Mặc Diện

Chương 2: Gặp nhau




Sumitobi biết, Watanabe Sumisaku và "Sumitobi" đã xảy ra chuyện gì đó, nên mới vừa xuất viện về nhà đã nhìn thấy ánh mắt không vui của em gái. Cho nên từ lúc gặp mặt ở cửa đến lúc vào nhà, lại đến lúc ăn cơm chiều, hai người cũng chưa nói với nhau một câu.

Kỳ thật đối với cô mà nói cũng tốt, hiện tại cô vẫn chưa thích ứng với thân phận mới, nếu đột nhiên xuất hiện một cô em gái hay quấn lấy mình thì sẽ khiến cô không biết nên làm gì, cứ như hiện tại sẽ tốt hơn, tuy rằng cô thay thế Watanabe Sumitobi, giúp cô xử lý quan hệ với gia đình là việc nên làm, nhưng trong tình huống chưa chuẩn bị đầy đủ, sẽ khó tránh khỏi làm lộ sơ hở.

Vì thế, dưới không khí áp lực ăn xong bữa tối, Sumitobi và Sumisaku đều tự trở về phòng mình, để mặc một mình Watanabe Koji, mở miệng cũng không phải, không mở miệng cũng không phải, cuối cùng cũng chỉ có thể buồn bã ăn cơm, không nói gì.

Trở lại phòng, Sumitobi đóng cửa phòng lại, thẳng tắp ngã xuống giường, thuận tiện

nhìn xung quanh căn phòng một lượt, sạch sẽ, hướng nội, không khó nhìn ra tính cách của

chủ nhân.

Lại hồi tưởng tình huống vừa rồi trên bàn cơm, nhìn vẻ mặt của bố, sợ là đã biết hiện trạng của hai chị em, chỉ là vẫn chưa dám nói gì, chỉ dựa vào điểm ấy thì có thể suy ra rằng ông ấy quá thất bại trong việc làm bố...

Thầm thở dài trong lòng, Sumitobi lập tức phát hiện có một đống vấn đề, đầu tiên là phải giải quyết quan hệ với Watanabe Sumisaku.

Xoay người, Sumitobi thay đổi tư thế thoải mái hơn, vô tình thấy vợt Tennis trên bàn,

mới đột ngột nhớ tới còn có một vấn đề như vậy nữa...

Đứng dậy xuống giường, đi đến trước bàn học, Sumitobi cầm vợt Tennis kia lên, dựa theo trình độ ma sát của khung để xem, cho dù cô không phải người chơi tennis chuyên nghiệp, nhưng cũng nhìn ra chủ nhân của chiếc vợt Tennis này hẳn là thường xuyên chơi tennis mới phải, bố có nói trước kia Sumitobi không chơi tennis, vậy thì khẳng định không phải là của cô, vậy thì là của ai, hay là tại chiếc vợt Tennis này mà Watanabe Sumitobi mới bị xảy ra tai nạn xe cộ?

Cô nghĩ như vậy cũng không phải không có căn cứ, Watanabe Sumitobi bỗng chạy ra khỏi trường học, mang gì không mang, sao lại chỉ mang mỗi cái vợt Tennis hỏng này?

Đúng là càng nghĩ càng đau đầu, nhưng nói không chừng chủ nhân của chiếc vợt Tennis

này có ý nghĩa đặc biệt nào đó với Watanabe Sumitobi, nếu không thì khi bị tai nạn xe cộ

rồi mà sao vẫn không chịu buông chiếc vợt Tennis này ra...

Giờ nghĩ cái gì cũng dư thừa, muốn biết nguyên nhân thì chỉ cần đến trường học, hoặc là hỏi cô em gái ngay phòng bên cạnh là xong!

Khoan khoan, nếu nói như vậy thì Watanabe Sumisaku hẳn là biết rõ mới đúng, vậy thì

vì sao Watanabe Koji lại không biết, chẳng lẽ Watanabe Sumisaku không hề nói gì với bố

cả, vì sao cô ấy lại không nói ra?

Aiz...

Quá nhiều vấn đề, càng nghĩ càng đau đầu, không nghĩ nữa!

Nghĩ vậy, Sumitobi lại nằm xuống giường, nhìn nhìn vợt Tennis trong tay, đột nhiên cảm thấy chiếc vợt Tennis này hỏng như vậy rồi, nhưng vứt đi thì rất đáng tiếc, có khi chủ nhân của nó đã dùng nó để đả bại rất nhiều đối thủ cũng nên, có lẽ đối với chủ nhân, nó

cũng có ý nghĩa đặc biệt.

Ngày mai có thời gian thì mang đi xem có thể sửa không là được!

Có lẽ là quá mệt mỏi, một lúc sau, Sumitobi mơ mơ màng màng ngủ.

Ngủ một mạch đến sáng, Sumitobi vừa tỉnh lại, mới phát hiện tối hôm qua mơ hồ ngủ mất, chưa thay quần áo ngủ, chăn cũng không đắp, thậm chí trên tay vẫn còn cầm vợt Tennis kia, lại nhìn nhìn đồng hồ báo thức đầu giường, cư nhiên đã mười giờ!

Sao không có ai gọi cô dậy...

Đẩy cửa phòng ra, Sumitobi vươn vai một cái, cảm thấy cực kỳ thoải mái, đã lâu cô không được ngủ thư thái như vậy rồi, dạo một vòng trong nhà, không thấy ai cả, Sumitobi

rất bối rối, vòng đến phòng khách mới phát hiện trên bàn có điểm tâm được đậy kín, còn có

một tờ giấy.

Sumitobi cầm tờ giấy lên đọc, tờ giấy này là bố lưu lại, mặt trên nói ông ấy đã đi làm, Sumisaku đến trường học, bởi vì cô vừa mới xuất viện cần nghỉ ngơi nên bọn họ không có đánh thức cô, buổi trưa bọn họ sẽ không về, cơm trưa của cô ở trong tủ lạnh, đến trưa hâm nóng một chút là có thể ăn, còn nhắc cô nhớ cẩn thận.

Sumitobi cảm thấy ấm áp trong lòng, có thể sống sót là một điều cực kỳ may mắn, vì

thế, cô phải cố gắng sống tốt...

Ăn bữa sáng xong, Sumitobi ngồi trên sofa xem tivi một lát, bật qua bật lại, không phải là tin tức thì là phim truyền hình nhiều tập, Sumitobi ngáp to một cái rồi mất hứng thú với tivi.

Quả nhiên vẫn nên sớm đi học, chứ cứ thế này thì nhàm chán chết mất.

Nhanh chóng đến giữa trưa, do Sumitobi vừa mới ăn bữa sáng cho nên chỉ ăn mấy ngụm đã bắt đầu thấy ngán, chậm rì rì rửa bát, thừa dịp nhàm chán, Sumitobi quét tước căn nhà, sau khi làm xong đã là ba giờ chiều, tốt xấu gì thì kiếp trước cũng đã sống mười chín năm, cho dù là hoàn cảnh lạ lẫm, cô cũng không đến mức bị lạc đường, cho dù cô lạc đường, tốt xấu gì thì cũng còn có mấy chú cảnh sát, cho nên Sumitobi quyết định, ra ngoài!

Mang theo chìa khóa, di động, vợt Tennis, cùng với một ít tiền tiêu vặt cô để ở ngăn kéo

trong phòng, hít sâu một hơi, Sumitobi đóng cửa nhà lại, đi ra khỏi nhà.

Ngoài cổng nhà Watanabe là một cái đường rất dài, cũng là đường mà ngày hôm qua bố

mang cô trở về, cho nên Sumitobi biết phương hướng trong khu phố.

Vấn đề lớn nhất bây giờ chưa phải là quan hệ chị em giữa cô và Watanabe Sumisaku, mà là học thuộc các con đường đi trong phố...

Sumitobi thầm thở dài thật mạnh.

Nhớ lại đường ngày hôm qua, Sumitobi một đường đi tới giữa khu phố, ngày hôm qua vội vội vàng vàng đi theo bố về nhà cho nên chưa kịp quan sát, bây giờ mới thấy nơi này là một thành thị phồn hoa, cô chưa bao giờ ra nước ngoài, nên rất nhanh đã bị đường phố Nhật Bản hấp dẫn, nhìn trái, nhìn phải, vui vẻ đến mức quên mất ý định lúc đầu, giờ chỉ muốn đi chơi.

Cô vô tình đi đến một cửa hàng bán đồ dùng Tennis, mới nhớ tới mục đích ra ngoài, lấy di động ra xem thời gian, sắp đến năm giờ, không biết có về nhà kịp hay không, nếu bố trở về mà không thấy cô đâu, ông ấy sẽ rất lo lắng...

Nhưng dù sao đã đến đây rồi, cũng đã đi được xa như vậy, nên đi sửa vợt Tennis thôi,

cùng lắm thì đợi lát nữa gọi cuộc điện thoại, nói cho bố là tối về là được...

Vì thế Sumitobi đẩy ra cửa hàng bán đồ dùng Tennis, tiếng chuông trên cửa phát ra tiếng

"Đlinh đlinh" thanh thúy, ông chủ cửa hàng nhanh chóng tiến lên tiếp đón.

"Hoan nghênh quý khách, cô bé, cháu mua đồ hay là..." Ông chủ là một ông lão hiền lành, tươi cười ôn hòa, làm cho người ta cảm thấy rất thân thiết.

"Ông ơi, ông có thể giúp cháu xem chiếc vợt Tennis này có thể sửa được không?" Hai

tay đưa vợt Tennis lên, Sumitobi khiêm tốn lễ phép nói.

Ông lão nhận lấy vợt Tennis, xem xét một chút, không khỏi nhíu mày: "Chiếc vợt

Tennis này bị hỏng rất nghiêm trọng, để ông thử xem."

Nói xong, đi sang một bên, đặt vợt Tennis lên một cái bàn đầy dụng cụ, bắt đầu sửa chữa, Sumitobi nhàm chán, bắt đầu hết nhìn đông tới nhìn tây ngắm cửa hàng, mắt sắc thấy ông lão chú ý tới mình, ông cười nói: "Muốn sửa chiếc vợt Tennis này thì rất phiền toái, giờ

cũng không còn sớm, chi bằng ngày mai cháu lại đến lấy, thế nào?"

"Vậy thì phiền toái ông..." Lễ phép cúi chào ông lão, chuẩn bị xoay người rời đi. "Đlinh đlinh "

Lại là một tiếng vang thanh thúy, cửa bị đẩy ra từ bên ngoại, người đi vào lập tức khiến

Sumitobi không thể rời mắt.

Đó là một thiếu niên thanh tú mảnh khảnh, mái tóc hơi quăn tự nhiên màu xanh Diên Vĩ, đôi mắt màu xanh Diên Vĩ thâm trầm, tươi cười ôn hòa như gió xuân, thấy thế nào cũng không giống như là tồn tại trong hiện thực, làm cho Sumitobi nghĩ rằng mình đang bị ảo giác...

"A, Yukimura, cháu đến rồi!" Ông chủ nghe thấy tiếng chuông nên buông xuống công

tác trong tay, quay đầu nhìn về phía người tới, chào hỏi nhiệt tình hơn lúc chào cô rất nhiều.

"Vâng, cháu đến để lấy vợt Tennis mà ngày hôm qua cháu muốn thay dây căng, ông chủ

Sanjo, ông sẽ không quên thay đấy chứ?" Không hổ là một người mảnh khảnh, giọng nói

cũng rất tinh tế, nói lời vui đùa mà không mất đi tao nhã, mang theo một chút bướng bỉnh lơ đãng, lại vẫn không thay đổi nụ cười, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái.

"Làm sao có thể, vợt Tennis của Yukimura, bác luôn luôn ưu tiên xử lý, chờ bác một chút, bác đi vào lấy!" Ông chủ cười rất sáng lạn, vội vàng vào trong buồng lấy vợt Tennis đi, mỹ thiếu niên lúc này mới chú ý tới Sumitobi đang đứng ở một bên, tươi cười lập tức hơi khựng lại.

"Watanabe-san?!"

Sumitobi còn đang ngơ ngẩn, nghe thấy tên này mới phục hồi tinh thần lại: "A? Cậu...

đang gọi tôi? Thật xin lỗi, ừm... cậu là ai?"

Nhìn thiếu niên lộ vẻ kinh ngạc, biết là hỏi như vậy là có chút đột ngột, rất rõ ràng là đối phương quen biết mình, không, phải nói là quen biết "Watanabe Sumitobi", nhưng rất nhanh, cô cũng không biết nên mở miệng như thế nào, dù sao cô quả thật không biết người trước mặt...

Gãi gãi đầu, Sumitobi tổ chức lại một chút ngôn ngữ trong đầu: "Cậu quen biết tôi à, lúc

trước tôi bị tai nạn xe cộ, sau khi tỉnh lại không nhớ gì cả, thật xin lỗi."

Thiếu niên nghe xong, lại sửng sốt, nhưng anh nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, trên gương mặt lộ ra tươi cười có chút tiếc hận: "Người nên xin lỗi là tôi, xin lỗi, Watanabe-san, bây giờ sức khỏe của cậu thế nào rồi?"

"Ách, vẫn tốt, bác sĩ nói không còn đáng ngại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hai ngày nữa sẽ về trường học!" đối phương rất khiêm tốn, ngược lại làm cho cô cảm thấy có

chút xấu hổ lên.

―Thế à, thế thì tốt rồi! À mà sao Watanabe-san lại ở đây?"

"Cô bé này à, đến sửa chữa vợt Tennis." Không đợi Sumitobi mở miệng trả lời, ông chủ Sanjo từ buồng trong đi ra thay cô mở miệng, vừa đưa vợt Tennis cho Yukimura, vừa trở lại bên cạnh bàn, cầm lấy đem vợt Tennis hỏng kia quơ quơ, nói: "Yukimura, cháu phải dạy cho cô bé này cách chơi tennis như thế nào cho đúng, biến vợt Tennis thành thế này, ông lão này nhìn mà rất đau lòng!"

Đang muốn phản bác ông lão rằng chiếc vợt Tennis này không phải của cô, thì vô tình nhìn thấy đáy mắt người bên cạnh chợt lóe kinh ngạc, ngẩn người, cho nên lại quên mở miệng.

"Ông chủ Sanjo hiểu lầm rồi, Watanabe-san không biết chơi tennis." Trên gương mặt lại hiện lên tươi cười như gió xuân, thiếu niên tên là Yukimura thay cô trả lời.

Nói tới đây, bọn họ không còn đề tài gì có thể nói, không khí liền yên lặng xuống, tuy

rằng Sanjo đã nhận ra không khí có chút kì quái, nhưng chỉ cảm thấy đó là vấn đề của những người trẻ tuổi, cho nên cũng không mở miệng nữa, tập trung sửa chữa vợt Tennis, Sumitobi bắt đầu thấy ngại ngại, đang chuẩn bị chào người bên cạnh rồi trở về nhà, lại không nghĩ tới đối phương lại mở miệng trước.

"Hình như nhà Watanabe-san và nhà tôi không xa nhau lắm, nếu đã tiện đường, thì cậu

có muốn cùng nhau đi không?"

Vốn thấy không khí quái dị nên chuẩn bị trốn, Sumitobi nghe thế liền sững sờ tại chỗ,

người ta đã mở miệng rồi, cô lại không thể cự tuyệt, hơn nữa, do đánh bậy đánh bạ mới tình

cờ đến đây, bây giờ nếu muốn tìm đường về, sợ là có chút khó khăn, giờ đã có người dẫn đường, vậy thì cớ gì mà không nhận chứ?

Vì thế Sumitobi mang tâm tình sung sướng gật gật đầu với đối phương.

Mà đối với người không biết suy nghĩ của cô như Yukimura mà nói, hành động mỉm cười gật đầu của cô này liền biến thành một tầng ý nghĩa khác, Sumitobi còn đang tiến hành hoạt động suy nghĩ phong phú, đương nhiên là không nhìn thấy đáy mắt Yukimura chợt lóe

vẻ buồn rầu...