Mặc Diện

Chương 3: Thấy rõ




Lại là trầm mặc, từ lúc đi ra khỏi cửa hàng tennis, ít nhất cũng đã hơn 10 phút, hai người bọn họ vẫn giữ trầm mặc quỷ dị, hiện tại cô thật sự không biết thiếu niên tên Yukimura này nghĩ gì, so với việc hai người cùng nhau về nhà, giữ không khí xấu hổ như vậy, còn không bằng một mình trở về còn hơn, cô sở dĩ đáp ứng là vì mình không biết đường, hơn nữa đối phương đã nói ra thì cô cũng không tiện cự tuyệt, giờ cô thật không rõ sao người này lại mời cô cùng nhau về nhà...

Kỳ thật Sumitobi nhìn ra được, Yukimura ở mặt ngoài rất ôn hòa với cô, nhưng luôn giữ khoảng cách còn xa hơn so với người bình thường, ví dụ như hiện tại, chỉ đi thẳng về phía trước, không quay đầu lại cũng không nói gì, cho dù cô có dừng lại bây giờ, có lẽ anh cũng không hề phát hiện ra !

Nếu đã muốn giữ khoảng cách như vậy, thì không tính là bạn bè của "Watanabe

Sumitobi", nếu không thì làm sao có tình cảnh này xuất hiện?

"Ừm, Yukimura-san..." Bởi vì không khí rất áp lực, Sumitobi có chút không chịu nổi,

vốn định tìm đề tài làm dịu không khí, chứ cứ thế này thì ngạt thở mất.

"Watanabe-san có chuyện gì vậy?" Yukimura Seiichi nghe thấy tiếng gọi, quay đầu lại, thông minh như anh làm sao có thể không phát hiện ra không khí xấu hổ, cho nên anh cũng biết Sumitobi gọi anh là muốn thay đổi không khí, anh cũng không biết nên làm gì, nên tùy cô vậy.

Nhưng anh lại phát hiện người vừa gọi anh lại không tập trung vào anh, khiến anh ngẩn người, trước kia, dù là ở đâu, trong tình huống gì, anh luôn có thể cảm nhận được ánh mắt chăm chú của cô vào mình, lúc ẩn lúc hiện, vậy mà bây giờ cô lại bỏ qua anh dễ dàng, có lẽ là do sự kiêu ngạo đặc hữu của thiếu niên, làm anh cảm thấy không thoải mái.

"Sao đằng trước lại có nhiều người vây quanh vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không? Chúng ta đi nhìn xem đi." Phát hiện đằng trước có rất nhiều người, Sumitobi đề nghị, từ đầu tới đuôi không hề nhìn thiếu niên bên cạnh một cái, cũng bởi vậy mà bỏ lỡ biểu cảm khá phong phú của Yukimura Seiichi.

"Được..." Yukimura thuận miệng lên tiếng, Sumitobi liền chạy đi, Yukimura không

nhanh không chậm đi theo, ánh mắt còn tập trung lên bóng lưng Sumitobi, có chút suy tư.

Tới gần đám đông, Sumitobi phát hiện tất cả mọi người đều ngửa đầu, Sumitobi cũng ngửa đầu theo, nhưng không biết là thân thể này bị cận thị hay là thế nào, cô không nhìn rõ lắm.

"Ai nha, con người bây giờ, đều không quý trọng sinh mệnh như thế..."

"Đúng đấy đúng đấy, có đứa con gái như vậy sẽ làm cha mẹ đau lòng nhiều lắm!" "Đương nhiên đau lòng, điều cha mẹ luôn kỳ vọng nhất chẳng phải là sự an toàn của con

cái sao?"

"Đúng là nghiệp chướng!"

Nghe tiếng nghị luận ồn ào bốn phía, Sumitobi khó hiểu, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Sumitobi kéo lại một người đàn bà trung niên đang đứng bên cạnh, hỏi chuyện gì đã xảy ra.

"Nghe nói cô bé kia bị oan ức ở trường học, giờ đang ở trên nóc nhà nhảy lầu tự tử, mới mười lăm, mười sáu tuổi thôi, nếu chết thật thì cha mẹ cô bé ấy sống thế nào bây giờ đây?!" Người đàn bà trung niên chỉ vào sân thượng của tòa nhà, lắc lắc đầu, tiếc hận nói.

Yukimura vừa theo kịp nghe thấy thế, ngẩng đầu nhìn nóc nhà, vẻ mặt lập tức kinh

hoảng: "Kia không phải là học sinh năm thứ nhất Setsumiru-san sao?"

Nghe xong Yukimura nói, Sumitobi cũng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Yukimura:

"Cậu quen cô ấy?"

Yukimura khẽ nhíu lông mày lại, gật đầu: "Cô ấy thường xuyên đến xem chúng tôi huấn luyện, hai ngày trước đã đánh vỡ cúp xuất sắc của câu lạc bộ Tennis, bị lệnh cưỡng chế không được đến câu lạc bộ Tennis nữa..."

"Cô ấy nói như thế nào?"

Câu hỏi rất đương nhiên rất hợp lý, nhưng lại làm Yukimura sửng sốt, do dự một lát, Yukimura vẫn nói ra: "Cô ấy nói không phải cô ấy làm, nhưng lúc ấy mọi chứng cứ đều chỉ hướng cô ấy, hơn nữa mọi người cũng đều rất tức giận, cho nên việc này cũng không giải quyết được gì..."

"Vậy các cậu đã điều tra chưa?"

"Bunta đi tới cửa, nghe thấy trong phòng nghỉ có tiếng vỡ, lập tức đẩy cửa ra đi vào, lúc ấy trong phòng chỉ có một mình cô ấy." Yukimura không còn mỉm cười, sắc mặt bắt đầu nghiêm túc lên, muốn chứng minh những câu mình nói là thật.

"Nói cách khác, căn bản là không có ai tận mắt nhìn thấy cô ấy phá hỏng cúp, không

phải sao?" Sumitobi cũng nhíu mày, phân tích lời nói của Yukimura.

"..." Yukimura im lặng, sự thật quả thật đúng như lời cô nói, xem ra con người khi tức giận quả thật dễ dàng phán đoán sai lầm.

Thấy Yukimura trầm mặc không nói, Sumitobi cũng không nói gì nữa, lại ngẩng đầu nhìn nóc nhà, sau đó chạy nhanh vào tòa nhà.

Yukimura lại suy tư một màn quen thuộc này, cũng nhanh chóng bước theo.

Mặc dù tòa nhà này có bảy tầng, nhưng do có thang máy cho nên bọn họ đến sân thượng

rất nhanh, đến nơi, Sumitobi rốt cục cũng thấy rõ ràng tình huống.

Một đôi vợ chồng trung niên đứng ở chỗ không xa mép sân thượng, đau khổ khuyên bảo, giọng nói run rẩy, nước mắt không ngừng chảy, mà cô gái đang đứng ở ngoài vòng bảo hộ vẫn không hề dao động, đôi mắt trống rỗng vô thần nhìn xuống dưới lầu.

Cảnh sát cũng tận tình khuyên bảo cô ấy không nên coi nhẹ sinh mệnh, nhưng cô gái vẫn không có phản ứng gì.

Thẳng đến khi Yukimura hô: "Setsumiru-san!"

Lúc này cô gái mới có phản ứng, quay đầu nhìn về phía Yukimura, nước mắt lập tức rơi xuống. Giờ khắc này, Sumitobi tận mắt nhìn thấy tình cảm trong mắt cô gái, lại quay đầu nhìn về phía Yukimura bên cạnh, chỉ thấy anh cau mày, không biết có nhận ra không.

Đôi vợ chồng trung niên kia thấy con gái bọn họ phản ứng với lời nói của Yukimura, lập tức chạy tới kéo lấy ống tay áo Yukimura, liên tục cầu xin anh cứu con gái mình.

Yukimura an ủi vợ chồng Setsumiru, tiếp tục nói với Setsumiru Rei: "Setsumiru-san, có

chuyện gì chúng ta có thể từ từ nói, bạn có thể xuống đây trước được không?"

Yukimura nhẹ nhàng nói, trên gương mặt lộ vẻ lo lắng, anh không hi vọng lại nghe thấy có người vì bọn họ mà xảy ra chuyện không hay. Nghĩ vậy, Yukimura hơi nghiêng đầu, nhìn thoáng qua gương mặt Sumitobi, hơi kinh ngạc phát hiện ra hình như cô vẫn bình tĩnh như trước.

Nghe thấy Yukimura nói vậy, Setsumiru Rei thất thần trong nháy mắt, đừng nói là lo lắng, anh thậm chí chưa từng nói chuyện nhiều với cô, giờ khắc này, cô thật hạnh phúc, bởi vì chưa từng có nữ sinh nào khiến Yukimura Seiichi để ý như thế...

Nhưng cứ nghĩ đến chuyện hai ngày trước, mặc dù anh chưa hề nói gì, nhưng ánh mắt

anh lại rất đạm mạc, và người khác hiểu lầm, lại khiến Setsumiru Rei đau lòng đến tột đỉnh.

"Yukimura-senpai, lúc trước em đã nói rằng không phải em làm, em không hề phá hỏng cúp, vì sao mọi người đều không tin em..." Run run mở miệng, ánh mắt Setsumiru Rei không hề rời khỏi Yukimura, gương mặt tràn ngập thê lương: "Anh đã nếm thử cảm giác bị mọi người hiểu lầm, bị mọi người xa lánh chưa? Cho dù không phải lỗi của mình, mà mọi

lời biện giải lại đều bị cho rằng là che giấu, không ai tin tưởng em, em thật sự không biết nên làm gì bây giờ..."

"Setsumiru-san, bạn xuống dưới trước đã, chúng ta sẽ lại điều tra một lần nữa!"

Yukimura thấy tình trạng như vậy, mặc dù là vương giả của Rikkaidai, cũng có chút luống

cuống.

"Không cần nữa, đã..." nước mắt Setsumiru càng chảy mãnh liệt hơn, cô vẫn cố gắng nở nụ cười, mặc dù có chút khó coi: "Yukimura-senpai, cám ơn anh!"

Cám ơn anh, cuối cùng còn đến gặp cô, cũng cám ơn anh, cuối cùng làm cho cô không còn tiếc nuối.

Setsumiru Rei chậm rãi buông lỏng tay ra, ngả người ra sau, dưới lầu liên tiếp truyền đến tiếng kinh hô, mẹ của Setsumiru Rei hét lên một tiếng rồi hôn mê bất tỉnh, Yukimura và

cảnh sát phản xạ vọt đi lên, không nghĩ tới lại có người còn nhanh hơn bọn họ.

Sumitobi thừa dịp lúc Yukimura và Setsumiru nói chuyện, chậm rãi lẻn bước đến cạnh vòng bảo hộ, cho nên khi Setsumiru buông lỏng tay ra, cô lập tức vọt lên, kịp thời kéo tay Setsumiru lại, Setsumiru liền bị va lên tường tòa nhà.

Dưới lầu lại vang lên tiếng kinh hô, mọi người rốt cục cũng thở phào, đang muốn chạy

lên hỗ trợ, lại nghe thấy tiếng gào của Setsumiru Rei.

"Buông ra, chị mau thả tôi ra!"

"Chết tiệt!" Sumitobi thật sự không thể nhịn được nữa, chỉ tại hành động của Setsumiru

Rei khiến cô nhớ lại kí ức không đẹp.

Kiếp trước, lúc 15 tuổi, cô mới biết mình bị bệnh tim bẩm sinh, từ đó về sau, cuộc sống của cô liền gắn với bệnh viện, khi đó, cô gặp rất nhiều cuộc sinh ly tử biệt, những tiếng thét khàn giọng vang lên cũng không thể lấy lại được sinh mệnh đã mất đi, khi đó cô đã nghĩ, dù thế nào, cô cũng phải tận lực sống sót.

Bị tiếng kêu to thình lình của Sumitobi dọa, Setsumiru Rei ngừng giãy dụa, Sumitobi tiếp tục nói: "Cô đang nháo cái gì thế, cô cứ cam tâm tình nguyện cúi đầu trước vận mệnh như thế sao? Tự tình cúi đầu với những người cười nhạo cô, với người hãm hại cô sao? Cô cho là như vậy thì người khác sẽ biết cô là trong sạch sao? Đây không phải là chứng minh với người khác sự trong sạch của cô, mà là trốn tránh!"

"Watanabe-senpai..." Đôi mắt Setsumiru Rei có một chút dao động, vì thế Sumitobi

cũng dần nhẹ nhàng nói.

"Sao cô không nghĩ tới cha mẹ của cô, cho dù khắp thiên hạ đều từ bỏ cô, bọn họ cũng sẽ không làm thế, cô có thấy những kẻ đó đáng giá làm cha mẹ cô đau lòng không?" đôi mắt Sumitobi cũng dần dần bị làn nước mắt bao phủ, ít nhất cô cho rằng như vậy là đúng, bởi vì

cô hiểu được, sống sót là sự báo đáp tốt nhất với cha mẹ, cho nên cô mới cố gắng sống sót,

dù là ở trong hoàn cảnh gì.

" Bố... Mẹ..." như là bị Sumitobi cảm động lây, Setsumiru Rei bắt đầu không ngừng chảy nước mắt, lúc này, cô mới nhớ tới cha mẹ cô.

"Trên thế giới này có rất nhiều người muốn sống sót lại không làm được, vậy đến tột cùng thì cô đứng ở lập trường gì mà lại ở đây từ bỏ sinh mệnh của chính mình?" Giờ khắc này, tất cả mọi người trầm mặc, yên lặng nghe từng câu nói của cô gái, bởi vì không có mấy ai có thể hiểu được một cách triết lý như vậy về sinh mạng con người.

"Không biết cô đã từng nghe qua câu này chưa." Sumitobi nói tới đây, lộ ra tươi cười ôn hòa: "So với việc đi tìm chết, không bằng sống cho tốt đến thời khắc cuối cùng, chỉ có cố gắng sống sót, như vậy mới là sự trả thù lớn nhất với những người đã khinh thường cô. Như vậy, cô có còn muốn dùng loại phương pháp này trốn tránh nữa không?"

"Ít nhất, tôi sẽ không..."

Nghe đến đó, Setsumiru rốt cục được mở ra khúc mắc, lập tức khóc rống, liên tục nói

"xin lỗi‖.

Mọi người giờ mới phản ứng lại, chạy lên giúp Sumitobi kéo Setsumiru Rei lên, dưới lầu truyền đến một trận hoan hô, Sumitobi rốt cục cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Bố của Setsumiru Rei không ngừng nói lời cảm ơn với cô, Sumitobi chỉ lắc lắc đầu ý

bảo không có gì.

Chú ý tới trời càng ngày càng tối, Sumitobi nhíu chặt mày, chắc bố đang rất lo lắng, đều đã trễ thế này.

Chú ý tới vẻ mặt Sumitobi, Yukimura uyển chuyển nói tạm biệt với mọi người, trước khi đi, Setsumiru Rei kéo lại ống tay áo Sumitobi, do dự giống như có chuyện muốn nói.

"Muốn nói gì thì cứ nói đi" Nhìn ra Setsumiru khó xử, Sumitobi mở miệng nói.

"Watanabe-senpai, lúc chị bị người khác hiểu lầm, không lẽ chị không suy nghĩ miên man gì thật sao?" Rất cẩn thận hỏi xong những lời này, Setsumiru Rei không dám ngẩng đầu nhìn sắc mặt Sumitobi, Sumitobi cũng hiểu ý cô ấy là chuyện xảy ra trước vụ tai nạn xe

cộ kia.

Watanabe Sumitobi nghĩ thế nào thì cô không biết, nhưng cô không phải cô ấy, cô có suy nghĩ riêng của mình: "Trước kia chị nghĩ thế nào thì chị không biết, có một số việc nếu đã xảy ra thì luôn phải đi đối mặt, bây giờ chị chỉ là đặt sinh mệnh lên trên hết mà thôi."

Nghe xong lời nói của Sumitobi, đôi mắt Setsumiru càng thêm kiên định: "Senpai, cám

ơn chị!"

Gật gật đầu với cô ấy, Sumitobi và Yukimura rời khỏi sân thượng.

Trong thang máy, vẫn là trầm mặc quỷ dị, trải qua chuyện vừa rồi, Yukimura cũng đang lo lắng chuyện xảy ra lúc trước, có khả năng Sumitobi cũng bị người khác hãm hại, cảm thấy chuyện mình đã nóng vội phán đoán quả thật rất lỗ mãng.

"Watanabe-san, xin lỗi..."

Yukimura bỗng nói xin lỗi, Sumitobi cảm thấy lạ lùng cũng không biết làm sao.

"Ách? Sao cơ?"

"Không có gì..." Yukimura lại mỉm cười như gió xuân, chỉ là lần này lại khiến Sumitobi cảm thấy sự chân thành: "Watanabe-san đã không nhớ rõ tớ, vậy thì chúng ta quen biết nhau một lần nữa vậy, tớ tên là Yukimura Seiichi, học sinh năm thứ hai trung học Rikkaidai!"

Thấy Yukimura chân thành, Sumitobi thật sự sửng sốt, nhìn bàn tay Yukimura vươn đến, Sumitobi cũng chân thành nắm lấy: "Watanabe Sumitobi, cũng là Rikkaidai học sinh năm thứ hai trung học."

"Đinh" một tiếng, thang máy xuống tới tầng một, Sumitobi dẫn đầu bước ra thang máy, nhìn bóng lưng Sumitobi, Yukimura thầm cảm thán, hình như cô ấy đã thay đổi...