Mặc Diện

Chương 59: Cuộc chiến bảo vệ nhà Watanabe




Nhìn phong cảnh hiện lên ngoài cửa sổ, Sumitobi vừa hưng phấn, vừa luyến tiếc, trong lòng trăm vị tạp trần, tuy rằng trở về có thể hưởng thụ cuộc sống một mình, nhưng những ngày ở đây cũng không tệ, quan trọng nhất là, huấn luyện mặc dù có bảy ngày, nhưng mà có năm ngày không trò chuyện với Yukimura, Sumitobi lại cảm thấy, nếu thời gian lại dài ra một chút thì tốt quá...

Không biết Watanabe Koji nhờ ai chăm sóc cô?

Nghĩ vậy, Sumitobi lại có chút lo lắng, cái gọi là chăm sóc, sẽ không phải là ở nhà chăm

sóc đấy chứ? Giống như mời bảo mẫu vậy...

Nếu là vậy thì cô... Aiz, chỉ có thể khẩn cầu thượng đế rằng đừng giống như cô nghĩ...

Sumitobi nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, thở dài, đột nhiên một bên vai trầm xuống,

Sumitobi hơi ngẩn người, quay đầu nhìn thấy một mái tóc màu xanh Diên Vĩ...

Thì ra Yukimura đang ngủ, ô tô chạy xóc nảy nên vô ý tựa vào vai cô, Sumitobi giờ mới phát hiện trong xe hình như im lặng quá mức, ngay cả người hay náo động như Kirihara

cũng không phát ra tiếng nào, quay đầu lại nhìn khắp xe, phát hiện mọi người đều đang ngủ, cái mũi của Kirihara còn có bong bóng...

Mà trên xe này cũng chỉ có cô không tham gia huấn luyện, xem ra bọn họ huấn luyện đều rất vất vả, mới mệt mỏi ngủ thiếp đi, Sumitobi lại nhìn gương mặt Yukimura đang tựa vai cô ngủ, đột nhiên phát hiện mặt mình và mặt Yukimura rất gần, gần đến mức cô có thể đếm rõ ràng Yukimura có mấy chiếc lông mi, Sumitobi không khỏi giơ tay xoa ngực mình,

cứ cảm thấy trái tim hình như nhảy lỡ nhịp, cho dù Yukimura nhắm mắt lại, Sumitobi cũng không nhịn được đỏ mặt lên. Sumitobi vội vàng quay đầu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa xe, nói cho mình phải bình tĩnh! Nghĩ vậy, Sumitobi đột nhiên nghĩ tới Yukimura từng nói không

phải tất cả những người mình trân quý đều chỉ là bạn bè, rốt cuộc là có ý gì? Cô vẫn không nghĩ ra...

Đúng lúc này, xe đột nhiên xóc nảy mạnh một cái, Sumitobi phản xạ có điều kiện vội vàng vươn tay ổn định đầu Yukimura, rất nhanh, xe liền vững vàng lại, Sumitobi nhẹ nhàng thở ra, cẩn thận ngồi ổn một chút, muốn Yukimura ngủ thoải mái hơn, đồng thời không muốn làm anh tỉnh lại.

Sau đó, Sumitobi mới phát hiện tay mình đang chạm vào gương mặt Yukimura, cả kinh,

nhanh chóng rụt tay lại, vuốt vuốt tóc che giấu xấu hổ, Sumitobi lại nhìn ra ngoài cửa sổ,

cho nên không chú ý tới khóe miệng Yukimura hơi nhấc lên một độ cong nhỏ...

Xe nhanh chóng đến Kanagawa, lái xe dừng xe ở cổng trường Rikkaidai, người cầm lấy hành lý, người ngáp, người thì vươn vai, chỉnh tề xuống xe, Yukimura từ lúc tỉnh dậy, tâm tình đều rất tốt, luôn mỉm cười, khiến đám Rikkaidai không hiểu ra sao đều tỉnh ngủ cả. Yukimura lễ phép cảm ơn lái xe, lái xe cười nói "Không có gì" rồi chạy xe đi, mọi người đều tự nhấc hành lý lên, chào nhau rồi tan.

Yukimura vẫn giống như trước khi lên xe, chủ động nhấc hành lý của mình và Sumitobi, Sumitobi có chạy lên nói tự mình có thể cầm, nhưng Yukimura không chịu đưa cho cô, còn nói là Yagyu từng nói con trai giúp con gái là nghĩa vụ của thân sĩ, còn bảo Sumitobi đừng để ở trong lòng, Sumitobi nói không lại anh, chỉ có thể tùy ý anh.

Con đường ban đêm im lặng hơn ban ngày, xung quanh cũng không có ai mấy, im lặng đến mức toàn bộ con phố chỉ còn tiếng bước chân của Sumitobi và Yukimura, Yukimura và Sumitobi giống nhau, đều hối hận vì hiếm có kì nghỉ hè mà lại hờn dỗi nhau năm ngày, mắt thấy sẽ đến nhà Sumitobi, Yukimura thật hận con đường này không thể dài hơn một chút, có thể ở bên Sumitobi nhiều hơn, dù chỉ có một giây...

Thời gian vẫn vội vàng trôi qua, chớp mắt đã đến cửa nhà Watanabe, Yukimura giao hành lý của Sumitobi vào tay cô, đột nhiên liếc thấy trong nhà Sumitobi tối đen, không bật đèn, nhíu mày mở miệng hỏi: "Sumitobi, cậu... trong nhà không có ai à?"

Sumitobi nhìn theo ánh mắt Yukimura, cũng thấy nhà tối đen, nghĩ nghĩ cho dù nói cho Yukimura cũng không sao, liền mở miệng trả lời: "Bố và Sumisaku cùng bạn bè đi du lịch, tuần lễ này chỉ có một mình tớ ở nhà!"

Nói xong, lại không nhịn được kích động...

Yukimura chú ý tới Sumitobi không che giấu được kích động giống như đứa trẻ, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Sumitobi vẫn vậy, tâm tư đều viết lên mặt, thật làm người ta lo lắng cô sống một mình trong một tuần...

Yukimura lắc đầu, ánh mắt lơ đãng đảo qua phòng khách tối như mực, thị lực tốt nên Yukimura nhìn thấy một bóng đen đi qua đại sảnh nhà Watanabe, lúc đầu Yukimura nghĩ mình nhìn nhầm, nhìn kĩ một lúc, phát hiện quả thật có người, vội vàng kéo lại Sumitobi

cầm chìa khóa chuẩn bị mở cửa. Sumitobi ngẩn người, thiếu chút nữa không cầm chắc cái chìa khóa trong tay, nghi hoặc quay đầu nhìn Yukimura, vừa định hỏi anh thế nào, lại phát hiện Yukimura cau mày, cảnh giác nhìn phía phòng khác, trong lòng sinh ra một dự cảm xấu...

...

"Sumitobi, trong nhà cậu có người!" Yukimura cố ý nói nhỏ, tuy rằng rất nhẹ, nhưng Sumitobi vẫn nghe thấy rất rõ ràng, Yukimura trông không giống như là đang đùa, Sumitobi nhìn theo ánh mắt Yukimura, nhưng chỉ thấy đại sảnh tối đen, không phát hiện ra cái gì cả.

Cho dù là vậy, Sumitobi vẫn tin tưởng Yukimura, anh nói có người thì nhất định có người, Yukimura chưa từng lừa mình, nhưng sao trong phòng lại có người, thế là thế nào?

Yukimura kéo Sumitobi đứng sang một bên, bởi vì vách tường che, người trong phòng khách sẽ không nhìn thấy bọn họ, Sumitobi đứng ổn, đột nhiên nhớ tới Watanabe Koji nói có nhờ người chăm sóc mình, liệu có phải người trong nhà kia là "Bảo mẫu" mà Watanabe Koji mời đến hay không?

Sumitobi nói cho Yukimura, lại bị Yukimura gõ đầu một cái, thở dài bất đắc dĩ hỏi ngược lại: "Nếu là người được nhờ đến chăm sóc cậu thì vì sao phải lén lút, không bật đèn?"

Sumitobi bị Yukimura hỏi, một hồi lâu mới bừng tỉnh đại ngộ giơ tay lên, nắm tay phải

tay vào trong lòng bàn tay trái: ―Thì ra là thế, Seiichi thật cẩn thận!"

Yukimura cũng thấy may mà mình không hồ đồ giống Sumitobi, nếu không thì Sumitobi đã mở cửa đi thẳng vào phòng, sau đó mặt đối mặt với người trong đại sảnh, đối phương lén lút không bật đèn, phỏng chừng là thấy trong nhà Sumitobi không có ai, cho nên người trong phòng...

Là trộm!!

Trong đầu Sumitobi và Yukimura đồng thời hiện ra hai cái chữ to, hai người nhìn nhau một cái, Yukimura lấy điện thoại di động ra báo cảnh sát.

Ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng xuyên thấu qua tầng mây, Sumitobi thừa dịp ánh sáng ấy lén lút vươn đầu nhìn vào phòng khách, sau đó quả nhiên thấy được một cái bóng lén lút, còn có thể loáng thoáng nhìn thấy hắn đang lục tung tìm cái gì đó, giờ thì Sumitobi

càng thêm xác định kẻ trong phòng là trộm.

Yukimura kéo Sumitobi lại, kéo ra sau mình, lỡ xảy ra chuyện gì thì anh đều có thể bảo vệ Sumitobi: "Sumitobi, tớ đã báo cảnh sát rồi, bây giờ chúng ta không nên đả thảo kinh xà,

chỉ cần đợi cảnh sát đến..."

Sumitobi gật gật đầu, tỏ vẻ mình hiểu được.

Qua 5 phút, Sumitobi lại không nhịn được vươn đầu thăm dò phòng khách, lần này thấy người nọ đang lấy các thứ, hình như cảm thấy mỹ mãn chuẩn bị đi, Sumitobi kéo kéo ống

tay áo của Yukimura, vẻ mặt lo lắng, Yukimura hiểu rõ thở dài, lấy từ trong túi tennis ra

một chiếc vợt Tennis và một quả tennis.

Hình như người nọ cũng biết không thể quang minh chính đại đi ra ngoài từ cửa chính, dù sao mình cũng không phải chủ nhân nơi này, nếu như bị hàng xóm nhìn thấy sẽ bị lộ, vì thế sáng suốt lựa chọn trèo tường.

Ngay tại lúc Sumitobi thấy trộm sẽ trèo tường chạy, một quả tennis cắt qua không khí, nhanh đến mức như sét đánh không kịp bưng tai, chuẩn xác đánh vào tay tên trộm, đau đến mức buông lỏng tay ra, ngã xuống khỏi tường, Sumitobi sửng sốt một lúc mới định thần lại, quay đầu nhìn Yukimura vẫn đang trong tư thế phát bóng.

Tên trộm ngồi dậy, thấy quả tennis rơi trên mặt đất, quay đầu thấy được Yukimura và Sumitobi ở cửa, vẻ mặt hắn kinh hoảng, vội vàng đứng lên, cầm quả tennis bực bội mà cuống quít ném về phía Sumitobi, hắn ném rất mạnh, mắt thấy quả tennis sẽ đánh trúng đầu Sumitobi, Sumitobi đang quay đầu lại nhìn anh nên không chú ý nguy hiểm đằng trước.

Yukimura căng thẳng, vội vàng kéo Sumitobi ra sau người, dùng vợt Tennis đánh cầu trở lại, lần này chuẩn xác đánh vào đùi tên trộm đang định chạy trốn, làm hắn té lăn quay xuống đất.

Sau đó, cảnh sát nhanh chóng chạy tới, bắt trộm, cũng cảm ơn Yukimura và Sumitobi: "Cảm ơn các cậu đã hiệp trợ chúng tôi bắt được thủ phạm, vùng này đã xảy ra mấy vụ trộm cướp rồi..."

Nói xong, cúi chào hai người theo kiểu quân đội tiêu chuẩn, làm Sumitobi đột nhiên cảm thấy thật thân thiết, nhớ tới cảnh sát người Trung Quốc, không nhịn được cũng đáp lại như thế, Yukimura sửng sốt nhìn.

Cảnh sát cũng sửng sốt một hồi lâu, mới cười nói: "Cô bé thú vị thật, hôm nay đến đây nhé!" Cảnh sát nói xong, áp giải tên trộm lên xe cảnh sát, gào thét một câu ‗đi thôi‘, nhìn đèn đỏ trên xe cảnh sát càng ngày càng xa, Sumitobi thế mới định thần lại quay đầu nhìn Yukimura, vẻ mặt sùng bái: "Seiichi, vừa rồi cậu thật lợi hại!"

Bị Sumitobi nhìn chăm chú, Yukimura thật sự không biết nên nói cái gì, nhưng trải qua chuyện vừa rồi, Yukimura càng thêm kiên định một chuyện: "Sumitobi, cậu ở nhà một mình như vậy, tớ lo lắm, cậu không có ý thức cảnh giác, còn luôn mơ mơ màng màng, đến lúc đó bị người ta bán, không chừng còn đi giúp người ta kiếm tiền!"

Bị Yukimura quở trách, một giọt mồ hôi lạnh trượt xuống sau đầu Sumitobi, có chút oan

ức cúi đầu lẩm bẩm: "Nhưng tớ không ở nhà một mình thì còn có thể đi đâu chứ?"

Nghe thấy Sumitobi nói vậy, Yukimura cũng bắt đầu suy nghĩ, vốn thông minh, anh nhanh chóng nghĩ ra một biện pháp đẹp cả đôi đường, kỳ thật cũng là tư lợi của anh quấy

phá: "Sumitobi, hay là cậu đến nhà tớ đi, mẹ tớ lần trước có nói lúc nào rảnh lại mời cậu đến chơi, Nami cũng rất thích cậu, nếu biết cậu sẽ đến, khẳng định sẽ rất cao hứng!"

Sumitobi nghe xong đề nghị của Yukimura, cô ngẩn người, tuy rằng rất muốn nếm thử cảm giác ở nhà một mình, nhưng hiện tại lại xảy ra chuyện như vậy, Sumitobi có chút không dám ở nhà một mình, nghĩ nghĩ lại nghĩ tới Nami tươi cười, đã trễ thế này cũng không còn biện pháp khác, có lẽ đến nhà Yukimura là lựa chọn tốt nhất...

Sumitobi nghĩ, vụng trộm liếc Yukimura một cái, coi như là bồi thường anh vậy, đến

nhà Yukimura cũng không sao...

Nghĩ vậy, Sumitobi gật đầu đồng ý...