Mặc Diện

Chương 53: Tập thể hành động




"Đại thám tử Watanabe bị mù đường sao? Không thể nào!" Kirihara không quá tin tưởng, quay đầu cùng Marui liếc nhau một cái, Marui lắc lắc đầu tỏ vẻ mình cũng là lần đầu tiên nghe thấy tin này, sau đó hai người cùng quay đầu nhìn về phía Yanagi Renji, thấy Yanagi Renji lấy notebook và bút ra viết "lẹt rẹt" lên, liền biết không thể trông cậy Yanagi để biết thêm điều gì

Yanagi viết xong rồi khép lại notebook, sau đó quay đầu nhìn Shiraishi, mở miệng nói: "Xem vẻ mặt kinh ngạc của Shiraishi, tỷ lệ cậu ấy không biết là 82%, Yukimura và Atobe biết Sumitobi bị mù đường tỷ lệ là 28%..."

Niou cũng liếc Shiraishi một cái, nhún vai nói: "Xem ra cậu ấy đúng là không biết,

puri."

Yagyu đẩy đẩy kính mắt trên mũi, nhíu mày quay đầu nhìn Sanada vẫn im lặng bên cạnh

mình: "Sắc trời không còn sớm, bên ngoài không quá an toàn, xem ra chuyện khá gay go"

Sanada nhìn Yukimura đang gọi điện thoại cho Sumitobi, đã nhiều năm quen nhau, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Yukimura vội vã đến thế, nghĩ vậy, Sanada kéo kéo vành nón, thấp giọng nói: "Thật là, quá lơi lỏng!"

Sanada vừa dứt lời, Yukimura liền tắt điện thoại, tay cầm điện thoại vô lực thả bên chân, nhìn sắc mặt Yukimura càng khó coi, Shiraishi tuy biết kết quả chắc chắn không lạc quan, vẫn là đại diện cho toàn thể thành viên Shitenhoji hỏi: "Sao rồi, Sumitobi có trả lời điện thoại không?"

"Điện thoại của cậu ấy tắt..."

Nghe Yukimura nói vậy, Koharu nhảy dựng lên, hai tay ôm mặt khoa trương kêu lên, nhưng vẻ lo lắng rất rõ ràng, khác với sự thả lỏng lần trước: "Sao cơ, Sumitobi sẽ không gặp chuyện đấy chứ? Yuuji, tớ không muốn không tìm thấy Sumitobi đâu!!"

Yuuji thấy thế lập tức đứng lên, cẩn thận kéo Koharu vào trong lòng, vỗ vỗ vai Koharu, an ủi: "Koharu, đừng lo, Sumitobi sẽ không sao, nhất định sẽ giống Kin không bao lâu sau sẽ về được!"

Yukimura ngẩn người, nhanh chóng cất điện thoại, quay đầu nói với Shiraishi: "Tớ đi ra

ngoài tìm đây!"

Shiraishi nghe xong cũng lập tức đứng lên, nhóm người Shitenhoji cũng đứng lên theo, nói là bọn họ cũng đi, Yukimura gật đầu với Shiraishi, nhóm người chuẩn bị ra cửa, tiếng Kirihara bỗng vang lên phía sau.

"Đội trưởng! Tìm đại thám tử Watanabe sao có thể thiếu được bọn em!"

Yukimura quay đầu lại, thấy Sanada dẫn nhóm người Rikkaidai cũng đi theo, Kirihara và Marui đi đầu đều tràn đầy tinh thần, Yukimura lại nhìn Sanada, Sanada chỉ kéo kéo vành nón, gật đầu khẳng định với Yukimura.

Ngay sau đó Kikumaru của Seigaku cũng ầm ĩ lên: "Bọn tớ cũng đi! Nhiều người thì tìm

được nhanh hơn!"

Tezuka gật đầu đồng ý đề nghị của Kikumaru, anh cũng có ý định như vậy, cho dù

Kikumaru không nói, anh cũng sẽ mở miệng: "Không được sơ suất đi thôi!"

Có nhiều người giúp như vậy, Yukimura cảm thấy yên tâm rất nhiều, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, Yukimura khẽ cười, gật đầu với mọi người.

Inui Sadaharu khép lại notebook trong tay, đẩy kính mắt trên mũi, tự tin cười cười: "Chiếu theo tình hình này, tỷ lệ tìm thấy Watanabe là 98%!"

"Tính toán của cậu sai rồi, Sadaharu!" Nhưng sự tự tin của Inui nhanh chóng bị Yanagi

đánh vỡ, anh thấy Yanagi còn tươi cười tự tin hơn cả Inui, nói: "Là 100%!"

Vì thế mọi người hùng hổ ra ngoài, phòng ăn vừa rồi còn vô cùng náo nhiệt lập tức chỉ còn lại Hyoutei, Oshitari Yuushi nhìn phòng ăn nháy mắt lạnh lẽo, không nhịn được thở dài, quay đầu nhìn Atobe: "Ồ~, xem ra bữa cơm chiều phải chậm lại rồi! Atobe, cậu không đi tìm Peter sao?"

Atobe không tính để ý đến Oshitari, xoay người bước đi, lão quản gia vội vàng đuổi kịp Atobe, để ngừa thiếu gia mình có phân phó gì, thẳng đến khi đi ra phòng ăn, lão quản gia cuối cùng không nhịn được mở miệng hỏi Atobe yên lặng đi phía trước: "―Thiếu gia Atobe, vì sao cậu không nói cho bọn họ rằng cậu phái người đi theo cô Watanabe?"

Nghe lão quản gia nói vậy, Atobe mới dừng lại, nhưng không quay đầu lại: "Bởi vì nhìn thấy Yukimura như vậy có lẽ có thể làm cho cái cô gái không hoa lệ kia hiểu được chút gì đó, hm?"

Nói xong, Atobe ngẩng đầu nhìn bầu trời càng ngày càng tối, mấy ngôi sao đang dần dần xuất hiện, nhìn chăm chú vào ngôi sao sáng lạn nhất, khóe miệng Atobe đột nhiên gợi lên một nụ cười, bởi vì anh nhớ tới Sumitobi từng nói một câu.

Tớ từng nghe nói, thành phố không phải nơi thích hợp để ngắm sao, là vì sự phồn hoa

của thành phố sẽ che đi ánh sáng của sao…

Nhưng tôi cảm thấy không hẳn vậy, người ta nếu có lòng ngắm sao, thì sẽ không bởi vì

ánh sáng của thành phố mà bỏ qua ánh sáng hoa lệ của sao!

"Xem ra lần này cậu sai rồi!" Atobe cúi đầu, không nhìn bầu trời nữa, lẩm bẩm: "Trong

thành phố vẫn không thích hợp ngắm sao, bởi vì người có tâm nhiều lắm..."

Trong phòng ăn, Oshitari nhìn bóng dáng Atobe biến mất ở cửa, bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn hai người đang căng thẳng với nhau.

Đó là quản lí của bọn họ - Sato Mika và con gái viên chức công ty Atobe - Takagi

Akina...

Oshitari nhấc khóe miệng một cái, hứng thú nhìn hai cô gái, những người Hyoutei khác thấy Atobe không lo lắng cho Sumitobi, nghĩ chắc là có biện pháp tìm được cho nên đều tan, chỉ có Mukahi thấy nghi hoặc với hành động của Oshitari, cau mày ngồi bên cạnh

Oshitari, cắn ống hút, uống Côca mà người hầu vừa bưng lên.

Biết Mukahi ngồi ở bên cạnh mình, Oshitari cười cười, liếc Mukahi một cái, đột nhiên mở miệng hỏi: "Gakuto, cậu cảm thấy chuyện Peter mất tích là ngẫu nhiên hay là tất nhiên?"

Nghe thấy Oshitari bỗng dưng hỏi vậy, Mukahi ngẩn người, sau đó bị Côca làm nghẹn ho khan, vất vả bình thường lại, đúng lúc Oshitari nghĩ Mukahi phát hiện ra điều gì đó,

Mukahi lại nói một câu làm Oshitari treo mấy vạch đen lên mặt: "Gì cơ, thì ra Peter là chỉ

Watanabe sao?!"

"Này này, đó đâu phải trọng điểm..." Oshitari cảm thấy rất vô lực, không còn trông cậy

vào chuyện Mukahi có thể trả lời vấn đề của anh nữa, tiếp tục nhìn hai cô gái.

Vẻ mặt Takagi Akina lơ đễnh, Sato Mika đứng ở trước mặt cô, sắc mặt rất khó coi, ngữ khí khẳng định nói: "Cậu cố ý!"

Takagi Akina mở to mắt nhìn, vẻ mặt vô tội: ―Mika, tớ không hiểu cậu có ý gì..."

Sato Mika thấy Takagi Akina giả vờ vô tội, lập tức nổi giận, vươn tay đập mạnh vào bàn trước mặt Takagi Akina, "rầm" một tiếng làm Mukahi thiếu chút nữa ngã xuống khỏi ghế dài.

"Đừng treo cái bộ mặt ấy với tôi, tôi còn không hiểu biết cậu sao? Buổi chiều cậu cố ý bỏ lại Watanabe Sumitobi đúng không? Cậu sớm đã biết cậu ta bị mù đường?" Tuy rằng Sato Mika dùng là câu nghi vấn, nhưng ngữ khí lại khẳng định, làm Mukahi lập tức nhảy dựng lên khỏi chỗ ngồi.

"Cái gì? Làm Peter bị lạc là cậu ta?" lời nói của Mukahi làm Oshitari càng thêm buồn bực, vừa rồi lời mình mới nói, cái tên này tới tận giờ mới định thần lại được, còn dùng cả Peter để gọi Watanabe? Người này rốt cuộc là ngây ngô đến mức nào thế?

Thấy Mukahi có vẻ tin Sato Mika mà không hề hoài nghi gì, Takagi Akina thoáng luống

cuống, vẻ mặt oan ức nhìn Sato Mika: ―Mika, tớ hiểu chuyện ngã xuống cầu thang lúc trước không nói rõ ràng hại cậu phải khổ sở rất nhiều, nhưng cậu không thể oan uổng tớ như vậy!"

Nói xong, Takagi Akina đứng lên, xoay người đi về phía cửa, vừa đi vừa quay đầu lại nói với Sato Mika: "Hôm nay thời gian không còn sớm, tớ phải đi về, nếu Sumitobi về tới nơi thì nhờ Mika nói cho tớ biết một tiếng, nếu không phải chân tớ còn chưa lành hẳn, thì tớ đã đi tìm Sumitobi rồi..."

Thấy Takagi Akina biến mất ở cửa, Sato Mika nắm chặt nắm tay, Sato Mika không cam

lòng lẩm bẩm: "Đáng giận, lại bị cậu ta tính kế!"

Xem xong ‗buổi biểu diễn‘, Oshitari đi đến sau lưng Sato Mika, vỗ vỗ của bả vai cô, khóe miệng gợi lên độ cong quỷ dị: "Sato, nếu cậu xác định là cậu ta làm, tôi có biện pháp làm cậu ta lộ nguyên hình!"

......

...

Mà bên kia, Sumitobi còn chưa biết biệt thự tập thể hành động tìm cô, vẽ đầu Watanabe

Koji cuối cùng lên biển số nhà anh họ Nanako, Sumitobi đi theo Nanako vào nhà.

Nanako lấy ra chìa khóa thuần thục mở cửa, hô một tiếng vào bên trong nhà: "Anh họ, em về rồi!"

Trong phòng nhanh chóng truyền đến tiếng bước chân, càng ngày càng gần, Sumitobi đột nhiên rất ngạc nhiên, Nanako ngây thơ thiện lương như vậy, dọc theo đường đi luôn miệng nhắc tới anh họ, không biết trông anh thế nào.

Sau đó, một thiếu niên tóc ngắn cuốn khúc xuất hiện ở cửa phòng, làn da trắng nõn, trên mũi còn đeo một chiếc kính mắt, hơi thở nhẹ nhàng, tuyệt không giống một sinh viên đại học chơi tennis như Nanako nói.

Người tới còn cầm di động, nhìn thấy Nanako liền hơi nhíu mày, đóng điện thoại rồi có chút bất mãn trách cứ Nanako: "Nanako, em về quá muộn, anh đang định gọi điện thoại tìm em đấy, thân thể không tốt mà còn chạy khắp nơi!"

Nói xong, thiếu niên thấy Sumitobi đi phía sau Nanako, ngẩn người tiếp tục hỏi:

"Nanako, bạn của em à?"

Nanako thấy anh trai chú ý đến Sumitobi mà không trách cứ cô nữa, vội vàng lôi Sumitobi ra làm tấm chắn: "Anh họ, đây là bạn của em, Watanabe Sumitobi, tối hôm nay Sumitobi sẽ ở đây, anh không ngại chứ!"

"Không sao đâu, Nanako rất ít mang bạn về đấy!" Thiếu niên nhìn Sumitobi từ trên xuống dưới một cái, cười gật đầu, sau đó đột nhiên nhớ ra mình còn chưa tự giới thiệu,

ngượng ngùng nói với Sumitobi: "Quên không tự giới thiệu, tên anh là Irie Kanata, là anh

họ của Nanako, Nanako bình thường được em chiếu cố..."

"A? Không không, là em được Nanako chiếu cố mới đúng!" Sumitobi thấy Irie Kanata rất thân thiện với cô, hai anh em này thật giống nhau, Sumitobi cũng nhẹ nhàng thở ra, nhưng nói là cô chiếu cố Nanako thì thật đúng là ngượng quá, rõ ràng là Nanako chiếu cố một người qua đường là cô...

Thấy Sumitobi rất lễ phép, Irie vừa lòng gật gật đầu, vội vàng mời Sumitobi vào cửa: "Đừng đứng đó nữa, em mau vào đi"