Mặc Diện

Chương 38




Hoàn toàn không biết sau lưng có người theo dõi, ba người tiếp tục đi dạo trong công viên giải trí, Sumitobi hưng phấn hết nhìn đông tới nhìn tây, giống như là Lưu mỗ mỗ vào lộng lẫy viên, lực chú ý hoàn toàn bị này chơi trò chơi phương tiện hấp dẫn đi.

Thấy Sumitobi có vẻ rất vui mừng, Yukimura cũng không nhịn được cười thư thái, bị

Atobe nhìn thấy rõ, thừa dịp Sumitobi nhìn người bán hàng rong làm kẹo đường, đi tới bên

cạnh Yukimura.

"Yukimura, cậu thích cái tên kia đúng không, hm?" Atobe đi thẳng vào vấn đề, làm Yukimura ngẩn người, nhưng nhanh chóng định thần lại, ánh mắt lại nhìn Sumitobi đang trò chuyện về kẹo đường với chú bán hàng.

"Tớ thừa nhận, vậy còn cậu?" Yukimura không tính giấu diếm Atobe, cẩn thận như anh, nếu đã hỏi như vậy, tự nhiên là đã nhận ra, vậy thì anh cũng không có gì tất yếu phải trốn trốn tránh tránh.

Anh không muốn kể với bất cứ ai, duy độc Atobe, anh không muốn giấu diếm.

Yukimura nói xong, quay đầu nhìn về phía Atobe, nhìn thẳng vào đôi mắt kiên định của Yukimura, ngược lại lại làm Atobe ngẩn người, Atobe quay đầu đi, cười cười, không có kiêu ngạo, mà có vài phần bất đắc dĩ.

"Cậu nói xem, tên kia có cái gì tốt? Vì sao lại làm người ta vừa nhìn là không dời được mắt?"

Nghe thấy Atobe hỏi, Yukimura cũng không nhịn được suy nghĩ, rốt cuộc Sumitobi có

gì hấp dẫn anh? Từ lúc nào thì anh đã...

Nhớ ngày đó, anh và cô bất quá chỉ là người lạ mà thôi, lần đầu tiên bị cô làm cho rung động là lúc Setsumiru nhảy lầu, nghe thấy quan điểm của cô đối với tính mạng, anh còn nhớ rõ lúc cô cười nói với Setsumiru rằng mình sẽ không trốn tránh, hình như trong lòng mình có một luồng gió nhẹ thổi vào, nhu hòa mà ấm áp.

Chính là bắt đầu từ lúc đó!

Sau đó, Sumitobi lần lượt giải đáp những vấn đề mà đã khiến anh hoang mang hồi lâu, lần đầu tiên Yukimura nhìn thấy, một cô gái cũng có thể tự tin mà kiên cường như vậy.

"Có lẽ..." Yukimura nhìn Sumitobi khi thì cười nói chuyện phiếm, khi thì cuốn làm kẹo đường, dừng một chút, không kìm lòng được cười cười, sau đó nói tiếp: "Là vì nụ cười tươi

của Sumitobi, luôn cảm thấy giống như luồng gió mềm nhẹ trong ngày hè nóng bức, có thể ở lúc phiền chán, làm cho người ta an tĩnh lại..."

Sau đó, sẽ ở trong ngày mùa hè, yêu mến luồng gió nhẹ ấy, hi vọng nó có thể luôn luôn

thổi, không bao giờ ngừng lại...

"Chính là cảm giác như vậy" Yukimura nhìn người bán hàng rong bắt đầu dạy Sumitobi cuốn kẹo đường, gương mặt cô vẫn luôn tươi cười, hết thảy đều được Atobe nhìn thấy hết, kinh ngạc qua đi, Atobe lại mỉm cười tự tin như thường ngày.

"Giống bổn đại gia" Atobe xoay người, đối mặt với Yukimura: "Thứ bổn đại gia thích thì nhất định phải có được, bổn đại gia thích nụ cười tươi của cô ấy, cho nên cho dù cậu là bạn của bổn đại gia, bổn đại gia cũng sẽ không dễ dàng bỏ cuộc!"

Sau khi làm rõ chuyện với Atobe, Yukimura đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn, vốn đang định nói với Atobe rằng mình cũng sẽ không bỏ cuộc, nhưng chưa kịp mở miệng, Sumitobi đã cầm một cái kẹo đường to như đầu cô chạy tới, vẻ mặt thỏa mãn cười. Vì thế Yukimura cười cười, mở miệng hỏi.

"Hai người đang nói gì vậy? Thoạt nhìn thật vui vẻ."

Nghe Yukimura nói vậy, Sumitobi lắc lắc kẹo đường trong tay, nói: "Bác ấy dạy tớ cách làm kẹo đường như thế nào, bác ấy tặng cho tớ chiếc này đấy!"

"Hm? Cái thứ không hoa lệ đó có gì ngon" Atobe nhíu nhíu đầu lông mày, ghét bỏ liếc kẹo đường trong tay Sumitobi một cái.

Vừa nghe thấy khẩu khí của Atobe, Sumitobi ngẩn người, cắn kẹo đường một cái, mở to mắt nhìn Atobe: "Atobe-kun, không lẽ cậu chưa ăn kẹo đường bao giờ à? Đúng là một người không có thơ ấu..."

Sumitobi không nhịn được cảm thán, cô còn nhớ rõ kiếp trước cô cũng bị bạn thân của

mình nói là tên không thơ ấu!

Không tính so đo với Sumitobi, Atobe chỉ nhíu nhíu mày, liếc Sumitobi một cái, nói:

"Hm? Hiếm khi đi hẹn hò, không định đi chơi sao? Không lẽ cậu không dám..."

"Ai không dám chứ, đương nhiên tớ sẽ đi!" Sumitobi đúng lý hợp tình nói, đây là một trong những điều tiếc nuối nhất của cô kiếp trước, cô đã nói rồi, kiếp này, cô phải bù lại tất

cả sự tiếc nuối của kiếp trước.

Thấy Sumitobi dễ dàng trúng câu khích tướng của Atobe, Yukimura bất đắc dĩ cười cười, chỉ lo lắng sợ là đến lúc đó, Sumitobi sẽ không cười nổi...

Nhìn thấy phản ứng của Sumitobi, khóe miệng Atobe khẽ nhấc lên một độ cong quỷ dị, sau đó nghe thấy Atobe nói: "Tốt lắm, vậy thì bắt đầu từ Yun-night Speed đi!"

Ba người đi về phía Yun-night Speed, trong một cái cây phía sau cách đó không xa,

Marui và Kuwahara vươn đầu ra.

"Không ổn! Sao mà càng nhìn càng thấy giống hẹn hò vậy..." Kuwahara nói đến đây,

dừng một chút, chống cằm trầm tư trong chốc lát sau, quay đầu lại hỏi Marui: "Bunta,

cậu..."

Kuwahara còn chưa nói xong đã treo ba cái vạch đen lên đầu, chỉ thấy Marui lóe mắt đầy sao gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng Sumitobi.

"Cái kẹo đường kia hình như rất ngon..."

......

... "Á!!!!"

Đi đến trước Yun-night Speed, nghe thấy nhiều tiếng thét chói tai vang lên, cùng với

Yun-night Speed gào thét mà qua, Sumitobi rụt rụt cổ, trên trán cũng treo mấy cái vạch đen.

"Đi xếp hàng chứ, hm?" Atobe lắc lắc mái tóc, ung dung ném một câu, lập tức đi về phía đám người đang xếp hàng.

Sumitobi nuốt nước bọt, kiên trì đi theo, Yukimura nhìn thoáng qua Sumitobi thấy cô ngay cả đi đường cũng bắt đầu như máy móc, không nhịn được bật cười "phì" một tiếng, tò mò muốn xem Sumitobi có thể kiên trì tới khi nào, vì thế cũng đi theo.

Rõ ràng có rất nhiều người xếp hàng, đội ngũ cũng rất dài, nhưng Sumitobi cảm thấy sắp đến lượt bọn họ đến nơi, Yukimura săn sóc nói cô nên ngồi ở giữa, vì không muốn Sumitobi bị kinh hách nhiều. Atobe biết tâm tư của Yukimura, tỏ vẻ không sao cả, sau đó lập tức đi đến vào một bên ngồi xuống, Sumitobi tiếp tục như máy móc đi vào, ngồi xuống bên cạnh Atobe, sau đó Yukimura ngồi xuống bên cạnh Sumitobi.

Thẳng đến khi nữ nhân viên công tác thay ba người điều chỉnh xong phương tiện an toàn, đầy quyến rũ liếc mắt đưa tình với Yukimura và Atobe, Sumitobi buông tha không

giãy dụa nữa, dù sao đã là chuyện ván đã đóng thuyền rồi, lúc này cô bình tĩnh lại, nhưng bởi vì vừa quá khẩn trương nên sắc mặt hơi trắng.

Atobe có chút không nhìn được, cô gái không hoa lệ này sợ hãi mà còn cố cái gì? Vì thế Atobe quay đầu nhìn về phía khác, như không thèm để ý nói: "Hm, sợ hãi thì nhắm mắt lại, sẽ qua nhanh thôi..."

Nhưng mà Sumitobi quá khẩn trương nên không nghe thấy Atobe nói gì, bằng không đã sớm phản bác rồi, Yun-night Speed chậm rãi khởi động, ngay từ đầu rất chậm, dần dần chạy lên đỉnh, sắc mặt Sumitobi càng ngày càng trắng, càng ngày càng căng thẳng, ngay cả âm thanh xung quanh cũng dần dần không nghe thấy gì...

Lúc này, trong lòng bàn tay trái truyền đến độ ấm quen thuộc, Sumitobi giật mình quay đầu, nhìn vào đôi mắt ôn hòa tràn ngập ý cười của Yukimura, chỉ thấy Yukimura giật giật miệng, lời nói bởi vì Yun-night Speed tới đỉnh đột nhiên lao xuống mà bị bao phủ vào nhiều tiếng thét chói tai bốn phía.

Sumitobi rốt cuộc không ức chế được kêu lên, Yun-night Speed theo quỹ đạo nhanh chóng lao lên, lao xuống, sau đó chuyển biến 360°, Sumitobi hoàn toàn không dám mở mắt ra, chỉ có thể gắt gao nhắm mắt lại, cho dù như vậy, cô vẫn có thể cảm giác được quỹ tích chuyển động của Yun -night Speed, trời đất đảo lộn, Sumitobi cảm thấy đầu choáng váng

rất khó chịu.

Nói nhanh không nhanh, nói chậm không chậm, Yun-night Speed vòng vo không bao nhiêu vòng rồi chậm rãi ngừng lại, Sumitobi mới dám mở mắt ra, cảm giác trước mắt đều là ngôi sao không ngừng bay vòng, Atobe và Yukimura lúc đi lên trông như thế nào, lúc xuống dưới vẫn trông như thế, thậm chí ngay cả mái tóc cũng không rối bời, điều này làm Sumitobi bội phục, đồng thời cũng không khỏi nghĩ, xem như mình không còn tiếc nuối nữa, hơn nữa âm thầm thề, về sau không bao giờ đến chơi công viên giải trí nữa, đúng là không tội lại tự đi tìm phạt!

Sumitobi đi xuống Yun-night Speed, một hồi lâu cũng chưa thể khôi phục lại, rơi vào đường cùng, Yukimura giúp đỡ Sumitobi tìm ghế dài ngồi xuống, Sumitobi ngồi xuống ghế dài không hề nhúc nhích, cố nén dạ dày xoắn lại bốc lên.

Kiếp trước ở bệnh viện, mỗi ngày làm kiểm tra cũng chưa khó như vậy, bây giờ Sumitobi lại cảm thấy mình đúng là dở hơi mới đi đồng ý đề nghị của Atobe chạy đến công viên giải trí...

Thấy Sumitobi có vẻ rất khó chịu, Yukimura hơi lo lắng ngồi bên cạnh Sumitobi, giúp cô vỗ lưng để dễ thở.

"Sumitobi, cậu đừng quá gắng gượng..."

Thấy Sumitobi như vậy, Atobe lại không mang Kabaji đi cùng, vì thế rất bất đắc dĩ tự mình chạy đi mua đồ uống...

"Lát nữa đi chơi trò gì đó thoải mái vậy" Yukimura vừa vỗ vỗ lưng Sumitobi, vừa nói.

Sumitobi vốn định mở miệng nói gì đó, nhưng bất đắc dĩ vì vừa định mở miệng là dạ dày lại

cuộn lên, mà ngay cả gật gật đầu, Sumitobi cũng cảm thấy choáng váng...

Lát sau, Atobe cầm hai chai đồ uống đã trở lại, vừa đưa đồ uống cho Yukimura, vừa oán giận nói: "Hm, cái nơi không hoa lệ này, không có hồng trà Ceylon mà bổn đại gia muốn uống..."

Tiếp nhận đồ uống Yukimura đưa, nghe Atobe oán giận, Sumitobi tuy không biết hồng trà Ceylon là trà gì, nhưng nhìn đồ uống trong tay... À, là loại đắt nhất, dù sao hồng trà Ceylon này chính là loại trà quý báu xa xỉ...

Sau đó Sumitobi ra một cái kết luận: đại gia Atobe thật sự rất đáng đánh đòn...

"Như vậy, kế tiếp..." Atobe khoanh một bàn tay ngang ngực, một bàn tay chống cằm, suy nghĩ, chưa nghĩ ra thì đã bị Yukimura đánh gãy.

"Hay là đi đu quay bánh xe, ngắm phong cảnh cũng không tệ" Cố ý nói muốn đi đu quay bánh xe, Yukimura quay đầu lại nhìn Sumitobi một cái, nghĩ là một trò chơi nhẹ nhàng như đu quay bánh xe như vậy, có lẽ Sumitobi sẽ thoải mái hơn.

Sau đó Yukimura lại buồn bực, bởi vì kiếp trước bị bệnh tim nên cô có chứng sợ độ cao cực kỳ nghiêm trọng, thế cho nên khi đu quay bánh xe vừa lên được một nửa, Sumitobi đã lui vào góc không dám cử động tí nào...

Yukimura rất bất đắc dĩ, anh cảm thấy mình không có khả năng đưa ra đề nghị đi ngồi ngựa gỗ xoay tròn, nhưng mà ngoài ngựa gỗ xoay tròn ra anh lại không biết còn có trò chơi gì mà Sumitobi có thể chơi được...

Vì thế ba người xuống đu quay bánh xe, nghỉ ngơi trong chốc lát đợi Sumitobi đỡ hơn,

rồi bắt đầu đi dạo xung quanh trong công viên giải trí, thẳng đến khi đi đến một căn nhà treo

bốn chữ "Lâu đài u linh", mới dừng lại.

Sumitobi nhìn nhìn bốn chữ to quỷ dị viết máu chảy đầm đìa, không nhịn được nghĩ,

chẳng lẽ... đây là nhà ma?