Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 88: Uống rượu




Khang phi liếc nhìn nàng một cái, nói: “Đã như vậy rồi mà còn không thành thật? Rõ ràng là ngày thường ngươi động tay động chân chọc ông trời phẫn nộ nên mới có kiếp nạn này.”

“Nương nương, ta đã thảm như vậy rồi, người đừng lấy ta làm trò cười nữa được không.” Dương Quỳnh nói xong mềm giọng, “Eo của ta vừa đau lại vừa xót.”

Khang phi bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn đưa tay giúp nàng xoa bóp, “Mới vừa rồi thấy Thiên Linh bóp eo ngươi, bổn cung còn tưởng ngươi lại bắt nạt nàng.”

“Ta nào dám?” Eo Dương Quỳnh được Khang phi xoa bóp vài cái, cảm giác tốt hơn nhiều. “Thế này cũng không biết khi nào mới có thể khỏi?”

Khang phi cười, “Thế nào? Sốt ruột?”

“Đương nhiên. Nương nương người còn để cho ta một chỗ tốt mà.” Dương Quỳnh nhìn Khang phi, vẻ mặt tính mưu tính kế cười cười.

Khang phi đỏ mặt, tay đang xoa bóp cho Dương Quỳnh dùng sức véo nàng một cái, “Khi nào mới có thể đứng đắn được?”

Dương Quỳnh khoa trương kêu thảm một tiếng, “Nương nương, người mượn cơ hội trả thù.”

Khang phi không đếm xỉa, lại véo hông nàng vài cái, lúc này mới hả giận. Dương Quỳnh kháng nghị vung vẩy như múa tay Doraemon của mình. Khang phi cười nói: “Khi nào tay ngươi có thể động, thì hãy động những tâm tư kia.”

Ánh mắt Dương Quỳnh sáng trong, có lẽ Khang phi không biết, lúc này nàng cười thật đẹp. Không còn là nụ cười nhàn nhạt ngày thường, chỉ là khóe miệng cong lên, nhưng ngay cả trong ánh mắt cũng đều là ý cười. Hóa ra thần sắc vui vẻ của nàng lại động lòng người đến vậy, giống như thiếu nữ mới lớn, không lo không buồn.

“Làm sao vậy?” Khang phi thấy Dương Quỳnh mở to mắt nhìn mình, lại không nói lời nào, không khỏi kì lạ nói.

“Ta nguyện vứt bỏ thế sự phồn hoa, chỉ đổi lấy một nụ cười chân thành của ngươi.” Xưa nay Dương Quỳnh không phải thanh niên văn nghệ, thế nhưng lời nói cứ tự nhiên thoát ra khỏi miệng. Khi nàng còn chưa kịp phản ứng, lời cũng đã nói ra rồi.

Khang phi thu lại nụ cười, ngồi trở lại cạnh giường kéo tay Dương Quỳnh, “Dương Quỳnh, cho dù đôi tay này tàn, ta cũng muốn ngươi ở bên cạnh ta. Ngày sau sinh tử họa phúc khó lường, nhưng cho dù chết, ta cũng muốn ngươi theo ta đi đến cùng. Chấp thủ niên hoa, tương huề bạch thủ*, ngươi có nguyện ý không?”

(Tạm dịch: Thanh xuân nắm tay người, cùng nhau đến bạc đầu)

“Thu Hoa, từ lúc ta vì ngươi mà đỡ một kiếm trí mạng kia, cả đời này của ta, chỉ vì ngươi sinh, chỉ vì ngươi tử.” Vẻ mặt Dương Quỳnh trịnh trọng trước nay chưa từng có.

Con ngươi Khang phi chứa đầy sương mù, nhưng lại quật cường không chịu rơi lệ. Nàng cúi người, hạ xuống trán Dương Quỳnh một nụ hôn mềm nhẹ. Nhẹ như lông vũ lướt quá, nhưng lại nặng nề in dấu trong lòng Dương Quỳnh.

Khang phi thấy bộ dạng oan ức sắp khóc của Dương Quỳnh, kỳ lạ nói: “Ngươi lại làm sao vậy? Đau chỗ nào sao?”

Dương Quỳnh mếu máo nói: “Ngươi là người xấu. Biết rõ hiện tại cái gì ta cũng không làm được, vậy mà lại còn mê hoặc ta như vậy. A a a a! Ta càng khó chịu!” Nói xong liền khóc thật.

Khang phi cau mày, giờ khắc này nàng thật sự rất hối hận, lời thâm tình như vậy, vừa rồi quả thật không nên nói ra. Xem bộ dạng này của nàng, là thật sự muốn làm mình mất mặt mà.

Dương Quỳnh nhìn trộm, vẫn là vẻ mặt oan ức, tội nghiệp đáng thương tìm cách giành sự đồng cảm.

Khang phi lại không hề bị lay động, đứng dậy nói: “Thôi được, ngươi tự khóc một mình đi, bổn cung đi đây.”

“Nương nương.” Dương Quỳnh tiếp tục khua khua bàn tay Doraemon của mình, “Ta sẽ dưỡng thương thật tốt, tay này nhất định có thể cầm kiếm một lần nữa. Vị trí sau lưng nương nương, chỉ có thể là của Dương Quỳnh ta.”

Khang phi đã đứng dậy đi tới phía cửa, nghe xong lời này, quay đầu nhìn lại, nở nụ cười. Quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, xuân hoa thu nguyệt mê say, vạn ngàn phồn hoa.

Khang phi đi rồi, Thiên Linh tiến vào thấy Dương Quỳnh như con cá chết, hỏi: “Mới vừa rồi nghe thấy ngươi kêu thảm một tiếng, làm sao vậy?”

Dương Quỳnh tựa hồ đã dùng tất cả tinh thần cùng khí lực để nói chuyện cùng Khang phi, lúc này nửa chết nửa sống mở miệng, “Không có việc gì. Nằm quá lâu, trong lòng buồn bực, hét một tiếng để giải tỏa tâm tình thôi.”

Thiên Linh vừa nghe lời này liền biết nàng đang nói hưu nói vượn, “Ngay cả với nương nương ngươi cũng không biết lớn nhỏ như vậy. Nhưng ta nhắc nhở ngươi, hiện giờ ngươi được sủng, làm gì cũng đều lọt mắt nương nương. Nhưng vạn nhất ngày nào đó nương nương không sủng ngươi nữa, thì việc gì ngươi làm cũng đều thành lỗi. Thanh Diệp, ta khuyên ngươi vẫn nên bớt phóng túng, khống chế bản thân một chút. Tuy rằng ngươi không phải nô tì, nhưng so với chủ tử rốt cuộc vẫn có khác biệt.”

Dương Quỳnh gật đầu, “Ta biết rồi. Ta sẽ chú ý.”

Thiên Linh thấy Dương Quỳnh không hề để trong lòng, ánh mắt có chút ảm đạm, nhưng cũng không nói gì thêm.

Bởi vì có Thiên Linh, Phương Phi cùng Y Vân dốc lòng chăm sóc, hơn nữa Dương Quỳnh tích cực phối hợp mà thân thể của nàng khôi phục rất nhanh. Thời điểm đón Tết đã có thể khập khiễng đi lại. Ngoại thương ở mông cũng đã kết vảy. Băng vải trên tay cũng ít đi một chút, thoạt nhìn không còn giống như Doraemon nữa.

Trong khoảng thời gian này, người của Chấp Hình Ti đưa trả Bích Hàm về Thiên Nhu Uyển. Tuy rằng bị hành hạ đến không ra hình người, nhưng Bích Hàm tốt xấu gì vẫn còn sống. Chẳng qua dường như bị kích thích quá lớn, cả người ngây ngây ngốc ngốc, ngay cả câu bình thường cũng không nói nên lời. Hơn nữa thời gian Phùng Mỹ nhân mở miệng đòi người, đã qua bảy ngày.

Bảy ngày, đã đủ làm rất nhiều chuyện.

Phùng Mỹ nhân thấy Bích Hàm như vậy, cũng không nói gì. Chỉ thường xuyên rơi lệ, cảm khái Bích Hàm số khổ. Bởi vì Bích Hàm trở nên ngu dại, cho nên ngày thường đều nhốt ở Thiên Nhu Uyển, không cho phép nàng đi ra ngoài. Không ngờ đến ngày thứ ba sau khi nàng trở về, dĩ nhiên lại nhân lúc mọi người không để ý chạy ra. Không biết vô tình hay cố ý, lại va vào nghi trượng* của Hoàng thượng. Lần này gây ra chuyện lớn, tầng tầng truy xét xuống dưới, Phùng Mỹ nhân bị đưa đến ngự tiền.

(*Nghi trượng: vũ khí, quạt, dù, cờ... mà đội hộ vệ mang theo khi vua, quan lại đi tuần hành thời xưa)

Phùng Mỹ nhân bề ngoài nhìn nhu nhược, nhưng thực tế cũng là người khéo ăn khéo nói. Một mặt xin thay Bích Hàm chịu tội, mặt khác lại thay Bích Hàm kêu oan. Hoàng thượng khó hiểu hỏi kỹ nguyên nhân mới biết được Bích Hàm đã ngu dại. Vì vậy miễn tội chết cho Bích Hàm, nhưng cũng không cho nàng tiếp tục ở lại Thiên Nhu Uyển mà đưa nàng đến Cung Thái Nghi. Việc này đến đây coi như xong, có điều cũng có lời đồn đại, sau đó Hoàng thượng đến Cung Phượng Từ, đối với hành động của Chấp Hình Ti rất bất mãn. Vì thế Hoàng hậu chỉ có thể thu lại chức vụ của Ly Yên, cho người khác đảm nhiệm.

Bởi vì chuyện của Bích Hàm, Hoàng thượng đối với Phùng Mỹ nhân trong lòng thương tiếc, lưu lại mấy đêm, ngược lại cũng sinh ra rất nhiều sủng ái. Phùng Mỹ nhân hậu sinh khả úy, nhảy một bước trở thành Mỹ nhân được sủng ái nhất.

“Diệt trừ Ly Yên, cũng coi như ngươi báo thù thay Thanh Diệp rồi.” Hôm nay Chu Cẩm phi đặc biệt đến thăm Thanh Diệp.

“Ta lại ngại không đủ.” Khang phi đưa trà đã pha xong cho Chu Cẩm phi.

“Ngươi nha, vẫn nên không cần làm thái quá. Dù sao Ly Yên cũng là người của Hoàng hậu, nếu ngươi xuống tay tàn nhẫn, chẳng khác nào cùng Hoàng hậu trực tiếp đối nghịch.” Chu Cẩm phi uống một ngụm trà, cảm thấy răng má lưu hương.

Khang phi cũng uống một ngụm, “Chuyện này là Hoàng hậu vô lý trước, ta cũng chỉ là đòi lại công bằng. Có điều, tỷ tỷ yên tâm, nếu Hoàng hậu giữ lại cho Thanh Diệp một mạng, ta cũng sẽ không cần Ly Yên chết.”

Không quá mấy ngày, khi Ly Yên làm việc bị ngã gãy chân, bởi vì người chăm sóc không để tâm, làm cho thương tổn ở chân chậm chạp không thể khỏi hẳn. Hoàng hậu luôn không nuôi người vô dụng, cho nên Ly Yên bị buộc phải dọn đến Cung Thái Nghi. Án Thanh Diệp bị dùng hình, mới coi như kết thúc.

Đêm giao thừa, toàn cung gia yến. Khang phi dẫn theo Nguyên Hương và Như Quyên cùng đi. Thiên Linh ở lại tiếp tục chăm sóc Dương Quỳnh. Bởi vì thương thế của Dương Quỳnh đã khá hơn nhiều, cho nên mấy ngày trước Phương Phi cũng đã trở về. Hiện giờ chỉ có Thiên Linh cùng Y Vân phụ trách chăm sóc Dương Quỳnh. Thiên Linh cả người đã gầy đi một vòng, nhưng vẫn như cũ mỗi ngày tận tụy với công việc, không chút oán giận. Dương Quỳnh nhìn mà cảm động, cho dù là thân nhân cũng chưa từng như vậy.

“Hôm nay đón Tết, nương nương thưởng rất nhiều đồ ăn. Thương thế của ngươi đã đỡ hơn nhiều, ăn mấy thứ này cũng không sao.” Thiên Linh cho Y Vân về phòng mình đón Tết. Nàng chuẩn bị một ít đồ ăn, còn hâm nóng một ít rượu. Kê một chiếc bàn nhỏ ở trên giường của mình, cùng Dương Quỳnh ăn cơm đón giao thừa.

“Được rồi được rồi, người cũng đừng bận việc nữa.” Dương Quỳnh thấy Thiên Linh vội đến vội đi, mình lại không thể giúp, cảm thấy rất áy náy, “Ngươi xem ta thế này, cũng không ăn hết được đâu.”

Thiên Linh uống một chén rượu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng, càng thêm dịu dàng động lòng người, “Ai bảo ngươi động thủ? Không phải còn có ta sao?” Nói xong, gắp một miếng cá, tỉ mỉ gỡ xương, sau đó đưa đến bên miệng Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh há mồm ăn, tuy rằng cá rất ngon, nhưng ăn cơm như vậy cũng rất không tự nhiên. Tuy rằng lúc trước ăn cơm uống thuốc đều là như thế, nhưng lại không cảm thấy thân mật như bây giờ.

“Thiên Linh, ngươi đừng chỉ lo cho ta, ngươi cũng ăn đi. Nhìn xem cả người ngươi đều gầy thành cái dạng gì rồi.” Dương Quỳnh dùng cổ tay đẩy đẩy đồ ăn trước mặt mình về phía Thiên Linh.

“Được. Ta cũng ăn. Có điều, ngươi phải uống chén rượu này trước đã.” Thiên Linh nói xong, đưa chén rượu đến trước mặt Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh uống, chỉ cảm thấy vị chua chua cay cay tiến vào cổ họng, sau khi uống xong, ngược lại cũng không cảm thấy đặc biệt khó chịu.

Thiên Linh thấy Dương Quỳnh uống rượu, lúc này mới tự mình bắt đầu dùng bữa. Có điều vẫn như cũ thường thường đút cho Dương Quỳnh mấy miếng đồ ăn.

Đoán chừng là tâm tình tốt, nhất thời Dương Quỳnh uống thêm mấy chén. Nàng không có tửu lượng, khi uống thật sự không cảm thấy gì, uống xong mới thấy đầu óc choáng váng, vô cùng khó chịu.

Tửu lượng của Thiên Linh tốt hơn Dương Quỳnh, vừa thấy Dương Quỳnh ngủ gà ngủ gật, cười nói: “Thế nào lại không được việc như vậy. Mới uống vài chén đã say.” Nàng thấy Dương Quỳnh quả thật say rồi, liền đỡ Dương Quỳnh về giường của nàng. Để Dương Quỳnh nằm yên ổn xong lại cởi áo khoác giúp Dương Quỳnh, cuối cùng đắp chăn lên.

Thiên Linh làm xong những việc này, trở lại bên cạnh bàn, nhìn thức ăn với rượu, thở dài: “Ngươi không ăn cùng ta, thức ăn và rượu này cũng khó mà nuốt xuống được.” Nói xong lại uống hết hai chén rượu, đã có năm phần men say. Nàng thu dọn tàn tiệc, rửa mặt chải đầu một chút, sau đó cũng ngã xuống giường ngủ thiếp đi.

Lúc Khang phi trở lại đã là rất muộn. Mặc dù nàng uống rượu, nhưng không nhiều, hơn nữa tửu lượng của nàng không tệ. Trở lại Cung Lung Hoa, trong sân nơi nơi đều là đèn lồng đỏ, làm cả sân đều bừng sáng.

“Ngươi đi xem tình hình của Thanh Diệp một chút.” Khang phi phân phó Như Quyên, còn mình thì để Nguyên Hương dìu về tẩm điện.

“Nương nương.” Khang phi vừa mới cởi áo khoác, Như Quyên rất nhanh liền trở lại. “Thanh Diệp cùng Thiên Linh đều đã ngủ. Nô tì ngửi thấy mùi rượu, chắc là các nàng uống rượu, cho nên đều ngủ rất say.”

Nghe nói Dương Quỳnh đã ngủ, Khang phi cũng yên lòng. Như Quyên cùng Nguyên Hương hầu hạ Khang phi tắm rửa thay quần áo, đợi lau tóc xong, Khang phi nói với hai người, “Giao thừa, hai người các ngươi cũng về nghỉ ngơi đi. Hôm nay tính ra các ngươi là người cực nhọc nhất, sáng sớm ngày mai bổn cung chắc chắc sẽ thưởng lì xì lớn nhất cho các ngươi.”

Như Quyên cùng Nguyên Hương cười rời đi.