quá đâm ra thành vụng, không nhớ tới một chuyện rất đơn giản đó là người ta dụng độc thì lẽ đương nhiên cũng sẽ có giải dược a.

Theo như kinh nghiệm mà nói, bình thường nhân sĩ võ lâm đều nói: xuân dược không có giải dược.

Láo toét, ai nói xuân dược không có giải dược?

Chẳng qua là lấy cớ để tán gái, nói mình trúng độc thật đáng thương, cần phải gần nữ nhân mới có thể khắc chế được dục hỏa…

Phi

Mộ Thiên Sơn này rõ ràng đã sớm dùng giải dược trước.

Thu Địch Phỉ đặt mông ngồi xuống cái ghế mình vừa ngồi ăn cơm, hai mắt mờ lệ nhìn Mộ Thiên Sơn, vẻ mặt tội nghiệp nói với hắn “ đại ca, có thể để cho cái gì hươn gì đó sau một nén nhang cũng không phát tác không?”

Mộ Thiên Sơn lấy từ trong ngực ra một cái khăn gấm, tiêu sái lau đi nước trà vừa bị hắn phun ra, vừa nhàn nhã đáp lại “ đương nhiên có thể, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên đừng nhúc nhích, máu huyết không lưu thông thì có thể sau hai nén nhang dược mới phát tác a”

PHỐC…

Thu Địch Phỉ cảm giác mình như muốn thổ huyết…

Thu Địch Phỉ để cho nước mắt nhòe mi, vẻ mặt càng thêm khổ sở, vừa khóc vừa cầu khẩn “ đại ca, ta còn chưa có hứa gả cho ai, người giơ ca đánh kẽ, thả Hương Hương đi được không? cả phòng này người thích ai thì bắt người đó đi, ai cũng có đủ khả năng ngăn cản vị hắc y tiên sinh kia, cần gì làm ảnh hưởng tới trinh tiết của Hương Hương a”

Mộ Thiên Sơn thu hồi khăn gấm, nhẹ liếc nhìn Thu Địch Phỉ một cái, sau đó khẽ cười nói “ Hương Hương muội khi khóc thực sự lại rất phong tình a, Hương Hương, đại ca hỏi ngươi, ngươi có từng nghe nói trên đời có một loại võ công tên là Tuyệ Sắc Công không?”

Thu Địch Phỉ lúng ta lúng túng lắc đầu nói: “Không có… Chưa nghe nói qua a… Luyện công, còn yêu cầu tư sắc sao? e là ta không có tư cách để luyện loại công phu này”

Mộ Thiên Sơn cười ha hả, cười đến cả người phong tình vạn chủng

Thu Địch Phỉ nhìn sắc mặt của Mộ Thiên Sơn, trong lòng lại thầm than: ngươi nhất định là luyện loại công phu này nên nhìn thật đẹp mắt a, đáng tiếc là tâm tư quá xấu xa.

Mộ Thiên Sơn cười xong, sắc mặt lại chợt biến, trở nên nghiêm túc đứng đắn nhìn hắc y nhân mà nói “ Tuyệt Sắc Công không phải nhu Hương Hương nghĩ là chỉ có mỹ nhân tuyệt sắc mới có thể luyện được, mà là một loại tuyệt thế võ công dành cho nam nhân, chỉ tiếc là Đồng Tử Công không thể gần nữ sắc nhưng cũng không phải là tất cả nữ nhân đều không thể gần, mà chỉ có thể gần xử nữ mà thôi. Hương Hương, đại ca nói cho ngươi biết, nữ tử trong phòng này chuyên làm nghề bán thân xác, lấy đâu ra xử nữ? đại ca đã chờ rất lâu, rất lâu mới có một hoàng hoa khuê nữ như ngươi đi vào, ngươi nói xem, đại ca sao có thể cam lòng để ngươi rời đi”

Thu Địch Phỉ thu lại nước mắt, tức giận vỗ bàn mắng “ ngươi dù sao cũng là võ lâm đệ nhất đại gia, có tiền là đương nhiên nhưng có nhiều tiền cũng không nên lãng phí như vậy a, các cô nương kia đã không phải là khuê nữ thì cần gì phải hạ dược với các nàng chứ”

Mộ Thiên Sơn vốn đang uống hớp trà thứ hai lại tiếp tục phun ra.

Hắc y nhân ở bên cạnh lại kịp thời phát biểu ý kiến “ ngu xuẩn”

Thu Địch Phỉ lúc này trong lòng cũng không bổ sung thêm, mà thầm tính vừa rồi nàng kích động vỗ bàn, làm cho máu huyết chảy nhanh hơn, như vậy ước chừng tới lúc nàng mất đi lý trí mà chủ động cởi quần áo chỉ còn chừng một nén nhang mà thôi, thầm nghĩ vậy thì muốn nói gì cứ nói hết cho sảng khoái, đợi lát nữa cả người khô nóng không tự chủ được nữa, nàng sẽ vì bảo vệ trong sạch bản thân mà rút kiếm tự vẫn, mà như vậy thì sẽ không còn cơ hội để nói nữa, cho nên lúc này ngu gì mà không nói.

Thu Địch Phỉ lạnh lùng liếc hắc y nhân nói “ ngươi rất có khí phách sao, được rồi, đợi lát nữa ngươi dính phải xích rực phấn, có khi còn quỳ gối cầu xin cô nãi nãi ta cùng ngươi hợp..hợp cái gì đó” Thu Địch Phỉ nói rất hùng hồn nhưng dù sao cũng là một khuê nữ nên hai từ cuối cùng cũng không thể nói ra.

Mộ Thiên Sơn cười ha hả nói “ Hương Hương, ngươi thực sự là nhân gian hiếm thấy, không ngờ Thu Vạn Niên lại có được một nữ đệ tử thú vị như ngươi. Vì sao phải hạ dược các nàng? Là vì tách ra để hạ dược thì rất khó, đại ca lại là người sợ phiền toái, hơn nữa, Hương Hương, đại ca nói cho ngươi biết một chuyện, cái hương gì gì đó chỉ phát tác dược tính đối với xử nữ mà thôi”

Thu Địch Phỉ mở to hai mắt nhìn, hận không thể… Hận không thể… Hận không thể cắn lưỡi tự vận!

Nhưng không có cắn vì sợ đau

Thu Địch Phỉ cẩn thận cân nhắc một chút, quyết định đợi khi nào dược phát tác thì cắn lưỡi hay dùng kiếm cắt cổ cũng được, đợi khi nào gặp Diêm Vương gia sẽ tố cáo tên Mộ Thiên Sơn xấu xa kia.

Hắc y nhân ngoại trừ mắng Thu Địch Phỉ ngu xuẩn hai lần thì cũng không nói gì thêm, chỉ yên lặng hầm hầm nhìn Mộ Thiên Sơn.

Hắc y nhân hầm hầm nhìn Mộ Thiên Sơn.

Nhìn chằm chằm hắn.

Nhìn chằm chằm.

Sau đó, mắt chớp chớp, nước mắt liền chảy xuống

Thu Địch Phỉ ngồi ở bên cạnh cảm khái vô hạn, mở miệng nói với hắc y nhân “ không phải ngươi sau khi luyện Tuyệt Sắc Công, không thể cùng xử nữ mà ngược lại còn ái mộ nam nhân chứ? Ngươi nhìn hắn chằm chằm, rồi lại rơi nước mắt, thực sự là thâm tình a. Kỳ thật vị đại ca này thật ngu xuẩn, ngươi tuy không thể kết duyên cùng xử nữ thì cũng có thể đi khắp nơi tìm một tàn hoa bại liễu thích hợp để giải dục gì đó, ngươi không cần làm cho bản thân không gần nữ sắc lại chuyển sang…yêu thích nam nhân a”

Hắc y nhân gào lên với nàng “ ngu xuẩn, câm miệng cho ta. Ta vừa ý hắn cái rắm, ta là xót vì trừng mắt thôi”

Thu Địch Phỉ rụt rụt cổ, nhưng vẫn điếc không sợ súng mà tiếp tục nhỏ giọng “ còn nói không thích nam nhân…chính ngươi vừa nói, coi trọng hắn đấy, cái rắm kia mà…”

Hắc y nhân thô bạo hét lớn một tiếng “Ta giết ngươi!” Sau đó duỗi móng vuốt thẳng tay phóng về phía Thu Địch Phỉ.

Tình thế quá mức nguy cấp rồi, Thu Địch Phỉ muốn tránh sau người Mộ Thiên Sơn hay cầu xin sự trợ giúp cũng e là không kịp nữa rồi.

Cũng may cái khó ló cái khôn, nàng không kịp nghĩ nhiều mà la lớn “ trên người ta cũng có xích rực phấn”

Móng vuốt của hắc y nhân lập tức thu lại, so với tia chớp còn nhanh hơn.

Thu Địch Phỉ la xong thì sững sờ, nàng có cảm giác còn có một thanh âm thứ hai cũng cùng cất lên.

Cẩn thận suy nghĩ, Thu Địch Phỉ cũng đã an vị trên ghế của mình.

Chắc chắn thanh âm thứ hai không giống như câu nàng nói “ trên ngươi của ta cũng có xích rực phấn”, mà là “ trên người nàng cũng có xích rực phấn”

Thu Địch Phỉ suy nghĩ cẩn thận xong, lệ rơi đầy mặt.

Nàng quay đầu nhìn về phía Mộ Thiên Sơn, vô hạn bi thương mà hỏi: “Đại ca! ngươi thực sự hạ xích rực phấn trên người ta sao? ngoài trừ hai loại dược đó, ngươi còn hạ cái gì nữa không? nếu ta dính xích rực phấn thì sẽ thế nào? có phải đừng nói là heo đực mà ngay cả heo nái ta cũng không thể buông tha không? còn nữa, nếu từ giờ trở đi ta không nhúc nhích, ngươi nói ta còn có bao nhiêu thời gian?”

Mộ Thiên Sơn lần thứ ba hớp một hớp trà rồi lại phun ra.

Hắn quyết định không nên uống trà nữa để bảo toàn cái áo gấm quý giá, tránh cho nó vì dính nước trà mà làm hắn mất hình tượng.

Mộ Thiên Sơn cố kiềm nén sự vui vẻ vô hạn, ôn nhu nói với Thu Địch Phỉ “ nha đầu ngốc, nhìn ngươi nôn nóng kìa, thực ra đại ca cũng giống ngươi, đều là lừa hắn thôi”

“BA~!”

Tiếng đập bàn thật mạnh vang lên.

Lần này là Hắc y nhân nổi giận

Hắc y nhân vỗ bàn tức giận nói với Mộ Thiên Sơn “ Mộ Thiên Sơn, ngươi dù sao cũng là võ lâm đệ nhất đại gia, phi, lại để cho một nữ nhân ngu xuẩn dắt mũi. Mộ Thiên Sơn, người dù gì cũng là cung chủ Thiên Khuyết cung đệ nhất võ lâm lại lừa gạt đồng môn, thực khinh người quá đáng. Ngươi mau gia Thiên Khuyết Tâm Kinh cho ta, đừng tưởng rằng ngươi dùng xích rực phấn thì ta không thể đụng tới ngươi. Ta giết chết nữ nhân ngu xuẩn này, hoa cô nương này, xem ngươi lấy gì để phá Tuyệt Sắc Công của ta”

“BA~!”

Lại một tiếng đập bàn thật mạnh vang lên.

Lần thứ ba Thu tam tiểu thư bị chọc giận.

Thu Địch Phỉ quyết định không nhịn nữa, giảm một nửa nén nhang thì giảm đi, sớm muộn gì cũng phải cắt cổ, thêm bớt một nửa nén nhang thì có đáng là bao.

Thu Địch Phỉ vỗ bàn đứng lên, đối với Hắc y nhân cuồng nộ nói: “Ta nhổ vào! Ngươi phóng… Cái kia cái gì mùi hôi! Ngươi cái lão Hắc Ô Nha, không muốn ăn nói lung tung! Ta cho ngươi biết, cô nãi nãi ta không phải là hoa cô nương mà là hoàng hoa khuê nữ. Ta phi, còn hai ngươi nữa, đồng môn nội chiến thì liên quan gì tới người ngoài như ta mà lại bắt ta làm cái đệm lưng cho các ngươi. Thật thiếu đạo đức, thiếu đạo đức, đúng là thiếu đạo đức mà. Ta lại phi, ta nói cho các ngươi biết, đừng tưởng chỉ có các ngươi lợi hại, cô nãi nãi ta còn lợi hại hơn. Ta giết. Các ngươi dám không?”

Thu Địch Phỉ nói vừa xong, lập tức lưu loát rút kiếm, ném vỏ kiếm xuống đất, lưỡi kiếm kê ngay cần cổ trắng muốt, đang tính dùng sức…

Hắc y nhân ở bên cạnh thấy thế kêu to “ tốt, tự sát rất tốt, ta tiết kiệm được một phiền toái”

Thu Địch Phỉ trong nội tâm chợt lạnh, mũi kiếm liền quay lại chỉ vào hắn nói “ ngu xuẩn, ta chém ngươi trước rồi tính sau”